Chương 939: Hàn Trùng
-
Đấu Phá Thương Khung
- Thiên Tàm Thổ Đậu
- 2145 chữ
- 2019-03-09 06:50:38
Tác giả: Thiên Tằm Thổ Đậu
cập nhật ngày:21/01/2013
Nơi này là một vùng sa mạc rộng lớn chỉ có một màu vàng đỏ, từng cơn cuồng phong cuốn theo vô số hạt cát quét ngang qua sa mạc, tiếng gió rít gào như như tiếng khóc than, trong mơ hồ lộ ra từng tia âm lãnh, phóng hết tầm mắt chỉ thấy một vùng hoang vắng, không một bóng người, chỉ có bão cát vô tận và tiếng gió khóc than.
Cuồng phong quét qua một mảnh cỏ dại màu vàng nhạt trong sa mạc, đám cỏ ngã rạp xuống, trong mơ hồ, dường như có một bóng người bên trong bụi cỏ, toàn thân một màu đen.
Quần áo người đó đã trở nên rách nát, máu tươi khắp người, hô hấp nơi chóp mũi cực kì mỏng manh, nếu không có chút chuyển động phập phồng nơi lồng ngực, e rằng ai cũng cho đó là một cỗ thi thể của một khách bộ hành trong sa mạc.
Khối thân thể đầy máu tươi sau một hồi nằm lặng yên, bỗng run rẩy nhè nhẹ, xoay người trở lại.
Đôi mắt nhắm nghiền của người đó he hé mở ra, nghe thấy tiếng gió rít gào vang vọng, trên miệng xuất hiện một nụ cười khổ, cái ‘Không gian trùng động’ chết tiệt kia, không biết cuối cùng là truyền tống hắn đến địa phương quỷ quái nào nữa?
Bóng người mơ hồ đó đúng là Tiêu Viêm từ trong ‘Không gian trùng động’ xông ra, lúc hắn phóng về phía lối ra, vẫn không thành công đến được nơi cần đến mà lại không gian chi lực màu bạc cuồng bạo hung hăng ngược đãi một lúc lâu, sau đó xem hắn chẳng khác gì đồ phế thải, ném hắn ra tại chỗ này.
Bởi thân thể bị không gian chi lực hung hăng ngược đãi một trận, nên giờ phút này trong cơ thể Tiêu Viêm đã bị nội thương nghiêm trọng, thậm chí đến chút khí lực để đứng lên cũng không có, từ lúc hắn bị ném ra cho đến hiện tại đã là một ngày thời gian, hắn nằm im chẳng khác nào một thi thể, ở bên trong bụi cỏ chậm rãi hấp thu năng lượng thiên địa, chậm rãi chữa trị các vết thương trên thân thể.
Tiêu Viêm gian nan điều khiển ngón tay xoa xoa nạp giới, một viên thuốc chợt hiện ra trong bàn tay, hắn cố gắng điều khiển mấy ngón tay đang run lẩy bẩy đưa viên thuốc vào miệng, làm xong động tác đơn giản đó, cơ thể Tiêu Viêm chợt truyền ra một cơn đau nhức đến toát mồ hôi, nếu cơ thể hắn không có Dị Hỏa bảo vệ, e rằng luồng không gian chi lực cuồng bạo đã đem thân thể hắn xét nát thành từng mảnh vụn, dù vậy, hắn vẫn không gặp may khi khắp người đều là thương tật.
Chỉ cần khôi phục được một ít đấu khí, là có thể chữa trị thương thế của thân thể, sau đó động thủ luyện chế đan dược, hẳn có thể làm nội thương dần dần khỏi hẳn, hi vọng buổi tối không xui xẻo đến nỗi gặp phải ma thú lạc đàn, như thế này thì ngay cả Đấu Tông cường giả cũng chỉ có nước chịu chết thôi. Ta không thể bị như thế được, tự nhiên trở thành thực phẩm cho ma thú, thật không sao tiếp nhận nổi a!
Cơn choáng váng lại một lần nữa xuất hiện khiến hắn phải nhắm nghiền mắt lại, lúc hắn gần lâm vào hôn mê, còn mơ hồ nghe được một chút âm thanh hỗn loạn lẫn tiếng kinh hô truyền đến.
Tiêu Viêm bị lay tỉnh bởi một trận xóc nảy, loại xóc nảy này làm cho xương cốt hắn muốn tan vỡ, cơn đau khủng khiếp làm đầu óc hắn trở nên tỉnh táo lại.
Đập vào mắt hắn là một trần gỗ thật lớn, ngón tay Tiêu Viêm nhẹ nhàng cọ sát vào nơi hắn đang dựa lưng, đôi mắt thoáng chớp động, hắn đã biết được nơi hắn đang nằm là trên một cỗ xe ngựa. Như vậy hẳn là hắn được người qua đường phát hiện đang nằm trong bụi cỏ?
Tiêu Viêm đảo mắt một lượt qua thân thể, phát hiện những vết máu trên người đã được lau sạch sẽ, cả bộ quần áo màu đen rách nát cũng đã được cởi ra, hiện tại trên thân thể hắn chỉ còn duy nhất một bộ bố y thô ráp.
Nhìn trang phục trên người, Tiêu Viêm sửng sốt mất một lúc, rồi như sực nhớ ra điều gì, vội vàng sờ soạng khắp người, đến khi nhìn thấy giới chỉ vẫn còn nằm ở trên tay, Tiêu Viêm mới trút ra một hơi thở dài nhẹ nhõm.
Tấm màn xe đột nhiên bị mở rộng ra, ánh mặt trời chói chang lập tức xuyên vào, một nam tử trung niên cường tráng hiện ra trong ánh mắt Tiêu Viêm, người đó thấy hắn đã tỉnh lại, liền nở một nụ cười chân chất nói:
Tiểu huynh đệ, ngươi đã tỉnh a?
Ánh mắt Tiêu Viêm lướt qua trên người nam tử trung niên, mặc dù hiện tại hắn đang bị thương, đấu khí trong cơ thể hầu như cạn kiệt nhưng linh hồn lực lượng vẫn hùng hồn như cũ, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đã biết thực lực của người này ước chừng Đấu Linh đỉnh phong, khoảng cách tiếp cận cảnh giới Đấu Hoàng chỉ còn một khoảng ngắn.
Ha hả, chúng ta là một xa đội tại phía Bắc hoang mạc, phát hiện ngươi đang nằm trong bụi cỏ, nhìn thấy thương thế của ngươi, cứ tưởng ngươi sẽ không qua khỏi, không ngờ ngươi lại có thể thức tỉnh.
Nam tử trung niên lại cười với Tiêu Viêm rồi nói tiếp:
Ta gọi là Hàn Trùng, là chấp sự của Hàn gia tại Thiên Bắc Thành, lần này có chút sự vụ trong người, phải từ phía Bắc đi ngang qua hoang mạc, do đó mới phát hiện ra tiểu huynh đệ, lại nói tiểu huynh đệ ngươi thật quá may mắn, trong hoang mạc thường xuyên có lang thú sinh sống, nếu bị chúng nó phát hiện ra, chỉ sợ ngươi đã thành một đống xương trắng.
Đa tạ Hàn Trùng đại ca ra tay cứu giúp, tiểu đệ là Tiêu Viêm.
Nghe Hàn Trùng nói thế, trong lòng Tiêu Viêm liền nảy sinh sự cảm kích. Tuy rằng chỉ cần hắn nằm đó một hai ngày là có thể dần khôi phục được một chút đấu khí, sau đó đem Địa Yêu Khôi ra bảo vệ cho mình, tuy nhiên không một ai dám khẳng định trong một hai ngày đó có sự tình gì phát sinh hay không, nên với hành động của Hàn Trùng, hắn cũng có chút vui mừng, Hàn Trùng đối với hắn cũng tính là có ân cứu mạng.
Không có việc gì, xuất môn ra bên ngoài, giúp đỡ lẫn nhau không có gì là không tốt.
Hàn Trùng cười, ánh mắt quan sát thân thể Tiêu Viêm một lúc, lại nói:
Hơn nữa ta cũng chỉ có thể làm bấy nhiêu đó cho ngươi, còn phần thương thế của ngươi, ta cũng chẳng có biện pháp gì, nếu tới được Thiên Bắc Thành, mới có thể đến dược phường mời một gã Luyện Dược Sư ra tay trị liệu cho ngươi, tuy nhiên phải cần khá nhiều kim tệ, người bình thường cũng khó mà mời nổi, cái giá để mời Luyện Dược Sư thật sự quá cao, chỉ là chẳng ai dám đắc tội với họ, đến như gia chủ Hàn gia của ta cũng phải khách khí với bọn họ vài phần.
Tiêu Viêm cười, thương thế của hắn cũng không quá quan trọng, mặc dù nội thương có nghiêm trọng nhưng đối với người thường xuyên phải chịu đựng sự đả thương như Tiêu Viêm mà nói, điều này cũng chỉ như cơm bữa, chỉ cần cho hắn một ít thời gian, việc chữa trị thân thể khỏi hẳn không là vấn đề gì lớn.
Đúng rồi, Hàn Trùng đại ca, xin hỏi một chút, nơi này thuộc địa phận Trung Châu sao?
Tiêu Viêm hơi chần chờ một lúc rồi mới hỏi, hắn cũng không muốn thấy cảnh phải hao hết tâm cơ đi xuyên qua thông đạo không gian, lại nhận được kết quả là đi tới một đại lục xa lạ nào đó.
Ân, nơi này là Trung Châu Bắc vực.
Hàn Trùng gật gật đầu, có chút kinh ngạc nói:
Tiêu Viêm tiểu huynh đệ không phải là người tại Trung Châu sao?
Tiêu Viêm buông tiếng cười khổ, không che giấu điều gì, đem chuyện ‘Không gian trùng động’ đơn giản kể qua một lượt.
Hóa ra là gặp không gian phong bạo, khó trách thương thế lại nặng như thế, tuy nhiên đây cũng là vận may của tiểu huynh đệ, một khi đã gặp phải không gian phong bạo, rất ít người có thể chạy thoát, Hàn gia chúng ta năm đó có một lần đội hộ vệ xuyên qua ‘Không gian trùng động’, gặp phải phong bạo, toàn bộ đội hộ vệ đều bị cuốn vào trong đó.
Nghe Tiêu Viêm kể, Hàn Trùng thoáng giật mình, chắt lưỡi sợ hãi, thở dài.
Trung Châu Bắc vực… không… biết Đan Tháp, là thuộc về khu vực nào?
Tiêu Viêm trầm ngâm một chút, lại tiếp tục dò hỏi.
Đan Tháp sao, ha hả, tự nhiên là ở trung tâm của Trung Châu, điều này bất kì ai là người Trung Châu cũng đều biết, tuy nhiên khoảng cách từ Bắc vực đến nơi đó hơi có chút xa xôi, dù có thông qua ‘Không gian trùng động’ cũng chỉ rút ngắn khoảng cách không đáng kể.
Hàn Trùng nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, đám người Tiểu Y Tiên không biết đang ở nơi nào, tuy nhiên theo hắn suy đoán, khi hắn đi vào vòng ngân mang thì không gian chi lực lại trở nên cuồng bạo, ba người Tiểu Y Tiên đã suôn sẻ đi ra ngoài trước khi không gian chi lực bạo phát.
Ha hả, Tiêu Viêm huynh đệ, ngươi vừa mới tỉnh dậy, cứ ngồi trên xe đợi thêm một lúc nữa, chúng ta chỉ cách Thiên Bắc Thành còn không xa, trong thời gian chờ đợi, nếu ngươi cần gì cứ kêu lão ca ta.
Hàn Trùng nhìn vẻ trầm mặc của Tiêu Viêm, liền cho là Tiêu Viêm đang lo lắng về thương thế của mình, cũng không quấy rầy hắn nhiều, cười cười với Tiêu Viêm rồi xoay người, vén rèm xe đi ra ngoài. Khi Hàn Trùng vừa vén rèm, Tiêu Viêm có thể nhìn thấy xung quanh có không ít cỗ xe, hiển nhiên đây đúng là một xa đội.
Hàn Trùng vừa rời đi, bên trong xe lại trở nên yên tĩnh, Tiêu Viêm dựa người vào vách thùng xe, vô số ý niệm hiện lên trong đầu, bởi nguyên nhân ngoài ý muốn nên các nàng Tiểu Y Tiên đã thất lạc với hắn, biện pháp duy nhất hiện nay cũng là điều quan trọng nhất, đó là trước tiên phải chữa lành thương thế, bằng không, hành tẩu tại vùng đất cường giả nhiều như mây như Bắc vực, chỉ e rằng không an toàn lắm.
Cách Đan Tháp đại hội một thời gian, nếu thương thế có thể khỏi hẳn, có lẽ nên tiến sâu vào Trung Châu, thăm dò tin tức của Hồn Điện cũng như tìm kiếm vị sinh tử chi giao với lão sư. Đương nhiên cũng phải lợi dụng khoảng thời gian đó đi Phần Viêm Cốc, thử xem có thể đem hai biến còn lại của Thiên Hỏa Tam Huyền Biến thu vào trong tay hay không, nếu được như vậy, đối với ta sẽ có tác dụng không nhỏ.
Tiêu Viêm thấp giọng thì thào tự nói với chính mình, chợt ánh mắt trở nên sáng ngời:
Mặt khác, còn phải hỏi thăm một chút về gia tộc thần bí sau lưng Huân Nhi, hiện tại ta đã sắp đạt đến mức yêu cầu đề ra của Huân Nhi rồi.
Ý niệm trong lòng bay bổng, một lát sau, Tiêu Viêm mới thở ra một hơi, khẽ nhăn trán, cảm thụ luồng đấu khí cạn kiệt trong cơ thể, hung hăng nghiến chặt răng, mạnh mẽ khoanh đôi chân gần như vô lực lại, ngồi xếp bằng trong xe, hai tay từ từ xuất ra ấn kết tu luyện, đôi mắt cũng chậm rãi nhắm lại, chuyện khôi phục thực lực là điều quan trọng nhất, đặc biệt trong tình huống phải sinh hoạt trong một địa phương không quen thuộc như thế này.