Chương 183: Kiều lão gia.
-
Đế Quốc Mỹ Nữ
- Lam Đậu Sinh Lam Quốc
- 2721 chữ
- 2021-01-20 02:56:21
- Con… Hay là con…
Diệp Tinh trừng lớn tròng mắt, vươn tay chỉ thẳng vào Kiều Hi Nhi, đứng lên mà nói với giọng không còn giữ nổi chút bình tĩnh nào thêm nữa.
- Con là con muốn mẹ tức chết mà.
Hai mắt bà nhắm lại, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Bên cạnh bà, Kiều Vân Phong cũng trừng mắt liếc nhìn Kiều Hi Nhi một cái, vội đỡ lấy bà vợ của ông, sau đó hắng giọng ho khan một tiếng:
- Kiều Hi Nhi, con thật không thể tưởng tượng nổi, còn không mau chóng giải thích với mẹ con đi?!
- Mẹ à, mẹ đừng kích động làm gì. Chỉ là con cùng Trương Dương đã ký kết một cái thỏa thuận mà thôi, chính là quyết định gia nhập Công ty Nữ Oa của anh ta, mà thời gian công tác tại nhiệm là hai… hai mươi năm. Về phần người ngoài muốn nghị luận như thế nào cũng được, kệ nó là được rồi mà mẹ.
- Làm mẹ sợ muốn chết, nha đầu thối.
Diệp Tinh vừa nghe, xem chừng đã hoàn hồn lại chút ít, vươn tay vỗ vỗ ngực như muốn lấy hơi thở, sau đó lại cảm thấy có chỗ không ổn mà nói.
- Cái gì? Hai mươi năm, con… con… con ngốc mà ở lại đấy hai mươi năm, thế còn Lam Thần ai quản lý ? Con điên rồi à, nha đầu thối, xem ra hôm nay con không làm mẹ tức chết thì chắc là con không bỏ qua đúng không.
- Mẹ à, con cũng là cổ đông của Công ty Nữ Oa mà. Hơn nữa, triển vọng tương lai Công ty Nữ Oa so với Lam Thần của mẹ nhất định không kém chút nào.
Diệp Tinh nghe xong không còn lời nào để nói, vươn thẳng tay mà xoa ngực, nhìn Kiều Vân Phong bên cạnh như thể không có quan hệ gì mà oán giận:
- Ông xem con gái của ông đi, hiện tại rõ ràng là muốn tạo phản.
- Khụ, khụ… bà nó à, như thế này đi, chờ khi lão gia quay trở về chúng ta cùng bàn xem chuyện nên giải quyết như thế nào được không. Hiện tại, cứ mãi trách mắng Kiều Kiều cũng không phải biện pháp, người ta ức hiếp bảo bối của chúng ta, chúng ta không lẽ lại còn phụ họa thêm nữa hay sao?
- Ai, em làm sao không biết nghĩ đến chuyện ấy. Nhưng quan trọng là chỗ bà nội hiện tại phải làm như thế nào?
- Về chuyện của mẹ tôi sẽ nghĩ biện pháp xử lý.
Kiều Vân Phong nhìn lại Kiều Hi Nhi, nở thêm một nụ cười nói:
- Con gái đừng sợ, có chuyện gì cha con đây sẽ chịu trách nhiệm. Chỉ cần con cảm thấy chuyện mình làm là đúng, thì cứ làm. Cha sẽ tìm hiểu lại một chút xem đám người nào lại dám bắt nạt con gái Kiều Vân Phong này.
- Con cảm ơn cha!
Kiều Hi Nhi nở lại một nụ cười rạng rỡ với cha cô rồi ngay sau đó trừng mắt liếc nhìn mẹ cô một cái khiến bà tức giận thiếu chút nữa hộc máu tươi:
- Tắt nha.
Video đường dài vừa mới đóng lại, Diệp Tinh liền trừng mắt nhìn Kiều Vân Phong, quở trách một hồi:
- Ông đấy không phải là vẽ đường cho hươu chạy hay sao. Con gái ông giờ đã biến thành con gái hoang dã rồi kìa, ông còn làm chỗ dựa nữa. Con bé còn chưa trực tiếp tạo phản cho ông xem đấy, vạn nhất một ngày nào đó con gái ôm cháu ngoại ông về, tôi chờ xem lúc đó ông muốn sửa sang thế nào?
- Cháu ngoại à, vậy tốt quá rồi. Vui mừng còn không kịp ấy chứ!
- Kính nhờ cái đầu của ông suy nghĩ bình thường một chút có được không. Bà nội vốn suy nghĩ theo kiểu truyền thống, ban đầu ông đòi lấy cho bằng được con dâu dính đầy mùi tiền bà đã rất không ưa rồi, bây giờ ông lại để cho con gái ông tuyển về một ông con rể phong lưu thành tính, bà còn không đuổi thẳng cổ ông ra khỏi nhà hay sao?
- Ha, đuổi ra khỏi nhà sao, đây không phải là điều em mong đợi nhất hay sao hả mẹ nó?
Kiều Vân Phong cười hì hì mà nói lại cho vợ.
Diệp Tinh vươn tay, dùng sức mà bẹo ông chồng một cái.
- Em đương nhiên là đã suy nghĩ để tránh cho không có chuyện gì xảy ra chứ. Xú gia hỏa anh thì không có ở nhà mấy, anh cho là bà nội đối với em dễ dàng lắm hay sao?
- Hì hì, bà xã. Tôi biết bà vất vả nhiều, để ông chồng này mát xa cho bà một chút…
- Kiều Vân Phong, đừng có làm bộ giả ngớ giả ngẩn mà lừa đảo em. Anh tính xem một chút, chuyện của Kiều Kiều phải làm sao bây giờ được? Chúng ta không thể mở mắt mà nhìn con gái nhảy vào hố lửa được.
Kiều Vân Phong hắng giọng một cái, ngắm ngắm bà vợ yêu dấu của mình rồi nhanh chóng vươn tay thò vào trong cổ áo của bà:
- A, vợ này, lâu lâu không thấy. Meo meo dạo này lớn hơn nhé…
- Này, Kiều Vân Phong, ông... ông... Ông đường đường là một quân nhân, sao lại dùng cái chiêu này với tôi chứ?
Diệp Tinh lắc lắc tay Kiều Vân Phong, ngửa cổ nổi nóng nói :
- Họ Kiều này, hôm nay ông mà không nói cho tôi được cái cách giải quyết thì về sau đừng nghĩ là có thể ngủ trên giường của lão nương này.
- Em thật quá độc ác đi. Được rồi, được rồi. Anh sợ em rồi.
Kiều Vân Phong buông tay ra rồi ngồi vào trên ghế xoay bên cạnh, vươn tay vào trong túi áo tìm kiếm bao thuốc, nhưng còn chưa kịp đưa điếu thuốc lên miệng đã bị quý phu nhân vỗ cho một phát.
- Không được hút thuốc!
Kiều Vân Phong bất đắc dĩ đành phải nhặt điếu thuốc lên, không nỡ vứt bỏ nên lại cầm trên tay nhẹ nhàng vung vẩy trên mặt bàn:
- Mẹ nó à, tính tình Kiều Kiều thế nào không phải em không biết, so với khuôn mẫu là em thì không khác lấy một tí xíu. Em càng bức ép con bé, nó sẽ lại càng cưỡng lại. Làm không kéo sẽ khiến nó thực sự nổi điên mà mang về cho em cháu ngoại mà bế đấy.
- Đấy đều là lỗi của ông hết, từ khi ông ngày nào cũng ở bên ngoài trong khi tôi phải đi xử lý chuyện làm ăn, Kiều Kiều chỉ có thể đi theo ông bà nội cho nên mới bị làm hư đi.
- Tôi thấy tôi về hay không là điều không cần thiết, cha đối với Kiều Kiều giáo dục vẫn là rất tốt, nếu không sao con bé có thể đạt những thành tích như ngày nay? Em thử nhìn lại mà xem, trong tất cả các con cháu các đại gia tộc có ai có thể lấy được giải Nobel nào?
Kiều Vân Phong cười hì hì nói tiếp với vợ.
- Hơn nữa, em không thấy được hay sao, cha và mẹ rất mực thương yêu Kiều Kiều, mà đã yêu cây thì yêu cả cành cho nên thái độ đối với em cũng đã tốt hơn nhiều lắm, mà có khi so sánh với con trai ông bà là tôi đây có khi còn thua kém bà đấy chứ.
Diệp Tinh nghe xong trắng mắt mà liếc Kiều Vân Phong một cái, trên mặt cũng lộ ra một tia đắc ý nho nhỏ mà nói lại.
- Đó là con gái Diệp Tinh tôi mà. Nhìn khắp các đại gia tộc giàu sang quyền thế, trừ bỏ cái Lưu Ảnh ra thì còn ai có thể so sánh được với con bé nữa.
- Ha ha, mẹ nó nói đúng, Kiều Vân Phong tôi đẹp trai ngời ngời… cho nên Kiều Kiều của chúng ta là một trong tứ đại công chúa nhóm thế gia chính là có công lao một phần của tôi.
- Bảnh chọe ghớm chưa, Kiều Kiều chính là do gien di truyền của tôi, nói, ông đừng có mà đánh trống lảng sang chuyện khác, tôi hỏi là chuyện này ông dự định giải quyết như thế nào đây?
- Làm như thế nào là như thế nào? Lão gia tử đã ra tay thì có ai có dũng khí không nể mặt ông. Lần trước khi lão gia xuống núi là lúc anh hai bị người ta vu hãm nhiều năm trước cũng giải quyết êm xuôi. Chuyện Kiều Kiều nhà chúng ta nhất định có khả năng.
Nghe vậy, Diệp Tinh thở dài thản nhiên mà nói:
- Lần này, em chỉ sợ mọi việc không đơn giản như vậy thôi. Nếu thật sự có thể giải quyết tốt đẹp như vậy thì lão gia tử đã chẳng phải tự mình đi.
- Chúng ta đành phải chờ tin thôi.
Kiều Vân Phong lại ngắm nghía núi non to lớn của Diệp Tinh, hì hì mấy cái rồi nói thêm.
---
Đông Hoa Viên. Ấm Hương Các, nghe nói đồ trang trí nơi này đều được mô phỏng theo vật phẩm các hoàng đế cổ đại thường hay dùng. Lúc này người đứng đầu Kiều gia Kiều lão gia tử đang mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn màu tro, khép hờ hai mắt, tại chính chỗ ngồi mà nghỉ ngơi giây lát.
Nhìn sắc mặt ông không phải là tốt lắm, nhưng thân mình khi ngồi vẫn thẳng tắp, rõ ràng là tác phong của quân nhân không sai.
Bên cạnh ông, một người nam khoảng chừng bốn mươi bảy bốn mươi tám tuổi, đang đứng trong tư thế thẳng tắp, nhìn kỹ đôi tay hắn cuộn tròn là đầy những vết chai, vừa nhìn chỉ có thể đoán được là một người xuất thân từ quân lữ mà thôi. Hắn chính là cận vệ của Kiều lão gia tử.
Bên trong Ấm Hương Các còn có một người khác, cũng là một lão nhân đầu hai thứ tóc, chỉ có điều hắn mang theo một bộ kính lão, khuôn mặt thoạt nhìn rất chi hiền lành, hắn chính là Nguyên Chấn Phong là người chèo chống chính của Nguyên gia - đại gia tộc quyền thế bậc nhất Bắc Kinh, bên cạnh hắn cũng có một tay cận vệ.
Xét về mức độ giàu sang quyền thế trong các đại gia tộc thì Nguyên gia miễn cưỡng cũng có thể xếp vào tập đoàn hạng hai. Mối tranh chấp giữa Kiều gia và Thái gia vốn cũng không có chỗ cho bọn họ chĩa vào, nhưng bởi vì năm nay Nguyên gia bọn hắn đến phiên trực năm cho nên hắn mới có mặt tại buổi hòa giải ngày hôm nay.
Bày ở trước mặt hắn bây giờ là cả một núi việc rất khó giải quyết.
Tranh chấp cao thấp giữa hai gia tộc giàu sang quyền thế cũng chẳng phải là chuyện hiếm hoi gì, tuy nhiên đại đa số đều tự mình chấm dứt, hóa giải được xung đột.
Nhưng tranh chấp giữa Thái gia và Kiều gia lần này lại tràn ngập mùi thuốc súng khiến cho cả Bắc Kinh lâm vào chấn động.
Hiện nay rõ ràng là Thái gia tấn công từ một hướng. Để chiếm đoạt thế thượng phong trong hoạt động tại tỉnh Đông Nam, Thái gia đã chủ động xuất vốn mua lại hầu hết những ưu thế Kiều gia có được trước đây. Chính là việc lôi kéo thuộc hạ của Kiều gia tử - Đỗ gia, rồi ngay sau đó lợi dụng chính những ưu thế về tài nguyên truyền thông của mình để truyền tải đủ loại tin tức ám chỉ Kiều gia.
Vốn là Kiều gia có cơ hội tiến hành chặn đường, chiếm thế thượng phong trước chẳng qua Kiều gia đã sai lầm trong việc phán đoán ý đồ của Thái gia, cho rằng đối phương chẳng qua là bởi vì đoạn thời gian trước cái gì Kiều gia cũng nổi bật hơn hẳn cho nên nhất thời tỏ ra bất mãn mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới là lần này Thái gia làm thật, thậm chí những đợt tấn công càng ngày càng mạnh bạo, Thái gia ngay cả những chuyện thị phi cũng đều đưa lên kênh tin tức truyền thông của bọn họ.
Trong lúc nhất thời, chỉ bằng khoảng thời gian nửa ngày, hình tượng Kiều gia xuống dốc không phanh.
Lúc này, không phải chỉ mình Kiều gia là đứng ngồi không yên, mà còn không ít gia tộc quyền quý bên ngoài cũng bắt đầu lo lắng nhặng xị và cũng mới cố gắng hòa giải lẫn nhau. Thế nên mới có cuộc gặp mặt giữa trưa của các vị trưởng lão này tại đây.
Nhưng để Nguyên Chấn Phong không giải thích được chính là Kiều lão gia tử đích thân ra mặt, mà nhân vật trọng yếu của phe bên kia, Thái lão gia tử trước giờ vẫn không có nhìn thấy bóng dáng đâu.
Rõ ràng là muốn cố tình khiêu khích, tính nghiêm trọng của sự việc này cao hơn hẳn mức hắn có thể tưởng tượng. Cho nên lúc này không những sắc mặt Kiều lão gia tử có chút hổ thẹn, mà chính cả người hòa giải là Nguyên Chấn Phong cũng có chút biểu cảm trùng xuống dễ thấy.
Giữa lúc Kiều lão gia tử trên mặt bắt đầu xuất hiện vẻ phẫn nộ thì cửa chính Ấm Hương Các kèn kẹt mở ra, nhân viên phục vụ vẻ mặt cung kính mà dẫn hai người đi đến.
Kiều lão gia tử vừa thấy, sắc mặt càng thêm khó coi. Hóa ra có người tới nhưng lại không phải là người cầm lái Thái lão gia Thái Vĩnh, mà là con trai thứ hai của hắn là Thái Hưng Đằng cùng một tay trợ lý. Trong mắt Kiều lão gia tử thì Thái Hưng Đằng còn không bằng cái lông chân chứ không nói gì đến chuyện ngồi cùng hắn đàm phán.
Cho nên sau khi vừa nhìn thấy bản mặt Thái Hưng Đằng, sắc mặt ông vốn đã khó coi nay lại càng tái xanh thêm.
Kiều Chính Quốc ông chinh chiến cả đời, từ trước đến nay chưa bao giờ bị coi thường đến như thế này.
- Đi!
Ông chỉ đơn giản cất lên một câu, đứng dậy xoay người dời đi.
- Ấy, Kiều lão. Tôi đây không phải là vừa mới tới sao, ngài thế nào lại đi nhanh như vậy?
Thái Hưng Đằng nói với giọng lạnh lùng, cởi bỏ áo bành tô trên người đưa cho tên trợ lý bên cạnh hắn, sau đó đĩnh đạc mà ngồi xuống bên cạnh vị trí của Kiều Chính Quốc.
- Thật là không phải, Kiều lão, cha tôi bị bệnh, thân thể không chịu nổi cho nên lúc này mới buộc phải để tiểu sinh thay mặt đi một chuyến, ngàn vạn lần mong ngài thứ lỗi.
- Thái Vĩnh bị bệnh?
Kiều lão gia tử nhíu đôi lông mày, cho dù là bị bệnh hắn cũng không thể không cho truyền cái thông báo mà lại tùy tiện cử ra một tên tiểu bối đến đối phó là ý gì.
- Nếu bị bệnh, vậy thứ cho lão phu không tiếp.
Kiều Chính Quốc trong lòng nổi một trận ấm ức, không thể nào nghĩ được chính mình bị hạ thấp đến thế. Thử hỏi toàn bộ cái đất nước Hoa Hạ này còn có người nào dám làm như vậy.
- Ấy, Kiều lão, đã đến đây rồi đi nhanh như vậy để làm chỉ? Cha tôi tuy rằng không thể tới, nhưng tôi có thể đại diện toàn quyền ông, cùng Kiều lão nói chuyện cho ra đầu ra cuối.
Thái Hưng Đằng trên mặt lộ ra một tia thản nhiên tươi cười.
- Hơn nữa, hôm nay tôi còn mời vài vị thúc bá đồng thời đến đây, làm nhân chứng cho chúng ta, ngài nếu là như thế này bước đi, không khỏi có vẻ có chút thiếu tự tin chứ?