Chương 207
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2669 chữ
- 2020-05-09 12:46:21
Số từ: 2664
Nguồn: Vietwriter
Đây là lúc Lâu Thất cảm thấy bất lực nhất. Đây là lúc Lâu Thất cảm thấy lo âu nhất.
Lần trước cùng Trầm Sát ở trong Sinh Linh Tiếu trận còn nguy hiểm gấp vạn lần, nàng còn tưởng như phải chết nhưng ít nhất khi đó nàng còn biết trận pháp, nàng biết làm thế nào để giải, chỉ là năng lực còn hơi yếu, giải vô cùng khó khăn mà thôi.
Nhưng lần này lại không giống vậy, nàng căn bản là không biết nên làm thế nào để giải Vân Hoa Trùng Tơ trên cơ thể Trần Thập, căn bản là nàng không biết rốt cuộc Quái Thuỷ này là cái gì! Mà hai việc này nó lại hỗn độn với nhau. Nàng có một cảm giác vô cùng bất lực, thậm chí cảm thấy sứt đầu mẻ trán.
Mọi tâm trạng dồn nén lại nổ tung ra khi nhìn thấy khoảnh khắc Nạp Lan Hoạ Tâm nhân cơ hội đó âm thầm bay qua dòng suối nhỏ.
Nạp Lan Hoạ Tâm đã băng qua con suối và ở một khoảng cách vô cùng an toàn ngoảnh đầu lại, cô ta nở một nụ cười rạng rỡ đắc ý nhìn thẳng vào mắt Lâu Thất, cô ta vừa cười vừa giơ ngón tay lên làm động tác cắt qua yết hầu, sau đó vô cùng vui vẻ quay người bỏ đi.
Lâu Thất nghiến răng nhìn bóng dáng cô ta đi xa, trong lòng ức đến mức tưởng thổ huyết. Nàng đã bao giờ ăn quả thiệt như này? Đã bao giờ ăn quả thiệt như này?
Thù này không báo nàng không họ Lâu!
Nhưng đúng vào giây phút nàng phân tâm, vòi rồng đó bỗng nhiên quấn lấy cánh tay phải của nàng, một sức mạnh hung hãn tột độ lập tức kéo nàng về phía dòng suối. Lâu Thất bị luồng sức mạnh này xô vào, cả người nàng ngã thẳng xuống dưới đất rồi bị kéo lê về trong dòng nước.
"Cô nương!" Lâu Tín hét lớn lên, hắn buông Trần Thập ra rồi nhào tới tóm chặt lấy chân của nàng, thân người nàng đang bị lê đi lúc này có chút ngừng lại.
"
"Aaa!" Trần Thập lại hét lên một tiếng thảm thiết, hai tay hắn dùng hết sức bình sinh tóm lấy đám trùng tơ kia nhưng hắn làm vậy rõ ràng là phí công vô ích, ngược lại còn khiến đám trùng tơ đó nhân cơ hội quấn lên tay của hắn, bây giờ bọn chúng đã bao trọn hết nửa thân trên của hắn. Hai đầu gối của Trần Thập quỳ sụp xuống dưới, đau đớn vật vã hét lên. "Aaaaa!"
Hắn muốn gắng gượng nhưng nỗi đau đớn này đã vượt ra khỏi phạm vi mà hắn có thể chịu đựng nổi, nó không chỉ là đau đớn mà còn có cả sợ hãi, tuyệt vọng, nếu bảo hắn tử trận nơi sa trường thì thảm nhất cũng chỉ là đầu bị một đao chém lìa, hoặc giả tim bị một nhát kiếm xuyên qua mà thôi, những cái đó hắn đều không sợ. Nhưng bây giờ trong cơ thể hắn có hàng nghìn càng vạn trùng tơ đang xuyên qua, cảm giác này quá kỳ quái, nỗi đau này căn bản không cách nào hình dung nổi. Hắn thậm chí cảm giác như bản thân mình đã trở thành một con quái vật.
"Trần Thập!" Lâu Thất gào lên, toàn thân nàng đều trở nên run rẩy. Nàng vô cùng căm hận cảm giác phải giương mắt lên nhìn đồng đội đi vào chỗ chết mà nàng lại chẳng thể làm được gì.
Sức mạnh kéo nàng đi càng lúc càng lớn, Lâu Tín cũng không giữ được nàng nữa, hai người dường như đều sắp bị kéo xuống dòng suối.
Lâu Thất nghiến chặt răng, cuối cùng vẫn phải ép nàng chỉ có thể đi con đường đó sao?
Con đường chết của nàng để đổi lại con đường sống cho Trần Thập và Lâu Tín.
Lấy một đổi hai, đáng. Đáng lắm!
Lâu Thất cắn chảy máu lưỡi, dòng máu tanh nồng đang dần tràn vào cổng họng nàng.
Lâu Tín đột nhiên phát hiện hơi thở của Lâu Thất đã thay đổi, mọi sự phẫn nộ, tuyệt vọng, bất lực, đau khổ, lo âu đều tan biến hết, nàng bây giờ vô cùng bình tĩnh, không, là lạnh lùng mới đúng, lạnh buốt cùng cực, hơi thở của nàng đột nhiên trở nên tăm tối vô biên, lạnh lẽo tới mức hắn cảm thấy rùng mình.
Còn cả sức mạnh đang kéo lấy bọn họ cũng dường như đột ngột ngưng đọng lại, tựa như bị sự lạnh lùng tàn khốc này áp chế vậy.
Hắn ngẩn người ra rồi dìu nàng đứng dậy, chỉ thấy tay trái nàng chầm chậm kết lại thành một quyết, tựa như có một luồng khí đang xoay quanh ngón tay nàng, sau đó, nàng bỗng nhiên phun ra cả một bầu sương máu.
"Cô nương!"
"Lấy bản mệnh huyết chú của ta, tịnh hoá!" Thần sắc của Lâu Thất lạnh lùng, ánh mắt nàng tựa như băng tuyết nghìn năm, thân người toả ra sát khí vô biên.
Quái thuỷ đó dường như cảm thấy sợ hãi, ngay lập tức lui về trong dòng nước, dòng suối lại trở nên phẳng lặng tựa như ban nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bỗng cuồng phong nổi lên, mái tóc đen của nàng tung bay phần phật.
Lâu Tín không nén nổi sự kinh hãi lũi sau vài bước, Lâu Thất cũng chẳng thèm để ý đến hắn mà bước từng bước một tới chỗ Trần Thập, sau đó nàng giơ tay lên dùng sức tóm lấy đám trùng tơ đang quấn mắc ở đó.
"Chết hết đi cho ta."
Hự, lại một trời sương máu nữa phụt ra, đám trùng tơ đó dính phải máu lập tức tan ra. Hai tay Lâu Thất kết quyết, sau đó lòng bàn tay nàng ấn vào đỉnh đầu của Trần Thập, một làn sương khói màu máu toát ra từ lòng bàn tay nàng, chầm chậm bao quanh lấy toàn thân Trần Thập.
Lâu Tín ngay lập tức nhìn thấy vô số trùng tơ màu đỏ từ trên cơ thể Trần Thập tựa như nước bắn tung toé ra, phủ đầy mặt đất, sau đó ngay lập tức bốc cháy hoá thành tro bụi.
Hắn mừng rỡõ khi thấy Lâu Thất có thể hoá giải được đám Vân Hoa Trùng này, ánh mắt hắn vừa hướng về Lâu Thất lập tức toàn thân cảm thấy choáng váng, hắn thất thanh kêu lên: "Dừng tay, cô nương, mau dừng tay lại!"
Trước giờ hắn chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như thế này, một Lâu Thất vốn dĩ trẻ trung xinh đẹp, da dẻ sáng bóng căng mịn giờ đây khuôn mặt trở nên trăng bệch như tờ giấy, còn cả khoé mắt nàng, khoé môi nàng, và cả hai bên má nữa, người trần mắt thịt cũng có thể nhìn thấy những chỗ đó đều đã lộ ra nếp nhăn, sắc mặt cũng trở nên ảm đạm tăm tối, con người nàng trong nháy mắt dường như đã già đi cả ba mươi tuổi vậy!
Lâu Tín nhớ lại, bản mệnh huyết chú mà nàng nói liệu có khi nào sẽ tiêu hao tất cả máu và sinh cơ của nàng không?
Nếu như vật thì vì cứu Trần Thập mà lại đổi lấy mạng của nàng, điều này sao có thể được, sao có thể được!
Hai mắt Lâu Tín đỏ quạch, hắn muốn xông về phía của nàng để đẩy nàng ra, nhưng Lâu Thất chỉ quay nửa mặt lại, lạnh lùng liếc hắn một cái đã đủ làm cho hắn cảm thấy một luồng khí lạnh buốt xuyên suốt từ tim cho đến tận chân, hắn không kìm nổi đứng khựng lại.
Ánh mắt của Lâu cô nương đáng sợ quá, đáng sợ quá.
Lâu Thất biết tính mạng của mình đang dần dân trôi đi nhưng trái tim nàng vẫn là một khối vô cùng lạnh lùng cứng rắn. Nàng cực ghét cái tính cách này của mình nhưng đây chính là lúc nàng mạnh mẽ nhất.
"Cô nương, cô nương hay mau dừng lại~" Lâu Tín dường như sắp tuyệt vọng.
Đúng vào lúc này, một tiếng niệm phật nơi chân trời cất lên.
"A di đà phật."
Người xuất hiện không phải là hoà thượng mặc áo cà sa, tay cầm chuỗi hạt mà là một ông lão râu tóc bạc phơ, người mặc bộ y phục màu trắng.
Ánh mắt ông lộ vẻ khác thường nhìn Lâu Thất, bước về phía trước một bước.
"Lão già, sao ông lại tới đây?" Lâu Thất lạnh lùng nhìn ông ta, nếu ông ta là kẻ địch thì nàng sẽ lập tức tiêu diệt thẳng tay.
"Tiểu cô nương là người nhà Lâu gia sao?"
"Phải hay không thì liên quan gì đến ông?" Lúc này Lâu Thất bỗng nhiên nhớ lại lão Hà từng nói lão ta cũng gặp được một lão nhân râu tóc bạc phơ mặc y phục màu trắng ở Thần Ma Cốc mà mới có thể thoát khỏi cái chết, liệu có khi nào là lão già này không? Lẽ nào ông ta ở trong Thần Ma Cốc? Ông ta làm sao lại biết được người nhà Lâu gia?
"Vậy thì đúng rồi." Đối mặt với sự lạnh nhạt của Lâu Thất, lão nhân lại không hề tức giận, ngược lại đôi mắt ông lại trở nên lấp lánh: "Trăm năm nay Lâu gia đã không còn huyết mạch nguyên căn nữa rồi, không ngờ lại vẫn còn một người lưu lạc bên ngoài. Tiểu cô nương, trên người cô đang chảy huyết mạch nguyên căn của Lâu gia mà lại để nó chết đi như vậy thất quá lãng phí, cô có muốn lão phu cứu cô không?"
Lâu Tín nghe thấy lập tức quỳ rạp xuống: "Xin tiền bối hãy cứu lấy cô nương nhà ta!"
"Ngươi nói cũng vô ích, ta muốn tiểu cô nương đây tự cầu xin lão phu." Lão nhân cười trìu mếm nhìn Lâu Thất. Vị tiểu cô nương này lạnh lùng như băng, xem ra vô cùng kiêu ngạo, muốn cô cầu xin lão e là khó đây.
"Xin ông cứu ta."
Lão nhân loạng choạng, suýt thì ngã xuống.
Không phải như này, chẳng có chút cảm giác thành tích gì cả. Cái lạnh lùng đâu rồi, cái kiêu ngạo đâu rồi?
Lâu Thất muốn phun luôn vào mặt ông ta, sắp chết đến nơi rồi thì lạnh lùng với kiêu ngạo để làm gì?
Lão nhân sắc mặt lộ vẻ bối rối: "Thực sự thì ta có thể cứu được cô nương, nhưng cái chính là phải tìm được linh quả Mê Chướng Thanh Bì, thứ đó chỉ mọc một cây duy nhất ở Thần Ma Cốc này, trăm năm cũng chỉ kết được năm trái, kể cả tìm được cũng phải ăn hết cả năm trái đó, nếu như đen đủi bị lũ chim ăn mất một quả thì thuốc cũng không đủ công dụng, lão phu đã ở đây tìm mấy tháng nay rồi nhưng mãi mà vẫn chưa tìm thấy~~"
Hai trái có vỏ màu xanh xám xuất hiện trước mặt lão: "Cái ông nói là loại này sao?"
"..."
Lâu Thất nhướn mày đợi ông ta trả lời.
Lão nhân nuốt ực nuốt bọt một cái: "Sao cô nương lại tìm được? Lão phu tìm cả nửa năm nay, kể cả bên trong này lão phu cũng đi vài lần rồi~"
"Cái cây đó ở ngay lối vào bên trong Cốc." Cái cây này bọn họ phát hiện khi vừa tiến vào tầng khí độc, khi đó nàng ăn một phát ba quả luôn, Trần Thập và Lâu Tín cảm thấy da của loại quả này trông màu sắc rất giống với màu của khí độc, trong lòng cảm thấy kỳ quái nên vẫn chưa ăn.
Nhưng suốt cả ngày nay bọn họ đều không có nước uống, khát nước tưởng chết, nhưng Lâu Thất lại không cảm thấy khát. Nàng vốn đã nghi mấy trái đó liệu có phải có công hiệu đặc biệt gì không, kết quả là lão nhân này vừa nói ra thì nàng biết luôn chính là cái này.
Lão nhân ức đến mức muốn hộc máu. Ông ta tìm cả nửa năm nay, còn cố mà chọn mấy chỗ trông hiểm hóc khốn cùng nhất để tìm, ai dè cái cây này nó lại mọc ở ngay lối vào chứ? Vốn dĩ người bình thường cũng chẳng ai muốn ăn loại quả này, bởi bên ngoài của nó quả thật là khiến người ta thấy ớn, trông cứ như da người chết vậy, ai biết được vị tiêu cô nương vừa nhìn đã tia trúng luôn.
Đây chính là số mệnh!
ông ta thở dài một tiếng: "A di đà phật."
"Đừng có a di đà phật nữa, ông cũng có phải hoà thượng đâu. Có cứu hay không nói một câu, không cứu thì đi chỗ khác đừng làm phiến ta nữa." Lâu Thất nói xong, "rắc" một tiếng, nàng bắt đầu ăn luôn cả hai trái còn lại.
Nàng cũng có phải ngu đâu, lão nhân nói loại quả này có thể cứu được nàng, vậy thì bất luận bằng cách nào, nàng cứ ăn trước cái đã rồi tình sau, lúc trước nàng đã ăn ba trái rồi, gộp cả năm trái lại nói không chừng không cần ông ta ra tay nàng cũng có thể không chết.
Trong chớp mắt, cả hai trái còn lại đều bị nàng ăn hết, lão nhân kể cả có muốn cướp cũng chẳng cướp nổi.
"Ai dà, tiểu cô nương, cô nương thật sự nghĩ lão phu sẽ cướp của cô chắc?" Nếu bây giờ nàng có năm trái thì chắc chắn ông ta sẽ cướp, nhưng bây giờ chỉ còn có hai trái thì cướp cũng vô ích.
Lão nhân oán niệm vô hạn.
Hai trái này vừa xuống bụng, Lâu Thất liền cảm thấy tốc độ của sinh cơ đang tiết ra không ngừng nghỉ của mình trong chớp mắt đang giảm dần. Trong lòng nàng hứng khởi, xem ra không phải chết rồi.
Tâm trạng nhẹ nhõm, Lâu Thất lạnh lùng cũng biến mất, Lâu Thất mà bình thường đám Lâu Tín cảm thấy quen thuộc đã quay lại rồi.
"Cô nương?" Trần Thập cũng bình tĩnh trở lại, sương máu đã tiêu tan, đám Vân hoa Trùng Tơ trên mặt và cổ hắn cũng đều biến mất rồi, thậm chí còn không để lại chút vết tích nào. Nhưng hắn nhìn thấy bộ dạng lão hoá đi ba mươi tuổi của Lâu Thất mà lòng dạ hoảng hốt, hắn quỳ sụp xuống dưới đất không đứng lên nổi.
Bọn họ chỉ là thị vệ mà thôi, chỉ là kẻ dưới của nàng mà thôi! Tại sao nàng lại có thể vì bọn họ mà lâm đến bước đường này?
Nước mắt Trần Thập tuôn ra giàn giụa.
"Yên tâm đi, ta không chết được đâu." Lâu Thất cảm nhận rõ rằng ông trời vẫn còn đang vô cùng ưu ái nàng, bản mệnh huyết chú này nếu sử dụng ở nơi khác thì nàng chết là cái chắc, ai ngờ được Thần Ma Cốc này lại vừa hay có loại linh quả có thể cứu nàng cơ chứ?
"Nhưng, dung mạo của cô nương~~" Tuy tính mạng không còn đáng ngại nhưng dung mạo tựa như bốn năm chục tuổi thế này ai chịu nổi cơ chứ? Nếu như Đế Quân nhìn thấy cô nương lúc này ắt hẳn sẽ khiến bọn họ ngũ mã phanh thây!