Chương 185: Tam đại Thái gia.
-
Đế Quốc Mỹ Nữ
- Lam Đậu Sinh Lam Quốc
- 2335 chữ
- 2021-01-20 02:56:25
Ở đất Bắc Kinh này, khung cảnh mây gió núi phía sau biệt thự độc đáo nhất chính là biệt thự của Thái gia. Chẳng những được xây dựng trên diện tích cực đại, mà tầng gác cũng rất cao, thậm chí còn có thể làm sân bay đỗ được hai chiếc trực thăng lên thẳng.
Biệt thự Thái gia nếu so sánh với các biệt thự của đại gia tộc hào môn khác thì có thể nói là xa hoa và phô trương bậc nhất, và đương nhiên là bởi vì bọn họ có tiền.
Giờ phút này, cửa lớn biệt thự Thái gia đang rộng mở, những chiếc xe đắt tiền cùng khách nhân ra ra vào vào tấp nập. Mà trên khuôn mặt của mỗi người ra vào ấy đều mang sắc thái hoang mang, chính xác là khí sắc xanh mét.
Bởi vì hôm nay Thái gia tài liễu, trên giường bệnh Thái Vĩnh Thái lão gia tử không biết như thế nào lại nghe được tiếng gió, trúng phong hàn mà ngay tức khắc ngất đi, lúc này đây các bác sĩ bệnh viện đang dốc sức cấp cứu.
Sau khi cấp cứu nửa ngày, cuối cùng cùng bảo toàn được tính mạng. Nhưng giờ phút này chỉ có thể nằm liệt ở trên giường, nửa mình dưới không thể nhúc nhích được. Bác sĩ nói đây là phong hàn điển hình, nếu may mắn thì sau một thời gian phục hồi chức năng sẽ khôi phục bình thường, còn nếu vận khí không tốt có khi sẽ tê liệt cả đời.
Tuy là hắn hiện tại tạm thời không cách nào đi lại được nhưng đầu óc vẫn hoàn toàn minh mẫn, vừa mới tỉnh lại không bao lâu liền cho người gọi mấy người con trai con gái vào phòng.
Hắn có bốn người con trai và hai người con gái. Con cả Thái Hưng Long và con thứ tư Thái Hưng Quyền hiện đang thuộc giới chính trị, ngày thường đối với những chuyện nội bộ gia tộc hai người không thể nào tham dự. Chuyện trong nhà chủ yếu do con thứ hai Thái Hưng Đằng và con thứ ba Thái Thịnh Vượng phụ trách. Hai người con gái thì một người thuộc tập đoàn truyền thông Hoa Quảng, một người là chủ tịch một doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn.
Anh con cả tuy nắm giữ quan vụ lớn nhưng ở trong mắt Thái Vĩnh lại chó chút ngay thẳng bảo thủ.
Anh con thứ đối nhân xử thế khôn khéo nhưng lại sử dụng đầu óc không tốt. Người con thứ ba buôn bán còn tạm được nhưng cũng không thể nào để hắn trở thành người chèo chống cả gia tộc cho được. Còn con trai thứ tư thì không hề có chút hứng thú nào với chuyện gia tộc cả.
Điều duy nhất để Thái Vĩnh cảm thấy có chút vui mừng chính là đời thứ ba của Thái gia xuất hiện lớp lớp nhân tài, đặc biệt là con gái của trưởng nam Thái Hưng Long là Thái Băng, con trai của con thứ Thái Hưng Đằng là Thái Vũ đều là nhân tài kiệt xuất đời thứ ba của Thái gia, mà cũng chính là hai trong những nhân tài kiệt xuất đời thứ ba của các đại gia tộc giàu sang quyền thế chốn Bắc Kinh này, chỉ cần vững vành chuyển tiếp đến thế hệ này, giá trị tương lai của Thái gia tuyệt đối đáng kỳ vọng.
Thái Vĩnh trong khoảng thời gian này thân thể của mình không tốt, cho nên gia tộc sự vụ tạm thời giao cho anh con thứ hai Thái Hưng Đằng, không nghĩ tới mới trong vòng ngắn ngủn hơn thời gian nửa tháng, hắn liền làm nhiều sự tình cho mình đến như vậy.
Nếu không phải là anh con thứ tư trộm nói cho hắn biết thì chính hắn giờ còn chưa biết được chuyện gì.
Anh con thứ hai Thái Hưng Đằng không những giấu hắn thông đồng với Thân gia phía trên, mà còn tuy tiện triển khai cạnh tranh chính diện với Kiều gia. Sau cùng còn lợi dụng chính ưu thế truyền thông của mình ngấm ngầm hại người, công kích đối phương. Nhưng chừng đó cũng chưa phải là điểm chết người, điểm chết người chính là tên súc sinh này còn dám đương nhiên sử dụng buổi điều đình (hòa giải) ở Đông Hoa Viên để triệu tập một đại bang người tới muốn để xác lập vị trí thống lĩnh các tập đoàn hạng hai…
Thành quả hoàn toàn ngược lại, cái ưu thế vị trí thống lĩnh không những không được thành lập mà thể diện Thái gia coi như đã bị thiêu trụi hoàn toàn.
Trong phòng. Sáu người, bốn người con trai, một người con gái, một người con gái còn lại ở tập đoàn Hoa Quảng đang công việc ngập đầu không có cách nào thoát ra được để về.
Thái Hưng Đằng sợ hãi mà tránh ở phía sau đám con gái, con mắt không dám nhìn Thái Vĩnh đang nằm trên giường bệnh.
- Cho nên nói, hiện tại, công ty truyền thông mà Thái gia sở hữu ngoại trừ hoạt động nội bộ thì những hoạt động khác vô pháp bình thường được?
Thái Vĩnh cố nhịn lại cơn chửi rủa thậm tệ lần thứ hai, hắn dừng lại kìm nén lửa giận rồi mới chậm rãi mở miệng hỏi. Giờ phút này, biện pháp duy nhất mà Thái gia phải làm chính là làm thế nào xoay chuyển tình thế… không, chính xác là phải làm thế nào để tự mình cứu lấy mình.
- Đúng vậy!
Anh con thứ ba nhìn từ phía sau người con thứ hai, nhẹ giọng đáp.
- Giúp ta gọi điện thoại cho Kiều Chính Quốc!
Tròng mắt Thái Vĩnh chuyển hướng sang anh con cả, thở dài.
- Cha à…
Thái Hưng Đằng vẻ mặt hết sức kinh ngạc, hắn đương nhiên hiểu được nếu gọi cuộc điện thoại này thì chẳng khác nào Thái gia nói chịu thua.
- Mày còn mặt mũi mà gọi tao?
Thái Vĩnh hung hăng trừng mắt nhìn tên con trai thứ.
- Mày biết mày sai ở đâu không?
- Con đây sẽ đi mời những chuyên viên lập trình phần mềm tốt nhất, sửa chữa lại hệ thống tường lửa…
- Thằng khốn vô liêm sỉ, tao hỏi chính là mày sai ở điểm nào?
Thái Hưng Đằng nghĩ nghĩ, thở dài rồi đáp lời:
- Con trai sai tại chỗ không nên quá xúc động như vậy.
- Mày không phải sai ở chỗ xúc động quá mức, mà là mày tham lam, là ngu xuẩn. Mày cho là chỉ cần với bản lĩnh hiện tại là có thể lật ngược Kiều gia? Có thể cưỡi trên đầu bọn họ? Sai. Mày làm như vậy chính là để cho người khác nhận thấy rằng Thái gia chúng ta phá tan tập quán trước nay, là một bọn chế tạo phiền toái, không những không thể tiến đến tập đoàn hạng nhất mà còn khiến người đời xuyên tạc đủ chuyện.
- Mang điện thoại lại đây…
Kiều phủ. Gần như cùng một thời điểm, vừa vặn lúc Kiều lão gia tử và ba người con trai cũng đang thảo luận sự tình như bên Thái gia, chỉ có điều là trên mặt Kiều lão gia tử hôm nay không có vẻ lãnh cảm như những ngày thường mà thay vào đó là vẻ mặt tươi cười hiếm thấy.
Đối diện với mặt bốn người bọn họ là một dàn máy tính. Trên màn ảnh máy vi tính là những lời mắng chửi Thái gia chạy đều đều.
Kiều lão gia tử nhấc điện thoại, đầu dây bên kia là trụ cột chèo chống Thái gia, Thái lão gia tử gọi tới. Trong điện thoại hắn không nói gì nhiều, chỉ vỏn vẹn một câu:
- Xin lỗi, Kiều lão, việc này Thái Vĩnh sẽ giúp ngài xử lý rõ ràng. Kiều lão xin bớt giận mà bỏ qua cho Thái gia đi.
Tuy là một câu ngắn ngủn nhưng bên trong ẩn chứa rất nhiều nội dung. Khi Kiều Chính Quốc nghe đến đây cũng nhận thấy được rằng Thái gia nhận thua.
Trong các đại gia tộc hào phú tồn tại một nhóm chung mà điểm chính là không chia rẽ, cùng nhau hoạt động. Ngày hôm nay ai lên, không chừng ngày nào đó cũng nhanh chóng đi xuống, cũng giống với đạo lý "hoa nở chóng tàn" hay "tuổi trẻ qua mau" vậy. Cho nên làm việc phải cân nhắc trọng tâm chính đó, nếu không cuối cùng sẽ gây nên đại họa.
Cho nên một khi Thái gia đã nhận thua thì Kiều gia cũng chỉ có thể thu nhận lấy như vậy. Nhưng cái chính là đến ngay cả Kiều Chính Quốc cũng mờ tịt, hiện nay ai đâm Thái gia phát dao ấy, ông còn chưa biết.
- Nói như vậy, các ông cũng không biết ai làm sao?
Kiều lão gia tử lại nhìn lại những dòng chữ trên màn hình, còn thiếu chút nữa là không nhịn được cười. Ông không thể không thừa nhận là chiêu này hết sức có ích. Hiện tại, toàn bộ tin tức lưu truyền trong các phương tiện truyền thông trên đất nước Hoa Hạ này đều là chuyện Thái gia bị hack này, tin tức về cháu gái bảo bối của ông sớm đã rơi vào quên lãng tại chín tầng mây rồi.
Ba người con trai đồng thời lắc đầu, qua một lát, anh con cả đứng lên, thở dài, nửa là vui mừng nửa lại lo lắng mà nói:
- Chuyện này hiện tại đang làm náo động lớn. Mọi người đều cho rằng Kiều gia chúng ta làm, nhưng trên thực tế chính chúng ta cũng không biết ai làm. Nhưng mà, có chuyện này có thể xác định, chính là Bạo Phong Tuyết đã từng có hận thù với Thái gia, Thái gia lúc này xem như đã ngã xuống đáy giếng, chỉ có điều cha à…
Ông nhíu mày nói tiếp.
- Đã hơn ba tiếng đồng hồ, toàn bộ các chuyên gia máy vi tính cao cấp nhất cả nước đều nghiên cứu qua nhưng không giải ra được mật mã của vi rút này, cũng không tìm được biện pháp phá giải nó. Còn nếu muốn tiếp tục thêm nữa, chắc chắn sẽ xảy ra đại sự. Con vừa rồi đã nghe điện thoại của Thị trưởng, hắn cũng nói chúng ta nên biết điểm dừng… Nhưng hiện tại…
- Chúng ta cũng là hết đường xoay xở mà.
- Cha làm sao lại không biết, Thái Vĩnh nhận thua thì kế tiếp chúng ta nên kết thúc. Nhưng cái khôi hài chính là, cái tràng lăng mạ này không phải do chúng ta làm.
Kiều Chính Quốc mang theo chút tiếc nuối mà nói thêm.
- Hiện tại, chuyện phiền toái này ngược lại lại biến thành chuyện của chúng ta.
- Cha à, việc này cũng không phải là không có chút manh mối nào.
Anh con thứ tư Kiều Vân Phi nhìn nhìn lão gia tử, rồi lại nhìn nhìn Kiều Vân Phong, ánh mắt không dời đi.
Kiều Vân Phong nhướng mày, nhìn lại hắn hỏi:
- Cậu tư, cậu nhìn chằm chằm anh để làm gì. Anh ba của cậu đối với việc sử dụng máy vi tính không có chút thành thục mà.
- Không nói là anh, anh ba, nhưng có lẽ là những người phía dưới anh làm ra.
Anh con thứ tư Kiều Vân Phi hiện nay đang là chưởng quản một đại doanh nghiệp quốc nội, phía dưới có cổ phần khống chế một đại công ty phần mềm máy tính, có thể nói là công ty phần mềm đầu ngành của cả nước.
- Bọn họ nói có lẽ vi rút này đến từ Mai Ninh.
- Mai Ninh?
Kiều Vân Phong nhíu mày.
- Mai Ninh thì cậu cũng không nên nhìn chằm chăm anh nha…
- Khà khà, anh ba, anh quên ư, Hạ Quốc Thanh chính là bạn đồng học từ thời nào của anh đó. Hơn nữa, Kiều Kiều không phải cũng vừa hay ở Mai Ninh hay sao, có thể là bạn học của con bé hoặc là bạn tốt nào đó chưa biết chừng thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ cho con bé.
- Đúng vậy, cậu ba. Trước mắt nếu cậu tư đã tìm hiểu được chút ít manh mối này, không ngại để Hạ Quốc Thanh lưu ý một chút vẫn hơn, dù sao Mai Ninh không lớn, nếu muốn tìm xem ngọn nguồn hẳn không phải là vấn đề lớn.
Con trưởng Kiều gia Kiều Vân Đăng nhìn nhìn Kiều Vân Phong, nói rằng.
- Nhưng mà nếu mà chúng ta thực sự tra ra được thì chúng ta nhất định phải bảo vệ hắn, vì dù gì xem như lần này hắn đã giúp chúng ta một cái đại ân.
- Được rồi, vậy em đây thử xem sao.
Đang nói, điện thoại của ông trong túi vang lên, Kiều Vân Phong lấy ra, nhìn nhìn, khẽ cau mày.
- Kiều Kiều? Có chuyện gì vậy?
- Con đoán là cha và mọi người khẳng định là mở hội nghị gia tộc đúng không? Con đoán nữa là ông nội hiện tại nhất định là vừa vui mừng vừa phiền muộn, đúng không?
Phía bên kia điện thoại, Kiều Hi Nhi với một loại ngữ khí cực kỳ thoải mái, trêu chọc mà nói với cha.
- A, con là nha đầu thối, làm sao con biết?
- Con đương nhiên biết, hì hì, cha ơi, con có thể giúp cha loại bỏ cái phiền não này, nhưng mà con có điều kiện tiên quyết là cha để ông nội đáp ứng con một cái thỉnh cầu nha.
- Cha đáp ứng con không được sao?
- Đương nhiên không được, cha không phải đại ông nội!
- Nha đầu thối! Được rồi, con nói đi, cha chuyển lời lại cho ông nội của con.