Chương 239
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2749 chữ
- 2020-05-09 12:46:33
Số từ: 2744
Nguồn: Vietwriter
"Tam sư thúc lúc này chủ đích tới chỉ để trách cứ con sao?"
"Ta, ta cũng chẳng phải gọi là trách cứ gì cả! Chỉ là lúc đó nếu như ta sớm giết chết nữ nhân đó thì bây giờ đâu thể xảy ra lắm chuyện như vậy chứ?" Phạm Trường Tử tham lam bao nhiêu thì hận Lâu Thất bấy nhiêu.
"Lâu Thất nhất định phải chết." Ngữ khí của Nạp Lan Hoạ Tâm nói ra câu này vô cùng u ám, tựa như vọng đến từ địa ngục vậy, nó khiến Phạm Trường Tử bất giác thấy rợn hết cả gai ốc. "Vốn dĩ con chỉ muốn cô ta chết lặng lẽ ở trong Thần Ma Cốc, ai ngờ được cô ta không chịu lĩnh nhận, vậy thì, lần tới không chỉ là chết đơn giản như vậy đâu."
Câu này quả thật khiến cho Phạm Trường Tử nghe thấy mà chỉ muốn nhổ một bãi nước bọt ra, ngươi muốn người ta âm thầm chết ở trong Thần Ma Cốc lẽ nào là một sự ban ơn sao? Người ta còn phải cảm kích ngươi chắc?
Lần sau, lần sau cô ta lại nghĩ ra cái chủ ý gì nữa đây?
"Phạm Trường Tử hỏi: "Con muốn tự tay động thủ sao?"
Nạp Lan Hoạ Tâm lắc lắc đầu nói: "Không, giết ả ta cần gì bản thánh nữ phải đích than động thủ." Ánh mắt cô ta loé lên một tia nhìn tăm tối chết choc: "Thúc còn nhớ Quỷ Nhân Nhất Tộc không?"
Trong lòng Phạm Trường Tử cảm thấy ghê rợn: "Ý con là cái đám người không ra người quỷ không ra quỷ vài năm trước đã xin đại sư huynh cứu giúp sao?"
"Không sai, thúc còn nhớ cái biểu hiện của căn bệnh quái lạ mà bọn họ không chữa nổi không?" Nạp Lan Hoạ Tâm nở một nụ cười nham hiểm.
Phạm Trường Tử thấy mình mẩy ớn lạnh, ông ta nghĩ rằng bất luận đắc tội với ai thì cũng đừng đắc tội với nữ nhân này. Cái Quỷ Nhân Nhất Tộc đó, nếu như bị rơi vào tay bọn họ thì đúng là sống không bằng chết, sau này sẽ chết thảm vô nhân đạo, thảm không nói thành lời.
Chết trong tay bọn họ thật sự là không còn một chút tôn nghiêm nào nữa, đó là cảnh ngộ tàn khốc không gì sánh được mà ông ta từng nghe qua.
"Hoạ, Hoạ, Tâm, năm đó đại sư huynh chẳng phải là không chữa được cho đám người đó, và còn cấm kỵ đệ tử bản sơn tuyệt đối không được qua lại với bọn họ sao?"
"Cha con tuy không cách nào chữa khỏi được người của cả bộ tộc nhưng chẳng phải ít nhất lúc đầu cũng giữ lại được mạng của thiếu tộc trưởng của họ sao? Năm đó tộc trưởng của Quỷ Nhân Nhất Tộc cũng nói rồi, họ nợ Vấn Thiên Sơn một nhân tình, nếu con bảo bọn họ ra tay thì bọn họ sẽ đồng ý thôi."
Nạp Lan Hoạ Tâm chau mày nói: "Tam sư thúc, việc này người không cần phải lo."
...
Hai chiếc xe ngựa thong dong tiến vào thành, cảnh tượng phồn hoa tấp nập bên ngoài khiến người trong xe phải mở cả cửa xe lẫn kéo rèm cửa số lên để nhìn, Lâu Tín mặt mày nở một nụ cười thảnh thơi quay đầu nói với Lâu Thất đang ở bên hông xe: "Công tử, người Bắc Thương ăn mặc thú vị thật đó."
Đến giờ cũng đã qua năm mới, cũng qua luôn cả ngày mười lăm tháng giêng, bọn họ đi đường mất tới gần một tháng, cuối cùng cũng đến được Bắc Thương, thành Nặc Lạp, nơi mà Tiêu gia cư ngụ.
Bắc Thương nằm ở phía Bắc nên khí hậu có lạnh hơn Đông Thanh đôi chút, thời gian này tuy không còn tuyết nữa, trên đường phố của thành Nạp Lặc cũng không còn chút dấu vết nào của tuyết nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, hầu hết người trên phố lúc này đang quàng một chiếc khăn cổ bằng lông mềm mại, họ đội cả mũ lông, trên tay cũng đeo khăn tay giống như vậy, trông họ giống như những con gấu lông dày sụ đang đứng thẳng di chuyển trên phố vậy.
Lâu Thất nhìn bọn họ ăn mặc như vậy có chút giống với phục sức của các tiểu cô nương trong mùa đông ở thời hiện đại.
"Đi tìm nhà trọ trước đã, chúng ta tiếp tục vừa đi vừa tìm."
Ba người nhảy xuống xe, Đồ Bôn và Hầu Tử bọn họ đều thong thả đánh xe ở phía sau đi theo. Sư Gia cũng từ chiếc xe đằng sau nhảy xuống, đi cùng bọn họ, "Công tử, thủ hạ cùng mọi người đi bộ, đi tản bộ."
Lâu Tín liếc xéo hắn một cái, "Bụng ngươi đói rồi, muốn xuống dưới tiện thể xem có hàng nào bán bánh bao hay gì đó không để mua trước vài cái lót dạ chứ gì?"
Sư Gia bật cười hi hi: "Lâu đại nhân đừng bóc mẽ ta mà."
Lâu Thất mỉm cười, nàng đưa tay lấy ra miếng ngân lượng ném sang cho hắn nói: "Đi đi, ở chỗ đằng trước kia có bán bánh bao đó." Nàng chỉ tay về một tiệm nằm ở một góc đằng trước mặt.
Sư Gia đỡ lấy đồng ngân lượng vỡ rồi lập tức chạy qua bên đó. Lâu Tín sờ sờ mũi nói: "Công tử, thủ hạ cũng đi theo qua đó xem xem, đừng để tên tiểu tử này chỉ mua cái loại bánh bao nhân thịt mà hắn thích ăn." Lâu Tín biểu lộ ra việc bản thân thích ăn bánh màn thầu lớn.
Trần Lập vui vẻ nói: "Bản thân Lâu Tín cũng muốn ăn đó."
"Ai ngờ được Lâu Tín vừa chạy qua đó một lúc sau đã lại tay không chạy về, Lâu Thất thấy sắc mặt hắn có chút kỳ lạ, lập tức hỏi: "Sao vậy?"
Sắc mặt Lâu Tín cũng khó phán là vui hay là buồn, tóm lại là dáng vẻ của hắn vô cùng bối rối, mồm hắn động đậy, sắp xếp câu cú mãi mà cũng không thốt nên lời. Cuối cùng chỉ đành nghiến răng nói: "Ai dà, công tử, người tự qua đó xem đi!"
Lâu Thất ngờ vực theo hắn đi về phía mảnh đất trống cách tiệm bánh bao đó không xa, ở đó có một mảng tường màu trắng, có lẽ là nơi bình thường dán những tờ cáo thị ở trong thành, ở dưới có vài vết tích của những bản cáo thị cũ, phía trên cùng là một tờ công cáo màu vàng, nàng vừa nhìn bút tích ở trên đó viết thì mí mắt giật lia lịa.
Gặp ma, gặp ma rồi!
Sao nàng lại có thể thấy được bút tích của Trầm Sát? Nàng không kìm nổi bước gần lại mấy bước, dí sát mắt vào nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ra đó không phải là do đích thân Trầm Sát viết, đây có lẽ là được chép ra, hoặc giả là mô phỏng lại.
Nhưng, nhưng nó thật sự là bút tích của Trầm Sát.
Mọi sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào việc nghiên cứu bút tích, căn bản là không nhìn nội dung trên đó viết gì, nhưng Trần Thập đã xem hết toàn bộ nội dung trên đó đã viết rồi, lúc này hắn đang sốc nặng há hốc mồm, Sư Gia mua bánh bao tới, nhìn thấy bộ dạng của hắn không kìm được hỏi Lâu Tín: "Trần lão đại sao vậy?"
Thực ra Lâu Tín cũng chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc tinh thần, hắn vô thức tiện tay lấy một chiếc bánh bao nhân thịt từ trong túi giấy dầu mà Sư Gia đang ôm đó nhét thẳng vào cái miệng đang há ra của Trần Thập, Trần Thập cũng dường như vô thức cắn lấy một miếng nhưng không nghĩ đến việc nhai nó.
Sư Gia trước giờ chưa từng trông thấy thị vệ điển trai Trần Thập và Lâu Tín thị vệ đờ đẫn ra đến mức như vậy cả. Sư Gia ngay lập tức cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Hắn biết việc này có liên quan tới nội dung viết trên công cáo, tuy rằng thời gian này Lâu Thất suốt cả quãng đường không có việc gì cũng có dạy hắn đọc sách nhận mặt chữ, nhưng chữ trên công cáo này quả thực là viết hơi ẩu, đối với một người mới biết mặt chữ như hắn thì đây quả là thiên thư.
"Trên đó rốt cuộc là viết cái gì vậy?" Hắn thấy chẳng ai thèm đếm xỉa tới hắn, Sư Gia trước giờ đầu óc nhanh nhạy, làm gì hắn để cho việc mình đang sống sờ sờ lại bị tính hiếu kỳ nén chết, hắn lập tức quay lại tiệm bánh bao đó, hỏi ông chủ bán bánh bao.
Ông chủ tiệm bánh bao nói với hắn: "Hơ, cái công cáo này ghê gớm lắm đó, đây là do Đế Quân của Phá Vực phát ra, đó là một bản khế ước, trên đó viết người đem thân xác và trái tim của mình thế chấp cho một vị nữ nhân, sắc phong nữ nhân đó làm phi, trên đó còn viết, từ nay về sau, Phá Vực chỉ có duy nhất một vị Đế Phi này, người không cần tới tam cung lục viện!"
Sư Gia trợn ngược mắt lưỡi cứng đơ: "Ngoan ngoãn đó của ta ơi, điều này sao có thể? Ngươi đang nói về Đế Quân của Phá Vực là người gần đây truyền khắp thiên hạ đó sao?"
Suốt cả đoạn đường hắn ngồi ăn cơm uống trà, bên trong các tửu lầu trà quán tất cả mọi người đều bán luận về Phá Vực, những kẻ thuyết thư đó cũng bịa ra rất nhiều câu chuyện có liên quan tới Phá Vực Đế Quân, họ nói là Phá Vực Đế Quân lại thu phục được Sơn Hàn gì gì đó, đánh sấp mặt tên ác bá gì gì đó, quây lại bao nhiêu mảnh đất để chuẩn bị xây cái thành gì gì đó. Lại còn cả sự phồn hoa của thành Phá Vực ngày nay, có người tài cao thủ gì gì đó, vốn dĩ gặp phải chuyện gì, cuối cùng đi tới thành Phá Vực, đến nay đang làm cái gì gì đó.
Mấy cái thứ này mà ngồi bịa chuyện thì có mà ba ngày ba đêm cũng không kể hết nổi.
Suốt cả đoạn đường, mấy người Sư Gia bọn họ rất thích những câu chuyện có liên quan tới Phá Vực, bọn họ cảm thấy, Phá Vực như này khiến bọn họ có cảm giác tham dự, bởi vì các quốc gia khác đều đã tồn tại hàng trăm năm nay rồi, bây giờ đột nhiên mọc ra một nơi tên Phá Vực bảo là đang xây dựng quốc gia, bọn họ cảm thấy chuyện này vô cùng mới mẻ, đều quan tâm sát sao tới việc Trầm Sát sẽ đi tới kết quả như thế nào.
Thậm chí còn cả lúc ăn no rồi ăn phình hết cả bụng lên rồi, cả ngày họ cũng giúp cái Phá Vực đó nghĩ sau khi xây dựng quốc gia thì nên lấy quốc hiệu là gì, Trầm Sát nên dùng Đế hiệu là gì.
Vì vậy mà nghe thấy ông chủ tiệm bánh bao nói là bây giờ Trầm Sát ra cái công cáo như này, Sư Gia ngay lập tức cảm thấy ngạc nhiên.
"Sao có thể như vậy được cơ chứ? Người xây dựng quốc gia thì trở thành Hoàng Đế rồi, có vị Hoàng Đế nào mà không có tam cung lục viện cơ chứ? Nào là Hoàng Hậu nương nương, Quý Phi nương nương, Tài Nhân, Quý Nhân... Đó là diễm phúc lớn chứ chẳng phải đùa đâu, thiên hạ làm gì có nam nhân nào mà không muốn? Người lại chỉ cần một nữ nhân? Ngoan ngoãn của ta ơi, vị Hoàng Đế này không phải là đầu óc có vấn đề rồi đấy chứ?" Một nam nhân tới mua bánh bao đứng bên cạnh dường như vừa nghe được chuyện này, lập tức tỏ ra vẻ không thể tin nổi.
Sư Gia gật đầu lia lịa, hắn đồng ý với quan điểm của nam nhân này.
Hắn tiếp vào thêm một câu: "Chỉ sủng ái một người, vậy nữ nhân đó chăng phải là vô cùng yêu trị sao? Liệu có khi nào gặp phải yêu tinh rồi không?"
Nhưng khi hắn vừa quay đầu lại đã thấy Trần Thập và Lâu Tín đang hằm hè nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt đó khiến hắn cảm thấy nổi hết cả da gà, với sự thông minh của mình, hắn lập tức phát giác ra bản thân chắc đã nói sai cái gì rồi, nhưng hắn nói sai cái gì mới được cơ chứ?
Liệu có khi nào là không được nói nữ nhân khiến cho Trầm Sát phải thần hồn điên đảo kia là yêu tinh không?
Lâu Thất cũng nghe thấy những lời nghị luận ở trước cửa tiệm bánh bao, lúc này nàng đã xem rõ được nội dung của bản công cáo này, nàng đứng ngây ra tại chỗ, ánh mắt dính chặt vào câu cuối cùng, cứ nhìn chằm chằm vào đó mãi.
Nam Nhân đó ắt hẳn là đang trêu nàng phải không? Trước khi nàng rời khỏi Phá Vực còn từng hỏi chàng, Nạp Lan Hoạ Tâm có khi nào trở thành hoàng hậu của chàng không, khi đó chàng trả lời như thế nào?
Cô ta cũng cần phải lập mười công, chàng sẽ không đặc biệt ưu ái cô ta.
Không ưu ái đặc biệt cô ta, vậy há chẳng phải nói rằng, nếu Nạp Lan Hoạ Tâm thật sự lập được mười công thì chàng sẽ phong cô ta làm Hoàng Hậu sao.
Chuyện này mới qua được bao lâu chứ, đúng vào lúc nàng hạ quyết tâm rời khỏi và sau khi nàng thật sự thành công rời khỏi chàng thì chàng lại tung ra chiêu này với nàng?
Lấy bốn công còn lại cùng với thân xác và trái tim chàng để thế chấp khoản dược liệu? Phù! Cái này mà chàng cũng nghĩ ra được!
Nhưng Lâu Thất lại cảm thấy không biết nên khóc hay cười đây, đây có thể coi là lời tỏ tình của Trầm thị không?
"Cô nương," Trần Thập sau khi vượt qua cơn sốc thì hoan hỉ vô tận, hắn đi tới gần nàng, hỏi: "Có phải muốn về Phá Vực rồi đúng không?"
Lâu Thất liếc xéo hắn một cái: "Bản cô nương vì sao lại phải quay về?"
Trần Thập ngây ra: "Đế Quân đã, đã nói như vậy rồi, cô nương không cảm động sao?"
Cảm động sao?
Lâu Thất nhếch mép cười khinh khỉnh: "Ai tin chàng nói vậy là thật hay giả chứ? Nhỡ đâu vì để lừa ta quay lại thì sao?" Hậu cung chỉ cần một người, đối với chủ của một nước mà nói thực sự là quá khó rồi. Nam nhân hầu như đều không thể kiềm chế nổi trước sự mê hoặc của mỹ sắc, ở thời hiện đại chế độ một vợ một chồng mà nam nhân còn nghĩ đủ mọi cách để đi ăn vụng các kiểu, huống hồ là chế độ một phu đa thê hợp pháp ở đây, làm gì có kẻ nào ngốc tới nỗi đẩy hết diễm phúc đi chứ?
Đây không phải là nàng nhắm vào Trầm Sát, không tin tưởng Trầm Sát, suy cho cùng chẳng thà nói nằng nàng không tin ở thời đại này nam nhân ở địa vị cao quý lại có cái giác ngộ một đời một kiếp chỉ hai người.
Kể cả có chăng nữa thì cũng phải xem đã rồi tính tiếp. Sao có thể chỉ vì chàng vừa ra một cái công cáo này mà nàng đã vội vẫy đuôi về tự chui đầu vào rọ cơ chứ?