Chương 10: Đánh Đêm


Lưu Cơ ngồi trên cành của một cây ổi to, sống lâu năm trong rừng. Cây ổi mọc ở giữa khu rừng trên bờ bên phải của sông Bằng, cách ngã ba sông Khoang và sông Bằng tám mươi mét, thân cây lại to cao hơn những loại cây khác ở bên cạnh, Lưu Cơ ngồi trên đấy có thể thoải mái quan sát mọi động tĩnh dưới sông, bây giờ lại là ban đêm nên không sợ bị giặc phát hiện mà cho quân lên bắt.

Phía sau Lưu Cơ là tên tiểu binh đứng trên một cành cây khác, một tay cầm dùi một tay xách quai trống đồng đúc theo kiểu dây thừng, chỉ cần có lệnh của Lưu Cơ là hắn sẽ không tiếc sức mà gõ làm sao cho khu rừng chỉ có mỗi tiếng trống.

Đội trưởng thân vệ của Lưu Cơ tên Lưu Qúy, là cháu của hắn, người khoẻ mạnh, bưu hán từng học qua chút võ nghệ nên Lưu Cơ cho làm đội trưởng thân vệ. đứng phía trên cách Lưu Cơ hai mét, mặt đằng đằng sát khí quan sát sung quanh bốn phía, cây đao bổ khoái trong tay đã được rút ra khỏi vỏ, chỉ cần con vật nào không sợ chết dám bò áp sát tới gần Lưu Cơ là hắn sẽ tiến nó về lại với tổ tông.

Cây quạt trong tay Lưu Cơ không ngừng phe phẩy bên người để xua đuổi lú muối khát máu, ánh mắt hắn nhìn vào mặt sông tĩnh lặng như muốn nhìn thấu xuống lòng sông sâu tận ba mươi mét. Trận chiến hôm nay là trận đầu tiên do hắn đích thân bày kế và chỉ huy, mặc dù có sự thông minh hơn người, nhưng hắn cũng không dám chắc chỉ dựa vào gần bốn nghìn thủy binh và hơn một nghìn con vịt cạn trong tay có thể đánh bại được ba vạn thủy binh tinh nhuệ trang bị đầu đủ của Cam Ninh hay không? Cam Ninh cũng không phải một kẻ dễ trơi, người từng dám đem theo tám vạn thủy binh vượt biển khai chiến mà còn có thể đánh sập đô thành của Oa quốc thì đâu phải kẻ đơn giản.


- tiên sinh, đến rồi!

Tên tiểu binh cầm trống ánh mắt lanh lẹn, khi nhìn thấy trên đoạn sông cách ngã ba gần hai trăm mét có mấy nghìn bó đuốc cháy sáng chia làm hai đội đuổi nhau trên mặt sông nhẹ giọng nói với Lưu Cơ. Lưu Cơ ngẩng mặt lên nhìn theo tiếng nói của tên tiểu binh, sau khi xác định đúng là có hai đoàn người cầm đuốc đuổi nhau thì nói:

- đánh trống báo hiệu cho Đinh tướng quân.

- dạ!

Tên tiểu binh dạ một câu rồi cầm dùi trống gõ mạnh hai phát vào trống đồng.

Đùng... Đùng

o0o

Đinh Liễn ngồi trên một con thuyền bé, mặc mỗi cái quần, phía trên để trần cuốn một đoạn dây thừng trên người, sau lưng đeo cây đoản đao. Khi nghe thấy tiếng trống hắn liền đứng dậy, xuay người nhìn ra đằng sau ba trăm tên Việt binh ăn mặc y hệt như hắn mà nói lớn:

- các anh em! Đêm nay sẽ là đêm đại chiến ở tại con sông này, trận này sẽ quyết định vận mệnh của đất nước, vận mệnh của mẹ già, con thơ của chúng ta ở phía sau! Nếu đêm nay chúng ta thắng.

Hắn dừng lại một lúc, nhìn những ánh mắt đầy sát khí của ba trăm người lính, dù cho chiều nay đã có một trận đại chiến, đến bây giờ họ còn chưa được nghỉ ngơi một trân thoải mái. Tuy có phần mệt mỏi nhưng ai cũng mang quyết tâm phải chết, sự mệt mỏi trong người cũng không thể ngăn lại được lòng yêu nước, bảo vệ người thân của họ, hắn hài lòng gật đầu tiếp tục:

- thì họ còn có thể hưởng cuộc sống an bình, còn nếu trúng ta thua... Họ sẽ lại phải sống trong cuộc sống đen tối của hai mươi năm về trước, sống trong cảnh đô hộ của người Hán, sáng mở mắt ra là bị chúng đánh đập, tối đến vợ bị chúng bắt vào doanh trại mà làm nhục, mọi người có muốn nhìn thấy vợ, con mình chịu cảnh đó không?

- không muốn! Không muốn!

Cả ba trăm người cùng lúc phát ra một lời, âm thanh vang rội khiến cho những loài động vật đi kiếm ăn đêm sợ hãi mà bỏ chạy túi bụi.

-không muốn! Vậy chúng ta phải làm sao?

Đinh Liễn nhìn những người lính đang mang đầy nhiệt huyết trong mình mà hỏi.

-tử... Chiến!

Một vài người muốn nói ra suy nghĩ trong lòng nhưng lại sợ Không đúng bị đồng đội cười trê, nên ấp úng nói nhỏ trả lời, nhưng Đinh Liễn vẫn có thể nghe thấy, hắn liền tiếp lời:

- đúng vậy! Tử chiến đến cùng! Cho dù chết cũng phải kéo theo đám xâm lăng này đi cùng chúng ta. Tử chiến đến cùng....!

Hắn hét lên câu cuối để cổ vũ.

- tử chiến đến cùng!

-tử chiến đến cùng!

- tử chiến đến cùng!

Cả ba trăm người đứng ngạo nghễ trong những con thuyền nhỏ, ngẩng đầu, ưỡn ngực, eo đứng thẳng tắp nhìn thẳng vào Đinh Liễn mà cùng hô lớn. Đinh Liễn nhìn họ một lần cuối rồi hét thật to:

- Xuất phát....!

Xuay người lại, hắn đi đầu nhảy xuống sông, ba trăm người cũng nhảy theo bơi về phía phát ra ánh sánh.

o0o

Trên thuyền quân Hán, Cam Ninh ngồi ghế đô đốc đặt trên boong tàu của một chiếc lâu thuyền, những tên cầm mái chèo dưới khoang con thuyền của quân Hán đang ra xức dùng mái chèo đập nước đẩy thuyền đuổi theo những con thuyền đánh cá của quân Việt phía trước.

Ngay khi thấy quân Việt đang giảm tốc độ lại, hắn vui mừng vì sắp đuổi kịp quân Việt thì hai tiếng trông liên tiếp vang lên bên tai khiến hn cảm thấy không ổn, vội vàng hỏi:

- đây là trỗ nào?

Thủy quân trung lang tướng Mộc Thanh nghe vậy liền dở bản đồ ra chỉ và thưa:

- tướng quân! Chúng ta đã đi tới ngã ba sông khoang và sông Bằng.

- ngã ba hai sông nối liền vào nhau sao?_ Cam Ninh hỏi lại.

-Vâng! Chỉ còn một trăm mét nữa là đến trỗ ngã ba._ Mộc Thanh trả lời.

- không ổn, trước khi đến đây ta đã cho người tìm hiểu địa hình xung quanh khu vực này. Ngã ba sông Khoang và sông Bằng vô cùng hiểm yếu, vừa qua khỏi trỗ hai con sông tiếp nhau là một đoạn sông nhỏ hẹp, thuyền chúng ta đang giàn hàng ngang khó mà qua được, đám giặc phản loạn mà cho quân đánh úp từ đằng sau thì chúng ta khó mà thoát.

-truyền lệnh! Toàn quân dừng lại.

-Tuân lệnh!

Mộc Thanh lĩnh mệnh xuay người đi.

o0o

Trên khu rừng, Lưu Cơ nhìn quân Hán đang từ từ dừng lại mà không tiến quân không khỏi gật gù khen:

- Cam Ninh qủa là không đơn giản. Truyền lệnh cho Ma Xuân Trường quay lại, không tiếc mọi thứ, đánh cho tới khi nào chúng đuổi theo thì thôi.

Lưu Qúy nghe vậy vội cho đao vào vỏ, gở cây cung trễn lưng xuống, cắm đầu mũi tên buộc một lớp dây xuống bình rượu, châm lửa dốt đầu mũi tên, dương cung bắn tên bay lên trời.

o0o

Giữa dòng sông, Ma Xuân Trường đứng ở đuôi thuyền xuay người lại nhìn thuyền quân Hán, tên thân binh đứng sau lưng chỉ tay lên trời gấp gáp nói với hắn.

- tướng quân! Ngài mau nhìn Lưu tiên sinh bắn hiệu lệnh kìa.

Ma Xuân Trường nhìn lên trời thấy thế vui mừng sắn tay áo lớn tiếng hét với lính.

- các anh em xông lên. Đập cho đám hèn nhát đó một trận tời bời nào.

Dứt lời, hai tay hắn cầm lấy cái mái chèo to tổ bố gấp ba lần của những người khác mà đâm xuống nước dùng sức kéo ra đằng sau, lực đẩy mạnh khiến thuyền trôi lên tận ba mét, tay hắn thoăn thoắt ra sức vung mái chèo. Những người lính Việt đáp trả lại lời hắn rồi cũng ra sức chèo thuyền đuổi theo, Ma Xuân Trường cậy khoẻ một mình vung mái chèo mà thuyền vẫn chạy băng băng như trăm người cùng dùng sức, phía sau đám lính mười người một thuyền, cả mười người cùng chèo ma vẫn bị Ma Xuân Trường bỏ xa tít phía sau.



Khi còn cách thuyền địch khoảng năm mươi bước, những mũi tên lạnh băng tràn đầy sát khí từ thuyền của quân Hán băn xuống như mưa, Ma Xuân Trường vội lấy cái mái chèo làm vũ khí, gạt phăng những mũi tên bay về phía thuyền mình ma la lớn với chín tên thân binh phía sau:

- mọi người chèo thuyền, để ta cản mũi tên.

- tuân lệnh!

Chín tên thân binh ầm ầm đáp trả, cầm lấy mái chèo dùng hết sức lực để chèo thuyền về phía trước, mái chèo to như cặp đùi của trâu làm bằng gỗ tươi nặng hơn chục cân trong tay Ma Xuân Trường bay bổng trong không trung, đập tan mấy trăm mũi tên xuống nước, hắn vung lên vung xuống không biết mệt cho tới khi đến gần thuyền Hán.

Khi cách một chiếc thuyền Hán còn khoảnh ba mét, Ma Xuân Trường dùng sức quang cái mái chèo trong tay bay về phía đám cung thủ nhà hán đứng trên thuyền, cả cái mãi chèo đập vào hai tên lính, tiếng xương gãy răng... Rắc vang lên, hai tên liền năm trên thuyền mà la như lợn bị trọc tiết.

Ma Xuân Trường cúi người cầm lấy cây roi của mình, rồi lấy đà nhảy lên mũi con thuyền phía trước cao gần ba mét, con thuyền hắn vừa nhảy khỏi rung lắc dữ dội, hai tên thân binh đứng không vững bị ngã xuống nước.

Khi còn đang bay trên không, Ma Xuân Trường co người lại, hai tay cầm một đầu của cây roi sắt giơ lên tân đỉnh đầu rồi ra sức đập mạnh vào đầu một têm cung thủ, đầu tên cung thủ vừa vỡ nát, Ma Xuân Trường cũng rơi xuống đất ngồi xổm như ếch. Hai tên Hán binh thấy vậy, vội cầm giáo đâm về phía hắn, Ma Xuân Trường đứng thẳng lên, cầm roi vụt vào giữa hai khiến cho hai cây gião gãy làm đôi, hai chân chạy lên hai bước, chân phải đang ở phía sau liền đá vòng từ sau lên về phía trước, cổ chận đập thẳng vào cổ tên Hán đứng bên phải, tên lính Hán gẫy luôn cả cổ. Lực từ chân của Ma Xuân Trường vô cùng mạnh, tên lính gãy cổ bay sang bên cạnh cả cái thân hình tám mươi cân đập vào tên đồng bạn đứng gần, cả hai ngã bộp xuống đất, đầu của tên lính không gãy cổ đập mạnh vào cán mũi giáo gãy liền bất tỉnh.


Đám cung binh từ khi thấy Ma Xuân Trường nhảy lên thuyền vội vứt cung cầm đao bao vây bên cạnh hắn, đinh lao lên chém mà lại sợ sự dũng mãnh của Ma Xuân Trường không đến một phút đã giết chết ba người. Những tên lính Việt vừa mới chèo thuyền đến thấy thế liền cầm móc câu ném lên thuyền Hán, hai tay dùng sức kéo dây thừng lấy đà nhảy khỏi thuyền, hại chân đạp vào bên ngoài thuyền Hán, lấy sức bám dây thừng mà leo lên.


- giết hắn!

Sau một lúc đứng ngoài giằng co, đám lính Hán không chịu được, một tên bách phu trưởng liền ra lênh cho lính xông lên.

- giết! ..... Giết!

Đám lính Hán hô lớn để cổ vũ sĩ khí mà cầm đao lao vào trỗ Ma Xuân Trường đang đứng mà chém loạn xạ, Ma Xuân Trường vui mừng không sợ, cầm roi múa máy, cây roi dài hai mét, nặng hơn ba mươi cân bay tới đâu người chết đến đấy, đao, kiếm, giáo, kích gẫy rơi đầy đất, người kêu la thảm thiết vang lên. Những tên lính Việt đầu tiên lao lên thấy thế liền rút đao xông vao hỗ trợ, vì chỉ để dụ địch nên Ma Xuân Trường và quân Việt chỉ đánh hơn mười phút là lại xuay người nhảy xuống thuyền của mình mà bỏ chạy, không thấy lính Hán đuổi theo thì lại xuay người chèo lên thuyền Hán mà đánh tiếp.

Sau một tiếng, với chiến thuật dụ địch nguy hiểm trên từng phút, bất cứ lúc nào cũng có khả năng toàn quân bị diệt của mình, hiện giờ Ma Xuân Trường đứng dưới thuyền đánh cá tròn mắt ngơ ngác nhìn đám lính Hán đang ỉu sìu vì không được phép đuổi theo quân Việt. Một chiếc thuyền chiến bị Ma Xuân Trường và những người lính Việt đánh cho chìm, gần hai nghìn quân trên thuyền kẻ bị giết, người rơi xuống sông bơi lên con thuyền khác, có kẻ đuối sức không bơi nổi liền chết vào lòng sông lạnh lẽo thế mà Cam Ninh vẫn không chịu cho quân đuổi theo.


o0o


Cam Ninh tức điên lên nhìn cảnh trước mặt, một nghìn tên mà đuổi đánh cho hai nghìn người của hắn như đuổi đánh chuột. Nếu không phải hắn là chủ tướng ba quân có khi hắn váo đao mà chạy đi tìm cái thằng chỉ huy ngu như bò của đám Việt binh mà chém cho thành bún mất.


o0o


Lưu Cơ đứng trên bờ mà nhìn cảnh bên dưới á khẩu không biết nói gì nữa, hắn chỉ bảo Ma Xuân Trường đi dụ địch mà thế đéo nào lại thành cường công, đánh cho cả một con thuyền chiến của địch chìm nghỉm xuống lòng sông.

-hai.... _ Lưu Cơ thở dài, chuyện đã đến nước này đành chịu theo số phận ông trời định vậy, hắn nhìn lên tên Lưu Qúy gật gật đầu, Lưu Qúy hiểu ý cầm ba mũi tên đang cháy bắn lên trời.

o0o

Đinh Liễn đang buộc đáy một con thuyền, một tên lính bơi đến bên cạnh dùng tay trái đập hắn một cái, khi thấy Đinh Liễn nhìn mình vội lấy tay phải chỉ lên trời. Đinh Liễn liền bơi ra khỏi đáy thuyền, nổi lên mặt nước nhìn lên trời, vừa lúc ba mũi tên đang rơi xuống, hắn liền chui xuốn nước vẫy vẫy ra đằng sau vai cho đám lính thấy, họ hiểy ý liền cùng nhau bơi trở lại bờ, bỏ mặc công việc còn đang giang dở, cùng lúc Ma Xuân Trường cũng cho lính rút lui.


Sau khi thấy Ma Xuân Trường đã rút khỏi trỗ đóng quân của lính Hán, Lưu Cơ nhìn tên tiểu binh cầm trống, hắn hiểu ý, dùng sức đập mạnh ba cái.

Đùng.... Đùng..... Đùng

o0o

Trên bờ sông, Đẫng Dung quan sát cách dụ địch của Ma Xuân Trường mà cười muốn đứt hơi, sau khi nghe thấy ba tiếng trống kêu, hắn liền hạ lệnh:

-toàn quân chuẩn bị!

Hai hàng binh lính, mỗi hàng năm trăm người sếp hàng dài khắp cả một vùng bờ sông mấy trăm mét, vội vàng cầm cung cài tên đã tẩm rượu sẵn, mười tên binh lính cầm bó đuốc trong tay chạy về phía trước châm lửa vào đầu mũi tên của họ. Sau khi thấy mọi người đã chuẩn bị song, hắn tiếp tục.

- bắn...!

Vèo vèo... Phập phập

Một nghìn mũi tên lử đồng loạt bay về phía những chiếc thuyền chiến to lớn, cùng lúc đó bờ bên kia, một tên giáo úy được giao cho tạm thời chỉ huy một nghìn cung tiễn thủ cũng vội vàng cho bắn những tên lửa kên thuyền.



Quân Hán tuy đã có chuẩn bị sẵn để chờ dợi nhóm phục binh tiếp theo của quân việt, chên các con thuyền, những tên giáo úy vội vàng cho quân dùng lá chắn ngăn cản tên, một số dập lửa.
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đảo Loạn Đại Việt.