Chương 557


Số từ: 2393
Nguồn: Vietwriter
Mười mấy người đó vẫn còn sống, đã vậy mắt người nào ngưới đấy còn trợn lên cực to, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ và thù hận.
"Những người này là..."
Trình Vi nhìn mà sởn hết cả gai ốc: "Trọng Vương, có cứu bọn họ ra không?"
"Những kẻ này là ai ngươi quen bọn họ sao?"
Trần Vi lắc lắc đầu: "Không quen."
Lão già râu ria đó cũng nhìn bọn họ mấy lượt rồi chuyển hướng sang bậc thềm chỗ khác.
Nhưng lúc này, trong bể máu có một lão nhân đột nhiên kêu lên: "Lưu Quang Tử Vân Hồ?"
Nghe thấy tiếng của ông ta, U U đang bị lão già râu ria bế trong lòng lập tức giãy lên, nhảy ra khỏi lòng của lão già râu ria, chạy tới cạnh bể máu, kêu lên mấy tiếng "u u" với lão nhân đó.
"Ngươi thật sự là con tiểu hồ ly đó sao?"
"U U."
Lão già râu ria quay người lại, hơi ngạc nhiên nhìn tiểu hồ ly, ánh mắt đó dường như biểu đạt ý nghĩa là có người biết ngươi sao?
Hiên Viên Trọng Châu nhìn thấy, trong lòng khẽ động, hắn ta bước lên vài bước nói với ông ta: "Tiền bối, thực ra con Lưu Quang Tử Vân Hồ này là vật nuôi của muội muội ta, còn đặt tên cho nó là U U..."
"U, U?"
Trong miệng lão già cuối cùng cũng phát ra âm thanh, có lẽ vì quá lâu không nói chuyện mà dẫu rằng phát âm thành tiếng rồi vẫn có chút khàn khàn.
"Đúng vậy, con Tử Vân Hồ này luôn ở bên cạnh muội muội ta..."
Lời của Hiên Viên Trọng Châu còn chưa nói xong thì lão nhân ở trong bể máu đó đã lên tiếng: "Xin hỏi muội muội của các hạ là ai?"
Lúc này Hiên Viên Trọng Châu mới nhìn sang ông ta, gầy và xanh, trên trán còn có vết thương, râu của ông cũng đã bạc đi một nửa, hơn nữa thần sắc của ông ta dường như lại còn thống khổ hơn cả những người trẻ tuổi khác.
Thấy hắn do dự, lão nhân đó lại vội nói: "Lão phu là Kim gia..."
"Kim lão?"
Hiên Viên Trọng Châu lập tức bàng hoàng hỏi.
"Các hạ nhận ra lão phu sao?"
"Lâu Thất." Hiên Viên Trọng Châu chỉ nói ra một cái tên rồi quan sát thầ sắc của đối phương, thấy ông ta quả nhiên mừng rỡ: "Là Lâu nha đầu sao?"
Hiên Viên Trọng Châu đang định trả lời thì một trận gió nhào tới trước mắt, hắn còn chưa kịp phản ứng thì cổ họng đã bị một bàn tay lạnh như băng bóp nghẹt, sức lực của đối phương mạnh đến nỗi có thể nhấc được cả người hắn lên khỏi mặt đất.
Trong tích tắc không khí dường như đã bị cách biệt, sắc mặt của Hiên Viên Trọng Châu đỏ bừng, hai tay vô thức nắp lấy cổ tay của đối phương nhưng cổ tay của đối phương lại chẳng chút xê dịch.
Hiên Viên Trọng Châu sợ hãi, không phải là hắn không chịu nổi một đòn đấy chứ, chẳng ngờ hắn lại không có nổi sức để đánh trả lão nhân này.
"Trọng Vương!"
Đám người Trình Vi lập tức xông tới nhưng một tay lão nhân hất ra, dường như bọn họ bị một luồng khí khổng lồ quét ra, ngã ào ào xuống.
"Lâu...Thất?"
Lão già râu ria nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Trọng Châu, vất vả nói ra hai chữ này.
Lúc này trong lòng Hiên Viên Trọng Châu cảm thấy rối bời, rốt cuộc lão gìa này là ai? Là địch hay là bạn?
Nhưng mà, đây là người mà U U tín nhiệm, quen biết, bằng lòng đi theo lão ta mà.
Hắn sắp không thở được nữa rồi...
"U U!"
Chẳng ai ngờ rằng U U đột nhiên lao tới, đậu lên vai lão già, móng trước của nó cào cào vào bàn tay đang bóp cổ Hiên Viên Trọng Châu.
Lúc này tay của lão già râu ria mới nới ra.
Hiên Viên Trọng Châu thở hồng hộc, trong lòng có biết bao nhiêu là phẫn nộ. "Tiền bối nếu không phải có quen biết với U U thì tuy ta không đánh lại người cũng có thể liều đến hơi thở cuối cùng đả thương người."
Đây là lời thật lòng, đến thời khắc quan trọng trước khi chết hắn ắt có chiêu thức khiến cả hai cùng bị thương.
"Lâu, Thất, ở, đâu?"
Lão già nhìn hắn, cố chấp truy vấn.
"Muội ấy không ở đây, ở Lâu gia." Hiên Viên Trọng Châu nói rồi lùi về sau mấy bước tới bên bể máu, hắn nhìn Kim lão trong bể máu.
"Ta kéo tiền bối lên."
"Không, không được chạm vào chúng ta, Mê Tương trì này đều là kịch độc. Có lẽ chỉ có Lâu nha đầu mới có cách mà thôi." Kim lão cười khổ.
"Mê Tương trì? Những cái này không phải là máu sao?"
"Không phải, là một loại tương quả, các người tốt nhất nên nhanh đi khỏi đây đi, ở đây quá nguy hiểm, nếu yêu bà đó quay lại thì các ngươi đều không đi nổi..." Kim lão nói.
"Tổ phụ, tại sao lại bảo bọn họ đi, mau bảo bọn họ cứu chúng ta ra!"
Có hai người trẻ tuổi khác ở trong Mê Tương trì kêu lên, trong đó có một nam nhân trẻ tuổi dáng vẻ tuấn tú nho nhã bắt đầu ho sặc sụa.
Kim lão lo lắng nhìn hắn, đau khổ nhắm mắt lại: "Bọn họ không cứu được."
"Lâu, Thất, ở đâu?" Lão già râu ria lại đuổi theo lên đó.
Hiên Viên Trọng Châu đang định nói thì bậc thềm đột nhiên vọng đến âm thanh "Rắc! Rắc!", mặt đất chầm chậm mở ra, sau đó là một bàn tay trắng bệch nhô lên, mười ngón tay bấu xuống mặt đất, cả mười ngón tay đều nhuốm màu đỏ tươi, nhìn kiểu gì cũng giống như là nhuốm máu vậy.
Kim lão sợ hãi hét lớn: "Mau đi ra, mau lui xuống!"
Căn phòng này vốn dĩ trông vô cùng kỳ quái, tường và mặt đất đều là mặt đá bằng phẳng trơn nhẵn, sáng bóng đến mức có thể soi gương được, một bên là cái Mê Tương trì kia, một bên lại là mấy bờ tường cao bằng nửa thân người, khoảng cách ở giữa còn đặt một cái bình khổng lồ tròn thon cao bằng một người, một bên khác chính là tám bậc thềm đó, mặt trên vốn dĩ chỉ là một mặt phẳng, bầy giờ lại có tay bò lên một cách quái dị như vậy thật sự khiến con người ta cảm thấy sởn cả gai ốc.
"Mau đi đi!"
Kim lão thấy bọn họ vẫn đang nhìn, lập tức sốt sắng: "Đó là Lưỡng Cước Thú mà yêu bà nuôi, chính là Khối Lỗi, giết người không chớp mắt, vô cùng đáng sợ, mau đi đi!"
Lưỡng Cước Thú?
Trong lòng Hiên Viên Trọng Châu có chút lưỡng lự, hắn biết Kim lão có giao tình với Lâu Thất, nếu lúc này bỏ ông ta lại, nếu ông ta xảy ra chuyện thì làm thế nào?
Đúng vào lúc hắn còn đang do dự thì lão già râu ria túm cổ áo hắn lên: "Lâu Thất!"
"Cô ta ở Lâu gia!"
Trình Vi đột nhiên thở ra một tiếng, mắt nhìn trừng trừng lên bậc thềm, ở đó có mấy người đang bò lên, đầu trọc, thân trên loã lồ, ở hông thắt da thú, toàn thân đều là cơ bắp cuồn cuộn, cực cao, cực đô, giống như dã nhân vậy. Còn mặt hắn thì chi chít những vết sẹo khiến cả gương mặt trông rách nát hết thảy, hoàn toàn không nhìn ra được bộ dạng vốn dĩ của hắn, con ngươi màu đỏ thẫm, hắn dường như vừa ăn thịt sống còn chưa lau sạch, máu còn dính đầy trên miệng.
Bọn họ bò lên, bước từng bước một xuống bậc thềm, mỗi một bước đi đều khiến mặt đất "Ruỳnh!" lên một tiếng, giống như người khổng lồ đang chuyển động vậy.
Mùi máu tanh toả ra từ người bọn chúng, nhưng cái còn khiến người ta run sợ hơn cả mùi máu tanh chính là ánh mắt của nhừng kẻ này đang hau háu nhìn bọn họ cứ như là dã thú nhìn thấy con mồi vậy, nhìn trong mắt bọn chúng có thể thấy rõ ràng ý muốn giết chóc.
"He he he."
Một Khối Lỗi nhếch mép cười quái đản.
Đám này khác hẳn với những Khối Lỗi mà bọn họ biết đến, không phải là loại tê liệt hoàn toàn không có cảm xúc, bọn chúng lại còn biết cười quái đản.
Mau lùi mau lùi!" Kim lão sốt sắng kêu lên.
"Lui!" Hiên Viên Trọng Châu phát hiện thấy bảy tám Khối Lỗi nữa từ trong hang bước ra lập tức hạ lệnh.
Trình Vi đứng ngay bên hắn, rồi căng thẳng nhìn sang lão già râu ria, ông ta không buông tay thì lui thế nào?
Hai Khối Lỗi đi xuống trước bước từng bước dài tới một thị vệ đứng gần nhất, hắn vội lùi nhưng không ngờ rằng bản thân căn bản là không nhanh bằng đối phương, hai Khối Lỗi cùng lúc đưa tay ra, động tác trông có vẻ chậm chạp nhưng thực chất nhanh như cắt, khi hắn kịp phản ứng lại thì hai Khối Lỗi đó đã cùng lúc tóm được tay của hắn, ngay giây sau, "Rắc!" một tiếng, máu bắn ra tung toé như mưa, hai cánh tay của viên thị vệ đó cùng lúc bị giật tung ra! Hai Khối Lỗi đó mỗi kẻ cầm một cánh tay đưa lên miệng há mồm nhai ngấu nghiến.
Cảnh tượng máu me bạo lực này khiến mọi người không kìm nổi chỉ muốn nôn oẹ! Nhưng dường như đã kích thích tới những Khối Lỗi khác, đám Khối Lỗi đó hưng phấn bổ nhào về phía hộ.
Thần Quỷ binh lập tức nghênh chiến, nhưng phối kiếm lúc trước của bọn họ khả năng đều bị đoạt lấy rồi, bây giờ tay không xuất quyền, quyền tung ra đánh vào người Khối Lỗi nhưng dường như bọn chúng không có cảm giác đau đớn gì cả.
"Rắc!" một tiếng, lại có một viên thị vệ bị vặn đứt đầu xuống, Khối Lỗi đó ngây ra một lúc rồi vứt cái đầu đó qua một bên, một tay nó cắm thẳng vào ngực moi ra quả tim vẫn còn đang đập thoi thóp nhét vào trong mồm.
"Oẹ!" Có người không nhịn nổi bắt đầu nôn khan, nhưng kẻ bị ăn thịt là đồng đội của mình! Cứ cố nhịn cũng không ổn, bọn họ bị kích động cơn phẫn nộ huyết tính, gầm lên xông tới đánh đám Khối Lỗi đó.
Lão già râu ria không biết đã buông Hiên Viên Trọng Châu ra từ bao giờ, ông ta nhìn thấy đám Khối Lỗi đó, bỗng nhiên hai mắt đỏ au chảy ra hai hàng lệ đục.
Hiên Viên Trọng Châu nhìn phe mình trong chốc lát đã tử thương mất vài người lập tức nghiến răng xông lên, tung chưởng về một Khối Lỗi.
Thế nhưng, lão già râu ria lại cản hắn lại.
"Bọn họ là...người của ta." Ông ta vất vả nói ra được câu này, ngửa mặt lên trời đau đớn kêu lên. "Aaa!"
Âm thanh này có nội lực vô cùng thâm hậu, rung chấn đến mức lồng ngực tất cả mọi người đều cảm tháy nhức nhối, động tác của đám Khối Lỗi đó cũng ngưng lại, sau đó đồng loạt chuyển hướng về ông ta.
Lão già râu ria giọng nói run rẩy nói: "Các, ngươi, nhận ra ta?"
Ông ta nói chuyện cũng linh hoạt hơn lúc đầu nhiều rồi, nhưng vẫn nói vô cùng chậm chạp, âm thanh cũng có chút trầm khàn.
Đám Khối Lỗi đó ngập ngừng một lúc rồi cùng lúc bổ nhào về phía ông ta, bộ dạng hung tàn của chúng trông như đang muốn đồng thời xé xác ông ta ra làm từng mảnh vụn!
U U kêu lên rồi lao qua đó, lúc này, một cây roi dài màu đen cuốn thân nó lại kéo về.
Quả thật Lâu Thất không dám tin vào mắt mình nữa rồi!
Đám lông màu tím bạc của U U trong lòng mình chẳng còn mấy sợi nữa, đã vậy còn bết lại thành từng cụm, lộ ra vài vết thương trên da, vết máu khô đọng dính đầy bùn đất, trông vô cùng thảm hại.
"Kẻ nào làm?"
Giọng nói của nàng lạnh lùng như băng, ánh mắt chuyển hướng về đám Khối Lỗi kia: "Đám quái vật này sao?"
"U u!" Nước mắt U U giàn giụa, nó cứ cọ cọ vào Lâu Thất, tựa như đứa trẻ bị thất lạc đã lâu nay mới tìm được người thân, bộ dạng tủi thân của nó thật khiến người ta đau lòng.
"Châu Nhi." Hiên Viên Ý nhìn thấy Hiên Viên Trọng Châu, cảm thấy thở phào.
"Cái đẹt, kẻ nào dám bắt nạt thú cưng của bản cô nương!" Lâu Thất giận dữ hô lên, roi Thí Hồn vỗ xuống đất một tiếng rồi phóng vút về một Khối Lỗi gần nhất.
Hiên Viên Trọng Châu lập tức kêu lên: "Lâu Thất cẩn thận, đám Khối Lỗi này ăn cả người sống!"
Không cần hắn phải nói, lúc Lâu Thất đi vào đã nhìn thấy hai Khối Lỗi đang cầm lấy cánh tay lên nhai rồi. "Ta cho bọn chúng ăn!"
Lâu Thất kéo lấy Trầm Sát, hai người giống như hai sát thần xông về đám Khối Lỗi đó.
"Không được giết bọn họ..." Lão già râu ria đưa tay ra bảo vệ chúng, nhưng một Khối Lỗi đã cắn lấy bả vai của lão ta.
Lâu Thất khẽ hừ một tiếng, chẳng cần quan tâm ông ta là ai: "Không được giết cái đầu ông!"
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đế Vương Sủng Ái.