Chương 260
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2493 chữ
- 2020-05-09 12:46:41
Số từ: 2488
Nguồn: Vietwriter
Đám người bên ngoài đống đổ nát đều trở nên nhốn nha nhốn nháo.
Có người nói, "Điên rồi, đám người này điên hết rồi."
Chẳng phải điên sao? Rõ ràng khi nãy có một người kinh dị thoát ra ngoài, câu cuối cùng hắn nói là gì?
Đừng nấu ta.
Bên trong là địa phủ hay sao? Có vạc dầu để nấu người hay sao?
Dù sao đi chăng nữa, từ ba chữ này liền có thể nghe ra, trong đó chắc chắn có gì đó rất kinh khủng, chắc chắn vô cùng hung hiểm.
Bọn họ cũng định thương lượng thương lượng, hoặc xem thử có thể mang theo nhiều chút binh khí các loại đi vào bên trong, còn có người định kết bè cùng nhau vào đó, người nhiều sức mạnh lớn, cùng lắm đến lúc đó quà thưởng chia đều!
Dưới tình trạng như vậy, lại có người dám xông vào bên trong.
Binh lính cản trở: "Trời sáng mới có thể vào trong!"
"Cút!"
Nguyệt tung chưởng đánh bay kẻ đó, phi thân vào trong. Hắn không thể chậm trễ, muộn một chút có thể không đuổi kịp Đế Quân, lúc đó sẽ lớn chuyện mất.
"Bọn ngươi là ai? Có phải muốn cưỡng vào không?" Những binh lính còn lại thấy không cản nổi Nguyệt, bọn họ cũng không dám đuổi vào trong, bèn cản trở bọn người của Đỗ Văn Hội.
Đỗ Văn Hội tung cước đá ngã kẻ đó xuống đất, rống lên một tiếng: "Mau chạy!"
Mau chạy, chạy. Đế Phi không cho bọn họ đi theo, nhưng bây giờ người ở bên trong kia còn chưa biết như thế nào, nếu xảy ra chuyện gì thì rất khó chối bỏ trách nhiệm. Huống chi hiện giờ Đế Quân và Nguyệt đại nhân đã vào trong, bọn họ còn lý do gì để ở lại bên ngoài?
Mười người đi theo hắn xông vào bên trong.
Xông, ai cản giết người đó.
Đám binh lính thấy bọn họ thế đến mạnh mẽ vô cùng dũng mãnh, cuối cùng dứt khoác nhường đường.
"Cho bọn họ vào trong, cho bọn họ đi! Sau khi bước vào cánh cửa này, sinh tử do mệnh! Xảy ra chuyện gì thì đừng trách bọn ta!" Một tướng sĩ gầm giọng thốt ra.
Đỗ Văn Hội chỉ xem như không nghe thấy, dắt theo mười tên thuộc hạ, dùng tốc độ nhanh nhất đi theo hướng của Nguyệt.
...
Trời sắp sáng, Trần Thập không biết đêm nay mình đã trải qua như thế nào, cả đêm hắn chỉ đứng yên ở đây, nhìn vào khe rãnh sâu, không động đậy, toàn thân như đóng băng thành cây trụ đá.
Nhưng hắn sợ mình rời khỏi, hoặc quay người lại, thì sẽ bỏ lỡ hình bóng thoát thân của Lâu Thất. Hắn phải xem, phải chờ đợi ngóng trông!
"Trần Thập."
Cơ thể của Trần Thập run rẩy, quả nhiên không thể tin vào mắt mình. Hắn nghe được giọng nói của ai vậy?
Thân thể đơ cứng của hắn định quay lại, nhưng suýt chút nữa ngã nhào trên đất, mấy ngày chưa được ăn cơm, hôm qua lại trải qua tinh thần lên xuống thất thường, cộng với cả đêm đứng yên ở đây, Trần Thập dường như đã đạt đến cực điểm của sức khỏe, chỉ trụ vững bằng ý chí kiên cường còn sót lại.
Một bàn tay có lực đỡ lấy hắn, đỡ hắn dậy.
"Đế Quân!"
Trần Thập thấy cái người đáng lẽ ra lúc này không nên xuất hiện ở nơi đây, chỉ suýt chút nữa là đau đớn khóc không thành tiếng, những điều khác không kịp nói, cũng không lo lắng nổi, hắn liền chỉ về hướng khe rãnh sâu, gấp gáp nói: "Cô nương xuống dưới kia rồi!"
Giây phút này, Trần Thập suy nghĩ không phải là sự an nguy của Trầm Sát, hắn chỉ nghĩ đến sự an nguy của Lâu Thất, Đế Quân đến rồi, vậy thì phải nhanh chóng tìm cách, nhanh chóng tìm cách cứu lấy nàng!
Nhưng hắn đâu biết lời nói của mình vừa dứt, Trầm Sát đã buông tay ra, sải bước lớn đi vào khe rãnh sâu. Khói đen cuồn cuộn, như đang nói với từng người nhìn thấy nó, đây là địa ngục, nơi đây có thể đến mà không thể trở về!
Âm u lạnh thấu xương. Tử khí.
Trầm Sát chỉ nhìn một lần, sau đó nhảy xuống phía dưới.
"Đế Quân!"
Trần Thập đột nhiên bổ nhào qua đó, nhưng đã sớm không nhìn thấy được bóng dáng của Trầm Sát.
Hắn đích thực không nghĩ đến sự an nguy của Trầm Sát, nhưng cũng không ngờ Trầm Sát không cần suy nghĩ mà nhảy tung xuống dưới!
Phía sau tiếng hét của Nguyệt vang tới, nhanh chóng đến gần. Nguyệt bị tình cảnh trước mặt làm sợ hãi, đến khi nhìn thấy Trần Thập nằm trên mặt đất, hắn vội vàng hỏi: "Trần Thập, có thấy Đế Quân đâu không?"
Trần Thập ở đây, chắc chắn Lâu Thất cũng ở đây, nhưng bây giờ không nhìn thấy người, chẳng lẽ...
Nguyệt kinh hãi nhìn đám khói đen như cuộn sóng, sắc mặt thay đổi mạnh.
Đế Quân không phải là!
Trần Thập dường như thở phào một hơi, chỉ trước mặt: "Cô nương ở dưới đó, Đế Quân nhảy xuống đi cứu cô nương rồi." Đúng vậy, có Đế Quân xuống kia, tỉ lệ thoát hiểm của nàng sẽ cao hơn chăng?
Bây giờ hắn không nghĩ về người nào khác nữa, tuy Lâu Tín rất có thể đã chết và vụ việc này cũng khiến hắn đau nhói lòng, nhưng hắn tin, nếu Lâu Tín ở dưới bờ suối vàng linh thiêng, nhất định cũng mong cô nương bình an vô sự.
Nguyệt hít một hơi lạnh, "Sao ngươi không cản trở Đế Quân?"
Trần Thập ngước đầu, "Tại sao ta phải cản trở Đế Quân?" Hồi đó hắn ở Phá Vực, trước mặt của Nguyệt cũng tự xưng thuộc hạ, nhưng bây giờ hắn không còn là thị vệ của Phá Vực nữa, hắn không còn là thuộc hạ của Nguyệt, chủ tử của hắn là Lâu Thất, cho nên hắn không tự xưng thuộc hạ ở trước mặt của Nguyệt.
Nguyệt giận dữ nói: ""Ngươi không biết dưới kia có nguy hiểm sao?"
"Ta biết!" Trần Thập cũng nâng cao giọng nói, "Ta biết! Nhưng Đế Quân xuống dưới kia để cứu cô nương!"
Chỉ cần xuống kia cứu cô nương, ai đi hắn cũng sẽ không cản trở!
Nguyệt không tin vào mắt mình nhìn Trần Thập chăm chú, phát hiện bây giờ hắn thay đổi rồi. "Lỡ như Đế Quân gặp nguy thì sao?"
Trần Thập nói: "Dưới kia có nguy hiểm ra sao, cũng phải cứu cô nương! Cô nương một lòng một dạ vì Đế Quân, Đế Quân dù phải mạo hiểm cũng phải đi cứu cô nương thì có làm sao?"
"Trần Thập, ngươi xem mình chỉ là người của riêng Lâu Thất rồi sao? Ngươi đã quên đi sự trung thành với Đế Quân?"
"Ta không quên! Chỉ là, bây giờ ta là thị vệ của cô nương! Trong lòng của ta, cô nương quan trọng nhất!" Cho dù là Đế Quân, cũng phải đứng qua một bên!
Trần Thập nói chắc như đinh đóng cột.
Trong lòng của Nguyệt kinh hãi, hoàn toàn không thể ngờ bây giờ Trần Thập đã thay đổi thành bộ dạng như vậy.
Lúc xưa, Trần Thập, Lâu Tín, những người này đều đi theo Đế Quân chinh chiến, tiến vào khu hoang dại Phá Vực, công chiếm thành Phá Vực, đánh chiếm giang sơn. Bọn họ đều là thị vệ dũng mãnh nhất trung thành nhất bên cạnh Đế Quân, một lòng một dạ vì Đế Quân!
Nhưng chỉ một thời gian ngắn ngủi, trái tim của hắn đã hướng về Lâu Thất, trong mắt của Trần Thập. Nguyệt thấy được trong đó có một đóm lửa thiêu cháy rực rỡ! Đó là khăng khăng một lòng thề sống thề chết bên cạnh Lâu Thất! Lâu Thất chính là đóm lửa đó trong mắt của hắn ta!
Rốt cuộc Lâu Thất đã làm gì, có thể thu phục trái tim của Trần Thập? Lâu Thất rốt cuộc đã làm gì, khiến một Trần Thập yên tĩnh nội tâm như trước kia, đã bao trùm lên con người một làn hơi nhiệt liệt của hiện giờ?
"Đế Quân, Đế Phi, bọn ta cũng phải cứu, ngươi mau nói với ta tình hình hiện tại." Nguyệt thỏa hiệp, trên thực tế hắn cũng muốn cứu Lâu Thất, nhưng hắn không giống với Trần Thập, trong lòng của hắn, Đế Quân quan trọng nhất.
...
Lâu Thất hít thở nhẹ một hơi, trong lòng nổi lên một cơn buồn bực.
Một đêm trôi qua, nàng vẫn chưa tìm được bọn người của Lâu Tín, nhưng lại nhìn thấy rất nhiều thi thể. Những người này giống như mới từ bên ngoài kia vào đây, nàng không biết tại sao những người này lại chết ở đây, nhưng nhìn giống như từng người bị té chết, té nát nhừ.
Điều nàng không biết đó là, khi nàng vừa vào cánh cửa đó, đích thực là bà lão cố tình mở cho nàng. Đống vải quần áo nát vụn, có thể do bà lão cố tình treo lên. Mục đích là dụ nàng đi vào cái nơi nung dầu xác, bà lão tưởng Lâu Thất không thể đi ra, bà định nhốt Lâu Thất ở trong đó vài ngày, cho đói đến tay chân rã rời, bà chỉ cần nhẹ nhàng ra hốt người là được, dù sao thì trong tay bà còn có chút việc chưa hoàn thành.
Và sau khi nàng đi vào, cánh cửa đó liền bị đóng lại. Bọn họ mở một cánh cửa khác ra, có thể dẫn dụ người bên ngoài vào đó, bọn họ có người trông giữ ở mọi nơi, truy sát những kẻ bên ngoài muốn xông vào đây, sau khi giết chết sẽ có người vận chuyển đến một nơi khác ở khe rãnh sâu, trực tiếp ném xác của bọn họ xuống.
Ở đây còn lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Lâu Thất, nhưng đường đi vòng quanh rất nhiều, nàng đi lẩn quẩn nửa đêm mới tìm được một thạch động có chút an toàn thích hợp để nghỉ ngơi, rúc ở bên trong nghỉ ngơi chừng một canh giờ. Có một điểm đáng mừng đó là, bởi vì không gian ở đây đủ to, nên tử khí ở phía sau có chút mỏng, nếu bọn người Lâu Tín bị dắt đến phía sau, có lẽ không sao.
Chỉ hi vọng bọn họ chưa bị hạ độc thủ.
Lâu Thất cảm thấy mình sắp đói đến ngất xỉu, dược hoàn cho Tử Vân Hồ đã ăn hết một nửa, nàng cũng ăn một ít, nếu vẫn không tìm được đồ ăn, thì sẽ bị đói chết ở nơi đây.
Chỉ là luyện võ công có nội lực, cuối cùng cũng không thể giống như những người tu tiên trong truyền thuyết né cốc không cần ăn ngũ cốc tạp lương.
Nàng đang định đi từ trong động ra, nhưng đột nhiên nghe được giọng nói truyền qua từ vách đá. Bỗng dưng nàng thu hồi bước chân, áp sát lỗ tai vào vách tường thám thính.
"Phụ thân, cũng không biết ai lan truyền tin tức về Thốn U Quả, bây giờ có rất nhiều người bao vây ở ngoài kia, mỗi ngày có người đi vào đây, mình giết sạch cũng không phải là cách. Một lần vào mười lăm người vẫn có thể giết, nếu như bọn họ cùng nhau đi vào thì sao?"
Lâu Thất nghe đến đấy có chút kì dị, đây là tin tức đầu tiên về hoàn cảnh bên ngoài mà nàng thám thính được.
Chẳng lẽ hiện giờ ngoài đống đổ nát đến nhiều người muốn tìm kiếm Thốn U Quả sao? Thốn U Quản, Thốn U Quả, sao nàng cảm thấy cái tên gọi này thật quen tai?
Đôt nhiên, trong đầu Lâu Thất lóe lên một tia sáng, và trở nên vui mừng.
Thốn U Quả, một trong những loại dược dẫn cho Trầm Sát!
Ông trời, kiếp trước có phải nàng đã nợ Trầm Sát không? Nghe đến Thốn U Quả, nàng không tìm được sẽ không cam lòng?
Lâu Thất đè nén cơn dậy sóng trong lòng, tiếp tục liệm hơi tức nghe lén.
Dường như vấn đề này khiến người khác khó chịu, trầm ngâm một hồi, có một âm thanh già nua vang lên: "Nếu đến sau cùng không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể bỏ rơi địa phương này, bắt đầu đi tìm một nơi mới để lập gia."
"Con không muốn đi!" Giọng thanh trẻ trung kia nâng cao, mang theo sự không cam chịu và phẫn nộ: "Chúng ta như vậy cũng đâu phải do mình tự muốn, ai biết được tại sao chúng ta trở nên bộ dạng người không giống người quỷ không giống quỷ? Năm đó, chúng ta bị phát hiện, bị ép rời khỏi thôn núi của tổ tiên bao đời, khó khăn lắm mới tìm được một nơi thích hợp với chúng ta, bây giờ lại dọn tiếp, phải dọn đi đâu?"
"Đó cũng chẳng phải là không có cách hay sao? Tình hình của chúng ta, Vấn Thiên Sơn không giúp đỡ, năm xưa vì cứu mạng của con, còn nợ Vấn Thiên Sơn một ân tình, bây giờ thánh nữ hứa hẹn, chỉ cần hoàn thành ước nguyện cho cô ta, tương lai sẽ dốc hết sức lực tìm cách cứu chữa tộc quỷ nhân của chúng ta. Cho nên, con trai, vẫn nên nhanh chóng tìm kiếm Lâu Thất, dâng tặng nàng ta cho kẻ thanh niên trai tráng của tộc người, tiến hành nghi lễ trước, sau đó các ngươi nhanh chóng mang người đến lối ra vào bí mật. Nếu người bên ngoài đều tràn ập vào đây, các ngươi hãy bỏ chạy."
Lâu Thất nghe được trong lòng kinh hãi.
Tộc quỷ nhân!
Sao nàng quên bén chuyện này! Khi còn nhỏ, lão đạo sĩ thối có kể qua với nàng!
Nhưng, nhớ đến chuyện tộc quỷ nhân, nghe sao cũng không kinh dị bằng chuyện Nạp Lan Họa Tâm nhờ tộc quỷ nhân tiêu diệt nàng.
Ngoài sự kinh hãi còn là cơn thịnh nộ vô biên.
Nạp Lan Họa Tâm!
Thì ra, tất cả những thứ này là ý kiến của Nạp Lan Họa Tâm! Nạp Lan Họa Tâm muốn nàng trở thành cơ khí sinh sản cho tộc quỷ nhân!