Chương 671: Chém giết
-
Đấu Phá Thương Khung
- Thiên Tàm Thổ Đậu
- 2309 chữ
- 2019-03-09 06:50:10
Nhìn hắc bào thanh niên đang chậm rãi đi tới mà trên khuôn mặt tươi cười lộ ra một mảnh lạnh lẽo, Vân Phàm hít một hơi thật sâu, bàn tay năm chặt trường kiếm màu lam đậm, đấu khí trong cơ thể dâng lên như nước lũ cuồn cuộn không ngớt, mà theo đấu khí dâng lên thì lòng sợ hãi cũng giảm đi rất nhiều. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, trong lòng nổi lên cuồn cuộn suy nghĩ.
Tiểu tử này lần này trở lại Gia Mã đế quốc tất nhiên sẽ tìm Vân Lam Tông trả thù. Xem ra phải mang tin tức này truyền về bên trong môn phái nếu không sau này có thể sẽ trở tay không kịp.
Quang mang trong mắt loé ra, Vân Phàm nghiêng đầu hướng về Mông Lực vẻ mặt tái nhợt ở bên cạnh, thấp giọng nói gấp:
Đợi lát nữa ta ở lại cản hắn thì ngươi nhân cơ hội rời đi. Sau đó hãy đem tin Tiêu Viêm trở về báo cho tông chủ biết!
. Lời nói vừa dứt, hắn cũng không đợi Mông Lực trả lời, bả vai rung lên, một đôi cánh lam nhạt do đấu khí tạo thành xuất hiện. Đầu ngón chân điểm nhẹ trên mặt đất, thân hình hoá thành một mờ nhạt bóng dáng xen lẫn kiếm cương sắc bén mạnh mẽ bắn về phía Tiêu Viêm.
Thấy Vân Phàm đột nhiên ra tay, Mộc Thiết trong lòng căng thẳng, vội vàng kêu lên nhắc nhở. Nhưng mà tiếng nhắc nhở vừa hạ xuống mới phản ứng lại. Người thanh niên trước mặt hiện giờ đã không còn là vị thiếu niên năm đó bị đuổi giết như chó có nhà tang nữa.
Tiêu Viêm quay đầu hướng về phía Mộc Thiết cười cười. Một đoàn hỏa diễm màu bích lục đột nhiên hiện lên trên bàn tay thon dài. Ánh mắt khẽ liếc nhìn một người một kiếm đang nhanh chóng tới gần, khóe miệng khẽ nhếch lên. Phia trên bàn chân chợt hiện lên nhàn nhạt quang mang màu bạc.
Xuy!
Trường kiếm lam đậm mang theo kiếm khí sắc bén xé rách không khí kèm theo kình phong âm hàn mạnh mẽ bắn tới ngực Tiêu Viêm. Mà nhân lúc ánh mắt của mọi người đều tập trung về đây, Vân Phàm đột nhiên quát một tiếng chói tai:
Đi!
Mông Lực ở một bên đã sớm có sự chuẩn bị nghe được tiếng quát bàn chân chợt hung hăng dẫm mạnh, thân hình giống như đạn pháo nhanh chóng lao ra ngoài Phủ thành chủ.
Còn muốn chạy?
Nghe được tiếng xé gió lúc Mông Lực trốn chạy, Tiêu Viêm chỉ cười nhạt một tiếng, tay trái xoè ra hướng về phía trốn chạy rồi bỗng nhiên nắm chặt. Nhất thời, từ lòng bàn tay bạo dũng ra ngoài một cỗ lực hút cường hãn.
Mà ở dưới cỗ lực hút cường hãn như vậy, nhất thời trong sân cuồng phong gào thét. Thậm chí là những tảng đá lơn tròn sân đều run rẩy. Một ít cây cối trực tiếp gãy đổ. Mà phía Mông Lực đang chạy trốn, thân hình cũng đột ngột dừng lại giữa không trung. Chợt thân thể nhanh chóng lùi lại mặc cho giãy giụa như thế nào cũng không làm được gì
Buông !
Tại thời điểm Tiêu Viêm đem Mông Lực hút tới, trường kiếm trong tay Vân Phàm đột nhiên tuột ra, hoá thành một đạo thâm lam sắc bén lạnh lẽo hung hăng đâm tới ngực của Tiêu Viêm đang gần trong gang tấc. Mà trường kiếm vừa rời tay, hai cánh phía sau Vân Phàm nhanh chóng rung động. Trong chớp mắt phóng lên không trung, xoay người bỏ chạy.
Mồi nhử sao…!
Vân Phàm đột ngột vứt bỏ toàn bộ thế tiến công, xoay người bỏ chạy làm cho Tiêu Viêm kinh ngạc nhíu mày. Lão gia hoả này cũng là người gian trá. Lúc trước nói lời nói làm cho Mông Lực chạy trốn trước hóa ra là muốn dùng hành động của hắn để làm mình thoáng phân thần.
Nhóm người Lâm Diễm, Tử Nghiên dù bận vẫn ung dung thấy được Vân Phàm chạy trốn vừa muốn làm ra động tác thì tiếng cười của Tiêu Viêm lại làm bon họ dừng lại:
Để cho ta tới đi!
Theo tiếng cười của Tiêu Viêm hạ xuống, Mông Lực lúc trước vốn đang bay ngược lại do ảnh hưởng của lực hút đột nhiên dừng giữa không trung. Ngay lập tức sau đó, lòng bàn tay Tiêu Viêm lại một lần nữa bạo dũng ra một cỗ lực đẩy mạnh mẽ, cuối cùng nện mạnh ở giữa lưng của Mông Lực. Mà ở dưới sự đánh sâu một trước một sau của hai cỗ lực lượng này, sắc mặt Mông Lực cũng trở nên trắng bệch, chợt phun ra một ngụm máu đỏ sẫm.
Bàn tay vung lên, không gian một trận chấn động. Một cỗ lực lượng vô hình tiện tay đem Mông Lực vứt vào tường rồi nặng nề rơi xuống đất cuối cùng không biết sống chết ra sao.
Thân hình Mông Lực vừa rơi xuống đất, thân hình đang đứng ở trước sân cũng quỷ dị biến mất. Nhất thời tròng mắt của nhóm người Mộc Thiết đều lồi cả ra.
Tốc độ thế này cũng thật là đáng sợ đi?
Thân ảnh Tiêu Viêm tiêu tán, tiếng sấm nhàn nhạt quanh quẩn trong sân. Một lát sau, ngay tại lúc nhóm người Mộc Thiết hai mặt nhìn nhau, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng xé gió bén nhọn. Chợt một đạo thân ảnh cực kỳ chật vật từ trên trời giáng xuống, cuối cùng hung hăng đập xuống mặt đất. Nhất thời khói bụi tràn ngập.
Ba sao Đấu Vương mà thôi! Nếu để cho ngươi ở trước mặt ta còn chạy thoát thì làm sao nói đến chuyện tìm Vân Sơn chấm dứt ân oán?
Tiếng cười khẽ vang lên trên bầu trời. Mọi người ngẩng đầu lên thì nhìn thấy thanh niên lưng đeo trọng xích đang vỗ đôi cánh lửa màu bích lục ở phía sau, chậm rãi dừng lại giữa không trung. Ánh mắt hờ hững nhìn thân ảnh vừa rơi xuống.
Trong sân khói bụi từ từ tiêu tan, thân ảnh của Vân Phàm cũng lộ ra. Chỉ bất quá vị trưởng lão Vân Lam Tông ngày thường cao cao tại thượng tại lúc này vẻ mặt trắng bệch, khoé miệng con có ít vết máu, hai mắt nhìn lên hắc bào thanh niên trên bầu trời mang theo vài phần hoảng sợ cùng khó có thể tin. Lúc trước hai người giao thủ bất quá cũng chỉ ba hiệp mà hắn lại trực tiếp rơi vào trạng thái trọng thương. Thực lực của đối phương không ngờ lại có thể kinh khủng như vậy.
Tiêu Viêm! Nếu ngươi giết chết ta, Vân Sơn tông chủ chắc chắn sẽ không tha cho ngươi. Lần trước ngươi có thể may mắn thoát được một mạng, lần này e rằng sẽ không có vận khí tốt như vậy đâu.
Vân Phàm nhìn Mông Lực tại góc tường không rõ sống chết, mí mắt giật giật, lãnh lệ nói
Khoé miệng hiện ra một ý châm chọc, Tiêu Viêm lắc đầu cười, cũng không muốn nhiều lời vô ích. Hắn bấm tay, một đoàn bích lục hoả diễm từ lòng bàn tay hiện lên. Mà theo đoàn hoả diễm này xuất hiện, nhiệt độ xung quanh nhất thời trở nên nóng rực.
Vân Lam Tông huỷ Tiêu gia ta, mối thù này ta sẽ từng bút từng bút trả lại gấp bội. Sau này phàm là người của Vân Lam Tông, ta gặp một cái, giết một cái. Lão cẩu Vân Sơn kia sớm hay muộn rồi cũng đến lượt hắn.
Tiêu Viêm thản nhiên cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào đoàn bích lục hoả diễm trong tay, bất chợt lắc đầu, bấm đốt ngón tay bắn ra. Đoàn hỏa diễm kia rời khỏi tay, chính xác rơi xuống thân thể của Vân Phàm đang nét mặt hoảng sợ.
Bích lục hoả diễm vừa tiếp xúc thân thể của Vân Phàm liền biến hắn thành một cái người lửa. Mà ở dưới loại nhiệt độ cao kinh khủng này, Vân Phàm trong trạng thái trọng thương còn không kịp điều động đấu khí chống lại thì thân thể đã nổ tung thành một đám tro tàn đen kịt giữa âm hưởng trầm thấp…
Nhìn một đống tro bụi đen kịt trên mặt đất, toàn bộ sân đều là một mảnh im lặng. Tuy rằng lúc này đang ở chính ngọ nhưng bọn họ vẫn cảm thấy như đang ở trong hố sâu lạnh lẽo. Lúc trước Đấu Vương cường giả vẫn còn mạnh khoẻ dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của bọn họ đã xương cốt không còn.
Tay áo bào vung lên, một cỗ kình phong đem tro bụi đen kịt trên mặt đất thổi đi. Bích lục hoả dực phía sau Tiêu Viêm chậm rãi tiêu tán, quang mang màu bạc ở bàn chân chợt loé lên, thân hình lần nữa như ỷ mị xuất hiện trong sân
Mộc Thiết đại ca, ba năm không gặp, biệt lai vô dạng a.
Bàn chân chạm xuống đất, phần lạnh lùng trên khuôn mặt Tiêu Viêm trong nháy mắt biến mất. Dáng tươi cười ấm áp làm ánh dương quang lại tràn ngập ấm áp. Bất quá thấy được một màn lúc trước, không còn bất kỳ kẻ nào sẽ lại nghĩ thanh niên này là hạng người nhân từ nương tay.
Nghe được thanh âm Tiêu Viêm, khuôn mặt Mộc Thiết lộ tươi cười cứng ngắc. Hình dáng kia có chút khó coi, mà hình như hắn cũng có cảm giác này, chợt mạnh tay chà xát khuôn mặt, sau mới cười khổ nói:
Ngươi… Ngươi thật sự là Tiêu Viêm?
Nghe thế, Tiêu Viêm cười khanh khách nói:
Tại Gia Mã đế quốc này còn có những người khác dám gọi là Tiêu Viêm?
Mộc Thiết xấu hổ gật đầu. Chính xác, tên Tiêu Viêm này đã thành từ cấm của Gia Mã đế quốc từ mấy năm nay. Đơn giản chỉ vì cái tông môn to lớn kia căm thù đến tận xương tủy cái tên này.
Mộc Thiết đại ca, việc năm đó… Đa tạ!
Tiêu Viêm chậm rãi hướng Mộc Thiết đi tới, mỉm cười nói. Đám hộ vệ bên cạnh nhất thời thân thể khẩn trương hướng về trước, bàn tay nắm vũ khí cũng đều có chút run run. Chính bọn họ tận mắt trông thấy lúc trước người thanh niên này làm cho một gã Đấu vương cường giả xương cốt không còn.
Phất phất tay đem đám hộ vệ làm xấu mặt xung quanh phân tán ra, tới lúc này Mộc Thiết mới có thể hoàn toàn cảm giác được việc phát sinh trước mặt là sự thực chứ không phải hư ảo. Chỉ là việc này thực sự cũng khiến cho kẻ khác khó có thể tin được.
Khụ. Tiêu Viêm huynh đệ, ha ha, thật ra năm đó là do ta thu được tin tức của gia tộc, để ta nếu có thể thì hãy âm thầm giúp đỡ ngươi một ít. Nhưng ta nghĩ rằng năm đó coi như chỉ lấy thực lực của ngươi thì rời đi Trấn Quỷ quan cũng không phải là việc khó. Một chút giúp đỡ này của ta cũng không tính là gì.
Mộc Thiết lắc lắc đầu, thân hình cường tráng như thiết tháp làm cho hắn cười rộ lên có cảm giác khí phách ngay thẳng.
Ha ha, Mộc gia sao! Tiêu Viêm nhớ kỹ.
Tiêu Viêm cười cười, chỉ ra bên ngoài phủ thành chủ rồi nói:
Xin lỗi, ra tay quá nặng! Bên ngoài có lẽ cần ngươi ra mặt dọn dẹp một chút.
Mộc Thiết ngửi ngửi mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, nhất thời cười khổ một tiếng. Người kia quả nhiên không còn là thiếu niên ngây ngô non nớt năm đó. Sợ rằng vì thanh niên này mà Vân Lam Tông sẽ thực sự một lần nữa rơi vào kịch liệt long trời lở đất.
Tiêu Viêm huynh đệ, mặc kệ như thế nào cũng đa tạ ngươi hôm nay ra tay. Nếu không sợ rằng quỷ kế của Mông Lực sẽ thực hiện được.
Sắc mặt trịnh trọng hướng về phía Tiêu Viêm chắp tay, Mộc Thiết thật lòng nói.
Tiêu Viêm cười, khoát tay áo, mười ngón tay giao nhau nhẹ giọng hỏi:
Ba năm không trở về Gia Mã đế quốc, không biết Mộc Thiết đại ca có thể nói với ta tình hình hiện tại trong đế quốc được không?
Ai! Đế quốc mấy năm nay đúng là thời buổi rối loạn a. Mà tất cả những việc này đều do Vân Lam Tông dựng lên.
Mộc Thiết cau mày thở dài một tiếng, chợt hướng về phía Tiêu Viêm mà nói:
Việc này nói đến thì rất dài. Nếu Tiêu Viêm huynh đệ không vội đi thì cùng vào trong phủ để ta nói rõ cho.
Nghe thế, Tiêu Viêm có hơi chút trầm ngâm, nhưng thật ra vẫn chưa từ chối. Bây giờ việc quan trọng nhất là phải hiểu rõ được tình hình trong đế quốc. Nếu không cứ đâm đầu đu loạn thì đúng là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.
Như vậy phải làm phiền Mộc Thiết đại ca rồi.
Nhìn thấy Tiêu Viêm vẫn chưa từ chối, Mộc Thiết nhất thời mừng rỡ, vội vàng đem mọi người mời đến phòng khách. Hắn rõ ràng nếu tin tức Tiêu Viêm lần thứ hai trở về Gia Mã đế quốc được truyền ra chắc chắn sẽ tạo thành một đại sự chấn động nhất.