Chương 123
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 1984 chữ
- 2020-05-09 12:46:01
Số từ: 1979
Nguồn: Vietwriter
Lâu Thất bay vút ra khỏi khu nội lâm, tiến ra khu ngoại lâm. Cô biết nơi này phân chia thành nội lâm và ngoại lâm. Nội lâm cây cối khá thấp vằ bằng phẳng, còn khu ngoại lâm cây cối cao mà rập rạp.Ở đây, sương mù dày đặc hơn
Khẹc... khẹc.
Lâu Thất bay vút qua khu rừng, thi thoảng có một vài con chim bị giật mình
Cô biết hai người đằng sau đnag truy đuối không dừng nên càng tò mò hơn về bông Băng Sơn Tuyết Liên này. Khi cô chưa kịp dừng lại mở chiếc hộp ra xem thì một dòng sống chắn ngang đường đi của cô.
Lâu Thất chau mày, cô không lựa chọn chạy về lối cũ lúc tới, nhưng sao lại chạy tới bến nước? Lẽ nào ở đây có một hòn đảo, một hòn đảo năm giữa sông?
Cô hoàn toàn không ngờ lại có dòng sông chắn đường. Trước mặt không có lối đi, cô biết chạy vào đâu?
Đúng rồi, lần trước ở bến nước cô không thấy có thuyền, không lẽ người ở Vân Phong sơn trang này đều không được phép rời đi? Hoặc do cô đen đủi tới mức chạy tới nơi bến nước không có thuyền.
"Vân Phong sơn trang chỉ có một chiếc thuyền, nằm ở dưới nước. Không phải người của Vân Phong sơn trang thì không thể tìm thấy. Vị cô nương này, mau trả lại đồ, ta sẽ tìm thuyền cho cô."
Lâu Thất quay người lại, thấy đại sư huynh giơ nắm tay đánh mạnh về phía tứ sư đệ đang đuổi tới cùng, sau đấy giật phăng chiếc khăn che mặt của hắn, ngón tay rạch một đường trên vai hắn, sau đó quay sang cô cười.
Khi nãy ở xa nhìn không rõ, bây giờ ở gần, Lâu Thất nhìn rõ khuôn mặt của người này, rất tuấn tú phi phàm.
Nơi này sơn linh thủy tú, mới xuất hiện người tài mạo song toàn như thế này. Vị tứ sự đệ dù chỉ nhìn thấy hàng lông mày những cũng có thể nhìn ra dung mạo hơn người, không ngờ phong thái của vị đại sư huynh này còn đẹp hơn nhiều phần
Lâu Thất cười. Cô tuyệt đối không ngờ dười ánh trăng ấy, nụ cười của cô lại đẹp như thế.
Vị đại sư huynh kia bỗng thấy kinh ngạc
"Cô nương có thể trả lại tôi thứ đồ khi nãy không" Đại sư huynh lên tiếng.
"Thứ gì?" Lâu Thất lên tiếng hỏi.
"Chính là thứ trong tay cô nương."
Lâu Thất tỏ ra rất oan ức, "Nhưng ta đâu có cướp đồ trên tay nhà người đâu? " Cô giơ chiếc hộp lên và hỏi.
"Ngươi nói thứ này sao?"
"Đương nhiên là thứ đó"
"Thế nhưng đó là ta nhặt được." Lâu Thất nói: "Ta chỉ qua đường, nhìn thấy thứ này nên nhặt lên thôi. Nếu không phải ta nhanh tay, không chứng nó còn đập vào đầu ta rồi ấy chứ."
"..."
Vị đại sư huynh đột nhiên cười: "Cô nương nói cũng không phải không có lý. Vậy Vân Phong có thể mời cô nương đưa đồ vật nhặt được đó cho tôi không?"
"Sao có thể được, nam nữ thụ thụ bất thân, không tiện cho lắm."
Vân Phong cố nhịn cười: "Tại hạ Vân Phong, không biết cô nương tên gì?"
"Cha tôi nói, không tùy tiện nói tên cho người khác"
Vân Phong:"..."
"Còn chuyện gì không? Nếu không thì tôi phải đi rồi. Có người đuổi theo tôi" Lâu Thất chỉ về phía sau.
Mặc dù không thấy người nhưng với nội công của họ hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng.
"Cô nương biết đi về đâu không?"
"Chẳng phải nói ở phía gần hồ có thuyền sao? Tới đó tìm chứ sao nữa."
Lâu Thất thấy chàng Vân Phong này khá kỳ lạ, rõ ràng cô ấy đã cầm Băng Sơn Tuyết Liên, thế nhưng hắn ta không để ý, cũng không tức giận. Rõ ràng cô ấy là người đã xen vào chuyện này, thế nhưng hắn ta lại không coi là kẻ thù.
"Nếu cô nương tin tôi, thì đi theo tôi."
Vân Phong quay người bay đi. Một lúc sau, hắn cảm thấy có người ở phía sau, phảng phất trong gió một mùi thơm. Mùi thơm này rõ ràng hắn từng ngửi được ở đâu đó trước đây. Hình như là tại Thủy Vụ Phong.
Anh hơi ngạc nhiên.
Lâu Thất không nói, hắn cũng không nói gì. Bóng hai người vút đi, tránh những người của Vân Phong sơn trang đang tới đuổi. Họ lao về một phía đỉnh núi.
"Nếu đã phong tỏa sơn trang, vậy thì lối thoát tới bờ hồ chắc chắn sẽ được canh phòng cẩn mật" Vân Phong dừng lại trên một đỉnh núi, cúi người xuống, quay sang Lâu Thất vẫy tay.
Lâu Thất dừng lại, rồi bay sang.
Trên người Vân Phong có một mùi vị rất lạ, ngay khi cúi xuống Lâu Thất định lùi lại một chút
"Đừng động đậy"
Vân Phong đưa tay ngăn cô lại, Lâu Thất lật bàn tay đẩy hắn ấy ra, đồng thời cắm một cây kim vào cổ tay hắn ta: "Đừng tùy tiện chân tay."
Vân Phong cười: "Tôi chỉ định nói cho cô biết, đây là địa bàn của nhị sư thúc. Vì thế có rất nhiều côn trùng. " Ánh mắt của hắn nhìn vào cành cỏ phía sau. Lâu Thất không cử động, quay đầu lại nhìn. Vân Phong đột nhiên thò ray ra chắn trước mặt. Có một chất dính máu xanh phun vào bàn tay anh.
Đúng lúc đó, Lâu Thất ấn chưởng giết chết con côn trùng đó.
Rồi nhìn vào tay của Vân Phong, quả nhiên có khói bay ra, da thịt bịt đốt cháy, vết thương đang lan rộng.
Lâu Thất chau màu, kéo tay của hắn ta. Tay kia chạm lấy ra một bình thuốc. Vân Phong ngăn cô lại, lắc đầu: "Hỏa Dực trùng, chất độc như ngọn lửa, có thể đốt cháy da thịt. Nếu không kịp thời dóc thịt, nó sẽ lan rộng, ngay cả xương cũng bị ăn mòn. Cô nương nếu có dao, làm ơn cho tôi mượn một chút."
"Mượn dao để dóc thịt?" Lâu Thất giật mình, ngăn hắn tay lại, rời mở chiếc lọ nhỏ đắp bột màu đen xám lên vết thương.
Thần sắc của Vân Phong không còn khó chịu nữa, vì cơn đau hoàn toàn biết mất, hơn nữa vết thương không còn lan rộng. Điều đó giống như một kỳ tích.
Lâu Thất nhìn hắn ta, đưa tay xé một mạnh áo buộc vào tay.
Vân Phong:"... Thực ra tại hạ có khăn..."
Quả thật là không cần xé quần áo.
Anh vừa nói xong, liền nghe thấy giọng chê cười của Lâu Thất: "Đàn ông mang khăn tay ư? Thật xấu mặt"
Xấu mặt ư?
Thế là có ý gì. Vân Phong vì câu nói này mà khổ tâm rất nhiều. Đương nhiên Lâu Thất không hề biết.
Vân Phong nhìn bàn tay của mình, rồi nhìn Lâu Thất với ánh mắt khó hiểu, "Cô nương có phải là người ở Nam Cương không?"
Lâu Thất biết nếu lộ ra bản lĩnh thì sẽ khiến người khác hiểu lầm, cô nói, "Ai là người Nam cương? Nam Cương, Tây Cương đều không phải".
Vân Phong thờ phào nhẹ nhõm rồi cười, "May mà không phải."
May cái gì? Lâu Thất tự hỏi. Mặc dù khi nãy hắn ta dùng tay đỡ chất độc của Hỏa Dực Trùng cho cô, thì cô lẽ ra cũng chẳng sao. Trên người cô còn có thứ khiến bách trùng sợ hãi. Thế nhưng hắn ta đã giúp cô, vì thế cô mới dùng một chút Âm địa quỷ thảo trị thương cho hắn ta, chẳng qua là để báo đáp ân tình.
Âm địa quỷ thảo có công hiệu rất mạnh với những thứ kỳ quái. Vì vậy cô mới mang theo những thứ này dù rất ghét.
Quỷ thảo này là do lão đạo sỹ thối dạy cô. Thế nhưng phần lớn là do cô tự nghiên cứu. Lọ khi nãy là do cô tự phối chế thêm một vài thứ để trị thương. Quả thực là quý hiếm, có tiền chưa chắc đã mua được. Giờ cô dùng nó cho Vân Phong, coi như không bạc đãi hắn ta.
"Ở đây có những loại trùng gì?"
"Nhiều nhất là Hỏa Dực Trùng. Bởi vì loại trùng tử này có sức sát thương rất lớn. Màu cơ thể nó và màu cỏ cây giống nhau, lại không sợ nước nên được dùng để canh giữ chỗ bờ hồ này. Ngoài ra còn có một loại Hóa Cốt Tơ Trùng."
"Hóa Cốt Tơ Trùng?" Lâu Thất cơ bản chừa từng nghe qua tên loài này. Thế nhưng từ tên của nó có thể thấy có là loài cực độc
"Loại này rất khó nuôi, phải dùng máu người mới được" Vân Phong dừng lại rồi nhìn, "Nhị sư thúc quả thật là người Nam cương.
Người Nam Nương, chẳng trách!
Vì thế mới nói cô ghét nhất người Nam Cươi và Tây Cương, lúc nào cũng chơi với lũ quái trùng.
"Có cách nào đề qua đó không?"
"Qua đó không khó, ta có thể giết lũ quái trùng này, thế nhưng sẽ phát ra tiếng động, khiến lũ thủ vệ sẽ tới.
Chúng sẽ bày Tuyệt sát đại trận. Trận pháp này chưa ái có thể phá giải".
"Cần qua đó mà không gây ra tiếng động ư?" Cái này thì không khó. Lâu Thất lên tiếng, "Ngươi dẫn đường, ta sẽ theo sau."
"Hả?" Vân Phong không hiều. Chẳng phải đã nói ở phía trước có một đống trùng tử hay sao? Cứ thế mà qua sao?
Lâu Thất gật đầu, "Cứ thế mà đi, đi thôi!" "Nếu còn không đi thì e rằng không đi nổi. Cô còn muố n ra ngoài mượn Phá Sát của Trầm Sát. Nói xong cô lập tức bật dậy, bay lên như một bóng ma lao đi. Trước khi Vân Phong kịp quyết định thì hắn đã lao theo sau cô.
Tiếp sau đó, điều khiến hắn ta kinh ngạc nhất xảy ra. Không, phải nói là chẳng có gì xảy ra. Hai người qua đó, không có một chút động tĩnh gì? Chẳng có gì cả, chẳng có Hỏa Dực Trùng, chẳng có Hóa Cốt Tơ Trùng, không một thứ gì hết!
Sao có thể như thế được, chẳng lẽ lũ quái trùng này đã bị Nhị sư thúc triệu hồi? Điều đó là không thể, lối ra bờ hồ là tuyến đường trọng yếu, có lũ quái trùng này ở đây canh giữ còn lợi hại hơn cả người canh giữ. Sao nhị sư thúc có thể triệu hồi chúng được?
Sau đó hắn phát hiện không biết từ khi nào trong tay Lâu Thất cầm một lọ nhỏ. Cô vừa đi vừa lắc chiếc lọ, mùi từ trong lo thuốc bay ra. Vân Phong định hỏi mấy lần thế nhưng nhìn bộ dạng nghiêm nghị của Lâu Thất, hắn lại không dám mở lời.
Trong nháy mắt họ đã vượt qua đoạn đường này.
Họ tiến vào trong lối đi ngầm, bên ngoài những người canh gác vẫn đang nói chuyện huyên náo về con gái của trang chủ Vân Phong sơn trang, đó là tiểu muội Tiểu Thái. Lâu Thất nghĩ, Tiểu Thái vốn đã bị tiêu hóa hết, hoàn thành sứ mệnh trên cuộc đời này, đó là làm no bụng cô ta. Công đức vô lượng! Công đức vô lượng!
"Cẩn thận." Vân Phong lên tiếng.