Chương 407


Số từ: 2534
Nguồn: Vietwriter
Trái phải trước sau đồng thời có ánh sáng của bảo kiếm lóe lên đâm qua đây, động tác vừa nhanh vừa tàn ác, nội lực của bốn người đều cực kì thâm hậu, kiếm xuất ra mang theo kiếm khí kinh khủng, võ công của Ưng vốn dĩ thuộc hàng thượng đẳng, nhưng bây giờ hắn một chọi bốn, bên cạnh còn có mấy kẻ canh chừng chờ đợi cơ hội đâm thêm một nhát, hắn thật tình lực bất tòng tâm.
Bụp một tiếng, kiếm của kẻ bên trái đâm trước vào cánh tay của hắn, kiếm xuyên thẳng qua cánh tay trái, dường như đang đâm tiếp vào dưới nách của hắn.
"Ưng đại nhân!"
Lâu Tín thấy Ưng hội đồng bị thương, trong lòng sợ hãi, điều đầu tiên nghĩ đến là cố gắng giết đến gần chỗ của hắn, hai người kề cận bên cạnh, có thể ứng phó ổn một chút, nhưng khi hắn vừa động, bèn có vài người định xông qua phía của hắn, tiến về và đâm vào Trầm Sát đang nằm trên lưng của Thiên Ảnh.
"Ta !" Trong lúc gấp gáp hắn đã chửi bậy, chỉ có thể quay người múa kiếm cố gắng đỡ lấy những kẻ đó.
Ba cây kiếm lúc đó chặt xuống đỉnh đầu của hắn, Lâu Tín cắn răng, lập tức giơ tay đặt kiếm ngang trên đầu, đồng thời đỡ lấy ba cây kiếm kia.
Ba người kia dùng lực, đè nén xuống, Lâu Tín chỉ cảm thấy nặng như núi đè, đột nhiên đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống. Nhưng hắn vẫn chống chọi không buông, phát huy mười phần công lực, ráng sức đỡ lấy, một chân giơ lên, đá vào cái bụng của một kẻ khác, "Đi chết đi!"
Kẻ đó không ngờ hắn còn có thể phản kháng lại, bị hắn đá một cước lui tận ba bước. Lực đạo đè nén đột nhiên vơi đi rất nhiều, Lâu Tín hét to một tiếng, một cú đánh bay bọn chúng, và bay lên, giơ cao kiếm chém nghiêng xuống dưới, máu hoa tung nở.
Tuy hắn đã giết được một người, nhưng đối phương vẫn còn rất nhiều người.
Quay đầu nhìn, sắc mặt của Ưng trắng bệch, ngực đã bị trúng một kiếm, nhưng bên cạnh hắn đã gục xuống ba người!
"Ưng đại nhân vẫn còn ổn chứ?"
"Chưa chết được!"
Ưng cũng hét lên một tiếng, một kiếm phóng sang kẻ địch đang định xông về phía của Thiên Ảnh.
Thiên Ảnh hoàn toàn bình tĩnh, cõng Trầm Sát mắt sáng như điện, linh hoạt né tránh sự công kích của đối thủ, và còn bảo vệ Đế Quân sau lưng mình.
Kẻ đeo mặt nạ y phục trắng kia đang ở phía sau hắn sống chết với bọn kia, vừa mới bắt đầu Thiên Ảnh cũng phân tâm ra để ý hắn, sau đó không thấy hắn có vấn đề gì, vả lại sự tấn công của bọn người kia thật sự quá mạnh mẽ, hắn chạy trốn cũng hao tổn nhiều sức lực lắm, cho nên không còn để ý đến hắn ta nữa.
Dựa dẫm vào nơi hiểm yếu để chống chọi lại.
Trên cơ thể của ba người đều mang đầy vết thương, nhưng cũng chỉ mới giết được mười mấy người của đối phương, còn khoảng ba mươi mấy gần bốn chục người tiếp tục bao vây tấn công.
"Sớm muộn gì cũng chết, các ngươi vẫn muốn chết theo kiểu mệt cạn sức mình đầy vết thương." Mày trắng đứng ở vòng ngoài, dõi theo bọn họ bèn lộ ra vẻ bực bội. Có ba bốn người như vậy, mà giết nhiều thuộc hạ của hắn đến thế, hắn đột nhiên rống tiếng sư tử, sóng âm chấn đến nỗi động tác của ba người Ưng và Lâu Tín Thiên Ảnh sững lại.
Lâu Tín "phụt" một ngụm máu to.
Đầu gối của Thiên Ảnh bỗng nhiên mất sức, quỳ một gối xuống, suýt đỡ không nổi Trầm Sát thân hình cao to.
Và ngay lúc này, một sức mạnh bỗng giật Trầm Sát qua bên kia, lưng của hắn được thả lỏng nhẹ nhàng, nhưng liền kinh hoảng tột cùng, nhanh tay bắt ngược ra phía sau, vẫn chậm chân một bước, chỉ kịp nhìn thấy kẻ đeo mặt nạ y phục trắng dắt lấy Trầm Sát, nhảy tung lên vài bước trở lại vào khu rừng phía trong kia.
"Đế Quân!" Mắt Thiên Ảnh muốn nứt toạc ra.
Ưng và Lâu Tín nghe được tiếng la, trong lòng chấn động, đồng thời vội vàng xoay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng này, hai người suýt chút nữa phun một ngụm máu to.
Kẻ đeo mặt nạ y phục trắng quả nhiên có ý đồ!
Bọn họ sao có thể tin tưởng hắn được chứ, sao có thể tin tưởng hắn cơ!
Trong thoáng chốc, Ưng hối hận đến xanh cả ruột!
"Một nửa người đuổi theo, một nửa ở lại giải quyết ba kẻ này." Mày trắng hừ lạnh một tiếng, đôi cánh triển ra, cả con người như một con hạc lớn, nhanh chóng bay đi đuổi theo hướng của kẻ đeo mặt nạ y phục trắng kia. Khinh công của hắn thuộc hạng nhanh nhất, nội lực tu vi của hắn thuộc hạng thâm hậu nhất!
"Đế Quân!" Thiên Ảnh đỏ ngầu cả mắt, như không cần mạng sống vung kiếm càn quét kẻ địch dám cản trở ở phía trước, hắn chỉ sử dụng cách đánh tấn công không thèm phòng thủ, trên người bị chém bao nhiêu vết không thèm quan tâm, trong đầu của hắn chỉ có một mục đích, giết ra vòng vây, đuổi theo người đó, bảo vệ Đế Quân!
"A!" Ưng đâm một nhát vào ngực của kẻ địch, đôi tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, điên cuồng đỡ lấy và nhanh chóng bay ra phía sau, ép thúc mọi người không thể tiếp cận trong giây lát.
"Cô nương! Cô nương!" Lâu Tín một kiếm chém ngã một người, ngưỡng đầu cuồng nộ gào thét.
Cô nương người đang ở đâu!
Ở bên đây, ba người đang chìm đắm trong bể máu, ở chỗ kia, nam nhân đeo mặt nạ y phục trắng đỡ lấy Trầm Sát có chút quá sức.
Quay đầu nhìn có kẻ đang đuổi theo không tha, hắn bực bội thì thầm một câu: "Thật là một đống ruồi bâu."
Hắn xách theo Trầm Sát, xem ra không có khả năng thoát thân hoàn toàn rồi, cần phải dùng cách nào đó mới được.
Phía trước có một đống cây dương xỉ mọc um tùm, trong lòng hắn động đậy, lập tức ném Trầm Sát vào trong kia, quả nhiên, đống dương xỉ um tùm đó đã che lấp hoàn toàn con người của hắn ta. Và hắn không có dừng lại, tiếp tục bay về phía trước như một làn khói vu vơ.
Chẳng bao lâu, đám người phía sau kia quả nhiên đuổi theo phương hướng này, không một ai đáp lại.
Trầm Sát đau đến cực độ, nhưng ý thức của hắn vẫn còn rất tỉnh táo, và bởi vì như vậy, hắn nhìn thấy được cả quá trình, cũng nhìn thấy được vết thương trên người của Lâu Tín và Ưng, nghe được nói lời của mày trắng. Bởi vì sự tỉnh táo của hắn, hắn mới biết lúc này, ba người Ưng chắc chắn đang lành ít dữ nhiều, nếu không có người nào xuất hiện, ba người bọn họ làm sao đấu lại hai mươi mấy kẻ sát thủ kia.
Ưng và Thiên Ảnh đã đi theo hắn được một thời gian dài, hắn đương nhiên không muốn bọn họ nộp mạng tại đây, và còn có một Lâu Tín nữa, Trần Thập và Lâu Tín năm xưa lựa chọn rời khỏi đi theo Lâu Thất ở cửa Cửu Tiêu Điện, hắn bèn biết hai người bọn họ đã nằm trong trái tim của Lâu Thất rồi, nếu Lâu Tín chết ở đây, không biết Lâu Thất sẽ đau lòng đến cỡ nào.
Và những điều này khoan hãy nói, ba người bọn họ đối với hắn đều rất quan trọng, nhưng không bằng vị trí của Lâu Thất trong lòng hắn. Bây giờ Lâu Thất không rõ tung tích, trong lòng hắn nôn nóng muốn thiêu trụi cả trái tim thành tro xám.
Nàng có gặp nguy hiểm gì không? Có lâm vào cảnh khốn khổ nào không? Hay là, đã gặp phải người nào rồi?
Chưa bao giờ Trầm Sát nôn nóng như lúc này, đôi mắt tràn đầy máu tơ như biển lửa gợn sóng, từ lần đầu tiên cổ độc phát tác, từ lúc biết cơ thể mình bị trúng độc đến giây phút khi nãy, chưa bao giờ hận thù cái kẻ hạ cổ độc cho mình như bây giờ! Nếu hắn không bị trúng phải cổ độc bá đạo có thể nuốt máu, với tài năng bẩm sinh thiên hạ không ai sánh bằng của hắn, thì tu vi của hắn hiện giờ chắc chắn đã vượt lên mấy cấp bậc, cho dù Hách Liên Quyết kia đến từ đại lục Long Ngâm, tu vi hơn người, cũng không đến nỗi khiến hắn tổn hao nội lực trong người. Nếu hắn không bị trúng cổ độc, lần này đâu cho phép những kẻ đó dám cả gan làm bậy trước mặt hắn.
Cơn giận dữ trong lòng của hắn như mưa gió cuồng sóng, thao thao bất tuyệt, càng tích càng sâu, càng tích càng nặng, còn nặng hơn nhiều so với lần trước nhìn thấy Lâu Thất bị đuối nước ở bến nước của Vân Phong Sơn Trang sắp sửa mất mạng, máu trong tim càng dồn dập nhiều hơn thế nữa, trực tiếp xông thẳng lên, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó rơi vương vãi, phủ đầy mặt của chính mình.
Ngay cả Lâu Thất cũng không thể nào ngờ được, trước kia nàng làm mọi thứ cho Trầm Sát, từng vụ từng vụ tích tụ lại, từng giọt từng giọt ngưng đọng ra hiệu quả... sau khi phun trào ngụm máu trong tim, Trầm Sát quả nhiên phát hiện sự bất lực không thể động đậy cơ thể của mình và cảm giác nặng nề tự động biến mất.
Hắn nhúc nhích được rồi, và, nội lực dường như đang tích tụ dữ dằn. Chỉ là, hắn càng đau hơn nữa, nỗi đau đó như cuồng phong bão lớn đột kích khắp con người của hắn, khiến hắn suýt chút nữa gào thét ra ngoài.
Trầm Sát chỉ cắn chặt răng, nhảy từ trong bụi cỏ ra, lập tức chạy ngược về hướng đến, tốc độ đó, còn nhanh hơn vài phần so với trước kia, như một con người bay.
Và ở nơi kia, mùi máu tanh tưởi như bể máu dưới âm phủ.
Lâu Tín, Thiên Ảnh và Ưng ba người đã nhuốm đầy máu trên thân thể, có máu của bọn họ, cũng có máu của đối thủ. Trên mặt đất nằm gần hai mươi bộ xác chết, bởi vì ba người bọn họ cực kì bi nộ và nôn nóng, kích phát ra sự tiềm năng to lớn trong người mình, giết giết giết, hạ thủ vô cùng hung tàn và không màn sợ sệt, toàn đánh theo phương pháp không muốn sống, tự lực đỡ lấy sự bao vây công kích của hơn hai mươi tên cao thủ, và chém giết hơn phân nửa.
Chỉ là càng mạnh, cũng phải có lúc kiệt sức, vết thương trên thân thể cũng khiến bọn họ mất máu nhiều, kiếm trong tay cảm giác càng lúc càng nặng nề.
"Mẹ kiếp, không ngờ bổn vệ đi theo Đế Quân đánh giết bấy lâu nay, lại phải chết trong tay của bọn sâu thối này, thật là chết không nhắm mắt!"
Ưng dốc toàn lực giết thêm được một người, đôi mắt kia đã trở nên đỏ ngầu.
"Thuộc hạ chưa bảo vệ Đế Quân chu toàn, cái mạng này thì đáng lẽ phải dâng lên!" Sắc mặt của Thiên Ảnh u uất.
Lâu Tín khóc mếu cả mặt: "Ta muốn được gặp mặt cô nương của ta lần cuối cùng!"
Xung quanh bèn có một người âm u và phẫn nộ phán: "Yên tâm, bọn ta sẽ tiễn các ngươi xuống địa phủ đoàn viên!" Thật là đáng chết, không ngờ ba người này quá ngoan cố, và giết nhiều người của bọn họ đến như vậy! Đợi chút phải ngàn dao róc xương bọn chúng mới được.
"Hành hạ đến chết ba người này cho lão tử!"
"Bổn Đế Quân còn ở đây, ai cho các ngươi cái gan đó?"
Một âm thanh vô cùng thâm lạnh, dường như đến từ cửu u địa ngục đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn chúng, gió âm u lành lạnh, mang theo mùi vị của sự chết chóc, bổ nhào về phía bọn họ.
Bọn họ sợ hãi quay đầu, liền nhìn thấy Trầm Sát máu tươi đầy mình vượt gió mà tới, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn phủ lên một lớp máu, càng hiện rõ vẻ đẹp yêu dị, kèm theo vẻ ngoài băng giá lạnh lùng, nhìn một phen bèn khiến người khác lạnh gáy từ bên trong người. Hắn nắm một cây kiếm dài màu đen có lóe tia sáng, cây kiếm đó trước kia vốn dĩ được giắt bên hông của hắn, chỉ là không ai để ý, và bây giờ được hắn cầm trong tay, tản phát ra một sự lạnh lùng nặng trĩu trang nghiêm, dường như một cây lưỡi liềm của thần chết đang rục rịch, chỉ chờ thu hoạch tính mạng và uống máu tươi.
"Trầm, Trầm Sát? Sao, sao có thể..."
Bọn chúng không nhịn được cùng lúc lui về sau một bước. Bộ dạng của Trầm Sát lúc này thật dọa người, thật dọa người đi được. Không phải cổ độc của hắn phát tác không động đậy được sao? Hắn không phải bị kẻ đeo mặt nạ y phục trắng bắt đi rồi sao? Đại nhân của bọn họ không phải đã dắt người đuổi theo rồi sao? Tại sao bây giờ hắn một mình xuất hiện ở đây với dáng vẻ như thế này?
Ba người bọn Ưng cũng vô cùng chấn động, nhưng phản ứng đầu tiên đó là, có phải hắn đã tìm được Lâu Thất rồi không, cho nên có thể nhúc nhích, nhưng sự suy đoán này chỉ vụt lóe qua trong thoáng chốc, bởi vì hắn chỉ có một người! Nếu Lâu Thất cứu hắn, vậy lúc này, hắn nhất định không rời khỏi Lâu Thất mới phải, Lâu Thất cũng không có khả năng cho hắn động võ.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay cả bọn họ, cũng bị Đế Quân như thế hù giật cả mình.
Và Trầm Sát không nói thêm lời nào nữa, vung kiếm bắt đầu một bài múa của Tu La.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đế Vương Sủng Ái.