Chương 394


Số từ: 2271
Nguồn: Vietwriter
Tuyết lập tức kinh hãi, vì rõ ràng họ nhìn thấy mấy người Trầm Sát và Lâu Thất, bọn họ không hề ra tay, lúc này luồng lực lưu quang màu đen đã rất lớn, cô ta vội vàng vùi mặt vào lòng Tây Trường Ly: "Điện hạ."
Tây Trường Ly vung tay, hất ám khí đó nhưng đó chẳng qua chỉ là một mũi tên ô thiết gãy nhặt đại được ở đâu đó.
Tuyết biết lúc này Tây Trường Ly nhất định sẽ cứu cô ta vì Tây Trường Ly muốn khiêu khích Trầm Sát, tới bản thân cô ta cũng không kìm lòng được đưa mắt nhìn Trầm Sát, xem hắn có tỏ ra đố kỵ hoặc phẫn nộ khi thấy cô ta nằm trong lòng Tây Trường Ly hay không.
Nhưng cô ta phải thất vọng rồi, Trầm Sát không buồn nhìn cô ta, ngược lại lại ôm chặt Lâu Thất hơn, hai người đồng loạt quay đầu lại.
Dưới ánh trăng, ba bóng người bay tới, người đi đầu mặc y phục màu trắng ngà nhưng lại sáng hơn ánh trăng.
Lâu Thất nhíu mày, lẩm bẩm: "Hách Liên Quyết đúng là âm hồn bất tán."
"Thất Thất quen hắn ta?"
"Gặp ở Cầm Sơn."
Nam nhân này vừa xuất hiện, hai mắt Trầm Sát liền nheo lại.
Nếu như nữ nhân nhìn thấy Hách Liên Quyết sẽ bị thần thái của hắn quyến rũ, còn nam nhân nhìn thấy Hách Liên Quyết sẽ cảm thấy sự uy hiếp.
Đối với Trầm Sát, người đàn ông này là người đầu tiên hắn gặp tính tới thời điểm hiện tại khiến hắn cảm thấy hơi căng thẳng.
Nhưng điều đó không là gì, hắn chưa sợ ai bao giờ. Điều hắn để bụng là Lâu Thất quen với gã ta, hơn nữa lại còn gọi tên của hắn, gọi tự nhiên như vậy.
Hắn có thể nhận ra thân phận của hắn ta chắc chắn không thấp, người này hắn hoàn toàn không quen, ở đại lục Tứ Phương từ khi nào có thêm một nhân vật thế này? Vì thế lần đầu gặp mặt đã nói tên họ cho Lâu Thất, điều đó nghĩa là gì?
Dù sao thì đế quân đại thần suy nghĩ bằng kinh nghiệm của cá nhân, giống như khi xưa hắn nói tên họ của mình cho Lâu Thất, khi đó chẳng phải cũng cảm thấy nàng rất thú vị đó sao?
Nghĩ vậy, tên Hách Liên quyết này lẽ nào cũng thấy Lâu Thất rất thú vị? Thú vị chẳng mấy chốc sẽ biến thành thích.
Nghĩ tới đây, đế quân đại thần mặt đen như đí nồi, lập tức có ý thù địch với Hách Liên Quyết.
Đương nhiên mặc dù trong lòng có đế quân đại thần có ý thù địch nhưng trên mặt vẫn không hề biểu hiện gì, lạnh lùng giống như dung nhan đóng băng vậy.
Lâu Thất ngẩng đầu nhìn hắn, muốn quay ra nhìn Hách Liên Quyết thì bị Trầm Sát ôm chặt, không cho nàng quay đầu lại, nhìn gì mà nhìn, có gì đáng nhìn,
Họ đều cưỡi ngựa, còn ba người Hách Liên Quyết đứng trên mặt đất, theo lý mà nói bọn họ sẽ có cảm giác thấp hơn một cái đầu vì phải ngẩng đầu nhìn họ, nhưng trên người Hách Liên Quyết hoàn toàn không nhìn thấy loại cảm giác thấp hơn đó, hắn đứng đấy, sau lưng là màn lửa đỏ kì dị thiêu đốt máu thịt, khiến hắn càng trở lên tuấn tú vô song.
Tuyết nhìn thấy người đàn ông như vậy cũng quên mất phải nói gì với Tây Trường Ly, hoàn toàn không phát hiện ra nét mặt có phần biến đổi của Tây Trường Ly.
Vốn dĩ phong thái của một mình Trầm Sát ở trên hắn đã khiến hắn rất tức giận rồi, bây giờ lại có thêm một kẻ nữa, cảm giác này thật sự tồi tệ.
Họ đều quan sát Hách Liên Quyết, Hách Liên Quyết đầu tiên chú ý tới là Lâu Thất, mới một canh giờ chưa gặp, Lâu Thất đã xuất hiện ở đây, hơn nữa lại đổi một bộ trang phục quái dị, và còn cưỡi chung ngựa với một người đàn ông, hai người thân mật như vậy chỉ cần không mù cũng nhận ra quan hệ giữa nàng và người đàn ông này không bình thường.
Tuyết thấy người vừa tới chỉ chú ý tới Trầm Sát và Lâu Thất, trong lòng lại dấy lên đố kỵ: "Công tử ơi, Tuyết Nhi và ngươi không oán không thù, tại sao ngươi vừa tới đã sử dụng ám khí với ta?"
Mặc dù là trách móc, nhưng vẻ mặt không hề tỏa ra giận dữ, ngược lại còn có chút phong tình. Cô ta cực kì ghét Chu Thắng, nhưng những ngày qua Chu Thắng và Hỉ Nhi làm chuyện đó ở phòng bên cạnh khiến cô ta cũng có hiểu biết đôi chút về chuyện nam nữ, sau đó lại gặp Tây Trường Ly, cô ta trao thân cho hắn, từ thiếu nữ biến thành đàn bà, tính tình giống như đã được giải phóng, bây giờ cả người đều đã có thay đổi.
Tây Tường Ly nào không nghe ra ý định quyến rũ trong lời nói của cô ta, nếu không sao lại phải xưng tên của mình?
Còn "Tuyết Nhi" nữa chứ, là sợ đối phương không biết tên cô ta vậy?
Nhưng bây giờ hắn cũng muốn biết lai lịch của người đàn ông này, vì thế không hề lên tiếng.
Ánh mắt Hách Liên Quyết lạnh nhạt nhìn cô ta, sau đó nói một câu khiến Tuyết suýt chút nữa hộc máu.
"Vừa nãy ngươi có sát ý với Lâu Thất, sao có thể dung thứ cho ngươi."
Lời này có nghĩa là hắn đang giúp Lâu Thất trút giận?
Tuyệt giận dữ bật cười, chỉ vào Lâu Thất nói với Trầm Sát: "Trầm Sát! Bây giờ ngươi nhìn thấy rõ rồi chứ, Lâu Thất là ả lẳng lơ, chuyên đi dụ dỗ đàn ông, người đàn bà như vậy mà ngươi cũng coi là báu vật."
Cô ta nói xong, khí áp lập tức giảm xuống, cô ta nghe thấy Hách Liên Quyết hạ lệnh cho thủ vệ bên cạnh: "Lam Y, vả vào miệng."
"Tuân lệnh!"
Lam Y hành động, vụt một cái đã lao về phía Tây Trường Ly.
Nhưng hắn đang ở giữa chừng, một sợi xích bất ngờ tấn công hắn, sợi xích như linh xà, rõ ràng hắn đã né tránh rồi nhưng nó vẫn như một vật thể sống, bám sát sau lưng, khiến hắn không thể né tránh, bị sợi xích quấn lấy, sau đó kéo mạnh lại, vứt về phía Hách Liên Quyết.
Người ra tay là Trầm Sát.
Tuyết nhìn thấy vậy, trái tim như lỗi một nhịp!
Cô ta nhìn Trầm Sát bằng ánh mắt hi vọng, có phải hắn không nỡ để nàng xảy ra chuyện? Hắn đang cứu cô ta chăng?
Nhưng vẫn chưa đợi cô ta kịp vui mừng thì đã nghe thấy tiếng Trầm Sát lạnh lùng nói: "Nữ nhân của bổn đế quân, không cần người khác bảo vệ."
Hắn vừa dứt lời, Thiên Nhất và Địa Nhị đồng loạt cưỡi ngựa giết về phía Tây Trường Ly, kiếm trong tay họ đâm về phía Tuyết ở trong lòng Tây Trường Ly.
"Kẻ nhục mạ đế phi, chết!"
Tuyết mặt tái mét.
Thì ra không phải Trầm Sát muốn bảo vệ cô ta mà là muốn tự mình giết cô ta!
Cô ta bật cười thê lương, ánh mắt bắt đầu tập trung hận ý: "Điện hạ..." Bây giờ cô ta chỉ còn lại Tây Trường Ly thôi, hi vọng Tây Trường Ly có thể bảo vệ mình.
Nhưng khi cô ta định dựa vào lòng Tây Trường Ly thì Tây Trường Ly nắm lấy cô ta, ném cô ta về phía Thiên Nhất và Địa Nhị, đồng thời nói lớn: "Người đàn bà này không liên quan gì tới chúng ta cả, trả lại cho các người."
Nói xong hắn lập tức vung tay dẫn theo mấy thuộc hạ phi ngựa bỏ đi.
Tuyết ngã xuống đất, cảm giác đau đớn trên người không thể sánh bằng sự kinh hãi và phẫn nộ trong lòng cô ta lúc này: "Ly vương tử! Điện hạ! Sao người có thể nhẫn tâm bỏ lại Tuyết Nhi!"
Nhưng cho dù cô ta có gọi thế nào đi nữa, Tây Trường Ly cũng không quay đầu lại.
Trầm Sát và Lâu Thất đồng loạt nheo mắt, họ biết Phi Hoan là do Tây Trường Ly phái tới, vốn dĩ không nên thả hắn đi, nhưng bây giờ còn có một Hách Liên Quyết, cho dù không phải kẻ địch thì cũng tuyệt đối không phải bạn bè, hơn nữa Trầm Sát trải qua mấy trận khổ chiến ban nãy, hiện giờ trạng thái không bằng lúc đỉnh cao, nếu giữ lại đám người Tây Trường Ly cũng không phải là một việc tốt đẹp gì.
Trầm Sát nhìn thấy Tuyết và Tây Trường Ly cùng tới đây liền đoán ra được, cô ta chắc chắn có liên quan tới vụ việc tiết lộ hành tung của họ, vì thế hắn đã có ý giết cô ta, vốn dĩ đã tha mạng cho cô ta nhưng cô ta cứ nhất quyết tự tìm tới chỗ chết.
"Giết!"
Hắn nói ra một chữ lạnh lùng, không hề có chút do dự nào, điều này khiến trái tim Tuyết giống như rơi vào hố băng, nhưng không đợi cô ta lên tiếng, Thiên Nhân đã đâm một kiếm, cắm thẳng vào yết hầu của cô ta.
Tuyết tới chết cũng không ngờ được rằng, những cách tượng mà cô ta lên kế hoạch không có việc nào thành công. Cô ta không nhìn thấy Trầm Sát bị giết, áy náy và hối hận với cô ta, cũng không nhìn thấy Lâu Thất bị giết, càng không có cơ hội cùng Tây Trường Ly rời khỏi Phá Vực, tới Tây Cương làm vương tử phi.
Lâu Thất liếc nhìn Tuyết đã chết, mắt trợn trừng, trong lòng không hề đồng cảm. Người của Thần Tiễn Sơn Trang tới giết nàng, dám nói không có liên quan tới Tuyết? Cô ta thường thích tự tìm đường chết.
"Lâu Thất cô nương, trước đây chúng ta đã có ước định, cô nương bây giờ có thể đi cùng Quyết không?" Giọng nói trong trẻo của Hách Liên Quyết vang lên, Lâu Thất lập tức cảm thấy khí lạnh tỏa ra quanh người Trầm Sát.
"Ước định?" Giọng hắn còn hạ thấp hơn cả giọng Hách Liên Quyết, nghe vào tai thường có ý uy hiếp.
Hắn quay đầu lại đối đầu với Hách Liên Quyết.
Gió đêm thổi bay tóc của hai người, một người y bào màu đen, một người y bào màu trắng ngà, lạnh lùng tuấn mỹ và tuấn tú lãnh đạm, hai loại người, nhưng đều khiến người khác khó dời mắt.
"Bổn đế quân không biết rằng các hạ lấy đâu ra dũng khí, đứng trước mặt bổn đế quân đòi dẫn ái phi của bổn đế quân đi."
Hách Liên Quyết lóe lên ánh sáng tu tối.
Hắn vốn dĩ đã cho Lam Y và Thanh Y đi tìm tung tích của Lâu Thất, cũng điều tra ra quan hệ của nàng và đế quân Phá Vực, nhưng không ngờ ra khỏi Cầm Sơn liền gặp những người này, và Lâu Thất cũng ở trong số đó.
Và bất ngờ hơn cả là nàng lại là đế phi Phá Vực.
Kết quả này hắn không thích.
Nhưng hắn đã bỏ qua sự không thích vô cớ này, hắn nhất định phải dẫn Lâu Thất đi, không cần biết nàng có thân phận gì.
"Ngươi là đế quân Phá Vực?" Hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Trầm Sát. Trong lòng có chút kinh ngạc, không ngờ đại lục Tứ Phương lại có nhân vật như thế này.
"Ngươi là người của đại lục Long Ngâm." Trầm Sát dùng câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.
Họ chưa từng nghe thấy nhân vật này ở đại lục Tứ Phương.
Tin họ nhận được là Cầm Sơn động đất đường bị chặn, nhưng ba người này có thể nhanh chóng ra được, chứng tỏ bản lĩnh không nhỏ.
Hách Liên Quyết không thừa nhận cũng không phủ nhận, ánh mắt nhìn sang Lâu Thất: "Lâu cô nương đã đồng ý đi theo ta, ngươi buông tay đi."
"Chán sống rồi à?" Kiếm trong tay Trầm Sát chỉ về phía hắn.
Thanh Y và Lam Y giật mình, "Thần binh?"
Ở đại lục Tứ Phương này lại vẫn có thể nhìn thấy được thần binh bảo kiếm đáng kinh ngạc thế này! Họ lập tức đứng trước Hách Liên Quyết, nhưng bị hắn nhẹ nhàng ra lệnh lui xuống.
"Lui xuống!"
"Vâng!" Hai người bất đắc dĩ đành lui xuống, trong lòng rất ảo não, đối mặt với người của đại lục Tứ Phương họ lại như thể đối mặt với kẻ địch mạnh, thực sự đã rơi xuống thế yếu.
Lâu Thất giữ lấy tay cầm kiếm của Trầm Sát. Nàng biết võ công của Hách Liên Quyết, nàng cho rằng trước đây hắn chưa dùng hết toàn lực, bây giờ Trầm Sát đã kiệt sức chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đế Vương Sủng Ái.