Chương 3 : Lần đầu thấy Tiêu Viêm.


Gần bảy giờ sáng, Thiên Du sau khi luyện công xong đã tắm rửa sạch sẽ. Hắn mặc lên bộ lam y đã bay màu rồi bước ra khỏi căn nhà, hôm nay là ngày phát tiền của tháng ở Tiêu gia. Tất cả con em gia tộc dưới 10 tuổi đều sẽ tụ tập lại ở khố phòng để nhận tiền tiêu tháng, tùy thuộc vào tu vi cao bao nhiêu mà sẽ nhận được bấy nhiêu.

Với tu vi hai đoạn đấu khí của bản thân thì mỗi tháng Thiên Du chỉ nhận được 20 ngân tệ mà thôi, đối với hắn quả thật là ít đến đáng thương. Tuy nhiên thịt muỗi nhỏ cũng là thịt, Thiên Du chưa bao giờ vỏ qua nó bao giờ.

Khố phòng nằm ở phía Bắc của phủ viện Tiêu gia, đó là một tiểu viện khá xa hoa do gia chủ Tiêu gia là Tiêu Chiến đích thân chấp quản.

Lúc này, trong khoảng sân rộng trước khố phòng đã tụ tập hơn 20 đứa trẻ, nhỏ thì mới 5 tuổi còn lớn thì cũng chỉ mới mười tuổi thôi. Trên gương mặt tất cả đều phủ lên nét tươi cười, phấn khích.

Thiên Du tiến đến không gây nên bất kì sự náo động nào, từ trước đến nay hắn vẫn gần như vô hình trong Tiêu gia này rồi, hắn cũng đã quen với việc đó.

Tự tìm cho mình một góc tối, Thiên Du đứng dựa lưng vào tường híp mắt đánh giá những đứa bé Tiêu gia trước mặt mình.

Một cô bé xinh xắn, tóc cắt ngang trán, gương mặt hồng hào mũm mĩm tinh nghịch chảy nhảy khắp nơi, vô cùng hoạt bát lanh lợi. Đó chính là Tiêu Mị, cháu gái tứ trưởng lão, thiên phú tu luyện rất tốt, năm nay 6 tuổi đã là hai đoạn đấu khí, bằng với Thiên Du trước đây.

Còn nơi kia là Tiêu Ngọc, 10 tuổi. Là người lớn nhất trong thế hệ này của Tiêu gia, thực lực đấu khí 6 đoạn. Gương mặt xinh xắn, thân hình phát dục đã có phần mê người, đặc biệt là đôi chân đó, chậc chậc....

Lại khẽ đảo một vòng, bỗng Thiên Du bỗng híp mắt nhìn vào một góc khác. Tại đó đang đứng hai người, một trai một gái.

Trai tóc đen ngắn, mắt đen, gương mặt thanh tú, ánh mắt ngạo nghễ, thần thái khiếp người. Không ai khác chính là đệ nhất thiên tài Tiêu gia, Tiêu Viêm. Bảy tuổi, ngũ đoạn đấu khí.

Còn cô bé xinh đẹp thanh tao đứng cạnh Tiêu Viêm thì Thiên Du đoán có lẽ là Huân Nhi rồi, nhưng có điều hắn thấy lạ lạ, làm quái nào mà nhìn Huân Nhi có vẻ lạnh nhạt với Tiêu Viêm vậy nhỉ, thằng chả nói liên tục mà cô ta vẫn vẻ mặt như thường đọc quyển sách trên tay mình.

Như cảm giác được có người đang quan sát, Tiêu Viêm cùng Huân Nhi đều đồng thời hướng Thiên Du nhìn lại. Đợi khi biết người đang nhìn là ai thì mỗi người lại có một biểu cảm khác nhau.

Huân Nhi thì vẫn bình thường, chỉ liếc hắn một cái rồi lại chuyển lực chú ý về lại cuốn sách.
Còn Tiêu Viêm, ánh mắt hắn nhìn Thiên Du có phần bất ngờ nhưng rất nhanh lại chuyển sang khinh miệt, rồi hắn tiếp tục quay sang cười cười nói nói với Huân Nhi.

Cũng kiêu ngạo phết nhỉ ! Hèn chi mai mốt bị bạn bè xa lánh, đáng !!


Thiên Du nhếch mép cười. Lúc trước đọc Đấu phá thằng cha tác giả chỉ nói Tiêu Viêm bị khinh bỉ, bị ức hiếp thế nào chứ lão có nói gì lúc hắn là thiên tài đâu. Với cái bản tính này thì làm sao tìm được bạn bè tốt chứ, sau này thất thế bị người ta khinh bỉ là phải rùi, họa may chỉ có Huân Nhi bị hắn sờ hết thì mới may ra vẫn tốt với hắn thôi.

Mà khoan đã ! Sờ, sờ, sờ hết...
Vãi...!!

Thiên Du cuối cùng đã hiểu sao mà Huân Nhi lại lạnh nhạt với Tiêu Viêm vậy rồi, hóa ra cái tình tiết sờ sờ kia chưa có diễn ra, chắc là Tiêu Viêm theo đuổi hoài không được rồi mới giở ra cái trò đó, chứ không thì dù sao Tiêu Viêm cũng là người xuyên việt, lí nào lại đi làm cái hành động con nít đó chứ.


Chỉ có thể là cố tình thôi

Thiên Du rất ác ý đưa ra kết luận.


Tất cả tập trung !!!


Trong lúc Thiên Du đang suy nghĩ vẩn vơ thì một giọng nói the thé đầy hèn mọn vang lên, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi nhìn về phía khố phòng, Tiêu Tùng chấp sự đã đứng đấy từ bao giờ đang hò hét gọi tất cả tập trung lại. Đã đến giờ phát tiền !!

Lũ trẻ ngoan ngoãn chia làm hai hàng dọc xếp trước mặt Tiêu Tùng, Thiên Du cũng lững thững xếp vào chót của một hàng. Cũng không biết trời xui đất khiến ra sao mà hắn lại đứng sau Huân Nhi, còn Tiêu Viêm thì đứng ở trước mặt cả hai, quả là một cục thế thú vị !!!


Bây giờ bắt đầu phát tiền, ai được đọc tên thì bước lên trước báo ra tu vi rồi nhận tiền. Ai nói dối sẽ bị xử phạt nặng, đã nghe rõ rồi chứ !



Rõ !


Tất cả đồng thanh đáp.

Tốt ! Người thứ nhất Tiêu Ngọc.


10 tuổi, lục đoạn

Sáu mươi ngân tệ


Tiếp theo, Tiêu Tráng...


Tiêu Dương

...

Tiêu Âm


Tiêu Đạo

....

Tiêu Viêm


Đọc đến đây, giọng của Tiêu Tùng chấp sự trở nên cao vút, ý nịnh rõ rệt mười phần. Mà cũng phải thôi, nguyên cái khố phòng này là do Tiêu Chiến cai quản, Tiêu Tùng hắn cũng chỉ là thủ hạ mà thôi, con trai thủ trưởng trước mặt làm sao không nịnh nọt cho được.


Bảy tuổi, lục đoạn đấu khí


Âm thanh đầy ngạo nghễ của Tiêu Viêm vang lên làm chấn động toàn trường.

Lục đoạn, không phải năm đoạn sao ???


Hắn đột phá rồi...

....

Từng âm thanh huyên náo từ mọi người xung quanh lan rộng ra làm Tiêu Viêm càng thêm hãnh diện, hai kiếp người rồi, cuối cùng hắn cũng có được phong quang của mình.

Nhận lấy số tiền tháng chẳng thấm tháp vào đâu so với cha hắn cho, Tiêu Viêm cất bước đi ra ngoài. Trước khi đi hắn còn cố nở một nụ cười tự cho là soái nhất với Huân Nhi, ai dè người ta có thèm để ý hắn đâu.

Thiên Du trong lòng cười ngất.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đấu Phá Thần Lộ.