Chương 13: Thực lực lại tăng.


- Tất cả thực lực Lâm gia chỉ có nhiêu đó.

Kể đến hơn nửa giờ đồng hồ khiến đêm khuya dần kéo đến, Tam trưởng lão rốt cuộc dừng lại.

Đôi mắt không lộ vẻ gì,

- Cảm ơn ông ngoại, giờ người có thể về nghỉ ngơi được rồi.

Đan nói với Tam trưởng lão, hắn chính là mời thẳng lão về nhà mà không có vòng vo.

- Nhưng mà cháu ổn chứ?

Tam trưởng lão lộ vẻ lo lắng cho thương thế của hắn

- Ta hoàn toàn ổn, ông ngoại không cần quá bận tâm, người chỉ cần lo việc của bản thân cho tốt là được, ta sẽ bình phục sớm thôi.

- Mong người về cho, ta còn phải tịnh dưỡng.

Nhàn nhạt nói xong, Đan nằm gục xuống giường mà nhắm mắt lại biểu lộ sự nghỉ ngơi.

- Ta…aizzz, được rồi, mong cháu sớm ngày bình phục.

Tam trưởng lão bất đắc dĩ thở dài rời đi, trong lòng cực kì nặng trĩu và căm hận
hai anh em Bình Thường cùng cực, cháu hắn giờ thành ra thế này đều là do hai tên chó chết đó, hắn hận, hắn hận a.

Trong đầu hắn chợt bùng nổ lên một ý nghĩ kinh dị, hắn là muốn hãm hại người.
Cửa phòng đóng lại, ngọn nến le lói trong phòng cũng vụt tắt khiến cho không khí bên trong đầy tĩnh lặng.

Căn phòng cứ tưởng như yên ắng cho đến sáng thì khoảng đang ngồi gia tăng trị liệu bản thân đột ngột cử động, đêm nay chính là thời điểm hắn tăng mạnh tu vi lần thứ hai.


Đến đây đi!


Gào lên trong lòng, cơ thể Đan nhanh chóng được linh khí từ bốn phương tám hướng kéo đến lấp đầy, một hồi ra sức chuyển hóa linh khí thành khí lực gia nhập thân thể đang diễn ra.

Luyện khí tầng 4…

Luyện khí tầng 5…

Ô Long trấn lại một đêm khó ngủ.

Sáng sớm hôm sau, khi mà tất cả tu luyện giả còn đang trong chăn ấm, chỉ có người làm người hầu là phải tất bật dậy sớm dọn dẹp, nấu ăn,…


Hơ…


Thở ra một hơi trọc khí sau một đêm dài đến hơn chín tiếng liên tục chuyển hóa linh lực, cơ thể hắn đã không còn có thể dùng đến linh khí để chữa trị (hắn hấp thụ linh khí nguyên đêm nhưng không dùng để chữa trị) thương thế, duy nhất bây giờ chỉ là khí công trợ giúp.

Tu vi hắn giờ đa đạt Luyện khí tầng 6 đỉnh với tổng khí lực chưa gia tăng thêm khí công thì khoảng là 945 cân, nếu so với thân thể bình thường, hắn đã đạt đến Luyện khí tầng 8.

Tu vi càng cao, số lượng linh khí hấp thụ vào càng nhiều và số ngày nghỉ dưỡng, không cho hấp thụ linh khí của Đan ngày càng tăng, xét theo dự đoán, hắn lại phải ngồi không nửa tháng mới tiếp tục tăng lên tu vi lần thứ ba.

Tuy vậy, điều này cũng đã rất kinh khủng rồi, một Luyện khí tầng 8 ra đời chỉ sau tổng cộng 6 ngày, nếu để người biết liền không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có hay không moi não hắn ra để tìm kiếm thông tin.

- Nửa tháng sau, chính là ngày các ngươi phải làm ra quyết định.

Tự nhẩm một câu, Đan lại tiếp tục tu luyện khí công và trị liệu thương thế.
Hai từ
các ngươi
hắn cũng không phải nói đến anh em Bình Thường, hắn là đang nói đến cả Lâm gia…Một con quái vật vô cảm dần lộ mặt.

….

Hình phạt đường, nơi mà Lâm gia chuyên dùng để xử phạt những kẻ vi phạm thiết luật của Lâm gia.

Hiện tại lúc này bên trong đang tụ tập hầu như là tất cả các vị cao tầng của Lâm gia, chỉ trừ đi Lâm Bình đang bận kiểm soát người canh giữ bên ngoài Lâm gia (phòng trừ địch tập kích) cùng với Lâm Vĩnh Phúc là đang tại khu giữa huấn luyện.

Hôm nay mọi người tụ tập nơi này chỉ có một mục đích duy nhất, xử phạt anh em Bình Thường.

Đáng lẽ việc này phải xử từ ba ngày trước nhưng do Lâm gia còn việc bận nên đến hôm nay mới đưa ra xử.

- Đánh con cháu tu luyện giả Lâm gia khiến cho bị thương trầm trọng, hình phạt dành cho Lâm Bất Bình và Lâm Bất Thường là 200 đòn roi…

Nắm trọng trách cai quản hình phạt đường, Lâm Thái đứng dậy nhìn anh em Bình Thường được trói tay chân quỳ bên dưới mà đọc lên hình phạt.

- …các vị trưởng lão cùng với gia chủ không biết có ý kiến? Nếu không xin cho ta được phép thi hành quyết định.

Thường trong trường hợp xử phạt con cháu bình thường (không có thiên phú cao) hoặc phạt binh lính thì cao tầng hầu như là không có tham dự và Lâm Thái cũng sẽ không hỏi thăm ý kiến của bất kì ai, thế nhưng trong trường hợp anh em Bình Thường đều có thiên phú cao, hắn không thể tự ý quyết định.

- Ta phản đối.

Lâm Thái vừa dứt lời, Lâm Bằng cha của anh em Bình Thường là một trung niên 40 tuổi lập tức giơ tay phải đối.

- Lâm Thái, ta mong ngươi nên làm rõ hai điểm này trước khi đưa ra quyết định.

Hắn nhìn Lâm Thái giơ lên ha ngón tay, Lâm Thái và cao tầng khác điều chú ý, hắn nói tiếp

- Thứ nhất, ai là người gây sự trước để dẫn đến xung đột.

- Thứ hai, người bị thương liền có phải con cháu của Lâm gia.

Lời thứ nhất của hắn rất có lý, nhưng mà lời thứ hai thì

- Ý ngươi là nói, Tường nhi của ta liền không phải con cháu Lâm gia?

Tam trưởng lão lập tức nổi giận nói.

- Tam thúc, vậy để ta hỏi thúc một câu, con gái khi được lấy về có phải là thuộc bên nhà chồng, kể cả con cái sinh ra?

Trong con giận, Tam trưởng lão không mấy giữ được bình tĩnh mà phân tích sâu xa, bởi vậy khi chỉ vừa nghe thế, hắn liền thốt

- Đúng vậy, rồi thì như thế nào?

Haizzz…

Lập tức Nhị trưởng lão kế bên thở dài một hơi…

Lâm Bằng mỉm cười nhìn Tam trưởng lão như một trò cười

- Chính thúc cũng đã khẳng định như vậy, Lâm An Tường thật ra là cháu trai của Vũ gia, hắn không phải người Lâm gia, điều thứ hai ta hoàn toàn không nói sai.

Tam trưởng lão lúc này mới biết bản thân tự đào hố mà nhảy vào, hắn trở nên cứng đờ trên chiếc ghế đang ngồi.

- Lâm Thái, ngươi đã rõ ràng quyết định đi?

Lâm Bằng đưa lưng ngồi lại vào ghế thản nhiên nói, chính cái vẻ mặt không nhìn người của hắn khiến Lâm Thái có sự khó chịu.

- Khoan đã.

Nhị trưởng lão chợt lên tiếng.

- Nhị thúc, người có ý kiến?

Lâm Thái vẫn còn chờ, hắn không vội ra cái quyết định cuối cùng

- Lâm Bằng, lời ngươi nói tất cả điều sai.

- Ta sai? Nhị thúc, ngài có phải không thể suy nghĩ?

Lâm Bằng vừa nói ra câu này, Nhị trưởng lão lông tóc chợt dựng đứng lên mà quát giận, khí tràng của Luyện khí tầng 11 cũng lập tức đi ra trấn phong về phía Lâm Bằng.

- Thằng nhãi, ngươi vừa nói cái gì?

Nói hắn
không thể suy nghĩ
vậy chăng phải là mắng đầu óc hắn đần độn.

- Lão Nhị, ngươi làm hơi bị quá rồi.

Nhận ra Lâm Bằng khó khăn chịu trận, Đại trưởng lão nhắm mắt im lặng chợt lên tiếng, khí tràng của Luyện khí tầng 12 đồng thời phóng ra, dập tắt hoàn toàn khí tràng của Nhị trưởng lão.

- Hừ.

Biết không thể làm gì Lâm Bằng khi có Đại trưởng lão nơi này, Nhị trưởng lão chỉ là hì hụt nén cơn giận.

- Lão Nhị, ngươi nói Bằng nhi sai, vậy thì ngươi giải thích thử?

Đưa tay ra hiệu không cho Lâm Bằng tiếp tục lên tiếng, Đại trưởng lão quay đầu nhìn Nhị trưởng lão cách hai cái ghế hỏi

Cố bình ổn trạng thái, Nhị trưởng lão nói

- Cái thứ nhất, hắn nói con hắn là bị chọc nên mới đánh người, cái này ta không đồng ý. Thử hỏi một tên Luyện khí tầng 1 yếu ớt vừa biết sự đời không bao lâu, liệu rằng có biết cái nào nên nói, cái nào không nên nói. Dùng bản thân tu vi cao hơn rất nhiều lần người khác mà tấn công, rõ ràng là ỷ lớn hiếp nhỏ, chưa kể tâm tính lại thiếu hàm dưỡng, cho dù thiên phú có cao, tu vi có lớn thì cái bại cũng có thừa. Hai tên nhóc này đáng bị chừng phạt thích đáng.

- Cái thứ hai, nói tiểu tử kia không là con cháu Lâm gia ta cũng không đồng ý, nên nhớ cha mẹ nó đều chết trong lần đó, Vũ gia lại buông bỏ không người thân, lão Tam với tư cách là ông ngoại, mang hắn về Lâm gia, cho hắn tên họ mới, ta nghĩ hắn đã là người Lâm gia, cớ sao lại nói không phải.

Nói xong hai câu này, hắn không đợi người khác suy nghĩ, hắn quay về Gia chủ ngồi phía trên cao kia

- Gia chủ, mong ngươi suy xét cho kĩ, vả lại hai tên nhóc này cũng đã gây náo rất nhiều lần, nếu không trị nghiêm, Lâm gia sau này giao cho, có khi còn là đi vào nơi diệt vong.

Xả ra một hơi, hắn phì phò cầm lấy một tách trà mà húp, mọi chuyện hắn chỉ có giúp cho lão Tam như vậy, giờ chỉ còn chờ vào kết luận của gia chủ, mọi phản luận có đến đâu thì chỉ cần một lời nói của gia chủ cũng đủ để thay đổi mọi thứ.

- Cảm tạ ngươi lão Nhị.

Tam trưởng lão quay người mỉm cười chân thành với Nhị trưởng lão khiến lão Nhị cười cười.


Rắc


Ngồi trên ghế bóp nát đi cái chén trà, Đại trưởng lão một bộ mặt vẫn im lặng, Nhị trưởng lão đã nói đến thế, có đạo lý đến thế, hắn không thể giả điên mà phản bác, vả lại dù có thế nào thì vẫn chỉ có gia chủ đưa ra quyết định mới được thi hành, hắn chỉ đành đợi, hắn không tin gia chủ lại phạt hai đứa cháu hắn quá nặng.

Bên dưới, cũng như đối diện, 6 con mắt thù hằn nhìn Nhị trưởng lão không ngớt.
Không khí đi vào trầm lặng

- Gia chủ, ngài có ý kiến gì không?

Lâm Thái bất chợt quay sang hỏi một lão niên hơn 70 tuổi nhưng vẫn còn cơ bắp cường tráng tốt.

Đã không còn ai ý kiến, gia chủ liền phải đưa ra quyết định.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đan!.