Chương 625
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2585 chữ
- 2020-05-09 12:49:17
Số từ: 2580
Nguồn: Vietwriter
"Vân Phong" đưa tay ra khẽ nâng cằm hắn lên, dáng vẻ cứ như là một đại gia đang trêu ghẹo cô nương ở trong lầu xanh vậy.
Toàn thân Ưng cứ run bần bật.
Trên người hắn chỗ nào cũng ngứa, bị một nam nhân trang điểm thành "nữ nhi" như này chọc ghẹo, chẳng cảm thấy tự tại chút nào đâu.
"Ừm, ngoại hình cũng được đấy, tối nay ngươi sẽ đươc thị tẩm nhé."
"Phụt!"
Ưng không nhịn nổi nữa."
"Ngươi chẳng phải là nam nhân sao?"
"Yên tâm đi, lúc cần thiết thì ta có thể dùng thân thể của Tiểu Trù. Hắn bật cười "rạng rỡ", đưa tay vuốt ve mặt của Ưng, "Có điều ngươi tráng kiện như này thì ta có dùng thân thể của Triệu Vân Phong ngươi cũng có thể chiến được phải không?"
Thật lòng Ưng muốn oẹ lắm rồi.
Trong lòng hắn đang gầm rú lên, Lâu Thất à người chơi thủ hạ như vậy sao! Cái này cũng bắt hắn phải nghe theo sao?
Hắn cương cứng hết cả người lên, hắn đang cố gắng kìm lại sự kích động muốn tung ngay một chưởng giết chết đối phương, hắn nói: "Sao ngươi nhìn ra được ta trông anh tuấn cơ chứ? Nhìn những vết thương chi chít trên mặt ta xem, đều sưng vều hết cả lên rồi..."
"Ngươi phải giống như bọn họ xưng hô ta là bệ ha." "Vân Phong cười lả lơi: "Còn như vết thương trên mặt ngươi thì chẳng sao cả, ta nhìn ra được căn bản là ổn, vết thương thì ta sẽ chữa trị cho ngươi. Có điều trước lúc đó ngươi phải có chút hy sinh, giúp ta làm vài chuyện."
Trọng điểm đây rồi.
Ưng lại trấn định hơn một chút: "Việc gì?"
Chẳng ngờ rằng "Vân Phong" đột nhiên nói: "Là Lâu Thất bảo ngươi đi vào đúng không?"
Ưng ngây ra một lúc rồi thẳng thắn gật đầu. "Đúng vậy. Đế hậu nói ta trúng độc, độc này người không giải được, vì để ta có thể sống tiếp thì chỉ có thể tới tìm ngươi."
"Ha ha ha ha, a đầu ngốc đó vẫn luôn coi trọng tính mạng của những người xung quanh như vậy, đúng là một khuyết điểm."
Nói xong, ả ta nhìn sang Thu Khánh Tiên đang đứng ở dưới, chớp chớp mắt nói: "Phải vậy không? Lâu Thất?"
Lâu Thất?
Ưng hốt hoảng ngạc nhiên, vội quay người lại nhìn Thu Khánh Tiên.
Nhưng hắn nhìn kiểu gì thì cũng vẫn là Thu Khánh Tiên mà!
Khuôn mặt của Thu Khánh Tiên, thân hình của Thu Khánh Tiên, khí chất của Thu Khánh Tiên.
Thu Khánh Tiên cũng sững sờ nhìn hắn, chẳng hiểu gì cả: "Sao cơ?"
"Vân Phong" nhìn chằm chằm cô ta rồi lại quan sát phản ứng của Ưng, đột nhiên bật cười.
"Xem ra ta hoa mắt, nhìn nhầm rồi. Ngươi nói phải không, Ưng vệ?"
Ưng liếc hắn với cái nhìn vô cùng khinh bỉ: "Đế hậu nói trong hoàng thành này nhất định có quỷ kế, thiết nghĩ ngươi đã mai phục sẵn chờ người nên người tuyệt đối sẽ không vào như vậy đâu, có vào thì cũng phải đợi mười vạn đại quân binh đến thành ép ngươi ra."
"Ha ha ha, đây quả đúng là tính cách của a đầu đó."
"Vân Phong" nói xong liền nhìn Ưng vệ: "Nếu Lâu Thất đã nói vậy rồi thì có phải ngươi nguyện làm tất cả để giữ lại được tính mạng của mình không?"
Ưng nghiến răng, thốt ra đúng một chữ: "Phải."
"Nếu vậy là tốt nhất, bây giờ ngươi có thể không cần hoàn toàn nghe ta nhưng sau này thì ngươi sẽ nghe thôi."
"Vân Phong" lấy từ trong ngươi ra một cái bình: "Trong này là thuốc giải lần thứ nhất, phát xuống mỗi người uống một viên đi, ta nói cho người biết, dược hiệu của một viên thuốc giải chỉ có thể duy trì một ngày."
Hẳn là một ngày?!
Ưng quả thật là tức điên lên được nhưng lúc này hắn lại không thể nói gì.
Hắn đổ ra một viên thuốc giải, không chút do dự mà nuốt thẳng vào, sau đó hắn đưa cái bình cho Thu Khánh Tiên: "Đem phân phát cho bọn họ."
Thu Khánh Tiên nhìn "Vân Phong." Hành động khuất phục nghe theo mọi mệnh lệnh của cô ta trong chốc lát đã lấy lòng được hắn, hắn xua xua tay nói: "Đi đi. Hách Liên Minh, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, tối nay ta có việc cho bọn họ làm."
Hách Liên Minh đứng dậy, bước tới chỗ Thu Khánh Tiên: "Ra đây."
Hắn vừa bước đi thì nam nhân nữ tử kia cũng đi theo hắn.
Thu Khánh Tiên không kìm được nhìn về phía hai người đó, khi nhìn thấy mặt họ thì đáy mắt cô bỗng loé lên sự bàng hoàng nhưng lại nhanh chóng giấu đi.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Đây không phải là người mà ngươi có thể nhìn!" Hách Liên Minh lập tức nổi giận.
Thu Khánh Tiên dường như bị doạ cho khiếp vía, vội vã cúi đầu: "Vâng."
Xem ra cô ta còn sợ chết hơn cả Ưng.
"Vân Phong" nhìn cô ta một cái rồi nói với Hách Liên Minh: "Ngươi hà tất phải bảo vệ cho hai cái đồ giả mạo đó? Tối nay kiểu gì cũng phải dùng đến chúng. Tí nữa ta sẽ xử lý lại mặt của chúng một chút, cứng đơ như vậy thì kể cả ở xa thì ngươi cũng đừng mong lừa được ả Lâu Thất ranh mãnh như ma đó."
"Bệ hạ, thật sự phải dùng tới hai người bọn họ sao?"
"Nếu không thì trong thời gian ngắn như vậy ngươi có thể làm ra hai khuôn mặt này không? Ta phải cảnh cáo ngươi, không được làm ra mặt Lâu Thất nữa."
"Vâng. Nhưng mà..." Hách Liên Minh trông có vẻ thật sự đối đãi tốt với hai người này, hoặc giả hắn không nỡ với hai khuôn mặt này: "Hai người này, một kẻ từng là thị vệ của Vân U, một kẻ là nghĩa tỷ của Cổ Tịnh Nhi, năm đó họ cũng từng tiếp xúc với Trầm Sát khi còn nhỏ, độc Cổ trên người Trầm Sát cũng là do cô ta hạ, nếu những cái này để bọn chúng phát hiện ra..."
Bùm!
"Vân Phong" tung ngay một chưởng vào mặt hắn, rõ ràng là hỉ nộ vô thường. "Cút! Ta nói là dùng hai người họ thì dùng hai người họ! Ngươi ôm hai thứ đồ giả mạo này bao nhiêu năm nay lại có tình cảm thật đấy à? Đợi ta chiếm được thân xác của Lâu Thất, dùng huyết mạch dẫn dụ tìm được Hiên Viên Chiến và Trầm hoàng hậu Cổ Tịnh Nhi thì sẽ giao người thật cho ngươi, ngươi còn muốn giữ hai cái thứ giả mạo này làm gì cơ chứ?"
Hách Liên Minh bị hắn từ hư không giáng một chưởng vào má, ngay lập tức một bên mặt sưng vù lên.
Nhưng nghe ả nói vậy, hắn hoàn toàn không quan tâm đến nỗi đau đớn trên mặt mà ánh mắt lại cuồng nhiệt lên. "Bệ hạ dạy bảo đúng lắm, đến lúc đó ta có thể thật sự ở với Chiến đệ và Tịnh tỷ tỷ rồi!"
Nói xong hắn liền nhấc chân đá Thu Khánh Tiên một cái: "Mau đi đi! Nữ nhân xấu xí, đừng làm lỡ thời giờ ta gặp gỡ Chiến đệ và Tịnh tỷ tỷ!"
Ưng sững sờ nhìn Hách Liên Minh, hắn cảm thấy não mình không chuyển động được nữa rồi, kẻ này là hoàng đế của vương triều Hách Liên sao? Đầu óc hắn không bình thường phải không?"
Hắn với Hiên Viên hoàng và Trầm hoàng hậu?
Bà nội nhà nó chứ, da gà lại nổi hết cả lên rồi! Nhưng mà đây đều là những tin tức quan trọng, hắn phải làm thế nào để truyền tin cho đế quân và đế hậu đây?
Còn nữa, buổi tối bọn chúng còn muốn dùng hai người sáp này đối phó với họ?
Trong lòng Ưng hoang mang.
Lúc này, "Vân Phong" lại tóm lấy cổ tay hắn, nói với hắn rằng: "Nào, Ưng vệ, bế ta vào tẩm cung đi."
Ưng run sợ trong lòng. Mẹ nó, tên biến-thái này định làm gì? Không phải là thật sự muốn hắn cùng thân xác của Vân Phong...
Đế hậu cứu mạng! Xin hãy tha cho thủ hạ!
Hắn vẫn còn là trai tơ thanh thuần mà à à à!
Thu Khánh Tiên đi theo sau ba người đó, cô nhìn hai người nam nhân nữ tử bước đi dáng vẻ khô cứng mà bàn tay cô đang cầm cái bình siết chặt lại, gân xanh nổi hết cả lên.
Hai người này, một kẻ là thị vệ mà bọn họ từng suy đoán phản bội chủ tử, một người lại là nữ nhân họ Cổ! Hoá ra cô ta lại là nghĩa tỷ của Trầm hoàng hậu! Chính là người hạ độc Cổ Trầm Sát!
Suy đoán bao nhiêu lâu, tìm bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng tìm ra rồi nhưng tạm thời lại không thể giết!
Chỉ là số mạng của hai kẻ này xem ra vô cùng thê thảm, bao nhiêu năm nay đều phải sống mà mang khuôn mặt của người khác sao? Cái bộ dạng ma quỷ này liệu còn ý thức của bản thân không? Hay căn bản chúng đã trở thành Khối Lỗi sống rồi?
Nhưng mà làm Khối Lỗi sống thì nàng sẽ bỏ qua cho họ sao?
Hách Liên Minh...
Có phải nguyên nhân chính là Hách Liên Minh!
Hách Liên Minh ngoảnh đầu lại, hắn cứ cảm giác sau lưng có ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm, nhưng khi hắn quay người lại thì lại vẫn chỉ nhìn thấy viên thị nữ yếu đuối đó, cô ta cúi gằm đầu xuống, còn không dám thẳng lưng bước đi.
So sánh với Chiến đệ và Tịnh tỷ tỷ của hắn thì tất cả mọi người đều là lũ xấu xí.
Có điều, con gái của Chiến đệ lại vô cùng xinh đẹp...
Sau này một nhà bốn người họ đều có thể chung sống với nhau rồi, thật là tuyệt biết mấy.
"Ngươi đưa bọn chúng đi tới điện bên cạnh, Xuân Hoa điện là được rồi, trông chừng bọn chúng cẩn thận." Hách Liên Minh nói với một đội thị vệ ở ngoài điện xong liền đưa hai người kia đi khỏi.
Nhìn bóng dáng của bọn họ, ánh mắt Thu Khánh Tiên ánh lên chút đau thương.
Cô ta ra hiệu bằng mắt với một binh sĩ đang đứng ở trên cùng, ý bảo để ý tới nữ nhân đó.
Hắn nhìn thấy ra hiệu vừa đúng lúc nhìn thấy cô ta đi theo sau Hách Liên Minh rẽ vào một lối, chỉ thấy khuôn mặt nghiêng của cô ta.
Bọn họ bị đưa đến Xuân Hoa Điện cách đó không xa, bị trông chừng bởi gần ba mươi thị vệ.
Thu Khánh Tiên mở bình thuốc đó ra, phát cho mỗi người một viên, sau khi tất cả mọi người đều nuốt xuống thì cô ta ôm bụng bảo muốn đi vệ sinh, có hai viên thị vệ đưa cô ta ra ngoài, lúc chuẩn bị đi thì binh sĩ cao lớn kia nói: "Chờ chút, ta cũng đau bụng, cho ta cùng đi với."
Dù sao thì cũng chỉ có hai người nên đám thị vệ cũng không nghi ngờ, chúng đưa bọn họ tới nhà xí, bốn người canh gác bên ngoài.
Nhưng không lâu sau, Thu Khánh Tiên và viên binh sĩ cao lớn đó đã lén ra ngoài âm thầm đánh gục bốn người đó từ phía sau.
"Ta muốn nghiên cứu loại thuốc giải này một lúc, có thuốc mẫu rồi thì có thể nhanh chóng nghiên cứu chế ra thuốc giải rồi." Giọng nói của Thu Khánh Tiên lập tức thay đổi, đó lại là giọng của Lâu Thất, "Sát, chàng giúp ta trông chừng một lúc."
Còn giọng nói và khí chất của binh sĩ cao lớn kia cũng lập tức thay đổi theo, rõ ràng chính là Trầm Sát.
"Nàng cứ làm việc của nàng đi, những cái khác cứ giao cho bản đế quân."
Lâu Thất tức khắc rút hai ống thuỷ tinh từ trong cây trâm ra, bỏ viên thuốc mà lúc nãy bản thân giấu vào đó, bắt đầu nghiên cứu. Bọn họ trà trộn vào đây, một trong những mục đích là có được một chút thành phần của thuốc giải thì nàng mới có thể nhanh chóng nghiên cứu bào chế ra thuốc giải được. Mục đích còn lại cũng là vì Vân Phong và Tiểu Trù, còn nữa, họ muốn thăm dò xem làm thế nào mới có thể tiêu diệt được nữ nhân điên khùng đó.
Chỉ có điều nữ nhân điên rồ đó quả nhiên vô cùng thận trọng, ả ta có sự hiểu biết nhất định về nàng, vừa rồi lại còn thăm dò nàng nữa, nếu không phải Lâu Thất có đầy đủ sự bình tĩnh thì e rằng đã bị ả ta thử ra được rồi.
Nhưng chuyến đi này quả là không phí công toi, nàng đã biết được rất nhiều cái mà bản thân muốn biết, ví dụ như ở trên đỉnh của toà đại điện đó có Bác Hồn Trận khổng lồ, Bác Hồn Trận này thực ra có hai lớp công dụng, đối với nữ nhân điên rồ kia thì cũng có tác dụng cố định hồn, ả ta ở trong thân xác của Vân Phong thì không thể ra khỏi Bác Hồn Trận đó, nếu không thì không thể chịu được. Nhưng trận pháp đó cần phải có người giúp ả bày ra, Thánh Tiên Cung, Bác Hồn Trận ở chỗ của lão đạo sĩ thối thì ai có thể giúp ả bày được? Du phu nhân sao?
Lúc này Lâu Thất cũng chẳng màng đến Du phu nhân đó được.
Nàng còn biết một chuyện khác, chính là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy ngoại hình của Hiên Viên Chiến, chỉ là nàng không ngờ lần gặp mặt này lại là kẻ khác mang gương mặt của ông.
"Sát, nữ nhân đó bị chỉnh thành dáng vẻ của mẫu hậu chàng, hơn nữa ả ta còn là người năm đó đã hạ độc Cổ chàng. Bà ta là nghĩa tỷ của mẫu thân chàng."
Cuối cùng nàng vẫn nói ra.
Thân hình của Trầm Sát khẽ gồng lên, tiếp sau đó ánh mắt chàng lộ ra tia sáng lạnh lùng như băng.
"Vậy sao?"
"Chàng muốn xử lý thế nào?" Lâu Thất hỏi: "Tối nay bọn chúng muốn dùng vẻ ngoài của bọn họ để dẫn dụ chúng ta ra, nam nhân còn lại chính là mang hình hài của Hiên Viên Chiến."
Nàng biết cảm nhận của Trầm Sát giống y như nàng, phụ thân lại bị kẻ khác dòm ngó rồi giả làm hình hài của ông, ở cùng với tên nam nhân biến thái này! Nàng thật sự chỉ muốn giết người!