Chương 16
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2142 chữ
- 2020-05-09 12:45:26
Số từ: 2137
Nguồn: Vietwriter
Xà vương lập tức nổi giận, điên cuồng xoắn người, quẫy cao đuôi, tạm thời từ bỏ hai người kia, quất mạnh về phía Trầm Sát
Trọng lực cái đuôi kia đập xuống chí ít cũng phải tới một trăm cân, nếu như đập trúng không chết cũng tàn phế. Đầu rắn lại quay qua một góc, tập kích Trầm Sát từ hai bên. Cứ theo tình hình này, nếu như hắn muốn tránh thì chỉ có thể né sang bên phải, nhưng bên phải có Ưng và thị vệ, sau lưng họ là Lâu Thất.
Lâu Thất vừa cẩn trọng tiến sát về phía Mê Hồn Hoa, vừa chú ý tới tình hình bên này, nhìn thấy cảnh đó, đồng tử nàng co lại. Di chuyển qua trái sẽ là tự động đi vào miệng rắn, trên đầu có đuôi rắn một trăm cân đập xuống, Trầm Sát sẽ lựa chọn ra sao, Ưng và thị vệ là thuộc hạ của hắn, hi sinh vì hắn cũng rất hình thường, còn nàng, chẳng qua chỉ là thị nữ hắn nhận dọc đường, nàng có chết cùng còn hơn hắn chết.
Ngón tay nhanh chóng miết nhẹ, chỉ đợi hắn dẫn dụ xà vương tới bên này.
Nhưng ngay lập tức, mắt nàng mở tròn.
"Súc sinh đáng chết." Trầm Sát nét mặt bình tĩnh, thân hình cao lớn bay thẳng qua bên trái, sao hắn lại dám, sao hắn lại lựa chọn xông thẳng vào miệng rắn như vậy chứ.
"Chủ tử!" Ưng và thị vệ kêu lên thất thanh, đồng thời ra tay, kiếm trong tay đâm về phía mình rắn.
Trầm Sát vung mạnh tay, cả người bay lên, xà vương cắn về phía chân hắn, tay trái hắn đánh xuống, dùng phản lực của chưởng phong để khiến người mình tiếp tục bay lên cao nửa mét trong không trung, một chân đạp trên đầu rắn, vận Thiên Cân Trụy đạp mạnh đầu rắn xuống đất.
"Bổn đế quân há lại không hàng phục được súc sinh nhà ngươi?"
Giọng nói ngông cuồng kiêu ngạo, rầm một tiếng, đầu rắn bị đạp mạnh xuống đất, cát bụi mờ mịt.
Lâu Thất nới lỏng ngón tay, khẽ thở phào, nhanh chóng chạy về phía dòng suối ngầm.
Một con xà vương khổng lồ đương nhiên không thể bị Trầm Sát dễ dàng hàng phục tới vậy, nó lập tức lại điên cuồng vặn mình, thân rắn vừa to vừa dài bắt đầu quằn quại quét trên mặt đất, bụi đất tung bay, chân Trầm Sát liên tục đạp lên đầu nó, không hề di chuyển, mặc cho đuôi nó đập mạnh về phía hắn.
Ưng và thị vệ liền vung kiếm đồng loạt chém vào đuôi nó.
Khi họ còn đang chiến đấu kịch liệt với con rắn kia, Lâu Thất đã tới bên suối ngầm đang định giơ tay đi hái hoa, nhưng bất ngờ nàng nhìn thấy trên cánh hoa và cành hoa đều có bao phủ một lớp bột óng ánh màu lục nhạt, đầu nàng nhanh chóng nhớ tới lời nói của lão đạo sĩ thối, có một loại nấm độc tính rất mạnh, giống như bột huỳnh quang, thích bám trên những cành hoa dược tính mạnh, nếu như dùng hoa này làm thuốc thì phải loại bỏ thứ nấm này đi trước, nhưng không phải nước nào cũng có thể rửa sạch được chúng, nếu tùy tiện rửa ngược lại sẽ khiến thứ bột nấm đó ngấm vào trong hoa, khiến hoa cũng trở thành hoa độc, như vậy sẽ không thể dùng làm thuốc được nữa.
Cũng không biết nhóm người Trầm Sát có biết điều này hay không.
Lâu Thất nhìn dòng suối ngầm, ánh mắt lấp lánh, dù sao thì nàng cũng không thể việc nào cũng lo, họ có lẽ cũng biết điểm này mới đúng.
"Mau lên." Trầm Sát lên tiếng.
Lâu Thất nhổ cả cây Mê Hồn Hoa lên, sau đó lại nghiến răng thay đổi chủ ý, gọi Ưng nói: "Túi đựng nước."
Ưng bị đuôi rắn đập trúng, cả người bay về phía nàng, khi sắp sửa đập vào vách đá trên suối ngầm, Lâu Thất liền giơ tay túm lấy thắt lưng hắn, kéo cả người hắn xuống, tay đỡ lấy hắn giúp người hắn thăng bằng, hai chân chạm đất.
Trong lòng Ưng thoáng vẻ kinh ngạc nhưng không kịp suy nghĩ gì nhiều, đuôi rắn kia lại hùng hổ đập về phía bên này, hắn lập tức không nghĩ ngợi thêm nữa, xách kiếm lao đi. Trước đó, Lâu Thất đã nhanh chóng giật túi nước trên eo hắn xuống, đổ hết nước mát ở trong ra, sau đó lại múc một túi nước trong suối ngầm.
Đậy nắp lại, nàng nhanh chóng rút lui, chạy ra xa tít.
Khi nàng vừa đi khỏi, con rắn kia quay người lại phát hiện bông hoa nó canh giữ đã biến mất, lập tức nổi giận đùng đùng, trườn ngay về phía Lâu Thất.
Lâu Thất tiếp tục lùi lại, một bóng người cao lớn đã nhảy tới, chắn trước mặt nàng, cánh tay vung lên, trên nắm tay phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ nhạt, hắn vung quyền đánh mạnh về phía đầu rắn đang trườn tới.
Bùm một tiếng, cả con rắn bị đánh bay đi, Phá Sát trong tay hắn cũng đồng thời phòng đi, cắm phập vào vị trí bảy tấc của nó.
Thân rắn nặng nề rơi xuống đất phát ra một tiếng động lớn.
"Phù, cuối cùng cũng chết rồi, đúng là thứ đáng ghét!" Ưng lau mồ hôi trên trán.
"Móc mật rắn và nội đan ra đi." Trầm Sát nói. Hắn vừa dứt lời, thị vệ liền đi giết rắn lấy nội đan.
Trầm Sát quay người lại nhìn Lâu Thất. Nàng hơi ngẩng đầu mỉm cười sùng bái nhìn hắn, dáng vẻ nịnh bợ nói: "Chủ tử thật lợi hại, công phu tuyệt đỉnh, dũng cảm hơn người, có nghĩa khí, khắp thiên hạ này tìm đâu ra chủ tử tốt như vậy!"
Ọc, trước đây nàng chỉ biết nịnh bợ lão đạo sĩ thối, bây giờ lại có thêm một người nữa, nghĩ thôi nàng cũng thấy nàng càng sống càng đáng thương.
Trầm Sát quan sát vị trí nàng đang đứng, đôi mắt ánh lên một tia sáng, không trả lời lời nịnh nọt bợ đỡ của nàng.
Nhưng khi họ thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Lâu Thất bước tới bên cạnh hắn đột nhiên nghe thấy hắn nói: "Nếu thấy bổn đế quân tốt, vậy thì cả đời này hãy ở bên bổn đế quân."
"Hừm, Trầm Sát, ngươi như vậy là không được đâu, tỏ tình không phải như vậy." Lâu Thất cười rạng rỡ, vẻ mặt ngây thơ.
Trầm Sát liếc nhìn nàng ta, nói tiếp: "Ở bên cạnh bổn đế quân, làm tốt bổn phận của một thị nữ."
Biến, cả đời làm thị nữ cho người ta, còn lâu nàng mới làm.
Lâu Thất trợn mắt, cụt hứng xua tay thờ ơ nói: "Từ từ rồi tính."
Ánh sáng trong đáy Trầm Sát lại chùng xuống. Cô gái này đúng là to gan, thái độ này đúng là tùy tiện, hắn đường đường là chủ nhân Phá Vực, vậy mà nàng ta cũng không coi ra gì.
Hắn không biết Lâu Thất tới từ đâu, thế kỷ hai mốt khởi xướng người người bình đẳng, giai cấp thân phận đã không còn quá rõ ràng, huống hồ ở hiện đại nàng là một người ngông cuồng, tự do tự tại. Năm xưa gặp thành viên hoàng gia của các quốc gia khác nàng cũng không xem họ là những người có địa vị cao quý.
Hơn nữa, nàng không hề hiểu về thế giới này, Phá Vực gì đó là nơi thế nào.
Không biết.
Nếu đã không biết thì lấy đâu ra kính nể.
Ưng nghe đoạn đối thoại giữa hai người liền lườm Lâu Thất một cái, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới việc lúc trước hắn lại lùi tới bên cạnh cô, hỏi: "Ta nói này Lâu Thất, ngươi biết võ công có phải không?"
Ban nãy tình thế cấp bách, hắn không kịp nghĩ nhiều, nhưng bây giờ ngẫm lại hắn mới phát hiện ra điều bất ổn, hắn cao lớn như vậy, nặng như vậy, hắn không nhớ lúc đó nàng dùng một tay nhấc hắn lên hay là hai tay, động tác của nàng quá nhanh, nhanh tới nỗi khi nhớ lại hắn cũng cảm thấy rất mơ hồ.
Lâu Thất liếc nhìn hắn: "Ta chả biết gì cả, ta chỉ là một thị nữ, hiểu chưa?"
Nói xong nàng liền liếc nhìn xung quanh, sau đó tìm một hướng để đi. Ưng nhíu mày nhìn theo bóng nàng và nghe thấy chủ tử của mình hỏi: "Sao vậy?"
Ưng liền nói lại tình hình ban nãy, nhưng hắn cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc Lâu Thất có võ công hay không, hay là ban nãy chỉ là trí nhớ của hắn hỗn loạn, mặc dù tình thế vừa rồi rất gấp nhưng trí nhớ của hắn không tới nỗi kém vậy chứ.
Trầm Sát ngẫm nghĩ nhìn theo bóng nàng.
Thị vệ lên tiếng ngắt đứt suy nghĩ của họ: "Chủ tử, không tìm được lối ra."
Đây là một việc nghiêm trọng, không tìm được lối ra, lẽ nào họ bị nhốt ở đây?
Vốn dĩ có nước chảy là có cửa ra, nhưng dòng suối ngầm này chảy ra từ trong vách, không thể đào cả vách núi lên được. Mấy người chia nhau ra tìm kiếm cửa ra ở xung quanh nhưng tìm mãi vẫn không hề tìm thấy.
Hang động này giống như hình thành trong lòng núi, Ưng gõ đập khắp nơi đều chỉ là núi đá, có một chỗ nhìn giống như cửa ra nhưng lại gần nhìn thì chẳng qua chỉ là một cửa hang, cũng có thể nhìn thấy bên ngoài, có ánh sáng nhẹ và gió thổi vào, cửa hang không lớn, có thể thò đầu ra, nhưng nhìn ra rồi càng thêm tuyệt vọng, vì bên dưới là vực sâu vô tận, cho dù họ có thể đục cửa hang to ra một chút, người có thể đi qua nhưng giữa lưng chừng thế này cũng chẳng khác nào với đường cụt.
"Thần y nói sau khi tìm được Mê Hồn Hoa, trong vòng ba ngày phải lập tức trở về, ông ta sẽ nghĩ cách cất giữ, nếu như muộn, công hiệu của Mê Hồn Hoa e là sẽ mất đi." Ưng rất lo lắng, lúc này tuy đã có được Mê Hồn Hoa nhưng nếu không được đưa về kịp thời thì cũng công toi.
Trầm Sát vẫn lặng lẽ không lên tiếng, ánh mắt hắn đang nhìn về phía Lâu Thất đang ngồi ở một góc hì hục làm gì đó, hắn bước tới ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn nàng bận rộn, hắn nhíu mày nói: "Ngươi không định nói gì sao?"
"Ta có thể nói gì, các ngươi tìm cửa ra, ta cũng không giúp được gì, nhưng vô tình nhìn thấy sợi mây này rất chắc chắn, lại dài, nhổ lên xem có thể bện thành dây thừng được không, có lẽ lát nữa sẽ dùng tới." Lâu Thất trả lời rất ngây thơ. Trong lòng thì nghĩ thầm, mau khen ta ngây ngô đáng yêu đi, không đáng yêu thì ngây ngô cũng được, chị đây không để bụng đâu.
Ưng bước tới, nhìn nàng vẫn đang rút sợi mây kia lên, chả biết nên nói sao: "Cái này sao, dây mây bé xíu thế kia có thể bện làm dây thừng không, ngươi có thể làm việc gì đó hữu ích hơn được không, ví dụ như giúp chúng ta tìm cửa ra."
Thứ nàng rút cũng rất kì lạ, bên cạnh nàng đã cuộn một đống nhưng vẫn chưa rút tới rễ, giống như vô tận vậy, dài vô biên. Theo Ưng, đây đúng là một việc vô cùng vô vị.
Thực sự không hiểu tại sao chủ tử vẫn có thể thản nhiên ngồi xem, không, không, lại còn ra tay giúp đỡ nữa.
Trầm Sát đúng là đã ra tay giúp nàng, cầm lấy sợi mây trong tay Lâu Thất, rút nhanh hơn nàng.
Lâu Thất thấy mắt Ưng sắp rớt ra ngoài, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng nhìn thấy người đàn ông bên cạnh nàng lại cảm thấy không vui, năng lực quan sát của người này mạnh quá, hơn nữa dường như không dễ qua mắt, về điểm này Lâu Thất không hài lòng cho lắm.