CHƯƠNG 19: CON ĐƯỜNG ĐOẠT MẠNG
-
Đế Quốc Thiên Phong
- Duyên Phận
- 4961 chữ
- 2019-03-09 09:39:43
Ly Sở tỏ ra khẩn trương:
- Phương Khánh đang làm gì vậy? Sao máy bắn đá và cung tiễn thủ chỉ tập trung mục tiêu chủ yếu vào chiến thuyền trên sông, mà không quan tâm tới cầu phao? Con bà nó, nếu còn tiếp tục như vậy, cầu phao của quân Đế quốc Mạch Gia sẽ hoàn thành, chẳng lẽ tên này muốn cho quân Đế quốc Mạch Gia xông lên bờ thành công ư? Đối diện có tới sáu mươi vạn quân Đế quốc Mạch Gia, cho dù mười vạn quân này chết sạch, chỉ cần bảo vệ cầu phao thành công, quân Đế quốc Mạch Gia sẽ có hy vọng phá tan phòng tuyến quân ta. Đến lúc đó kẻ xấu số chính là chúng ta.
Ánh mắt Thiển Thủy Thanh khẽ rực:
- Vậy thì chưa chắc. Phương Khánh không thể nào không nhìn thấy điểm này, một khi hắn đã làm như vậy, tự nhiên là có lý do của hắn.
- Để ta chạy tới hỏi hắn.
- Không!
Thiển Thủy Thanh lắc đầu:
- Ta không muốn bọn họ cho rằng ta không tin tưởng bọn họ. Chỉ là một chiếc cầu phao, nó sẽ không trở thành cọng rơm cứu mạng cho quân Đế quốc Mạch Gia, ngược lại có thể trở thành sợi thòng lọng treo cổ chí mạng của chúng...
- Thiển Tướng quân, ý của ngài là...
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
- Hiểu biết của ta về thủy chiến vẫn còn có hạn, xem ra hiện giờ Phương Khánh đang dạy cho ta một bài học đây. Hừ hừ, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, giỏi cho tiểu tử, quả nhiên rất độc, quả nhiên rất có bản lãnh!
Trên vùng hoang dã mênh mông, một cánh quân với quy mô lớn đang hành quân. Từ xa nhìn lại, đội hình binh sĩ khổng lồ như một cơn thủy triều toàn là người, nhưng trật tự rõ ràng, đông mà không loạn, cự ly giữa các binh chủng hợp lý. Đội thám báo hối hả chạy ngược chạy xuôi, thỉnh thoảng lại phát ra tin tức báo về từ tiền phương.
Đây là một cánh đại quân có nhân số lên tới bốn muơi vạn, chỉ cần liếc mắt nhìn qua, có thể thấy tràn ngập đất trời đều là binh sĩ đang hành quân, dày đặc nhưng chỉnh tề. Người có thể điều động một cánh quân khổng lồ như vậy ngăn nắp gọn gàng, tự nhiên không phải người thường. Người chỉ huy thống nhất của cánh quân này chính là một tướng lĩnh trung niên mặc chiến giáp màu tuyết trắng, cỡi chiến mã đen tuyền, tinh thần phấn chấn: Vân Phong Vũ.
Nếu nhìn theo nét mặt, quả thật Vân Nghề có vài phẩn giống Vân Phong Vũ.
Đây là người có tướng mạo khiến cho người khác chỉ cần liếc mắt qua là khó có thể quên. Khác với diện mạo thư sinh tuấn tú của Thiển Thủy Thanh, hay như một con sư tử đang giận dữ của Liệt Cuồng Diễm, gầy gò mà cứng cáp như Cách Long Đặc, hay mang khí chất tiên trưởng như Tân Nghi, Vân Phong Vũ là người có nhiều loại khí chất pha trộn lẫn nhau. Đôi mày ông dương cao, vầng trán no đủ, ánh mắt sắc bén, mũi cao mà thẳng, cằm hơi mỏng. Nhìn vào thiên đình (giữa trán) thì thấy đây là một người trầm ổn chắc chắn, nhưng nếu nhìn vào mũi, bạn sẽ cảm thấy đây là người âm trầm lạnh lẽo, nếu nhìn vào mắt, lại cảm thấy người này vô cùng tự tin, rất có khi độ của một vị Đại tướng.
Bởi vậy từng có người đánh giá Vân Phong Vũ rằng: Người này lòng dạ thâm trầm, tính tình khó lường, khó mà nắm bắt.
Mẫu người như vậy chỉ nhìn bề ngoài bạn sẽ rất khó đưa ra nhận xét, mà cho dù sống chung lâu ngày, chưa chắc bạn đã có thể hiểu hết được ông ta. Bởi con người chân chính của ông ta cũng như biểu tượng của ông ta, khiến cho người ta khó có thể nghiên cứu, khó có thể lý giải.
Rất ít người có thể đoán được, rốt cục ông ta suy nghĩ cái gì, muốn cái gì.
Mà một người như vậy lại là phụ thân của Vân Nghê, Thiển Thủy Thanh nhất định không thể lảng tránh nhạc phụ.
Uy danh của Vân Phong Vũ ở Quân đoàn Tuyết Phong cũng giống như uy danh của Liệt Cuồng Diễm ở Đe quốc Thiên Phong. Năm đại Tổng Suất của Đế quốc Thiên Phong, ai cũng có sở trường riêng của mình. Mà sở trường của Vân Phong Vũ chính là vận dụng kỵ binh trên chiến trường quyết đấu chính diện.
So với Vân Phong Vũ, về phương diện này Thiển Thủy Thanh kém hơn một chút, sở trường của hắn là vận dụng bộ binh đa binh chủng phối hợp tác chiến. Càng giỏi vận dụng đủ loại tình thế, chế tạo bẫy rập. Cơ hội, càng có thể giành cho mình được nhiều ích lợi.
Khác với tất cả các Tướng quân khác, con đường thăng quan tiến chức của Thiển Thủy Thanh có thể nói là khó khăn nhất, luôn luôn có những trận chiến lấy ít địch nhiều. Trải qua quá trình như vậy đã khiến cho hắn quen với việc đắn đo cân nhắc làm thế nào để tránh quyết chiến trực diện, làm thế nào cố gắng hết sức giảm bớt thương tổn cho phe mình trong chiến trận. Chuyện này cố nhiên mang tới thắng lợi với vinh quang cực cao cho hắn, nhưng cũng vì vậy mà thiếu đi một chút quyết tâm bất chấp hy sinh, chỉ cầu thắng lợi trên chiến trường chính diện.
Nếu như có thể, hắn luôn cố gắng hết sức tránh quyết chiến trực diện và những trận chiến có tổn thất nặng nề. Nếu so ra, Tu Ba Tạp Ước nói như vậy: "Ta chỉ quan tâm đến kết quả, không quan tâm đến quá trình." Chả bao nhiêu người không quan trọng, quan trọng là có đạt được thắng lợi hay không.
Mà Vân Phong Vũ về phương diện quyết chiến chính diện cũng giống như Tư Ba Tạp Ước, cũng là một đại hành gia.
- Báo Vân Tổng Suất, kỵ binh của Vân Lam Tướng quân đã triển khai chiến đấu kịch liệt với quân Đế quốc Mạch Gia.
Thám báo từ tiền phương vội phi ngụa trở về bẩm báo.
- Đối phương đang áp dụng trạng thái gì?
Giọng Vân Phong Vũ ấm áp như tơ bay trong gió, ẩn chứa vẻ uy nghiêm.
- Toàn diện phòng ngự.
- Tốt, chắc chắn là Thiển Thủy Thanh đã ngăn chặn sông Ác Lãng, cho nên trọng tâm tiến công của quân Đế quốc Mạch Gia chính là qua sông, bằng không thì không thể nào áp dụng thế thủ với ba vạn quân của Lam nhi được.
Vân Phong Vũ gật đầu hài lòng.
Có lẽ biết có tin đại thắng từ tiền tuyến báo về, bốn mươi vạn đại quân mênh mông cuồn cuộn gia tăng cước lực, vội vã xông tới chiến trường.
Thoáng cân nhắc một chút, Vân Phong Vũ quả quyết nói:
- Lệnh cho tất cả kỵ binh theo ta xuất kích, bộ binh theo sát phía sau, vứt bỏ tất cả lương thảo quân nhu, trận chiến này phải lấy nhanh thắng nhanh!
Mệnh lệnh vừa đưa ra, tất cả kỵ binh, bộ binh đều chia ra, sau khi tập kết lại một lần nữa, nhanh chóng theo sau Vân Phong Vũ chạy tới sông Ác Lãng.
Bụi mù nổi lên bốn phía chung quanh chiến trường sông Ác Lãng, đại chiến vẫn đang tiếp diễn.
Chiến hạm của quân Đế quốc Mạch Gia trong quá trình qua sông gặp phải tổn thất nặng nề, có gần nửa số chiến hạm bị tổn thương giữa dòng, một phần năm chiến hạm hư hỏng nặng nề, không thể vượt qua sông Ác Lãng. Nhưng đại đa số chiến hạm vẫn băng ngang sông Ác Lãng rất nhanh một trận chiến đồ bộ tranh đoạt bờ sông bắt đầu mở màn.
Chỉ huy quân Đế quốc Mạch Gia tranh đoạt bờ sông là Hách Lý Tạp, đại hán điên cuồng được người đời gọi là Hà Sa (cá mập sông) này trực tiếp cởi khôi giáp để mình trần bơi qua sông Ác Lãng. Tay trái hắn cầm cương thuẫn, tay phải cầm chiến đao, sau khi bơi qua khỏi dòng nước chảy xiết mạnh mẽ, không nói một lời, lập tức lao nhanh lên bờ như một tên đồ tể điên cuồng, liều mạng chém giết quân Kinh Hồng chung quanh đó.
Rầm! Một tên quân Kinh Hồng bị cương thuẫn của Hách Lý Tạp đập vỡ đầu, máu tươi lẫn óc trào ra, tiếng kêu thét thảm thiết của hắn làm cho ai nấy nghe được phái phát run.
Nhanh chóng xoay người, chiến đao của Hách Ly Tạp chém vào ngực một tên binh sĩ khác, sau đó tung cước đá văng thi thể.
Vỏ công hung hăng điên cuồng, tung hoành vô ngại, khí thế dâng cao chưa từng có từ trước tới nay của Hách Lý Tạp, khiến cho các chiến sĩ chung quanh hắn đều cảm thấy run rây toàn thân. Tác dụng của mãnh tướng chính là như vậy, bọn họ không giỏi dùng mưu kế chiến thắng địch nhân, nhưng lại có thể làm một tấm gương tốt, vận dụng võ nghệ cao cường của chính mình chém giết địch nhân, khích lệ sĩ khí quân mình.
Rất nhanh, chung quanh Hách Ly Tạp liền tụ tập lại một đám binh sĩ Đế quốc Mạch Gia, xem ra bọn chúng coi hắn là trung tâm, muốn đánh thủng một lỗ hỏng trên phòng tuyến bờ sông của địch.
Đối với mãnh tướng như vậy, phe phòng thủ luôn luôn quan tâm chiếu cố.
Quan chỉ huy trung cấp ra lệnh một tiếng, tám mươi tên cung tiễn thủ hợp thành một đội, đồng thời bắn tên như mưa bấc về chỗ của Hách Lý Tạp. Một đám trường mâu binh cũng xông ra, tay cầm trường mâu phóng mạnh vê phía địch nhân. Trường mâu xé nát không gian, tiếng rít gió chói tai như Tử thần đoạt mệnh bay tới.
Rất nhiều quân Đế quốc Mạch Gia bị một đợt mưa tên và trường mâu kia bắn trúng, kêu thét thề lương rồi ngã xuống. Nhưng Hách Lý Tạp càng đánh càng hăng, chiến đao trong tay hắn múa tít như bánh xe gió lửa, không một mũi tên nào có thể bắn trúng được hắn.
- Ly Sở, thu phục tên kia cho ta, phải sống!
Thiển Thủy Thanh mắt nhìn cuộc chiến, tập trung chú ý vào Hách Lý Tạp.
Từ người này, hắn nhớ lại hình bóng dũng mãnh của Sư Man Chán năm xưa...
Ba mũi Liên Châu tiễn bay ra một lượt vừa nhanh vừa hiểm. Hách Lý Tạp múa đao gạt đỡ một mũi, chỉ cảm thấy đao mình có một luồng sức mạnh truyển ngược trở về, chấn động đến nỗi tay phải run lên, lập tức biết là cao thủ của địch bắn. Phản ứng của hắn rất nhanh nhẹn, lập tức né mình sang bên tránh được mũi tên thứ hai. Nhưng lúc này hắn cảm thấy trên đùi đau nhói, mới phát hiện ra mũi tên thứ ba đã găm vào đùi mình.
Viên dũng tướng này điên cuồng hét lên một tiếng, sau đó vung đao chém gãy mũi tên trên đùi, xem như không có việc gì, lại tiếp tục chiến đấu với địch.
- Hảo anh hùng, ta muốn hắn!
Thiển Thủy Thanh cất tiếng khen.
Ly Sở lại bắn Liên Châu tiễn, lần này Hách Lý Tạp đã trúng phải hai mũi tên.
Một toán quân Kinh Hồng như hổ như lang xông tới bên cạnh hắn, Hách Lý Tạp như một con sư tử oai hùng, tử chiến không lùi. Trong tình thế nguy cấp đó, hắn vừa chiến đấu vừa đổ máu, đánh một lúc lâu chỉ thấy mặt mày choáng váng nhu muốn hôn mê. Chỉ sơ sẩy một chút, chiến đao của một binh sĩ Kinh Hồng đã bổ trúng vào tay trái của hắn, cơn đau thấu xương khiến cho hắn nhất thời tỉnh táo, bèn hét lớn một tiếng, dùng hết sức lực chém tên binh sĩ kia một đao đứt làm hai đoạn. Những người khác thấy vậy sợ tới mức cùng nhau lui về phía sau, nhưng thân hình của hắn lại hơi lảo đảo, hiển nhiên đã cảm thấy không còn chịu
- Bọn chó Đế quổc Thiên Phong này, chỉ giỏi đánh lén sau lưng!
Hách Lý Tạp giận dữ mắng to, nếu không bị ba mũi tên bắn vào chân, làm sao hắn lại bị một đám tiểu tốt vây quanh, mắt thấy sắp chết đến nơi như vậy?
Một tên lính liên lạc chạy vội tới:
- Đại Tướng quân có lệnh, ngài muốn bắt sống người này! Kẻ nào bắt được, thưởng trăm lượng vàng!
Một đám binh sĩ chen chúc ùa tới.
- Rống, thà chết không làm tù binh!
Hách Lý Tạp rống to một tiếng, nhưng một tên quan quân Kinh Hồng vẫn sấn tới rất nhanh, chiến đao trong tay chém mạnh, Hách Lý Tạp ra sức vung đao lên đỡ, hai đao chạm nhau đánh keng, chiến đao rời tay bay lên không, Hách Lý Tạp lúc này gần như thoát lực, cơ hồ không ngăn nổi một đòn như trời giáng của đối thủ. Tên quan quân kia bước thêm một bước, một nắm tay to tướng càng ngày càng phóng đại trước mắt Hách Lý Tạp...
Tiếng xương mũi vỡ vang lên, thanh âm cuối cùng mà Hách Ly Tạp nghe được trước khi hôn mê là những tiếng reo mừng của công binh Đế quốc Mạch Gia làm cầu phao.
Rốt cục cầu phao đã bắc xong.
Nhưng lúc này, những tiếng hoan hô của quân Kinh Hồng cũng vang lên rất lớn, dường như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Đó là cánh kỵ binh tinh nhuệ của Vân Phong Vũ rốt cục đã hoàn toàn giết tới.
Kỵ binh Đế quốc Thiên Phong đến từ thảo nguyên Phong Nhiêu, là ky binh duy nhất trong truyền thuyết có thể chống lại kỵ binh du mục của Đại thảo nguyên Tây Phong. Sự hùng mạnh của bọn họ cho tới bây giờ vẫn không hề thua kém người Đại Đế quốc Tây Xi, chỉ là so về số lượng thì bọn họ ít hơn người Đại Đế quốc Tây Xi, nhưng về phương diện chỉ huy, tác chiến, kỷ luật, thì bọn họ chỉ có hơn chứ không hề kém.
- Khinh kỵ binh xen kẽ, dùng chiến thuật xuyên phá, trọng giáp thiết kỵ dùng phương thức tấn công hình rẽ quạt, tất cả hình thành đội hình tấn công, chiến thuật nghiền ép!
Giọng Vân Phong Vũ giữa trời đất mênh mang vang lên to rõ.
Đối mặt với địch nhân tử chiến đến cùng, chiến thuật nghiền ép vĩnh viễn là thực dụng nhất.
Lệnh kỳ trong tay sĩ quan phụ tá múa may, mười vạn kỵ binh vừa mới chạy tới chiến trường ngựa không dừng vó, lập tức khởi xướng xung phong.
Lúc này, ba vạn quân tiên phong do Vân Lam dẫn dắt đã triển khai chiến đấu với quân Đế quốc Mạch Gia đoạn hậu một thời gian khá dài. Bọn họ liên tục xung phong, tạo ra phiền phức rất lớn cho tuyến phòng thủ phía sau của quân Đế quốc Mạch Gia. Mười vạn thiết kỵ do Vân Phong Vũ dẫn dắt tới giống như hành vi rắc muối lên miệng vết thương.
Khác với thói quen tác chiến của Thiển Thủy Thanh là hay dùng phương thức kết hợp kỵ binh và bộ binh, kỵ binh xung phong, bộ binh càn quét, chiến thuật tác chiến thuần kỵ binh của Vân Phong Vũ vô cùng tiêu chuẩn. Nhất là số kỵ binh này, đại đa số đều là binh sĩ Quân đoàn Tuyết Phong của ông, mà kỵ binh của Quân đoàn Ưng Dương do Vân Lam dẫn dắt, về thủ pháp huấn luyện có thể nói là cùng mạch truyền thừa, hoàn toàn có thể lĩnh hội được ý đồ tác chiến của Vân Phong Vũ, cho nên bọn họ hết sức nhanh chóng triển khai tấn công theo mệnh lệnh.
Tiến công của bọn họ chia làm hai loại khinh, trọng.
Bảy vạn khinh kỵ binh không phải tiến công lấy sắc bén làm chủ mà chia thành từng nhỏm nhỏ phân tán ra rải rác như sao trên trời, lấy xen kẽ là hình thức biểu hiện chủ yếu, hơi giống với Vạn Tượng trận sở trường của quân Đế quốc Mạch Gia, nhưng có điểm khác về bản chất. Mục đích của bọn họ không phải là giết chóc mà là xua đuổi, truy cản, phá vỡ trận hình của địch, thông qua thủ pháp giăng lưới đầy trời tạo ra tình thế tiến công quy mô lớn trên phạm vì rộng, tạo áp lực về tâm lý cho đối thủ. Cùng lúc đó, rất nhiều nhỏm nhỏ khinh kỵ binh lấy hình thức kết hợp, dần dần từ điểm chuyển sang bề mặt, tiến hành sát thương quân địch.
Toàn Tinh trận, thế trận Quân đoàn Tuyết Phong nhờ vào nó mà thành danh, trong giờ phút này rốt cục cũng đã đại hiển thần uy. Thiển Thủy Thanh cũng được thấy tận mắt một lần, uy lực của Toàn Tinh trận trong tay Vân Phong Vũ chỉ huy, quả thật là khác xa trận chiến ở Táng Phong pha ngày trước.
Rất nhiều chiến sĩ bỏ mâu dùng đao, tấn công như cơn lốc xoáy, chia cắt đội hình phòng ngự của quân Đế quốc Mạch Gia. Tuy nhiều bọn họ không chỉ sử dụng máy móc thế trận hình tròn vòng đi vòng lại, mà sử dụng thế trận hình bán nguyệt xoay đều vận chuyển trận hình. Trong đội hình khổng lồ của quân Đế quốc Mạch Gia, kỵ binh Đế quốc Thiên Phong dũng mãnh như một con rồng uốn lượn xoay vần bên trong xung phong liều chết, xé nát đội hình quân địch, phá hủy sĩ khí của địch.
Ba vạn trọng giáp thiết kỵ tiến công chủ yếu là cường công chính diện, hoàn toàn quân triệt phương thức nghiền ép từng bước một, cùng lúc đó cũng bày thành đội hình chặt chẽ nghiêm chỉnh, không ham công, chỉ chiếm thực địa, cường công đánh mạnh, quét sạch hết những chướng ngại phía trước, đó chính là sở trường giỏi nhất của bọn họ.
Máu tươi và những tiếng kêu vang thảm thiết trong quân Đế quốc Mạch Gia như những đóa hồng đưa nhau nở rộ, nhưng không làm lay động mảy may sát tâm của các chiến sĩ.
Nhiều năm chinh chiến liên tục đã huấn luyện ý chí của họ trở nên sắc đá như những tay đao phủ chuyên nghiệp. Máu tươi và bụi đất nhuộm thắm trên chiến trường đã gột rửa sạch sẽ những tính cách nhân từ yếu đuối của người thường. Mà chuyện tùy tiện bắt người cướp của, gian dâm sau mỗi lần chiến thắng càng làm cho bọn họ trở thành cỗ máy chiến tranh tàn nhẫn vô tình.
Sự bình tĩnh lạnh lùng cùng khôi giáp trắng như tuyết đã biến mỗi chiến sĩ kỵ binh thành một pho tượng bằng băng. Những pho tượng điêu khắc bằng băng không có chút cảm tình, không hề sợ hãi.
Khuôn mặt bọn họ trấn định âm trầm, ánh mắt lãnh khốc nhìn thẳng về phía trước. Nỗi sợ tử vong đã sớm gạt sang bên, trong lòng chỉ biết có một chuyện: Mau chóng đè bẹp quân địch trước mặt, sau đó không kiêng nể gì giải phóng dục vọng nguyên thủy nhất trong tận đáy lòng mình.
Ba vạn bức tượng băng như vậy hợp thành một cánh đồng băng rất lớn khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Trên cánh đồng băng này mọc lên một cánh rừng rậm rạp màu đen, đó là vô số trường mâu thật dài dựng đứng trên lưng ngựa.
Không có tiếng hò hét, không có tiếng động ồn ào, cũng không nghe thấy tiếng hô khẩu hiệu. Chiến đều đã nhiều năm cùng nhau, mỗi kỵ sĩ, chiến mã đều đã hết sức quen thuộc với vị trí và nhiệm vụ tác chiến của mình.
Khinh kỵ binh xông về phía trước rất nhanh, trọng giáp thiết kỵ ép tới dần dần, đây là chiến thuật mà Vân Phong Vũ vận dụng kỵ binh. Khoái đao kết hợp với trọng phủ, dù địch có đội hình chắc chắn đến đâu, cũng sẽ dần dần bị nghiền ép thành bụi phấn.
Tuy nhiên, đối mặt với bọn họ cũng là những lão binh Đế quốc Mạch Gia có kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú. Mà quan trọng nhất chính là cánh quân Đế quốc Mạch Gia này đông tới sáu mươi vạn.
Nói về nhân số, bọn chúng đông gấp sáu lần binh lực của Vân Phong Vũ mang tới.
Cho dù không tính tới hai mươi vạn đang qua sông, kỵ binh Đế quốc Thiên Phong cũng phải đối mặt với áp lực quân địch đông gấp bốn lần.
Các khinh kỵ binh luôn luôn lấy sắc bén nhanh nhẹn mà nổi danh rốt cục phát hiện ra, cho dù đao của bọn họ có mau đến đâu, quân Đế quốc Mạch Gia đối mặt với bọn họ lại như một khối vải bố có hàng ngàn lớp, chém đứt lớp này thì còn lớp khác. Đao sắc bén chém không ngừng dần dần trở nên chậm chạp lại, tốc độ nhanh nhẹn vì vậy cũng trở nên chậm theo. Giống như một con cá nhanh nhẹn bơi vào một dòng sông đầy mủ cao su, có sức mạnh nhưng không làm gì được.
Các trọng giáp thiết kỵ có mũi nhọn tấn công không gì ngăn nổi cũng không khỏi tiếc nuối ý thức ra rằng, khi chiến thuật nghiền ép thực hiện đến một mức độ nào đó, cho dù là đậu hủ cũng có thể ngưng đọng lại thành sắt thép. Là cánh quân tinh nhuệ nhất của Đế quốc Mạch Gia, bọn chúng nổi giận phấn kích trong thời điểm không thể nào lui được nữa, cũng khiến cho trọng giáp thiết kỵ đủ khoác trọng giáp thật dày cũng không có cách nào ngăn cản. Trường mâu của bọn họ có sắc bén cũng có lúc không đâm được nữa, mạnh mẽ cũng dần dần trở thành yếu ớt...
Vân Phong Vũ luôn chăm chú quan sát chiến trường dần dần cau mày lại. Text được lấy tại [.c]om
Vì muốn nhanh chóng đuổi đến nơi đây, ông đã lệnh cho quân mình bỏ lại bộ binh và quân nhu lương thảo. Trong giờ phút này, tất nhiều bộ binh của mình còn chưa kịp chạy tới, kỵ binh lại đang chiến đấu vô cùng gian khổ. Chuyện tách rời kỵ binh và bộ binh là điều tối kỵ của nhà binh trong chiến tranh, một khi xuất hiện vấn đề, rất dễ dàng bị người nuốt chừng từng phần. Nếu như có thể, Vân Phong Vũ cũng không muốn làm như vậy, nhưng ông cũng thừa biết, chỉ bằng vào quân Kinh Hồng trong tay Thiển Thủy Thanh, muốn ngăn trở quân Đế quốc Mạch Gia là vô cùng khó khăn. Nếu ông không đuổi tới thật sớm, vạn nhất bị đối thủ thừa cơ đánh qua sông, phá tan hàng phòng ngự của Thiển Thủy Thanh, chỉ sợ chẳng những không thể ngăn cản quân Đế quốc Mạch Gia chạy thoát, mà tính mạng của Thiển Thủy Thanh cũng khó mà giữ được.
Chỉ là tình huống bây giờ...Bất kể thế nào cũng phải duy trì đến lúc đại quân bộ binh chạy tới.
Vân Phong Vũ thầm hạ quyết tâm, đang định hạ lệnh kỵ binh tập trung lại một chỗ, giảm tốc độ tấn công, lại kinh ngạc phát hiện ra, quân Đế quốc Mạch Gia vừa rồi còn hăng hái liều chết ngăn cản, lúc này bỗng nhiên rối loạn.
Thế cục rối loạn đột nhiên bùng nổ lan tràn rất nhanh trong quân Đế quốc Mạch Gia, tốc độ của nó tới nhanh như vậy, kỳ điệu như vậy làm cho người ta trở tay không kịp. Ngay cả bản thân quân Đế quốc Mạch Gia cũng không biết vì sao đột nhiên quân mình rối loạn cả lên. Nhưng nếu truy tìm nguồn gốc của cục diện rội loạn này, sẽ phát hiện ra nó bắt nguồn từ chiếc cầu phao ở dưới sông Ác Lãng.
Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, Thiển Thủy Thanh nói không sai một mảy may.
Mục đích của chuyện để mặc cho đối thủ lập cầu phao thành công, không phải vì muốn thông qua tấn công mạnh mẽ khiến cho đối phương tổn thất nặng nề, mà là cho đối phương một hy vọng sinh tồn, vì vậy làm tan rã quyết tâm tử thủ của chúng.
Binh pháp có câu, trong ba thiếu một, ắt quân tự bại, không phải là không có đạo lý.
Phương Khánh vì muốn chuộc lại nỗi nhục thất thủ cảng Thiên La, đã hạ quyết tâm phải lấy lại thể diện ở bến Loạn Vân này. Cho nên hắn dứt khoát đưa ra một quyết định vô cùng mạo hiểm: Để mặc cho đối thủ làm cầu phao. Khi hắn biết được Vân Lam đã phát động tập kích bất ngờ ở hậu phương của quân Đế quốc Mạch Gia, hắn biết rằng đại quân của Vân Phong Vũ đã còn cách nơi này không xa để cho quân Đế quốc Mạch Gia một con đường sống có lẽ sẽ mang tới khó khăn rất lớn trong việc phòng thủ của quân Kinh Hồng, nhưng không nghi ngờ gì, chuyện này có thể đả kích tinh thần đối thủ ở mức độ lớn nhất.
Quả nhiên cầu phao vừa làm xong, quân Đế quốc Mạch Gia lập tức xuất hiện tình cảnh ai nấy tranh nhau qua cầu. Vì muốn quân Đế quốc Mạch Gia yên tâm qua cầu, thậm chí Phương Khánh còn hạ lệnh quân thủ Kinh Hồng ở bờ bên này lập tức buông bỏ phòng thủ, toàn tuyến rút lui đến nơi khác, nếu quân Đế quốc Mạch Gia qua sông rồi không tiến công quân ta, cứ mặc cho bọn chúng chạy trốn.
Chính vì như vậy, chiếc cầu phao này đã trở thành sinh lộ cuối cùng của quân Đế quốc Mạch Gia sắp sửa bại vong. Quân Kinh Hồng dốc toàn lực đã kích lực lượng chiến thuyền trên mặt sông, nhưng đối với cầu phao lại làm như không thấy, khiến cho rất nhiều quân Đế quốc Mạch Gia ở bờ bên kia tranh nhau qua cầu. Chuyện tranh đoạt này mới đầu còn tiến hành trong phạm vì nhỏ, nhưng nó đã mở rộng rất nhanh, ảnh hưởng tới lòng quân sĩ khí của cả đại quân. Chiếc cầu phao thông về nước đã thành công, hệ thống phòng ngự bờ bên kia yếu ớt, có thể nhanh chóng rời khỏi. Chuyện này thực sự làm cho rất nhiều binh sĩ Đế quốc Mạch Gia không còn lòng dạ nào chiến đấu, đồng thời cũng đã mang tới cơ hội tốt nhất cho Vân Phong Vũ.
Vân Phong Vũ vốn lão luyện sa trường lập tức hiểu ra, nhất định trên sông Ác Lãng đã xuất hiện vấn đề, ông lập tức thay đổi ý tưởng của mình, hạ lệnh:
- Tất cả đội dự bị, đội thân vệ, toàn bộ tấn công!
Trong tiếng tù và vang lên ù ù, một cuộc tàn sát thảm thiết đã được triển khai...
Khói lửa chiến tranh đã tan đi, cũng như mọi khi, cái còn lại chỉ là những thi thể đã mất đi sinh mạng, cùng những vũng máu đỏ thẫm rải rác khắp nơi.
Thiển Thủy Thanh lặng lẽ đi trên bờ bên kia sông Ác Lãng, khắp nơi là binh sĩ đang bận rộn thu dọn chiến trường.
Mỗi một binh sĩ nhìn thấy Thiển Thủy Thanh đi tới đều tự động chào theo nghi thức quân đội. Không thể không nói quân Đế quốc Mạch Gia bại vong gần như là nhờ Thiển Thủy Thanh ban tặng.
Sáu mươi vạn đại quân chỉ một trận không còn, số người chạy trốn thành công chỉ chừng vài vạn, hàng chục vạn thi thể gần như chất thành một ngọn núi cao, cũng biểu thị cho lực lượng chống cự quan trọng nhất, hùng mạnh nhất của địch nhân đã hoàn toàn biến mất.
Lại một quốc gia đã bị diệt vong.
Trong lòng Thiển Thúy Thanh cảm thấy tịch mịch vô cùng.
Sóng gió nổi lên trên đại lục, từng quốc gia hoặc hùng mạnh hoặc nhỏ yếu gục ngã dưới chân đối thủ. Chỉ cần có đất đai, sẽ xảy ra tranh chấp, mà người thắng, vĩnh viễn chỉ có một mà thôi.
Chỉ có thống nhất mới là kết cục sau cùng.
Phương xa một tên binh sĩ giục ngựa phi nước đại chạy tới, hắn ngồi trên lưng ngựa ôm quyền hỏi Thiển Thủy Thanh:
- Xin hỏi, phải chăng ngài là Đại Tướng quân Thiển Thủy Thanh?
- Là ta.
Thiển Thúy Thanh điềm đạm trả lời.
- Vân Tổng Suất đang chờ ngài ở đình Thu Lương cách đây mười dặm.
- Ta lập tức tới đó.
Tên binh sĩ kia cũng không nói nhiều, lập tức giục ngựa quay lại.