Chương 1161: Rời đi


Tác giả: Thiên Tằm Thổ Đậu
cập nhật ngày:21/01/2013
Ám kình vừa phát ra, Tiêu Viêm cũng không kịp xem đã gây thương thế gì cho Thần Nhàn, trọng xích trong tay như phản xạ có điều kiện, trong nháy mắt liền mạnh mẽ vung ra, nặng nề va chạm vào đấu khí bàng bạc của lão giả họ Bạch.


Đông!


Chưởng xích chạm nhau, tức thì tạo ra một âm thanh trầm thấp nặng nề vang vọng trong không gian, kình phong hung hãn như gió bão cuồn cuộn quét ngang. Tiêu Viêm liền điểm mũi chân trên, thân hình nhanh chóng thối lui, bàn chân đạp vài bước trên không trung. Cứ mỗi lần bàn chân hạ xuống đều làm cho mảnh không gian kia bập bềnh như biển gợn sóng. Sau một vài bước như vậy, thân hình hắn dần ổn định lại. Một kích này của lão giả họ Bạch uy lực tương đối mạnh mẽ, nếu công kích khi Tiêu Viêm không chút phòng bị thì hắn đã bị thương không nhẹ.

Sau khi thân hình ổn định, ánh mắt Tiêu Viêm chuyển đến trên người Tống Thanh. Bởi vì trước đó, kẻ đột nhiên ra tay ngăn cản hắn đánh chết Thần Nhàn chính là người này.

Nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Tiêu Viêm nhìn về phía mình, Tống Thanh cũng không chút sợ hãi. Với địa vị tại Đan Tháp của hắn bây giờ thì há gì phải sợ Tiêu Viêm, nên lập tức trầm giọng nói:
Tiêu Viêm, Thần huynh đã gia nhập Liên minh tạm thời này của chúng ta, ngươi không nên ra tay sát hại hắn, vì hiện tại, mỗi phần lực lượng gộp lại đều là vốn liếng để chúng ta đánh bại hung thú trong Vạn Dược sơn mạch. Ngươi làm như vậy rõ ràng là không muốn mấy người chúng ta thông qua lần lựa chọn này?


Lời này của Tống Thanh thật ra có chút nham hiểm, lập tức đặt Tiêu Viêm vào tình thế đối lập với phần đông Luyện Dược Sư, nhưng có đạt được hiệu quả hay không còn chưa biết được.


Nói như ngươi vậy, thì chỉ mình hắn có quyền ra tay sát hại ta thôi sao?
Nghe vậy, Tiêu Viêm cười nhạt một tiếng, hỏi ngược lại.

Tống Thanh nhíu mày, nhưng vẫn thản nhiên đáp:
Thần huynh chỉ sai người bắt ngươi mà thôi, hiện tại ngươi vẫn còn tốt, đây không phải là một sự chứng minh sao?



Ngươi đảo ngược trắng đen! Tên kia luôn miệng nói muốn cho ta sống không bằng chết, chẳng lẽ lúc nãy ngươi không nghe thấy?
Tiêu Viêm cười cười, liếc nhìn Tống Thanh, lười nhác nói tiếp:
Ngươi cũng đừng nói nhảm nữa, những người ở đây không ai là kẻ ngu, ngươi có nói cũng không ai để ý tới, khỏi cần nhiều lời gây khó chịu, cứ việc ra tay đi, ta sẽ sẵn sàng tiếp.


Tống Thanh cứng họng, ánh mắt lướt nhìn xung quanh, quả nhiên thấy được đám Luyện Dược Sư ở bên kia đang khoanh tay đứng nhìn, chẳng ai vì mấy lời nói của hắn mà biểu lộ địch ý với Tiêu Viêm.


Lũ cáo già này.
Thấy vậy, Tống Thanh trong lòng cũng không biết làm sao. Những người có thể tham gia Đan hội đều không phải hạng tầm thường, muốn châm ngòi cho bọn họ trở thành kẻ địch của Tiêu Viêm cũng không phải là chuyện dễ dàng.


Bổn sự của Luyện Dược Sư không phải là đánh đánh giết giết, nếu ngươi thật có bản lĩnh, tại Đan hội ta sẽ so tài với ngươi.
Trước công chúng, Tống Thanh cũng tự nhiên không thể chịu thua, ánh mắt nhìn Tiêu Viêm, cười lạnh nói. Có lẽ về sức chiến đấu, hắn không phải đối thủ của Tiêu Viêm, nhưng về mặt luyện dược, hắn có một lòng tin tuyệt đối với chính mình.

Đến lúc đó, hắn sẽ làm cho Tiêu Viêm biết cái chức quán quân khảo hạch của ngũ đại gia tộc, trong mắt hắn chỉ là một sợi lông không đáng giá!

Đối với lời nói của Tống Thanh, Tiêu Viêm cũng chẳng thèm so đo, ánh mắt liếc nhìn một gã Huyền Minh Tông trưởng lão khác đang bị Địa Yêu Khôi quấn chặt đến mức không thể phân thần, trong lòng truyền ra một mệnh lệnh. Địa Yêu Khôi liền hóa thành một đạo ngân quang quay về, cuối cùng đứng lại bên cạnh Tiêu Viêm với sắc mặt không chút thay đổi, giống như một người hộ vệ trung thành.

Tên trưởng lão Huyền Minh Tông kia nhìn thấy Địa yêu khôi rút lui, lúc này mới cùng lão giả họ Bạch chuyển người đến bên cạnh Thần Nhàn, kẻ bị Tiêu Viêm đả thương hôn mê, sau đó vội vàng xem xét thương thế của hắn.


Khốn kiếp, ngươi đánh nát kinh mạch của thiếu tông chủ!


Sau khi kiểm tra, hai người lập tức nổi giận, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Tiêu Viêm giống như con sư tử điên cuồng, gầm gừ nói.

Kinh mạch là con đường vận chuyển trọng yếu nhất trong việc tu luyện Đấu khí, nếu như kinh mạch xuất hiện vấn đề thì dễ dàng biến người đó trở thành phế vật, không thể tu luyên đấu khí được nữa. Mặc dù có một số đan dược đẳng cấp cao có tác dụng chữa trị kinh mạch, nhưng phải xem thương thế nặng hay nhẹ. Hiện giờ kinh mạch trong cơ thể của Thần Nhàn bị một kích của Tiêu Viêm đánh gãy thành từng khúc, thương thế rất nghiêm trọng, hy vọng khỏi hẳn quả thật quá xa vời. Mà mất đi sự chống đỡ của Đấu khí, Thần Nhàn sẽ trở thành một phế nhân không hơn không kém!

Nghe được thanh âm rít gào của lão giả, sắc mặt của Tống Thanh khẽ biến, hắn không ngờ được Tiêu Viêm lại ra tay độc ác đến vậy. Việc biến thành phế nhân đối với Thần Nhàn mà nói, chỉ sợ so với việc trực tiếp giết chết hắn còn khó chịu hơn.

Giữa không trung, sắc mặt Tiêu Viêm không hề thay đổi, hắn cũng không vì vài câu mắng chửi mà biến sắc. Thần Nhàn ba lần bảy lượt muốn dồn hắn vào chỗ chết, nếu hắn không có bản lãnh e rằng đã sớm trở thành một thi thể lạnh như băng rồi. Nếu Thần Nhàn có thể xuống tay hạ sát hắn, vậy khi đang động sát tâm, cũng nên lường trước hậu quả phải thừa nhận sau này…


Sự tình đã trở nên như vậy, ai cũng không có biện pháp vãn hồi, kinh mạch đã nát cũng không phải không thể chữa. Sau này có lẽ phải đến Đan Tháp nhờ giúp đỡ, nói không chừng có thể trị liệu cho hắn.
Đang lúc mọi người trầm mặc, Tào Dĩnh rốt cuộc nhẹ nhàng bước đến, giọng nói mềm mỏng ôn nhu làm cho người khác có cảm giác mê muội. Nhìn thấy Tào Dĩnh mở miệng lên tiếng, hai gã trưởng lão Huyền Minh Tông kia cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Với thực lực của hai người bọn họ thì không thể cản được Tiêu Viêm khi hắn có Địa yêu khôi tương trợ. Hiện giờ tính ra phải tìm kiếm tất cả biện pháp để chữa trị cho Thần Nhàn, nếu không, khi trở về Huyền Minh Tông, hai người sẽ phải sự giận dữ của tông chủ Huyền Minh Tông.


Bất kể thế nào, việc trước tiên là phải đem vật phẩm trong nhiệm vụ thu vào tay để thông qua lần chọn lựa này.
Tào Dĩnh nhìn thân ảnh gầy gò đang lơ lửng trên bầu trời, đột nhiên nở nụ cười quyến rũ rồi nói:
Không biết Tiêu Viêm tiên sinh có hứng thú hay không? Mọi người cùng nhau đánh bại hung thú kia sẽ có nhiều phần thắng hơn.


Nghe được Tào Dĩnh đột nhiêng lên tiếng mời Tiêu Viêm, sắc mặt Tống Thanh biến đổi, thấp giọng nói:
Hiện giờ Tiêu Viêm đắc tội với Huyền Minh Tông, còn mời hắn tham gia e là sẽ đắc tội với Thần Nhàn bọn họ a.
Tào Dĩnh cười nhạt, không để ý lời nói của Tống Thanh, mỹ mâu vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm.

Ở trên không trung, Tiêu Viêm đưa mắt lướt qua thân thể nóng bỏng xinh đẹp của Tào Dĩnh, rồi lắc đầu đáp:
Đa tạ Tào tiểu thư có ý mời, nhưng lâu nay ta đi lại một mình đã trở thành thói quen, không thích cùng người khác kết bè kết đội, đành phải xin lỗi.


Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Viêm chuyển động thân hình, lập tức cảm nhận được một ánh mắt dị thường đang đảo qua người mình, mà ánh mắt đó làm cho Tiêu Viêm sởn tóc gáy.

Những biến hóa đó làm cho Tiêu Viêm đột nhiên rùng mình, ánh mắt quét nhìn một lượt phía bên dưới nhưng không có một chút thu hoạch gì.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, vừa muốn thu hồi lại ánh mắt thì đột nhiên ngừng lại!

Ánh mắt của hắn đọng lại một nơi, đó chính là một gò núi bên cạnh. Ở nơi đó, một hắc y nam tử đang đứng chắp tay, dường như đã nhận thấy ánh mắt của Tiêu Viêm nên khóe miệng của hắn chậm rãi nhếch lên một nụ cười quỷ dị.

Trong khoảnh khắc nụ cười quỷ dị đó hiện lên nơi khóe miệng, đồng tử của Tiêu Viêm hơi co rụt lại. Người hắc y thần bí này cho hắn một cảm giác áp lực nặng nề, mà loại cảm giác này hắn chỉ cảm nhận được ở trên người của một số Đấu Tôn cường giả.
Đan hội này quả nhiên có nhiều tàng long ngọa hổ, không ngờ còn có cường giả bậc này.


Nhận thấy sự cường hãn của người mặc hắc y này, trong lòng Tiêu Viêm không kềm chế được trở nên nặng trĩu, có những người thế này tham gia, muốn cướp đoạt quán quân thật không dễ a.

Lúc Tiêu Viêm thất thần bởi vì người hắc y quỷ dị kia, ở bên dưới, Tào Dĩnh khẽ nhíu đôi chân mày như được tô đen, nghiến răng vì bị hắn cự tuyệt. Người này từ đầu đến giờ không hề nể mặt nàng một chút nào hết.

Về phần Tống Thanh đang đứng gần đó, ngược lại với Tào Dĩnh, thở ra một hơi, vội vàng thấp giọng nói:
Dĩnh nhi, nếu hắn không biết phân biệt nặng nhẹ, vậy khỏi cần phí lời thêm làm gì, đến lúc gặp khó khăn, tự hắn sẽ phải cầu cứu chúng ta.


Đối với lời nói của Tống Thanh, Tào Dĩnh hơi bĩu môi. Trước đây Tiêu Viêm đã chứng minh bản lãnh của mình, quả thật người ở nơi này có thể thắng được hắn đúng là không nhiều lắm, nói không chừng hắn thật sự nắm chắc một mình có thể lấy được vật phẩm được giao trong nhiệm vụ.


Chuyện hôm nay dừng ở đây đi, cáo từ.


Tiêu Viêm không màng tới cuộc trò chuyện của hai người, ánh mắt liếc nhìn về phía hắc y nhân thần bí kia, sau đó chắp tay cáo từ đám người Tào Dĩnh rồi xoay người bỏ đi. Chính vì sự có mặt của hắc y nhân kia, hắn cũng không muốn dừng lại nơi này quá lâu, bởi vì từ người kia, hắn cảm giác được một sự bất an. Loại cảm giác hư vô này như có như không, giống như một cái xương mắc trong cổ Tiêu Viêm, nên hắn không thể không đề phòng .

Tiếng nói vừa dứt, bàn tay Tiêu Viêm vung lên, lập tức đem Địa yêu khôi thu vào Nạp giới, sau đó hướng về phía Vạn Dược sơn mạch bay vụt đi.
Tiểu tử, đả thương người rồi lại muốn bỏ đi hay sao!
Nhìn thấy Tiêu Viêm rời đi, hai gã trưởng lão Huyền Minh Tông nhất thời nổi giận, gầm lên một tiếng. Hai người cùng nhau bay lên, nhắm về hướng Tiêu Viêm rời đi mà đuổi theo.

Đối với hai người này, Tiêu Viêm cũng không để ý nhiều, dưới bàn chân xuất hiện ngân mang chớp, một tiếng sấm trầm thấp vang vọng, lưu lại mấy đạo tàn ảnh trong hư không, thân ảnh biến mất trong nháy mắt dưới sự chú ý của đám người trên gò núi.

Trong nháy mắt, bóng dáng Tiêu Viếm mất dạng, hai gã trưởng lão Huyền Minh Tông cũng chỉ có thể tức giận nổi trận lôi đình, không ngừng lên tiếng quát mắng.

Bên cạnh gò núi, hắc y nam tử kia nhìn theo hướng Tiêu Viêm biến mất, khóe miệng lộ ra một cười quỷ quái, cúi đầu lẩm nhẩm, lặng yên không một tiếng động, chậm rãi truyền ra một luồng âm thanh lạnh lẽo.


Tiêu Viêm. Ngươi chạy không thoát đâu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đấu Phá Thương Khung.