Chương 115


Số từ: 2192
Nguồn: Vietwriter
Hắn nhìn họ nói: "Các ngươi tin Đế Quân, còn Đế Quân tin Lâu Thất."
Vì thế còn muốn nói gì nữa?
Đế Quân tin Lâu Thất, như vậy là đủ rồi.
Thực ra không chỉ có Đế Quân tin Lâu Thất, hầu như toàn bộ bọn họ đều tin Lâu Thất, thị vệ vừa rồi nói vậy cũng chỉ là nhất thời dấy lên nghi hoặc, nếu như hỏi hắn có tin Lâu Thất hay không, hắn chưa chắc đã không tin.
Nguyệt sắp xếp đội ngũ, bây giờ còn mười một người trên người không có thương tích, chia ra bốn người chăm sóc người bị thương, ba người đi tìm thuốc, còn lại bốn người đi tìm Lâu Thất.
Nguyệt cũng nằm trong đội ngũ đi tìm Lâu Thất, ngoài ra còn có Lâu Tín và Trần Thập, họ đều muốn đi theo tìm Lâu Thất, vì thực sự rất lo lắng.
Việc bên này chia binh ba đường tạm thời không nhắc tới.
Quay lại với Lâu Thất đang khiến rất nhiều người tìm kiếm, lúc này nàng đang dần dần tỉnh lại. Nàng dường như vừa tỉnh đã ngửi thấy mùi phấn sáp rất nồng nặc, nàng nằm trên chăn nệm dày và mềm mại.
Nàng từ từ mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một không gian kín hơn nữa còn đang di chuyển, mặc dù tốc độ không nhanh. Lúc này không gian rất chật hẹp, nhỏ hơn xe ngựa bình thường rất nhiều, nàng ngồi dậy chỉ cách một gang tay sẽ chạm tới nóc, hai bên trái phải chẳng qua cũng là không gian nửa cánh tay.
Lâu Thất ngay lập tức tưởng rằng mình bị nhốt vào trong quan tài, cảm giác này rất tồi tệ, mặc dù nàng không phải người mắc chứng bệnh sợ không gian hẹp, nhưng ai bị nhốt trong không gian hẹp thế này cũng cảm thấy không thoải mái.
Nàng không dùng nội lực, đầu tiên nàng lấy tay đẩy thử đỉnh đầu nhưng không hề xê chuyển. Tiếp tục thăm dò ở bốn phía thì phát hiện ra mình thực sự giống như bị nhốt trong một chiếc rương dài, xúc cảm giống thép, rất dày, rất cứng, chắc không phải thép bình thường. Đường tiếp giáp xung quanh rất kín, không hề có chút ánh sáng nào lọt vào.
Lâu Thất ở hiện đại có thể nhiều năm liền ngồi vững vị trí nữ hoàng vùng xám, một trong số các nguyên nhân là do nàng có ý chí và tinh thần lực cực mạnh. Càng trong hoàn cảnh nguy hiểm, không rõ ràng nàng càng bình tĩnh, đầu óc càng tỉnh táo.
Mặc dù cảm giác này rất tồi tệ nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự phán đoán của nàng.
Bên ngoài có tiếng thở và tiếng chạy của sói, có lẽ là sói đang kéo nàng chạy. Nhưng nàng không nghe thấy tiếng người.
Lúc trước khi dung hợp Thạch Tủy Ngàn Năm nàng tiến vào một cảnh giới rất kì diệu, một làn gió cực nhẹ trong động băng dường như nàng cũng có thể cảm nhận được phương hướng của nó, nhưng sau đó dường như ngũ cảm của nàng bị cắt đứt, quên hết mọi thứ. Lúc này nếu như có người muốn giết nàng hoặc có sát khí nàng chắc chắn cũng sẽ tỉnh lại, như vậy tẩu hỏa nhập ma là nhẹ, rất dễ bị công lực phản phệ mất đi tính mạng. Bây giờ nàng vẫn bình an vô sự ở trong rương thép này chứng tỏ đối phương không muốn lấy mạng nàng, thậm chí không muốn nàng xảy ra chuyện, vì thế khi đó hoàn toàn không có ý định giết nàng nên mới có thể nhốt nàng vào trong rương mà không cần đánh thức nàng dậy..
Vì thế tạm thời bây giờ nàng sẽ không có nguy hiểm.
Phân tích xong điểm này, nàng thầm thở phào.
Nàng còn đang suy nghĩ xem có thể sử dụng nội lực đánh tung chiếc rương này ra hay không, chiếc rương bất ngờ dừng lại, nàng nghe thấy tiếng có người bay tới vạt áo tung bay, hai tiếng thở khe khẽ và bảy tám tiếng hơi thở nổi bật hơn.
Lâu Thất ngạc nhiên tởcs, tại sao thính lực của nàng lại tốt như vậy?
Lẽ nào hiệu quả của Thạch Tủy Ngàn Năm lại rõ rệt tới vậy? Lâu Thất lập tức vô cùng kinh ngạc, trong lòng càng thêm hưng phấn, xem ra nàng dung hợp thành công rồi!
Lúc này người bên ngoài nói chuyện, Lâu Thất quyết định nghe xem họ nói gì trước.
"Hoa đường chủ, người đã dẫn tới rồi, thuộc hạ không thẹn với sự mệnh!"
"Ừ, thủ đoạn huấn luyện sói của ngươi cũng không tồi, những người kia đâu?
"Sau khi cho hàng vào rương họ liền phân tán đi, nếu như còn người, Trầm Sát nhất định sẽ phát hiện ra. Năng lực ẩn náu của sói tuyết rất tốt."
"Tốt lắm, họ không ngờ rằng, sau động băng đó có người đã đào địa đạo, vừa hay giúp chúng ta âm thầm hành động. Trầ Ssat thực sự không phát hiện ra sao?"
"Chắc là không phát hiện ra."
"Được, lần này các ngươi đã lập công, môn chủ chắc sẽ có thưởng lớn! Đường chủ của các ngươi vẫn ở bên cạnh công chúa Phù Dung sao?
"Đúng vậy, đường chủ của chúng ta nhận lệnh môn chủ ở bên cạnh công chúa Phù Dung, lần này cũng nhờ có công chúa Phù Dung giúp đỡ chúng ta mới có thể biết được cô gái này thích hợp với môn chủ của chúng ta."
"Nói vậy, công chúa Phù Dung đích thực thành tâm thành ý hợp tác với chúng ta?"
"Đường chủ của chúng ta cho rằng đúng là như vậy."
"Ừ, đó là nhiệm vụ của các ngươi, ta dẫn người đi trước, các ngươi hãy về lại bên cạnh đường chủ của mình đi."
"Vâng, Hoa đường chủ. Đúng rồi, chúng tôi vốn muốn dùng thuốc để bắt cô gái đó, nhưng khi chúng ta phát hiện ra cô ta, thấy cô ta đang luyện công, vì môn chủ nói không được làm bị thương cô ta nên chúng ta cho cô ta dùng Mộng Tam Sinh."
"Mộng Tam Sinh? Vậy chẳng phải ba ngày sau cô ta mới tỉnh sao?"
Lâu Thất nghe tới đây liền nhướng mày, Mộng Tam Sinh, tên của loại thuốc mê này sao? Uống xong sẽ hôn mê ba ngày? Cho nàng uống loại thuốc bá đạo thế này vậy mà vẫn còn nhốt nàng trong rương chắc chắn thế này, họ không yên tâm tới nhường nào đây, hay là cho rằng công phu của nàng đã mạnh tới nỗi họ không được lơ là.
Đáng tiếc họ không biết rằng, thuốc độc của họ không hề có tác dụng.
Lâu Thất lại nghĩ tới Trầm Sát cũng không sợ bất cứ loại thuốc mê thuốc độc nào, bọn họ cũng được xem như là có duyên phận? Bây giờ nàng cũng không biết Trầm Sát sẽ có phản ứng thế nào khi nàng rời khỏi đây!
Vấn đề này bây giờ không có đáp án, đành phải vứt bỏ sang một bên.
Lâu Thất không hề bỏ qua cách xưng hô của họ, và còn cả Bắc Phù Dung. Là Bắc Phù Dung hợp tác với những người này, vậy thì vị môn chủ kia tại sao lại muốn bắn nàng? Lại còn dặn dò không được làm bị thương, bây giờ nàng thực sự hiếu ký thân phận của môn chủ đó, còn nữa, mục đích bắt hắn là gì. Sau khi nói vài câu liền bỏ đi, Lâu Thất cảm thấy mìn đổi chủ, bây giờ người tiếp quản là Hoa đường chủ.
Có môn chủ có đường chủ, gần đây nàng từng tiếp xúc và đắc tội, có môn chủ gì đó chắc là Bích Tiên Môn, nhưng nếu như là Bích Tiên Môn chắc không thể hành động nhanh như vậy, mới hai ba ngày, Cảnh Dao đã về tới nơi sau đó sắp xếp người xong rồi sao.
Lâu Thất loại trừ Bích Tiên Môn.
Nhưng trừ Bich Tiên Môn ra, nàng thực sự không nhớ ra mình đã đắc tội với ai, hoặc nói điều gì khiến người ta cảm thấy hứng thú? Lẽ nào là vì thuần phục Tuyết Sơn Bắc Ưng Vương?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra kết quả gì, Lâu Thất dứt khoát không nghĩ nữa.
Điều này nghĩ bây giờ là có nên thử bỏ trốn hay không, hay là tương kế tựu kế đi theo họ, sau đó đi xem là ai người mình muốn bắt.
Trong lòng nàng vụt lên một ý tưởng, hay là nàng nhân cơ hội này bỏ trốn? Trầm Sát có đi tìm nàng không? Hoặc cứ để hắn tưởng rằng mình đã bị bắt, sau đó nàng sẽ tự do thoải mái phiêu bạt khắp nơi.
Nhưng suy nghĩ này chỉ vụt thoáng qua mà thôi.
Nếu như Trần Sát thực sự hao tâm tổn sức tìm nàng, nàng không thể chọn cách bỏ đi như vậy, nhưng vậy thật không biết điều. Chỉ có điều bây giờ nàng đã rời khỏi phạm vi Tuyết Sơn, đi ra cũng không thể tìm được Trầm Sát và những người khác, không bằng hãy đi về theo những người này xem rốt cuộc là chuyện gì rồi tính. Còn cả Bắc Phù Dung của Bắc Thương nữa, dám ám hại nàng, mối thù này đã
Dù sao tạm thời cũng không thể ra được, nàng lại không hiểu gì về thế giới này, không cần nhớ đường, nhớ cũng không biết, nằm trong rương nhưng vẫn thở thoải mái, bên dưới có nệm êm, mấy ngày trước đây nàng đều phải chạy thoát thân, lại giết nhiều sói tuyết mà chưa kịp nghỉ ngơi, nhất lúc này ngủ một giấc cũng tốt.
Trong tình trạng này vẫn có thể ngủ ngon giấc chắc cũng chỉ có một mình lâu Thất.
Hơn nữa có người kéo đi, dọc được cũng không quá chòng chành, nàng ngủ rất dễ chịu.
Chỉ có điều nàng không biết rằng, nàng ngủ suốt một ngày một đêm! Đợi tới khi nàng tỉnh dậy, phát giác thấy mình đã đang bồng bềnh trên sông nước.
Nàng đoán vậy vì nghe thấy tiếng nước chảy, còn có cả tiếng mái chèo, nàng đã được đưa lên thuyền. Lúc này, đối phương vẫn chưa mở rương cho nàng ra.
Lâu Thất thấy rằng mình cứ ngủ mãi trong rương cũng không ổn, hơn nữa bây giờ đang ở trên thuyền nếu như rương này rơi xuống nước, nàng muốn ra ngoài chắc sẽ không dễ tới vậy.
Đáng tiếc số này không may mắn cho lắm, đang lúc nàng định phá rương thì thuyền bất ngờ dừng lại, giống như có người nhảy xuống mũi thuyền, trọng lượng khiến mũi thuyền chìm xuống một chút.
"Ha ha ha, các hạ muốn đi đâu." Một giọng nói có phần quái dị vang lên, Lâu Thất nghe thấy tiếng đường chủ kia hạ lệnh đề phòng.
"Thanh Giang Ngư Vương?"
Người tới hơi ngạc nhiên, sau đó lại bật cười: "Chà, vẫn có người nhận ra bổn Ngư Vương, chắc ngươi cũng biết, đi qua trước của nhà bổn Ngư Vương, không để lại thứ gì đó là không được đúng không?"
Người đứng bên cạnh rương ở bên này nói: "Chỗ này sao trở thành trước cửa nhà ngươi được? Không phải ngươi trấn thủ Thanh Giang sao? Nơi này đâu phải Thanh Giang?"
"Ta xưng là Ngư Vương, đương nhiên ở đâu cá nhiều ở đó có ta, đâu nhất định phải Thanh Giang, Hồng Giang!" Người đó lại bật cười, tiếp theo dừng lại một lát, Lâu Thất thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt như thể biến thành thực chất nhìn qua bên này, người đó nói: "Chiếc rương lớn thế này cũng không tồi, chắc chắn đấy, bên trong đựng gì vậy, giới thiệu cho bổn Ngư Vương có được không?"
"Không được, tuyệt đối không được." Đường chủ lạnh lùng nói: "Thanh Giang Ngư Vương, ngươi đừng ngông cuồng như vậy, tưởng rằng trên sông nước ngươi có thể xưng vương sao?"
"Chà, các hạ nói thử xem, trên sống nước ai có thể địch được lại bổn Ngư Vương? Gọi ra đây so tài thử xem."
Thanh Giang Ngư Vương vẫn nói với giọng gợi đòn, như thể thực sự rất ngông nghênh, nghe giọng của hắn chắc là một nam nhân trẻ tuổi. Lâu Thất lúc này cảm thấy hơi tiếc nuối, vì trước đây nàng đã trả Phá Sát cho Trầm Sát rồi, nếu như bây giờ còn mang theo, nàng sẽ có thể chặt tung nắp xung quanh của chiếc rương này, bước ra ngoài là được.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đế Vương Sủng Ái.