Mai phục chặn giết
-
Đấu Phá Thương Khung
- Thiên Tàm Thổ Đậu
- 2245 chữ
- 2019-03-09 06:49:41
T+ T-
Đấu Phá Thương Khung - Chương 393:
Trong đám cây cối rậm rạp, một đạo bóng đen bỗng ẩn hiện bên trong, ánh mắt xuyên thấu nhìn qua khe hở của nhánh cây, nhìn về bên dưới một cây đại thụ cách chừng trăm mét, hơi đó đang có hơn mười đạo nhân ảnh đang nghỉ ngơi.
Trong đám cây, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn sắc trời, trời hơi tối, hô hấp vẫn vững vàng không chút cấp bách. Tuy mục tiêu đang ở trước mặt nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn, không vội ra tay. Chưa đề cập đến bản thân Phạm Lăng là một gã đấu linh cường giả mà hai lão giả bên cạnh hắn, thực lực cũng ở cấp bậc đấu linh rồi, ngoài ra còn có một ít hộ vệ thực lực không kém, cho dù có Dược Lão hỗ trợ, trong thời gian ngắn cũng không thể thu thập hoàn toàn được, cho nên, hắn phải tìm được thời cơ ra tay tốt nhất. Nói cách khác, một khi bại lộ, chỉ sợ cũng có một chút phiền phức, dù sao, thế lực Huyết Tông, cho dù là xét trong toàn bộ Hắc Giác vực cũng là một thế lực cường hãn.
Tầm mắt Tiêu Viêm tập trung vào đám người Phạm Lăng. Nghỉ ngơi qua gần mười phút, rốt cục đám người cũng bật dậy, bất quá ngay lúc Tiêu Viêm nghĩ bọn họ sẽ tiếp tục tiến theo lộ tuyến lúc trước, đoàn người lại vòng một vòng cong lớn, trực tiếp hướng về phía tây Hắc Ấn thành mà tiến về.
Ách. Nhìn đám người Phạm Lăng bỗng nhiên thay đổi lộ tuyến, Tiêu Viêm ngẩn ra, sắc mặt khẽ biến, chẳng lẽ bị phát hiện? Ý niệm này lập tức bị loại ra, trong đám người Phạm Lăng, thực lực cao nhất cũng chỉ là đấu linh cường giả, không có khả năng phát hiện hắn ẩn nấp. Huống hồ, cho dù phát hiện, cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng thay đổi lộ trình, dù sao, một gã đại đấu sư còn chưa đáng làm bọn họ e ngại như vậy.
"Bọn người kia định làm gì?" Trong lòng hiện lên một chút nghi hoặc, mũi chân Tiêu Viêm điểm nhẹ trên thân cây, tựa như dơi đêm, phiêu phiêu hạ xuống dưới, sau đó lại bám theo đội ngũ phía trước. Bạn đang đọc truyện tại - http://.com
Hai nhóm người cách nhau khoảng trăm mét, hướng về phía tây Hắc Ấn thành mà nhanh chóng đi tới. Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, bỗng nhiên Dược Lão trầm giọng: "Cẩn thận một chút, phía trước ẩn tàng không ít hơi thở mạnh mẽ, trong đó thậm chí có một gã đấu hoàng so với gã đấu hoàng trong phòng đấu giá còn mạnh hơn không ít, hơn nữa hơi thở lại âm hàn như băng, tương tự với Phạm Lăng kia."
Đang muốn vọt tới phía trước, dưới sự đề tỉnh bất thình lình của Dược Lão, Tiêu Viêm sắc mặt đại biến, mạnh mẽ xoay thân mình, lùi về phía sau một thân cây, trong lòng kinh hãi nói: "Chúng ta trúng kế sao?"
"Không giống." Dược Lão trầm ngâm nói: "Nhìn thực lực của mấy kẻ ẩn nấp kia, chẳng lẽ chỉ vì đối phó với một đại đấu sư như ngươi mà phải xuất ra đại giới vậy sao?"
"Mai phục?" Tiêu Viêm thở dài nhẹ nhõm, nhíu mày mê hoặc nói: "Một gã đấu hoàng mang theo một đám người bí mật mai phục tại đây để làm gì?"
Ánh mắt có chút sáng ra, quét về phía Hắc Ấn thành, đột nhiên như đoán được cái gì đấy, không khỏi hoảng sợ nói: "Bọn người kia muốn cướp đoạt vật phẩm đấu giá a?"
"Ngô. Rất có khả năng. Mặc kệ là địa giai đấu kĩ hay Âm Dương Huyền Long Đan. Hai thứ này đều có tư cách làm cho Huyết tông tiêu phí một lượng tinh lực lớn như vậy. Hơn nữa, loại sự tình chặn đường cướp đoạt như vậy, ở trong Hắc Giác vực cũng là thường xuyên xảy ra." Nghe vậy, Dược Lão đầu tiên là ngẩn người ra, sau cũng không phủ nhận suy đoán của Tiêu Viêm.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao? Phạm Lăng kia đã bắt đầu tiến vào phạm vi mai phục, xem nơi kia vẫn yên lặng như vậy, hẳn bên trong đều là người của Huyết tông. Nếu lão sư đã cảm ứng được bên trong có một cường giả còn mạnh hơn cả Bát Phiến môn môn chủ. Tàn phá bản đồ kia chẳng phải là càng khó chiếm được sao?" Tiêu Viêm chau mày. Bất đắc dĩ nói.
"Cái này cũng chưa hẳn. Trước tiên cứ yên lặng theo dõi kì biến đi." Dược Lão trầm giọng nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt quét xung quanh một lát, sau đó đem hơi thở đè thấp đến hết mức, lén lút di chuyển đến trong một đám cây cối rậm rạp.
Thẩn thể ẩn tàng sau đám cây, mượn địa thế ở đây, Tiêu Viêm vẫn có thể thu được tình huống dưới sơn ao kia vào tầm mắt. Ánh mắt mịt mờ đảo qua phía rừng rậm yên lặng không chút tạp âm kia. Nếu không có lời nhắc nhở của Dược Lão, chỉ sợ Tiêu Viêm sẽ đi theo Phạm Lăng vọt vào trong đám rừng nhỏ kia, cũng sẽ không phát hiện trận địa mai phục này a.
Phía đông của đám rừng nhỏ này, là một con đường nhỏ uốn lượn, ánh mắt dọc theo phía tây nhìn theo, còn có thể thấy được hình dáng mơ hồ của Hắc Ấn thành. Xem ra đây là con đường tất phải đi qua ở phía tây Hắc Ấn thành, cũng khó trách đám người Huyết tông kia lại chọn chỗ này để mai phục.
Thân thể giống như một khối thi thể, lẳng lặng ẩn vào trong đám cây. Hô hấp của Tiêu Viêm từ trạng thái bình thường trực tiếp chuyển đến hai – ba phút một lần. Dù sao, tại bên trong khu rừng nhỏ kia có một vị đấu hoàng cường giả, nếu không có Dược Lão âm thầm hỗ trợ, bằng vào thực lực của Tiêu Viêm, căn bản không đủ để tránh khỏi sự phát hiện của đối phương.
Sau khi đám người Phạm Lăng tiến vào bên trong khu rừng nhỏ kia, con được có chút hẻo lánh này lại lâm vào an tĩnh cực độ, thậm chí là phi điểu, đều vì cảm ứng được sát ý từ trong rừng tràn ra mà phát run, thân thể lui vào trong tổ, không dám phát ra nửa tiếng kêu.
Không khí yên lặng đến quỷ dị lượn lờ tại khu vực này một hồi lâu không tiêu tán.
Tiêu Viêm híp con ngươi lại, toàn bộ thân thể cơ hồ tiếp xúc với mặt đất, mỗi một khắc đều tập trung chút ý.
Đột nhiên mặt đất run rẩy một chút, đôi mắt Tiêu Viêm vụt mở, ngẩng đầu nhìn về con đường nhỏ kia, ở đó, mơ hồ có tiếng vó ngựa vang lên.
"Tới rồi sao." Tiêu Viêm cúi đầu thì thào một tiếng, ánh mắt dần trở nên lợi hại hơn. Xa xa trên con đường nhỏ, một đám người cưỡi khoái mã tựa như truy tinh cản nguyệt chạy như bay đến, ven đường bụi mù bốc lên mù mịt.
"Dát chi" Theo tiếng vó ngựa dội lại, bên trong khu rừng nhỏ bỗng nhiên vang lên thanh âm dây cung rất nhỏ.
Dưới tầm mắt của Tiêu Viêm, đầu lĩnh là một nữ nhân áo xanh váy bào dần dần hiện ra trong tầm mắt. Ẩn nấp ở trong đám cây, Tiêu Viêm trong lòng nhịn không được nhảy dựng lên, thầm nghĩ: "Đám người Huyết Tông này, quả nhiên là đặt chủ ý tại Âm Dương Huyền Long Đan, chẳng lẽ bọn họ không sợ Thiên Xà Phủ trả thù sao? Nếu có thực lực tranh đoạt loại bảo vật này, hẳn thế lực Thiên Xà Phủ trên đại lục cũng không yếu a?"
"Ân, còn chưa chắc." Dược Lão nhàn nhạt nói: "Nói vậy hơi thở đấu hoàng trong đám rừng kia hẳn là Huyết tông tông chủ a. Nếu ngay cả hắn cũng xuất động, tự nhiên là không thể để cho mấy người xà phủ này rời đi. Mà chỉ cần không còn ai sống sót trở về, cho dù là Xà phủ cũng chỉ có thể nổi trận lôi đình mà thôi, dù sao, trong Hắc Giác vực, loại chuyện nửa đường chặn giết như thế này cơ hồ ngày nào cũng có."
"Một người không lưu? Đủ tàn nhẫn a." Nghe vậy, Tiêu Viêm nhếch miệng lên, nhưng lại không có cảm giác ngoài ý muốn. Loại chuyện này, một khi để lộ ra ngoài, hẳn là gây nên tử chiến giữa thế lực hai bên, hơn nữa còn liên quan đến loại bảo vật như Âm Dương Huyền Long Đan, tất nhiên là không có nửa điểm thương lượng. Dù sao, tiêu phí một cái giá trên trời như vậy, Thiên Xà Phủ tuyệt đối không có khả năng mặc kệ.
Hơn mười đạo nhân ảnh trong nháy mắt tiến đến đoạn đường nhỏ kia, khu rừng nhỏ đã xuất hiện trong tầm nhìn của các nàng.
Đầu lĩnh của đám người Thiên Xà Phủ kia, tự nhiên là vị Thanh trưởng lão xinh đẹp đã từng nhìn thấy bên trong phòng đấu giá kia, nàng ngẩng đầu liếc mắt về phía tiểu rừng rậm kia, lông mày hơi nhíu lại, có thể trở thành Thiên Xà Phủ trưởng lão, thực lực cùng kinh nghiệm tự nhiên là hơn xa thường nhân, đạo lý gặp rừng thận trọng, nàng đương nhiên cũng biết, hơn nữa, hiện tại còn mang theo Âm Dương Huyền Long Đan bên người, loại kỳ bảo này nhất định cần phải thận trọng thêm thận trọng!
Bàn tay dựng thẳng lên, Thanh trưởng lão làm ra một thủ thế, tốc độ dần chậm lại, bàn tay giương lên, không gian phía trước hơi hơi dao động, chợi một đạo năng lượng màu xanh biếc như con rắn nhỏ hiện ra, sau đó lọt vào trong bụi cỏ, với một tốc độ cực kỳ mau lẹ bơi vào bên trong khu rừng.
Năng lượng xà lặng yên không một tiếng động bơi vào rừng rậm, xà đồng xanh biếc vừa muốn lao lên, một âm thanh phá gió chợt vang lên, một mũi tên hung hăng cắm trên đầu rắn, giãy dụa một hồi liền hóa thành một mảnh năng lượng, dần dần hóa thánh hư vô.
Trong một khắc con rắn nhỏ kia bị đánh chết, Thanh trưởng lão đang ở ngoài kia sắc mặt đại biến, lớn tiếng quát: "Cẩn thận! Bên trong có mai phục!"
"Ha ha, không hồ là Thiên Xà Phủ trưởng lão, thủ đoạn đấu khí ngưng xà này, quả nhiên là xuất thần nhập hóa a." Thanh trưởng lão vừa quát lên, trong rừng rậm cũng liền truyền đến một tiếng cười to, hơi thở hùng hồn chợt phóng ra, một đạo thân ảnh màu đỏ từ trong rừng bắn ra, cuối cùng đứng vững vàng trên đại thụ, ánh mắt lạnh nhàn nhạt quét về phía đoàn người Thanh trưởng lão ở bên ngoài khu rừng rậm.
"Pham Lao?"
Nhìn thấy thân ảnh nam nhân cao lớn mang đại hồng bào kia, Thanh trưởng lão sắc mặt đại biến, chợt quát lớn: "Ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ muốn hướng Thiên Xà Phủ chúng ta tuyên chiến?"
"Ha ha, tuyên chiến cũng không phải, bất quá ta cảm thấy có chút hứng thú với Âm Dương Huyền Long Đan trong tay Thanh trưởng lão!" Hồng bào nam nhân cười cười, chẳng qua trong tiếng cười vô luận như thế nào cũng không dấu được sự lành lạnh.
"Lui! Mọi người đều tự rút lui, chỉ cần có một người đào thoát, liền lập tức hướng phủ chủ đại nhân bẩm báo việc này!" Nghe đối phương nhắc tới Âm Dương Huyền Long Đan, lòng Thanh trưởng lão chợt trầm xuống, biết việc này không thể nói lý được, lập tức không chần chờ, quát lớn, bàn chân dẫm mạnh lên lưng ngựa, thân thể hóa thành một đạo ảnh tử, phóng về phía cây cối hai bên.
"Hưu, hưu, hưu"
Người của Thiên Xà Phủ vừa phân tán vào bên trong rừng rậm, trong giây lát vang lên những âm thanh vút cao trong gió, vô số hàn quang mang theo kình lực hung hãn bắn bạo bắn ra. Mà trong tình thế tên bay dày đặc như thế, đến cả Thanh trưởng lão kia cũng không tránh khỏi giảm tốc độ, thân thể chớp động tránh tên.
Nhân mã của Thiên Xà Phủ vừa bắn về bốn phía lại một lần nữa bị buộc lui lại giữa đường nhỏ, mà lúc này từ bốn phía rừng rậm hiện ra gần trăm tên Huyết tông chiến sĩ thân mặc hồng bào, cầm trong tay huyết đao.
Những Huyết tông chiến sĩ này sắc mặt đờ đẫn, nhìn qua như con rối, chẳng qua trong con mặt bọn họ cũng tràn ngập sự âm trầm cùng thô bạo như Phạm Lăng.
"Thanh trưởng lão, giao ra Âm Dương Huyền Long Đan, bổn tông chủ tha cho ngươi một mạng! Còn không, tử!"
Trên ngọn cây, hồng bào nam nhân thân hình chớp động quỷ mị, nháy mắt xuất hiện ở trên khoảng không, ầm trầm quát lên, thanh âm vang vọng mãi không tan.