Chương 12: Đặng Dung Hi Sinh


Trận chiến từ đầu vốn đã không cân sức, cho dù bên quân Việt đã dùng mọi thủ đoạn nhưng số lượng quân Hán chết vẫn không đến một nghìn người, ba trăm hổ vệ và bảy trăm thủy binh đi theo Ma Xuân Trường đã chết hơn ba trăm người sau trận dụ địch ngu ngốc.

Cam Ninh vẫn chỉ đứng trên thuyền mà nhìn không hề có ý muốn đánh, hắn thả con cá bé Ma Xuân Trường để hắn tự tung tự tắc, Cam Ninh cảm thán võ dũng của Ma Xuân Trường nhưng không có nghĩa là hắn sợ Ma Xuân Trường, luận võ hắn không đánh lại Ma Xuân Trường, nhưng luận cầm binh trên sông hắn thoải mái mà chơi cho Ma Xuân Trường khô máu, hắn đang đợi là con cá lớn hơn, con cá mang theo miếng mồi ngon mang tên " thế tử ".

Ai cũng có lòng tham, chỉ là không bỏ đủ giá thì không thể lay cái lòng tham không đáy trong con người họ mà thôi. Cam Ninh cũng vậy, lòng tham của hắn trong trận này có thể nói lớn vô cùng, nhìn xung quanh thì cũng có thể đoán ra được là chỉ có vài nghìn quân Việt mai phục, chỉ với số lĩnh ít ỏi như vậy mà chúng dám trặn đánh ba vạn đại quân của hắn thì chỉ có những kẻ yêu, dù chết cũng muốn đua tới cùng với người có nguy cơ làm hại cho đất nước của mình.

Nếu đã muốn chơi tới cùng thì chủ tướng cũng phải đi theo, mà chủ tướng của họ là ai? Đó chính là thế tử của tiền Ngô vương Ngô Xương Văn, gần nơi đây nhất chính là tiểu thành Thái Đức, mà ba hôm trước tên thế tử đã được gia tướng trung thành của Ngô Xương văn bảo hộ chạy về đấy. theo tin tức hắn nhận được thì trận chiến chiều nay tại khu vực đồng bằng gần núi Đại Ngoan cũng có sự tham gia của tên thế tử, mà tên thế tử còn ngồi trên chiến xa đi đầu xung phong nên hắn nghĩ Ngô Lâm chỉ là một tên vũ phu không đầu óc, chính vì vậy hắn mới để cho Ma Xuân Trường tùy ý đánh phá để đợi chờ toàn quân chủ lực của Đại Việt.

Cũng may cho Cam Ninh là hiện tại lực lượng trong tay Ngô Lâm còn qúa yếu, không có đủ võ tướng để dùng nên Đinh Liễn mới cho Ngô Lâm ra trận, còn không chắc là Cam Ninh cũng chỉ đành phải bỏ mặc cái kế sách thả nhỏ bắt lớn của hắn, chỉ là Cam Ninh có thể bắt được Ngô Lâm hay không còn phải xem xem hắn có bao nhiêu bản lĩnh, một tên dân đâm chém thuê không biết chút võ vẽ nào mà còn có thể sống được năm năm trải qua hơn trăm trận chém giết thì cho dù không có chỉ số IQ cao như người khác nhưng thủ đoạn để sống sót cũng không phải là ít.


Hôm mà Ngô Lâm chết, nếu không phải cơ động quá nhiều khiến cho cậu không xoay sở kịp, lại còn phải bảo vệ cái lão cha vợ trên danh nghĩa mà không có thực đó thì trắc gì cậu đã phải tự tử.

Cam Ninh ngồi trên ghế đô đốc mà nhìn vào đoàn thuyền hoành tráng của mình, tuy lúc nãy có hơi tức giận, nhưng cũng chỉ là hơi hơi mà thôi, một chút như vậy không thể nào làm hắn mất không được, tiếng trống liên tiếp vang lên không ngừng trên khu rừng tối om đó khiến cho Cam Ninh vô cùng hưng phấn, hắn liền đứng bật dậy vác cây đại đao hai mươi lăm cân lên vai cười ha hả mà nói với đám tướng lĩnh bên cạnh.

- ha... ha cuối cùng quân Việt cũng không thể kiên nhẫn nổi mà cho quân đội tấn công chính diện, truyền lệnh của ta! Tả quân đô đốc Hoằng Tháo dẫn theo năm nghìn binh lính đánh vào bờ bên phải diệt gọn đám cũng tiễn thủ đó. Hữu quân đô đốc Miêu Lý dẫn theo năm nghìn lính đánh vào bờ bên trái diệt sạch không chừa một ai.

Lính truyền lệnh vội vàng chạy đi thông báo cho hai tên tả, hữu đô đốc, Cam Ninh quay sang nhìn Mộc Thanh ra lệnh:

- Mộc trung lang, ngươi hãy dẫn theo ba nghìn binh đi thuyền nhẹ bí mật tiến lên phía trước chặn đường lui của địch.

- mạt tướng tuân lệnh!

Thủy quân trung lang tướng Mộc Thanh lớn giọng đáp rồi xoay người đi trọng quân. Cam Ninh đứng sừng sững trên thuyền nhìn rực rỡ chiếu rọi xuống về phía trước, nơi có những bó đuốc cháy sáng chiếu rọi cả một nửa con sông rộng gần sáu mươi mét mà miệng lẩm nhẩm vừa đủ một mình hắn nghe thấy.

- mấy ngày trước ngươi may mắn thoát chết là vì Quách đại soái thả hôm nay ta xem ngươi mọc cánh cũng khó thoát.

Nói xong hắn xoay người lại ngồi xuống ghế.



o0o

Bờ bên phải, Đặng Dung cho quân bắn vài lần tên lửa lên thuyền xong liền lệnh.

- mau cất cung rút đao ra, lên thuyền nào.

Ngay khi toàn quân vừa mới cầm đao trên tay, một tên giáo úy bên cạnh vội chỉ tay vào dòng sông mà nói với Đặng Dung.

- Đặng tướng quân mau nhìn, thuyền của quân Hán đang tiến đến trỗ chúng ta.

- khốn khiếp thật! Tên Cam Ninh lợi dụng ưu thế về binh lực nhiều mà không tiếc chia quân chặn chúng ta ở đây nhất định là hắn đã biết tin thế tử chỉ huy quân chủ lực nên muốn tiêu diệt thế tử luôn mà.

Đặng Dung lớn tiếng chửi ầm lên, ít nhất hiện tại hắn cũng đã không còn phản cảm với Ngô Lâm như trước nữa, sao trận chiến chiều nay, hắn không thấy Ngô Lâm nhát gan như người ta nói, tuy sức khỏe của cậu còn yếu hơn cả những tên lính mà vẫn dám xung phong đi đầu trên chiến xa. Hắn chưa nghe qua việc Ngô Lâm từng tập võ hay giết người, vậy mà khi lên chiến trường cậu vẫn có thể giết chết bảy tên lính Hán mà mặt không đổi sắc, người không buồn nôn vì những thứ tanh tưởi trên chiến trường.


Thử hỏi một người như vậy mà yếu đuối sao, không có một tên tân binh nào lần đầu lên chiến trường mà có thể bỏ ểu hiện được như cậu, chúng không chết đã là may lắm rồi. Thậm chí có những tên võ tướng có võ nghệ cao siêu nhưng thiếu kinh nghiệm đánh nhau mà đều tử trận ngay khi lần đầu lên chiến trường. Một con người bằng xương, bằng thịt như người khác vậy mà có thể biểu hiện tốt như vậy thì sao hắn còn dám coi thường, những tên lính ngay khi vừa về đến doanh trại là mặt dày lên nhao nhao bàn tán sự dũng mãnh của vị thế tử này như thế nào mà quên mất rằng trước trận chiến đó, hàng ngày họ vẫn ngồi chê bai cái yếu đuối của cậu sau lưng mà không biết ngượng chút nào.

- Toàn quân chuẩn bị ứng chiến, chỉ cần có cơ hội là phá vòng vây chạy đến hội hợp với thế tử ngay.

- rõ! _ một nghìn tên đồng thanh đáp trả rồi giơ cây đao lên chuẩn bị ứng chiến.

Ngay khi còn các bờ sông gần mười mét, Hoằng Tháo cho quân dùng tên bắn lên bờ, Đặng Dung vốn tưởng gần như thế này thì giặc sẽ xông lên đánh giáp lá cà luôn mà không ngờ tên Hoằng Tháo lại chơi bẩn như vậy, cách nhau còn mười bước mới cho bắn tên, năm nghìn mũi tên cùng lúc bay về phía một nghìn người đang đứng làm bia thì sao tránh kịp, chỉ vì một phút đại ý của mình mà hắn phải trả giá hơn năm trăm người trúng tên chết luôn tại chỗ, còn lại đều bị thương, bản thân Đặng Dung cũng trúng hai mũi tên vào vai trái và một tên vào đùi.


Đặng Dung đứng trên bờ sông nhìn những người lính nằm trên mặt đất mà cắn chặt môi đến bật máu, hai tay nắm chặt cán thương như muốn bóp nó nảy ra, bây giờ hắn triệt để tức giận rồi. Tên Hoằng Tháo đứng trên thuyền nhìn tên tướng giặc khi nãy vẫn còn uy phong lẫm liệt mà bây giờ như con nhím tức giận khiến hắn nhịn không nổi mà bật cười ha hả.

Đặng Dung mặc kệ hắn không thèm quan tâm, tay dùng sức bẻ gãy những mũi tên trên người trước sự chứng kiến của Hoằng Tháo và năm nghìn thủy binh nhà Hán cùng hơn bốn trăm lính Việt còn lại mà không rên dù chỉ một câu. Xong hắn quay người lại nhìn những người lính Việt kẻ quỳ người ngồi xổm trên mặt đất ôm miệng vết thương rên rỉ mà cúi gập người xuống trước mặt họ, miệng la lớn:

- các anh em! Đặng Dung ta có lỗi với mọi người, bây giờ ta không còn gì để nói nữa, ta nguyện liều chết để trả thù cho những người đã ngã xuống.

- tướng quân...!

- tướng quân...!

Nói xong hắn xoay người nhảy xuống một chiếc thuyền ở cạnh mình nhất, bỏ lại sau lưng những người lính đàng ý ơi kêu gọi, hắn múa thương chém đứt dây buộc thuyền, dùng sức đâm cán thương vào bờ, nhận lấy lực đẩy mạnh con thuyền trôi thẳng về phía trước, ngay khi cách thuyền của Hoằng Tháo còn hai mét, Đặng Dung ra sức nhảy lên cần thương đâm thẳng vào cổ một tên lính, dùng sức đẩy cái xác ra đằng sau rồi hắn đứng thẳng hai chân xuống ngay chỗ cái tên vừa bị mình đâm chết.


Năm tên Hán bình liền đâm mũi giáo thẳng hướng ngực Đặng Dung, hắn cúi người tránh thoát, tay phải cầm vào giữa cán thương đưa lên trước mặt để nó nằm ngang ra sức đập mạnh vào bụng năm tên Hán binh, chủng ngã nhào ra đất. Đặng Dung vừa đứng thẳng người, một cây đao lại hướng thẳng cổ hắn mà bay đến, Đặng Dung lui một bước, ưỡn ngực ra sau tránh thoát lưỡi đao rồi cầm thương đâm thẳng vào ngực trái của tên vừa mới hướng hắn mà chém.


- để ta!

Hoằng Tháo thấy vậy vội hét lớn rồi xách rìu chạy về phía Đặng Dung, đám tiểu binh sôi nổi tránh đường.

- khá lắm. _ hắn nhìn Đặng Dung khen.

- đủ để giết chết ngươi._ Đặng Dung lạnh băng trả lời.

- ha ha ha, tốt, rất tốt! Lâu lắm rồi cây rìu trong tay ta không được uống máu của những tên chiến tướng, hôm nay ngươi sẽ làm vật tế cho nó._ Hoằng Tháo nhìn cây rìu trong tay rồi nhìn về phía Đặng Dung mà nói.

Đặng Dung không thèm trả lời liền đâm thương về phía trước, hai tay múa lượn, mũi thương quay vòng vòng nhằm thẳng hướng cổ Hoằng Tháo mà đến, Hoằng Tháo vội vàng giơ búa đón.

Keng keng

Tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên không dứt, năm mươi hiệp trôi qua, Hoằng Tháo dần duối sức, hắn dùng là vũ khí nặng, mỗi lần ra chiêu đều dùng hết sức, hung mãnh, tàn bạo nên rất tốn thể lực, không như Đặng Dung sử dụng trường thương vừa nhẹ lại là binh khí dài, rìu của Hoằng Tháo toàn đập trúng đầu mũi thương nên hai tay hắn không ảnh hưởng gì cả.


Sáu mươi hiệp, Bảy mươi hiệp tên Hoằng Tháo đã sắp không còn đủ sức mà vung rìu nữa, hắn vội chép một rìu đẩy cây thương của Đặng Dung đang bay đến rồi xoay người bỏ chạy, Đặng Dung định đuổi theo mà đám thân binh của tên Hoằng Tháo ra sức liều chết cản lại, chiến một trận với Hoàng Tháo tuy hắn không thảm hại như tên Hoằng Tháo, nhưng hắn cũng không còn đủ sức để phá vòng vây đuổi theo nữa.


Đặng Dung nhìn sau lưng tên Hoằng Tháo đang bỏ chạy, hai mắt đỏ ngầu vì kẻ thù trước mặt mà không thể giết. Hắn gạt phăng mấy cây thương đang bay tới rồi nhắm mắt, hít sâu vào một hơi, rồi mở mắt ra, mắt hắn không còn đỏ ngầu nữa, hắn nhìn Hoằng Tháo bằng ánh mắt kiên định, tay phải quay lại cầm thương dơ lên như cầm lao. Hắn ra sức phóng mạnh cây thương trong tay về phía trước, mũi thương xé gió mà bay thẳng tới lưng Hoằng Tháo.

Hoằng Tháo đang bỏ chạy cảm thấy có sát khí sau lưng vội quay người lại vung rìu chém ngang, nhưng tay hắn bây giờ không còn sức nữa, hai tay mềm như bún cầm cây rìu còn sắp không nổi.

Keng

Hai cây vũ khí trạm vào nhau, rìu trong tay Hoằng Tháo liền bay ra ngoài rơi xuống nước, cây thương của Đặng Dung chịu sự va đập tuy nhỏ nhưng mũi thương cũng bị lệch mà đâm thẳng vào vai của Hoằng Tháo các trái tim của hắn chỉ có ba centimet, lực mạnh từ trên vai truyền đến đẩy Hoằng Tháo lùi ra sau sáu bước rồi ngã ngồi luôn xuống đất. Hắn hít một hơi khí lạnh nhìn thân cây thương đang rung lắc, mỗi lần nó rung, hắn lại rên rỉ mà kêu lên.

Đặng Dung tiếc nuối mà nhìn cây thương của mình không lấy được mạng của Hoằng Tháo, cùng lúc hai mũi giáo trên tay hai tên hán binh cũng đâm vào bụng của Đặng Dung, hắn đau điếng cúi người xuống, tay trái dùng lực cầm vào thân hai cây giáo không để chúng rút ra, tay phải rút bội kiếm bên hông chém gãy hai cây giáo, thân giáo vừa gãy, không có lực đẩy để giữ thân hình Đặng Dung liền theo quán tính mà tiến lên gai bước, tay phải tiếp tục vung kiếm chém mạnh lên người hai tên Hán binh, hai tên hán binh mất vũ khí đành trơ mắt nhìn lưỡi kiếm cắt vào cổ mình mà không làm được gì.

Đặng Dung qùy luôn chân phải xuống mặt thuyền, chân trái ngồi xổm nâng mông không rơi xuống đất, tay phải đâm mạnh kiếm xuống đất trống cho thân hình không ngã về phía trước, ngước mặt nhìn lên Hoằng Tháo một cái rồi hét lớn:

- dù chết ta cũng phải dẫn người theo cùng!

Dứt lời hắn ra dùng kiếm đẩy thân mình đứng lên, tay trái ôm bụng, tay phải cầm kiếm chỉ thẳng mặt tên Hoằng Tháo hai chân loạn xạ bước lên phía trước, hắn đã quá mệt mỏi rồi, cả đêm không được ngủ phải căng mắt mà chờ quân Hán, bây giờ bụng chảy máu không ngừng khiến cho mặt hắn tái nhợt, thân thể không ngừng run lên vì mất quá nhiều máu.

Vù phập

Tiếng đao nhập thịt, Đặng Dung còn đang không hiểu không biết chuyện gì xảy ra, bỗng thấy người mình nhẹ nhàng bay lên bay lên, hắn đưa mắt nhìn xuống, sợ hãi khi thấy thân thể của mình mất đầu đang chảy ra máu lừ lừ trên cổ mà không bay theo, rồi hắn nhìn thấy mặt sông đỏ lừ vì máu, bóng tối ập đến một thế hệ danh tướng cứ thế ra đi.


- ha ha, dám đòi giết tướng quân của ta, ngươi chết cũng không hết tội.

Một tên mãng hán đứng sau cái xác không đầu của Đặng Dung cười lớn rồi dùng chân đá cái xác đã không còn đầu rồi mà vẫn đứng yên như cột về phía trước.

- tướng quân!

- giết, giết sạch! Báo thủ cho Đặng tướng quân.

- giết!

Những tên lính Việt bị thương đứng bên cạnh đang giao chiến với quân Hán thấy đầu của Đặng Dung bay xuống sông, ai cũng mắt đỏ ngầu quyên vết thương trên người mà ra sức chém giết đám Hán quân, có tên bị cắt mất một chân đang được đồng bạn dìu chạy đi trốn thấy cái đầu của Đặng Dung hai mắt không nhắm bay qua trước mặt mình, hắn điên lên xoay người lại, một chân nhảy băng băng cầm đao mà chạy về phía Hoằng Tháo, miệng hét lớn giận dữ như tên Hoằng Tháo vừa hiếp vợ, cướp con của hắn xong.


Những tên lính ở đây đều là năm nghìn người trấn giữ thành Thái Đức do một tay Đặng Dung huấn luyện ra, sau nhiều năm gắn bó, họ coi nhau còn hơn cả anh em ruột thịt, bây giờ thấy vị tướng quân ngày ngày đứng trên giáo trường cho mình luyện tập lại chết trước mặt sao có thể không nổi loạn đòi báo thù cho được.
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đảo Loạn Đại Việt.