Chương 160: Xem ai ác hơn.


Trong nháy mắt một cái, thân mình Trương Dương đã đến trước mặt Lôi Bình Minh, xoay cổ tay một cái, Lôi Bình Minh liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, chiếc di động từ trên tay hắn cũng dừng lại trong tay Trương Dương.


Trương Dương vặn cổ tay của hắn hồi lâu về sau, nhân tiện ném luôn cho Dương Tĩnh một vẻ mặt kinh ngạc, dưới đầu gối còn vô số mỹ mi đang hét thất thanh khiến cho tên Lôi Bình Minh cao lớn cường tráng chỉ trực ngã xuống ghế sa lông mà không đặng.


Mặt kề sát vào sô pha, ngay cả chút xíu cử động nhẹ cũng không thể nhúc nhích.



- Mày điên hả, tao giết mày.
Thê thảm cho Lôi Bình Minh là thay vì hắn không những không có nửa phần ý tứ hối hận, ngược lại còn kêu hai người nam bên cạnh hắn cùng "tiếp đón" Trương Dương.


Hắn vừa mới hô dứt hai người nam này cũng tức khắc phản ứng ngay, một người tay cầm theo cái bình rượu từ giữa đám người nữ đang còn la hét, thẳng hướng Trương Dương đi xuống.


Trương Dương bây giờ vẫn có thể vươn tay vặn mình sao cho bọn họ có thể đập trúng Lôi Bình Minh một cái, bên cạnh người nam cầm bình rượu đã nhảy lên trên mặt bàn đá cẩm thạch.


- Bộp!
Sau tiếng động, việc này càng khiến cho đám người nữ trong phòng cao giọng thét chói tai.


- Đừng đánh nữa!
- Mau đi kêu bảo vệ!
Một người khác ngược lại vừa nện chai xuống thì tức thời bị Trương Dương đoạt lấy, liền ngồi gục thẳng xuống ghế sa lông cạnh Lôi Bình Minh, Lôi Bình Minh lĩnh trọn cú đánh mà kêu đến là to.


Người xách bình rượu lại thêm một phen sửng sốt, Trương Dương liền nện một quyền thật mạnh trên cái mũi của hắn, người nọ lúc ấy lập tức quay mông lại, quay cuồng một hồi trở về với cái mũi toàn là máu.


- Khốn kiếp!
Cái người đập bể bình rượu ném một phát không trúng, chẳng những không có nửa phần khiếp ý mà còn vơ đại cái chai khác thẳng hướng Trương Dương mà ném.


- Đi tìm chết đi!
Nhìn bộ dáng của hắn, đích thị là cái loại người không sợ chết. Trương Dương xoay xoay chân một cái, hất tung chiếc đèn bàn, vừa chính xác và vừa tàn nhẫn đánh một đòn vào trúng cổ của hắn.


Lạch cạch, tên nọ lấp tức cả người lệch hẳn đi nhưng vẫn hung hăng nện lên mặt đá chiếc bàn cẩm thạch, vô số miếng thủy tinh vỡ rơi trên bàn đâm vào thần tình hắn.


- Oa a a!
Đến nước này dường như hắn mới cảm thấy đau đớn, tức khắc lăn ngay trên bàn mà la ầm thảm thiết.


Chứng kiến cảnh này Lôi Bình Minh trợn tròn mắt, hắn thực không dám nghĩ tới Trương Dương lại có thể đánh… tính cả hắn, là ba người cùng lúc. Tưởng là khiến Trương Dương một phen nhục nhã thê thảm, ấy thế mà kết quả lại là…


Hắn vừa định bôi dầu vào chân toan chạy lấy người thì Trương Dương đã quay đầu lại, một tay túm lấy cái lỗ tai của hắn, đầu gối đỉnh đầu, đánh vào chim đản của hắn rồi thừa dịp đúng lúc hắn toàn thân đau đớn tưởng chừng muốn chết, đem kê đầu hắn lên trên mặt bàn cẩm thạch lạnh như băng.


- Ai…
Băng lạnh thấu đến tận xương khiến hắn kêu lên ầm ầm, hắn nhe răng ngoác miệng mà hướng Trương Dương quát:


- Tên khốn này, mày không biết tao là ai à?


Trương Dương ngắm hắn liếc mắt một cái, không để ý đến lời hắn nói, quạt hắn một cái bạt tai.


- Ta nhất định phải giết ngươi!
Trương Dương lại tát hắn một cái!
Hắn nhanh chóng câm miệng, ghé vào kia, hừ lạnh hừ nói:


- Mày tốt nhất nên thả tao ra trước, rồi có chuyện gì thì trao đổi sau.


- Thả mày? Không phải mới vừa rồi còn hò hét như trâu điên bò dại sao?


Trương Dương chán ghét nhìn hắn một cái.


- Cái gì mà bác sĩ, còn cái gì mà là tổng tài công ty đâu, cùng cái đám tạp nham kia thì có gì khác nhau?


Lúc này Lôi Bình Minh xem như mới hiểu được rằng trong tình thế này Trương Dương đánh đấm hơn hẳn, tên gia súc này đánh nhau tuyệt đối là cấp cao thủ. Hắn không phải kẻ ngốc, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nhất là trước Dương Tĩnh cùng nhiều nam nữ khóa dưới, hắn nhất quyết không cam chịu.


- Tao đã muốn nhượng bộ mày chút ít, mày nếu không buông tao ra thì đừng tưởng mày có thể rời khỏi chốn Bắc Kinh này.


- Thật không. Tao đây còn đang muốn xem xem mày định cấm tao đi khỏi như thế nào đây?


Trương Dương dồn thêm một chút lực lên cánh tay, khuôn mặt Lôi Bình Minh ngay tức khắc méo mó đến thảm thương.


Lôi Bình Minh bị đặt tại dưới bàn, đau đến là nổi gân xanh, nhịn không được kêu rên nói:


- Ngươi, rốt cuộc phải như thế nào mới chịu buông tha ta?


- Rất đơn giản, cùng Dương Tĩnh tỷ xin lỗi.


Lôi Bình Minh vừa nghe đến tên Dương Tĩnh, nhất thời phản ứng lại ngay như tìm được phao cứu hộ, vội vàng hướng về phía Dương Tĩnh hô:


- Học muội, em còn không bảo Trương Dương mau buông tay? Thế này đừng trách anh không khách khí ha… A!


Lời còn chưa dứt, Trương Dương lại dồn thêm chút lực lên tay, Lôi Bình Minh giật nảy người phát ra tiếng kêu thảm thiết không khác gì heo bị chọc tiết…


Cùng lúc đó, một đám người đẩy cửa phòng rượu tiến vào, bảo an bên trong quán rượu cùng năm sáu người thoạt nhìn có vẻ như là con cháu đại gia cả cùng lúc đi đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, một người nom bộ dáng như quản lý quán bar bật người quát lớn:


- Dừng tay!
Mà Lôi Bình Minh nhìn đến đám người đứng phía sau giống như là gặp được cứu binh, lập tức rống lớn nói:


- Mau tới cứu tao!
Trương Dương vừa thấy liền đoán được ngay xem ra tên Lôi Bình Minh này gặp được đồng bọn, nhất là cái đám kia thoạt nhìn cũng chẳng khác bọn hai mặt, tráo trở cùng giống.


- Bảo tôi dừng tay?
Hắn thuận tay xách luôn cái nửa bình rượu mà vừa rồi một tên quá khích đập vỡ, rồi tự trát lên đó ít máu tươi, nhẹ nhàng để lên cổ Lôi Bình Minh.


- Xin lỗi trước!
- Ta nói ngươi đấy!
Đám bảo an kia còn không có lấy một câu thương thảo, một người đi thẳng xuyên qua đám đông.


Một tên vóc dáng thấp bé trên cổ đeo một cái vòng vàng nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt, buông ra một câu nóng nảy:


- Tiểu Bi nhóc con, mau buông Lôi tử ra.
Vừa nói, vừa chọn lấy một chai bia rỗng ruột ném lại phía Trương Dương, nhưng còn chưa chạm tới Trương Dương bên này, Trương Dương đã đạp thẳng ngực hắn một cước khiến hắn ngã ra thật xa cùng cả người mới mang rượu tới bay ra cửa, lạch cạch một tiếng, đau điếng hồi lâu mới trở mình mà đứng dậy.


- Xin lỗi!
Trương Dương thiệt tình phát hỏa, trên tay lần thứ hai dùng sức, Lôi Bình Minh tưởng chừng như khửu tay hắn tựa hồ muốn đứt ra, toàn bộ cái trán nổi gân xanh, cánh tay các đốt ngón tay phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt dọa người.


Dương Tĩnh chứng kiến cảnh tượng trước mắt này cũng vội vàng hướng Trương Dương mà nháy mắt, ám chỉ hắn đừng quá khích quá để tránh sự việc thêm náo loạn.


Nhưng chỉ có điều, Trương Dương tính tình lại thêm chút bướng bỉnh nhìn đến tên Lôi Bình Minh còn giữ bộ dạng không chịu khuất phục, chuẩn bị dùng sức thêm lần nữa.


- Được rồi, cậu thanh niên, hãy thu lại nào, đừng quá đáng như vậy.


Lúc này, từ phía giữa đám người trẻ tuổi, một người ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi bước ra, nhìn chằm chằm Trương Dương, thản nhiên mà nói.


Trương Dương ngắm hắn liếc mắt một cái, ánh mắt đầu tiên nhận ra người này cùng một tính khí giống Trần Thiên Hùng, một cỗ chí khí anh hùng tụ lại trên người hắn, ánh mắt nhìn như vẩn đục nhưng thực ra lại sắc sảo vô cùng.


Nhưng Trương Dương này tính tình đã cáu kỉnh lên dây, liền không tiếp nhận. Đến ngay Dương Tĩnh còn không khiến hắn dừng lại được, huống chi là một người không quen biết.


- Tao đếm đến ba, lại không xin lỗi nữa thì đừng hỏi tại sao cái đầu của mày lại có thể mở được cái cửa trên mái nhà… Một…


Trương Dương chậm rãi giơ chai bia trong tay lên, mặt lộ vẻ dữ tợn mà nhìn chằm chằm Lôi Bình Minh, nói từng chữ từng câu.


- Này, cái loại tôn tử cậu, cậu còn dám gan lì?! Vương ca ta không thể tha cho loại như cậu.


Lại thêm một thằng con nhà giàu phát hỏa, vươn tay vào trong ngực sờ đông sờ tây, giống như là muốn đào cái gì vậy.


Cái tên tự xưng là Vương ca lại bị Trương Dương vươn tay đè xuống, hắn đưa hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trương Dương. Tên Vương ca lần thứ hai mang theo một tia lãnh đạm trong mắt mà nói rằng:


- Cậu thanh niên, làm đến mức này chưa thấy đã đủ hay sao. Tôi cũng đếm đến ba, cậu mà lại không thả người thì cũng đừng trách tôi không khách khí.


Trương Dương nghe vậy, không khỏi một trận cười lạnh:


- Hai…
- Một… Hai…
- Vậy thì mày chịu chết đi!
Trương Dương hô lên đến tiếng thứ hai, tay liền trực tiếp nâng lên, mãnh liệt đâm đi xuống.


- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…
Phiến thủy tinh vỡ lạnh như băng còn chưa buông xuống, phía dưới Lôi Bình Minh đã muốn tè ra quần… Giọng như khóc mà hô lên.


- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải hữu ý như vậy…


- Anh không phải người, học muội, anh không nên quấy rối em, em bảo Trương Dương buông tha anh đi!


Trong quán bar, mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lôi Bình Minh một phen nước mắt nước mũi tùm lum. Cái tên này ngày thường cuồng ngạo, hống hách bao nhiêu thì giờ phút này thực đáng xấu hổ và đáng thương bấy nhiêu!


Mà cái tên kêu Vương ca kia, "Ba" cũng chưa có hô đến cũng đã trực tiếp cứng họng thế cho nên cái số ba ấy không biết còn muốn đếm đến nữa hay không, bởi vì hắn còn tưởng đã bảo người đến hỗ trợ, đằng này… Điều này làm cho mặt mũi của hắn không biết phải cất đi chỗ nào.


Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đế Quốc Mỹ Nữ.