CHƯƠNG 10: VÂY THÀNH


Có thể tưởng tượng được, cho dù lực lượng phòng ngự của người Đế quốc Mạch Gia hành động như thế nào, cũng chỉ theo hai phương pháp:
Thứ nhất, đem quân về giữ tướng, bảo đảm cho Gia Thập không mất.
Thứ hai, điều động trọng binh, bao vây tiêu diệt cổ trọng Pháo Thiển Thủy Thanh đã qua sông.
Mà chuyện Thiển Thủy Thanh phải làm chính là thừa dịp quân địch đầu đuôi không thể tiếp ứng lẫn nhau, tập kích bất ngờ, ăn mất tốt biên của người Đế quốc Mạch Gia, chiếm trước một khoảng địa bàn hoạt động, sau đó ép tới trung cung, bắt buộc người Đế quốc Mạch Gia phải đánh với hắn một trận.
Đánh cờ cũng vậy, đánh trận cũng vậy, nó có điểm chung là buộc địch nhân đi theo nước đi mà mình đã vạch sẵn từ trước. Mà lần này, Thiển Thủy Thanh tập trung mục tiêu là thành Thiên Cốc.
Thành Thiên Cốc là một đại trọng trấn quân sự của người Đế quốc Mạch Gia. Đây là tuyến đường quan trọng của người Đế quốc Mạch Gia thông tới chiến tuyến ở tiền phương. Rất nhiều vật tư hậu cần, tài nguyên chiến tranh, nếu muốn đưa vào lãnh thổ Đế quốc Thiên Phong, đưa tới tay Nam Hạ Vương Tháp Lan đang chiến đấu cùng Vân Phong Vũ, vậy không thể để mất đi thành Thiên Cốc. Ngoài ra, thành Thiên Cốc cũng là nơi bắt buộc phải đi qua nếu muốn tới Gia Thập, còn là đường quan trọng để đi tới rất nhiều nơi khác. Hai đại đạo lớn của Đế quốc Mạch Gia, đại đạo Phỉ Thúy và đại đạo Bắc Phong gặp nhau ở thành Thiên Cốc. Nguồn tại http://[.c]om
Đánh hạ thành Thiên Cốc chẳng khác nào nắm được trái tim người Đế quốc Mạch Gia, Thiển Thủy Thanh có thể thông qua khống chế nhịp đập của trái tim này, khiến cho toàn thể mạch máu của Đế quốc Mạch Gia rơi vào trạng thái tạm dừng, từ đó khiến cho quái vật khổng lồ Đế quốc Mạch Gia này vì thiếu máu mà chết.
Khi người Đế Quốc Mạch Gia còn đang kinh hoảng vì cuộc đổ bộ bất ngờ của Thiển Thủy Thanh, không biết làm sao để đối phó. Thiển Thủy Thanh đã đẩy người Đế quốc Mạch Gia vào tình cảnh không còn đường nào để đi. Hắn không để cho đối thủ có nhiều cơ hội để lựa chọn, nếu về cứu trung cung, vậy các nơi phải tự bảo vệ lấy mình. Thay vì lo lắng đến chuyện làm sao để bảo vệ mảnh đất xứ người, tìm cách mở rộng chiến quả, không bằng trực tiếp chuyển chiến trường tới địa phương mà người Đế quốc Mạch Gia không muốn nhìn thấy nhất.
Trung cung là nơi yếu hại của địch nhân, Thiển Thủy Thanh đã quyết định phải đánh một trận quyết đấu sinh tử với địch nhân ngay tại nơi này.
Buổi sáng ở thành Thiên Cốc tĩnh mịch bình yên, nắng sớm chiếu khắp nơi trên mặt đất, khiến cho tầm nhìn chung quanh dần dần trở nên rõ ràng hẳn lên.
Binh sĩ thủ vệ trên thành lâu tụm năm tụm ba, nhờ vào tán gẫu để giúp nhau xua đuổi cơn buồn ngủ.
Một cặp lính gác tân binh và lão binh dựa vào lỗ châu mai trên thành lâu, lão binh cúi đầu ngủ gật, tân binh nhờ vào ánh sáng ban mai vốn chưa rõ lắm viết thư cho người thân, miệng hắn lầm bầm:
- Phụ thân, mẫu thân...
-...Hiện tại con đã là một tên chiến sĩ vinh quang. Vì quân quy hạn chế, con không thể nói cho hai người biết con đang ở đâu, đang làm gì, nhưng con có thể nói cho hai người biết rằng, vị trí của con hiện tại rất an toàn, không có chiến tranh. Mặc dù con rất khát khao được ra tiền tuyến, chiến đấu với quân Đế quốc Thiên Phong tàn ác, giết chết bọn chúng đền nợ quốc gia, khiến cho các người vẻ vang, nhưng đáng tiếc là con chỉ được đóng ở hậu phương. Là đứa con dũng cảm của hai người, con khao khát có thể lập công trên chiến trường...Tướng quân của chúng con rất nghiêm khắc, nhưng đối xử rất tốt với chúng con. Tuy nhiên gần đây tâm trạng của hắn có hơi nóng nảy, bởi vì nghe nói gần đây có một số tin tức không tốt, dường như tên Tướng quân ác ma của quốc gia địch đang đánh về phía chúng ta. Tướng quân rất lo lắng nơi đây cũng sẽ xảy ra chiến sự, nhưng trong lòng con lại tràn ngập khát vọng. Hảo nam nhi vốn nên ra chiến trường chiến đấu thật sự, chứ không phải thủ ở chỗ này, làm những công tác thủ vệ nhàm chán...
- Đủ rồi!
Tên lão binh đang ngủ gật đột nhiên khẽ quát một tiếng giận dữ.
Tên tân binh trẻ tuổi viết thư ngây người ra một lúc, hắn thấy lâo binh kia đã mờ mắt, trong ánh mất đầy giận dữ.
Hắn không hiểu vì sao lão binh giận dữ...
Tên lão binh đứng lên, độc nhãn nhìn chằm chằm tên tân binh, sau đó khẽ gầm lên như sư tử:
- Nhãi con ngươi chưa từng ra chiến trường ngày nào, vậy cũng dám tự xưng là chiến sĩ hay sao? Ngươi có biết chiến sĩ là gì không? Không, ngươi không phải là chiến sĩ, ngươi còn kém chiến sĩ quá xa. Ngươi chỉ là một cái bánh thơm phức, dùng để lấp vào dạ dày trống rỗng của quân địch mà thôi. Ngươi là một binh sĩ, nhưng ngươi không phải là chiến sĩ. Chiến sĩ thật sự là những người đã từng trải qua chiến trường, vẫy vùng trong sinh tử mà ra!
Hắn đưa tay giật lấy phong thư của tên tân binh, sau đó xé thành từng mảnh nhỏ.
- Thư của ta!
Tên tân binh giận dữ lêu to, khiến cho vài tên binh sĩ cách đó không xa chú ý.
- Câm miệng, tên tân binh nhãi nhép như ngươi có tư cách gì mà hô to gọi nhỏ? Ngươi còn dám nói rằng khát khao chiến đấu ư? Chiến sĩ chân chính luôn luôn không bao giờ khát khao chiến đấu, ngươi biết gì chứ? Chỉ có tên tân binh như ngươi vậy, bị vinh quang và tiền tài làm cho đầu óc u mê, mới khát khao chiến đấu, khát khao gặp được địch nhân! Ngươi là một tên ngu ngốc, ta ghét ngươi, ghét phong thư của ngươi, ghét phải thấy ngươi đứng trước mặt ta! Ta cảnh cáo ngươi, đừng nói cái gì khao khát quân địch đánh tới cửa nhà trước mặt ta, nếu ngày đó thật sự tới, ta bảo đảm rằng ngươi sẽ sợ hãi tới mức cả tiểu đại tiện ra cùng một lúc. Ngươi là quân rác rưởi chưa từng ra chiến trường; đồ thối nát vô tri, cái khiến cho ngươi cảm thấy mê mẩn chính là tinh thần mã thượng cao quý và vinh dự quốc gia chứ gì? Nếu thực sự có một ngày như vậy, lúc ấy ngươi đã trải qua chiến tranh, nhìn thấy cảnh tượng từng đoạn tay chân đứt lìa trước mắt ngươi như củi mục cành khô, nhìn thấy máu tươi chảy thành sông; nhìn thấy sinh mạng con người giống như rơm rạ bị cắt gốc, nhìn thấy chiến hữu của ngươi bị địch đâm dao vào cổ như đổ tể giết heo, phát ra tiếng gào thét thê thảm, lúc ấy ngươi mới hiểu được bản chất của chiến tranh thật ra không có gì là tốt đẹp. Đương nhiên, nếu đến lúc ấy ngươi vẫn còn không hiểu, vậy đợi đến lúc đầu của ngươi lìa khỏi cổ, lăn lông lốc trên mặt đất, tận mắt ngươi nhìn thấy thân thể không đầu của mình đang giãy đành đạch cách đó không xa, sau đó còn bị người khác băm vằm thành trăm mảnh, có lẽ ngươi sẽ hiểu, chiến tranh vĩnh viễn không có gì đáng để khao khát cả!
Lão binh hung hăng thuyết giảng một hồi, khiến tên tân binh vô cùng sợ hãi, hắn lắp bắp chống chế:
- Ta...Ta chỉ muốn bảo vệ quê nhà...
- Bảo vệ quê nhà cái rắm! Hiện tại chúng ta đang tiến công người Đế quốc Thiên Phong!
- Nhưng ta nghe nói, vùng bờ biển phía Đông của chúng ta đã bị người Đế quốc Thiên Phong tiến công, bọn chúng đang đánh về phía chúng ta, sắc mặt La Nghiêm tướng quân lúc này hết sức khó coi, việc phòng thủ trong thành cũng đã tăng cường, gần đây lại có không ít dân chạy nạn đang chạy về phía này, lời đồn kiểu gì cũng có. Ta cảm thấy thân là quân nhân, chúng ta không nên sợ hãi chiến tranh, chúng ta nên bảo vệ bọn họ.
Lão binh cẩn thận nhìn tên tân binh, nở nụ cười gian xảo. Hắn đưa mặt mình sát vào mặt tên tân binh, thở mạnh, sau đó đưa tay chỉ vào một mắt đã hỏng của mình:
- Có thấy lỗ thủng này không?
- Thấy!
Tên tân binh tỏ ra căng thẳng.
- Vậy thì tốt, nó đã có chừng hai mươi năm nay. Lúc đó ta cũng là một tên tân binh như ngươi, nhưng ta không ngu xuẩn như ngươi, không khao khát ra chiến trường. Sau khi ta trả giá bằng một mắt, ta đã nằm trong đống xác chết được tròn một ngày đêm. Tất cả chiến hữu của ta đều đã chết, chỉ có ta còn sống. Đây là lý do vì sao ta còn có thể đứng ở nơi đây để nghe ngươi nói những lời rắm thối khát khao ra chiến trường giết địch gì gì đó. Đừng mộng tưởng tới vinh quang, vinh quang thuộc về các tướng quân, không thuộc về binh sĩ! Chúng ta chỉ là những viên đá lót đường cho các Tướng quân giẫm lên, bất kể Tướng quân nào cũng vậy. Bọn họ không hề quan tâm tới sinh mạng của chúng ta, trong mắt của bọn họ chỉ có thắng lợi hay là thất bại. Mà chúng ta, chúng ta phải biết học cách tự quan tâm tới chính bản thân mình! Tên ngốc nhà ngươi nghe cho kỹ, đối với ta mà nói, hiện tại mỗi ngày được ở nơi đây trông coi cửa thành, không cần lo tới chuyện phải ra chiến trường chiến đấu cùng bọn người Đế quốc Thiên Phong đáng ghét kia, đây chính là hạnh phúc lớn nhất trên đời. Mỗi sáng khi thức giấc, ta có thể thấy ánh dương quang còn chiếu lên người, biết rằng mình còn sống, đây là hạnh phúc!
-...Tên khốn kiếp ngươi chưa từng trải qua sự tàn khốc của chiến trường; nếu còn dám ở trước mặt ta nói cái gì khao khát muốn ra chiến trường, ta sẽ lập tức ném ngươi từ trên thành lâu xuống đất, bởi vì khi mỗi thủ vệ thành lâu đối mặt với đại quân của địch tiến công, đó chính là kết quả cuối đời!
Sau khi phát tiết tất cả nỗi bực dọc trong lòng, nhìn tên tân binh vừa bị mình dạy dỗ một trận, tên lão binh tin rằng trong một thời gian ngắn, mình không cần lo tên ngu xuẩn kia sẽ tiếp tục lải nhải nhiều lời, có thể ngủ yên một giấc cho đến lúc đổi phiên.
Vì vậy, hắn bèn vỗ vỗ vai tên tân binh dịu giọng nói:
- Thừa lúc còn trẻ, hãy làm những chuyện mà người trẻ tuổi nên làm. Trong kỹ viện có rất nhiều cô nương xinh đẹp, hãy vì lão Nhị của ngươi, vì kế sinh nhai của các nàng, hãy tới đó vui chơi, phóng xuất tất cả tinh lực tràn trề của mình. Người trẻ tuổi, phải biết quý trọng tính mạng, sáng tạo ra sinh mạng vĩnh viễn vui sướng thích thú hơn là siết chóc tính mạng rất nhiều!
- Được rồi lão ca, sau khi đôi phiên ta sẽ đi ngay!
Tên tân binh ngây ngốc đáp.
Lão binh cười toét miệng.
Nhưng lúc ấy, miệng hắn vốn đang cười rất rộng đã không thể khép lại được...
Là một viên lão tướng, năm nay La Nghiêm đã năm mươi tám tuổi.
Lão tướng có cái lợi của lão tướng: Thành thục lão luyện, không khinh suất mạo hiểm, khó phạm sai lầm. Mặc dù thiếu một chút tinh thần hưng phấn xông xáo, không nề hà của người trẻ tuổi, nhưng cũng khó mà phạm sai lầm vì nông cạn thiếu kinh nghiệm, tham công liều lĩnh.
Cũng vì như vậy, lão tướng La Nghiêm không còn hùng tâm tráng chí, hiện giờ hy vọng nhất không phải là kiến công lập nghiệp mà là yên yên ổn ổn, vững chải sống nốt những chuỗi ngày còn lại.
Tin quân Đế quốc Thiên Phong đổ bộ ở cảng Đông Ngạn kích thích người Đế quốc Mạch Gia vô cùng nghiêm trọng. Không ai có thể ngờ Thiển Thủy Thanh có thể giở ra một chiêu đi vòng trên biển ngoạn mục như vậy. Nó giống như một mũi dao nhọn đâm vào phòng tuyến hậu phương của người Đế quốc Mạch Gia, khiến cho bọn họ đau tới nỗi đứng ngồi không yên.
Tuy nhiên khác với Kinh Hồng ở chỗ, người Đế quốc Mạch Gia đã lập tức phong tỏa tin tức quân Đế quốc Thiên Phong đổ bộ vào cảng Đông Ngạn ngay từ đầu. Chiêu thức mà Thiển Thủy Thanh đã giở ra ở Kinh Hồng đơn giản chỉ là lợi dụng ngu dân, lợi dụng khủng hoảng trong dân tạo ra hỗn loạn trong nội bộ. Người Đế quốc Mạch Gia đã thấy vết xe đổ, tuyệt sẽ không cho Thiển Thủy Thanh cơ hội giở trò cũ một lần nữa, vì vậy cho đến hôm nay, tuyệt đại đa số người vẫn còn chưa hay biết gì. Một số dân chạy nạn từ miền Đông tới lập tức bị khống chế, không cho phép bọn họ truyền tin này ra bên ngoài. Đồng thời bí mật điều động binh lực chuẩn bị đối phó Thiển Thủy Thanh.
Cách làm phong tỏa tin tức này rốt cục có thể duy trì được trong thời gian bao lâu. Trong lòng La Nghiêm cũng không biết. Nhưng lão biết, đột nhiên điều động binh lực trên diện rộng, tăng cường cảnh giới trên diện rộng như vậy, đã sớm khiến cho rất nhiều binh sĩ cảm thấy không yên. Lời đồn trong thành đang lan truyền, muốn dùng tay mình để che đậy lời đồn đang lan tỏa như luồng khí nóng, kết quả cuối cũng chỉ có thể là làm cho tay mình lột một lớp da.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đế Quốc Thiên Phong.