Chương 468
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2460 chữ
- 2020-05-09 12:48:01
Số từ: 2455
Nguồn: Vietwriter
"Chúng ta không phải kẻ ham sống sợ chết!"
Tuy là bệnh binh, thế nhưng câu này họ đều dùng sức để rống lên, âm thanh chấn động màng nhĩ.
Giờ Trầm Sát mới hài lòng gật đầu, "Bổn Đế Quân có ở đây, Đế Phi cũng ở đây, nếu như quả thực căn bệnh này đáng sợ tới vậy, phu thê chúng ta sẽ cùng các ngươi tới Hoàng tuyền!"
"Đế Quân..."
"Đế Phi..."
Chúng binh hốc mắt đỏ bừng. Đế Quân và Đế Phi còn chẳng sợ, sao họ có thể cứ ngồi như vậy ở đây mà chờ chết chứ? Vả lại, có Đế Quân và Đế Phi ở bên, họ còn có gì mà phải sợ chứ? Cùng lắm thì trên đường tới Hoàng tuyền, họ vẫn là lính của Đế Quân và Đế Phi!
Lâu Thất thấy dũng khí và khí thế của chúng binh đã được Trầm Sát khơi dậy lên lần nữa liền cất giọng nói, "Các vị đều là những binh sĩ trung dũng của Phá Vực, đến cả Diêm Vương cũng không dám nhận mạng của các vị! Yên tâm, bổn Phi có ở đây, chắc chắn sẽ cố gắng hết mình để cứu chữa cho các ngươi, ai nói mọi người đều phải chết chứ? Các ngươi nói sư gia của Cao Ngọc Hổ có lão thiên gia che chở, lời này tuyệt chẳng có chút đạo lý nào, lão thiên gia chỉ bảo hộ những người trung dũng, sao có thể bảo vệ cho đám binh chỉ biết giở trò gian trá, tiểu nhân nham hiểm hạ độc cho đại quân chứ? Độc của hắn, bổn Phi tới giải, thế nhưng Tùng Sơn Hổ quân, sẽ do các ngươi tới diệt, có tự tin không?"
Vừa rồi khi khí thế vừa được khơi dậy, bọn họ đều không sợ hãi kinh hoảng nữa, giờ Lâu Thất lại cho bọn họ niềm hi vọng, chỉ cần nàng có thể chữa khỏi cho họ, chém giết bình thường trên chiến trường, họ có gì mà không dám chứ?
Chúng binh liền lớn giọng đáp, "Có tự tin!"
Trầm Sát nghiêng đầu nhìn Lâu Thất, cảm thấy nữ nhân này quả thực tỏa sáng vô cùng, nàng hiểu tâm ý của hắn tới vậy, không cần nói cũng có thể theo sát từng bước đi của hắn, nàng cứ vậy đứng bên cạnh hắn, sắc mặt như thường đối diện với tất cả, không sợ hãi, không lui bước, cho dù hắn vừa nói, phu thê bọn họ nguyện ý chết cùng những binh lính này, nàng cũng chẳng có chút trách cứ hay do dự gì, nàng như vậy, khiến hắn thích tới vậy.
Mọi người đều nói tình cảm nam nữ là thứ khó vượt qua là nguy hiểm trùng trùng nhất, là thứ ngắn ngủi nhất, thế nhưng tại sao nàng lại khiến hắn ngày càng thích, ngày càng yêu đây?
Hắn nắm chặt lấy tay nàng.
Lâu Thất cũng nghiêng đầu ngước mắt nhìn hắn, tựa như cũng để hắn an tâm, "Yên tâm, ta sẽ chữa khỏi cho họ."
Từ trước tới giờ nàng chưa sợ độc gì bao giờ, chỉ cần là thứ do người nghiên cứu chế ra được, trong mắt nàng chắc chắn là có thể giải, còn dễ hơn là thiên tai.
Chỉ có điều là vấn đề về thời gian.
Giờ thời gian của họ không nhiều, bởi loại bệnh này sẽ không ngừng chuyển biến trên cơ thể con người, hơn nữa còn không biết Cao Ngọc Hổ ở đó sẽ có hậu chiêu gì tiếp theo.
"Bổn Đế Quân tin nàng." Trầm Sát nhẹ nhàng nói, hắn cũng không muốn tạo thêm cho nàng bất cứ áp lực nào.
Ròng rã bốn canh giờ tiếp theo, Lâu Thất đều dùng để chẩn mạch, nàng xem đủ cho ba trăm binh lính, cho người dựng thêm một y trướng mới nữa, tập trung ba trăm binh sĩ này lại, nếu chữa thì phải bắt đầu từ họ.
Khoảng thời gian này, vì Trầm Sát không thể rời xa nàng, chỉ đành theo nàng một tấc không rời, nàng bận thì hắn để một tay bên hông, khi nàng có chút thời gian rảnh liền kéo nàng vào lòng.
Chúng binh sĩ tuyệt không hay chân tướng của chuyện này, truyền đi truyền lại, đã truyền thành tình cảm của Đế Quân và Đế Phi rất sâu đậm, khi Đế Phi vất vả xem mạch cho họ Đế Quân cũng quên mình mà theo, như vậy thì lỡ như Đế Phi không may nhiễm bệnh, Đế Quân cũng sẽ bị theo. Còn có một nguyên nhân khác là do Đế Quân thực sự coi trọng họ, những lời đã nói trước kia không phải là sáo rỗng, hắn sẽ đi cùng họ.
Có một Đế Quân như vậy, họ còn có gì không hài lòng chứ?
Sau này, mười vạn tướng sĩ lại càng nhất quyết một lòng với Trầm Sát, mà đối với Lâu Thất thì kính nể không ngừng, sau khi truyền đi, gia quyến của mười vạn tướng sĩ này cũng thường ca ngợi công đức của Đế Quân và Đế Phi ở quê hương của họ, vô hình trung đã tạo nên lòng tự hào và sự trung thành vô cùng của người dân khắp bốn phương tám hướng.
Điều này Trầm Sát và Lâu Thất lúc này lại không hề dự toán được.
Sau khi tốn bốn canh giờ để xem mạch cho ba trăm binh sĩ, Lâu Thất liền tới doanh trướng của Trầm Sát để thử điều chế thuốc. Bởi thuốc mà nàng mang tới không nhiều, nên liền bảo Ưng cưỡi Đại Bạch về Cửu Tiêu Điện tìm thần y, mang về hơn hai mươi loại dược liệu nữa.
Thực ra nếu muốn giải được căn bệnh này, cách tốt nhất là phải tìm ra căn nguyên trước, ngọn nguồn của sự lây nhiễm là từ đâu, sao lại truyền tới đây, bọn Cao Ngọc Hổ động tay thế nào.
Nếu như không tra rõ, nàng vừa trị xong thì lại sẽ có người bị lây nhiễm, vậy thì chỉ khiến nàng mệt chết, cũng làm lãng phí không ít dược liệu.
Chỉ là dù cho nàng có tra thế nào đi chăng nữa thì vẫn không ra được nguồn gốc. Lâu Thất khó tránh khỏi có chút sốt ruột, buổi chiều vẫn luôn có người vào bẩm báo lại số người bị lây nhiễm, nếu như trước sáng ngày mai nàng vẫn không thể tìm ra cách, chỉ sợ là dũng khí và lòng tin khó khăn lắm mới khơi lên được sẽ lại bị chìm xuống.
Vào những lúc thế này, thể chất mạnh khỏe và bách độc bất xâm của nàng lại trở thành điểm yếu, bởi nàng không thể tự mình thử nghiệm sự truyền nhiễm này.
"U u."
Thấy nàng vùi đầu vào chế thuốc, U U canh giữ ở bên cạnh hồi lâu cuối cùng cũng không thể ngồi yên thêm được nữa, bước tới bên chân nàng cắn cắn vạt váy.
Hôm nay quả thực Lâu Thất vẫn luôn cảm thấy U U có chút không đúng lắm, chỉ là chuyện về căn bệnh kia khiến nàng không thể dời lực chú ý tới nó được. Giờ thấy U U kéo vạt váy của mình, dường như là hướng về phía ngoài, trong lòng nàng khẽ động, liền chỉ tay ra ngoài hỏi nó, "Mày muốn tao ra cùng ư?"
"U u."
Lâu Thất có chút ngạc nhiên, được nàng dùng linh dược nuôi lâu tới vậy, có vẻ như U U lại linh tính hơn xưa.
"Đi theo nó ra ngoài thôi." Trầm Sát không thể giúp đỡ gì về chuyện chế thuốc này, thế nhưng hắn cũng đã xử lý quân vụ cả một ngày, triệu các tướng lĩnh vào để bàn bạc chuyện chiến sự. Hắn tin Lâu Thất có thể giải quyết được chuyện mầm bệnh này, cuộc chiến rất nhanh sẽ được bắt đầu.
Lúc trước hắn dựa lưng vào cạnh bàn nhắm mắt dưỡng thần một lát, để Lâu Thất dựa vào lòng hắn chế thuốc, giờ Lâu Thất vừa mở miệng hắn liền nghe thấy, mở mắt ra thấy biểu hiện của U U, hắn liền kéo Lâu Thất dậy.
Khi bọn họ tới đây hãy là sáng sớm, giờ ở ngoài đã bắt đầu nhuộm sắc đêm, từng trận gió xào xạc thổi qua. Những lò đun trong doanh trướng cũng đã bắt đầu nấu cơm, đồ ăn của mười vạn binh lính, khi nấu nướng tất nhiên khó mà giấu được khói bếp, trong không khí có mùi thơm của đồ ăn truyền tới. Tất nhiên, trong quân doanh, đồ ăn cũng chẳng thể quá mức kĩ càng, chẳng qua cũng chỉ là ngô khoai độn cơm, thế nhưng hương thơm của những thứ lương thực giản dị này lại làm Lâu Thất và Trầm Sát lay động.
Bọn họ đã bận bịu cả một ngày dài, buổi trưa cũng chỉ uống tạm chút cháo loãng.
"U u."
U U đưa họ tới bên ngoài một cái lò đang đun gần nhất.
Thực ra chỉ là một cái nồi lớn được đun trên đống lửa mà thôi, trong nồi có chút cháo xương, ở bên cạnh có binh sĩ đang dùng một cái muôi lớn khuấy đều, nom cũng chẳng có gì không ổn cả.
Lâu Thất cúi đầu nhìn U U.
U U tựa hồ như có chút gấp gáp, muốn lại gần đống lửa đó, sau khi bước được vài bước liền lùi lại, tựa như đang sợ hãi.
Trầm Sát khẽ híp mắt, thấp giọng nói, "Lẽ nào ngọn lửa này có gì không ổn?"
Hết cách, hắn chẳng hiểu gì về chuyện này, chỉ phán đoán dựa trên biểu hiện của U U mà thôi.
Lời này lại như một ngọn đuốc trong đêm sâu thăm thẳm, khiến Lâu Thất nghĩ ra ngay tức khắc, "Đúng rồi! Chính là ngọn lửa này! Không, không phải lửa, mà là khói!"
Đám khói được tạo ra bởi củi lửa, nhẹ nhàng tản ra trong gió đêm, ở gần đó có rất nhiều doanh trướng bị khói bay tới.
Lâu Thất nhớ tới, thời gian số lượng người bị lây nhiễm tăng vọt hôm nay, chính là sau giờ ăn trưa nửa canh giờ.
"Đám khói này có gì không ổn?" Trầm Sát cũng bách độc bất xâm, thế nhưng đây cũng là điểm yếu, bởi có rất nhiều lúc, thứ mà người khác ngay tức khắc cảm thấy khôn ổn, thì hắn lại chẳng có bất cứ cảm giác gì.
Lâu Thất kéo hắn bước nhanh về phía trước, rút ra một thanh củi khô đang cháy từ trong đám lửa. Binh sĩ đang nấu cơm giật thót tim, thiếu chút nửa là quẳng cái muôi lớn đi.
"Bái kiến Đế Quân, Đế Phi!"
Trầm Sát phất phất tay không để ý đến hắn, nhìn thanh củi đang bốc cháy trong tay Lâu Thất nhíu màu, "Thanh củi này có mùi."
Đúng, có mùi, bởi mùi đó nhẹ vô cùng, khi được đốt trong đống lửa thì không thể ngửi ra, khi Lâu Thất mới cầm lên mới thấp thoáng ngửi được. Tất nhiên, có rất nhiều loại cây vốn đã có mùi, thế nhưng loại mùi này có chút quái dị, có lẽ nên nói là chua?
Không nói rõ được là mùi gì, thế nhưng nếu như mùi này nồng hơn một chút, có thể khiến người ta chảy nước miếng ngay lập tức, chính là mùi chua của hoa quả.
"U u." U U lại kéo kéo vạt váy của Lâu Thất, sau đó đột nhiên bay vút đi, khi Trầm Sát và Lâu Thất hãy còn chưa hiểu được ý nó, nó lại bay về, lần này, trong miệng nó có ngậm một con chuột núi to mập.
Nó ném con chuột trên mặt đất, con chuột vẫn đang phát run, lại không dám trốn đi, dường như bị U U áp chế.
"U U ngươi muốn làm gì vậy?" Lâu Thất có chút không nói nên lời vì biểu hiện tối nay của U U, thứ đồ nhỏ này quả thực là thành tinh rồi nhỉ, giờ còn tha cho nàng một con chuột núi qua?
Binh sĩ đang cầm cái muỗng lớn lại kinh ngạc buột miệng nói, "Kỳ lạ, ở quanh đây chúng ta đã tìm nửa ngày mà chẳng săn được con gì, sao con hồ ly nhỏ này vừa quay lại đã tha được một con chuột núi về chứ?"
Chuột núi, đối với các binh sĩ này mà nói, sau khi lột sạch da cắt thành từng miếng rồi để trong nồi cháo hầm, quả thực là một loại mỹ vị. Chỉ là trước đây họ vẫn luôn không thể tìm nổi một con nào.
Lâu Thất nghe thấy lời này liền hơi động trong lòng, đem thanh củi trong tay lại gần con chuột kia, lại tiện niết Thanh Phong quyết, khiến khói ở thanh củi lại càng bốc lớn hơn, bay thẳng về phía con chuột kia.
Làn khói dày đặc khiến con chuột đó liên tục lùi về sau, hơn nữa dường như nó rất sợ làn khói này, không để tâm tới sự uy hiếp của U U, chít chít vài tiếng liền giãy mạnh muốn trốn đi.
Lâu Thất lại niết Thanh Phong quyết làm đám khói lớn hơn, chẳng bao lâu sau, con chuột này liền ngã trên nền đất sùi bọt mép.
"Đây là khói bốc ra từ thanh củi cháy này."
Trầm Sát liền quay về hướng đám lửa, "Dập lửa!"
Thế nhưng dập đống lửa này xong, hắn biết đã không phát hiện kịp rồi, mười vạn binh, những ngọn lửa đang được đốt thế này cũng chẳng phải chỉ có vài đống.
"Cũng không hẳn là tất cả đống lửa đều như vậy, nếu không thì quy mô lây nhiễm sẽ lớn hơn rất nhiều." Lâu Thất nói xong, lại nhìn về phía binh sĩ nấu cơm, "Củi này chặt ở đâu?"
Tuy trời đã tối, thế nhưng vì sự tình quá nghiêm trọng, Lâu Thất và Trầm Sát vẫn cùng binh sĩ đi tới nơi mà họ đốn củi, trước đó, Trầm Sát đã lệnh cho Ưng dập toàn bộ lửa, tất cả mọi người đều phải lấy vải bố che mũi lại.
Ánh trăng thu lành lạnh, trên một sườn núi thấp bé gần doanh trướng, có một phiến lá sáng lấp lánh, một rừng cây đã khô héo.