Chương 639
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2598 chữ
- 2020-05-09 12:49:26
Số từ: 2593
Nguồn: Vietwriter
Mùa xuân Đại Thịnh năm thứ hai.
Tuy Tết và Nguyên Tiêu đã qua, nhưng khắp thành vẫn giăng đèn kết hoa, bầu không khí vui vẻ rộn ràng.
Hầu như tất cả mọi người đều mặc áo mới, nam tử đội nón, nữ tử cài trâm, sửa soạn chỉnh chu xinh đẹp.
Trời vừa tờ mờ sáng, tất cả mọi người đều bắt đầu chuẩn bị. Có hài đồng bị mẫu thân đánh thức, nó mở đôi mắt đang còn lim dim của mình, ngây thơ hỏi.
"Mẹ, hôm nay là ngày gì ư?"
Người mẹ trẻ tuổi vui vẻ đáp: "Trưa hôm nay, Đế Quân và Đế Hậu của Đại Thịnh chúng ta sẽ trở về!"
"Trưa á? Bây giờ vẫn còn sớm mà."
"Phải sửa soạn, còn phải nấu rượu ngọt cho các tướng sĩ, phải cho họ ăn đủ ngọt, sau này mới có thể ở lâu trên đất Đại Thịnh, chứ đừng đi đến Long Ngâm Đại Lục."
Đứa bé như hiểu như không.
Trền bầu trời vẫn còn chưa sáng, bỗng nhiên có một chiếc bóng khổng lồ bay ngang qua, không lâu sau nó bay đến Cửu Tiêu Sơn, đáp xuống ngón núi phía sau Cửu Tiểu Điện.
Có hai bóng người nhảy xuống.
Bóng dáng lả lướt xoay đầu vỗ lên người Bạch Ưng, khẽ nói: "Đại Bạch vất vả rồi, đi ra hậu sơn tự tìm ổ nghỉ ngơi đi."
"U U."
Trên cự tọa, có một con tiểu hồ ly màu tím bạc ló đầu ra, nó kêu lên, cứ như đang nói với nàng, nó sẽ chăm sóc tốt cho Đại Bạch.
Bóng dáng nhỏ nhắn chính là Lâu Thất, nàng buồn cười, liếc nhìn nó: "Mày chăm sóc tốt cho bản thân, chỗ này không có nhiều thảo dược tốt để cho mày ăn vụn đâu."
Ở bên Hiên Viên Trầm Thị, U U đã ăn rất nhiều thứ tốt, bây giờ lông của nó gần như có thể phát sáng, bóng bẩy mượt mà.
"Không được đến làm phiền bổn Đế Quân, nếu không..." Trầm Sát cũng liếc nó, ánh mắt này lại mang theo sự uy hiếp nồng nặc.
"U U!" Đáng sợ quá.
Cái người nhịn nửa năm tời có sát khí nặng quá, nó phải tránh xa một chút mới được!
U U thoắt cái chạy đi theo Đại Bạch.
Trầm Sát ôm lấy eo nàng, hắn nhảy lên, họ đã trở về Tam Trùng Điện, nơi họ đã rời đi hơn một năm trời.
Mọi thứ trong Tam Trùng Điện vẫn như cũ, chỉ là cây cỏ rậm rạp sum suê hơn lúc trước.
Trong hành lang dài, cứ cách hai mét là có treo một chiếc đèn lồng mới tinh, bởi vì phải nghênh đón Đế Quân Đế Hậu trở về, nơi này đã được trang trí tỉ mỉ lại, đã được dọn dẹp cẩn thận qua.
Đẩy cửa tiến vào tẩm cung, bên trong lò than bạc đang tỏa hương thơm nhàn nhạt, ấm áp.
Giường được phủ áo mới, có một chiếc khay bằng gỗ đàn được đặt lên trước bàn bên cạnh, trên khay có hai bộ y phục màu đỏ được gấp ngay ngắn chỉnh tề, trong số hai bộ đó có một bộ y phục nữ, bên trên bộ y phục nữ còn có thêm một chiếc yếm màu đỏ tươi.
Lâu Thất nhấc nó lên, nàng có thể thấy được trên đó có thêu hình một đôi uyên ương đang quấn cổ vào nhau, hơn nữa còn dùng tơ vàng để thêu.
Lâu Thất bỗng cảm thấy buồn cười, nàng liếc nhìn Trầm Sát: "Càng kêu Nguyệt dẫn Nhị Linh về trước, mục đích là đây à?"
Vị Đế Quân nào đó tháo đai, cởi sạch đồ trên người, hắn khoác một chiếc áo choàng lên, sau đó xoay sang cởi y phục của nàng.
"Không phải chứ, chàng đang làm gì vậy?" Lâu Thất cười sặc sụa, bên trong trần truồng, bên ngoài chỉ khoác một lớp áo choàng?
"Phiên vân phúc vũ, ngư thủy chi hoan, động phòng hoa chúc, nàng thích cách nói nào cũng được." Hai mắt Trầm Sát xanh lè, gần như kéo hết đồ trên người nàng xuống, sau đó dùng áo choàng của mình cuộn người nàng lại, một tay ôm nàng, một tay nhấc chiếc khay gỗ kia, ra khỏi tẩm điện.
Lâu Thất chỉ cảm thấy cả người rất không thoải mái: "Lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao? Vì sao phải còn ra ngoài nữa?"
"Đế Hậu, chắc nàng đã quên rồi, không ai dám tự ý xông vào Tam Trùng Điện. Chúng ta đi đến suối nước nóng ở Thanh Phong Điện." Còn về vì sao phải đi một chuyến thế này, là bởi vì hắn không muốn tỳ nữ chuẩn bị y phục cho họ đoán được họ sẽ đi đến suối nước nóng.
Tốt nhất là không ai làm phiền.
Có trời mới biết được nửa năm qua, trừ lúc ban đầu họ phải nam chinh bắc chiến, trên chiến trường không tiện ra, thì thời gian còn lại có quá nhiều người giành nữ nhân với hắn!
Hiên Viên Khướt, Lâu Hoan Thiên, Vân U, thậm chí đến cả phụ hoàng mẫu hẫu, thái thượng hoàng của hắn! Nhưng người quá đáng nhất chính là nhạc phụ của hắn - Hiên Viên Chiến!
Có ai đã từng nghe nói, một người làm cha, cứ đến nửa đêm canh ba là chạy đến bên giường của con gái, nói là muốn xem thử nó có đá chăn hay không, để đắp chăn cho nó?
Có ai đã từng nghe nói, con gái hai mươi mốt tuổi rồi, còn kéo nó tới hỏi xem có muốn chơi trò cưỡi ngựa không?
Có ai đã từng nghe nói, người làm cha lúc nào cũng muốn dẫn con gái đi dạo phố mua đồ ăn vặt không?
Nhưng điều này, Hiên Viên Chiến, tân nhiệm thái thượng hoàng của Hiên Viên vương triều Đã! Làm! Được!
Người ta còn bày ra lý lẽ rất hùng hồn, mười mấy năm qua không thể ở bên con gái, thì cũng phải cho y cơ hội bồi thường chứ!
Trầm Sát không chỉ một lần thấy hối hận, năm xưa giúp nhạc phụ "ép" Lâu Hoan Thiên kiếp vị làm gì! Phải cho y tiếp tục làm hoàng đế mới đúng, nhưng vậy y mới không có nhiều thời gian quấn lấy Thất Thất của hắn.
Điều này làm hắn nhịn suốt nửa năm trời, không có cơ hội thân mật với Lâu Thất, còn về việc phụ hoàng mẫu hậu hắn sắp sinh cho hắn một hoàng đệ nữa, vùng eo của Lâu Thất lại càng ngày càng mềm nhỏ, làm hắn phải đi dội nước lạnh mỗi ngày!
Vì thế, bất chấp sự phản đối của tất cả mọi người, hắn kiên quyết dẫn Lâu Thất rời khỏi Long Ngâm Đại Lục, trở về Tứ Phương Đại Lục, về Đại Thịnh, ít ra nơi này cũng yên tĩnh hơn!
Đáng lý ra giữa trưa mới đến, bách tính đứng hai bên đường cung nghênh, nhưng trời chưa sáng, hắn đã dẫn Lâu Thất, cưỡi Đại Bạch trở về Cửu Tiêu Điện trước.
"Bổn Đế Quân nên bồi thường một đêm động phòng hoa chúc cho nàng."
Bên suối nước nóng, hắn cởi áo choàng, ôm nàng bước vào dòng suối đang bốc hơi nước. Nhìn hơi nước nóng trắng xóa vờn khắp cơ thể tuyệt diệu của nàng, hắn bị châm lửa trong chớp mắt.
Một năm chinh chiến này, không những không làm nàng đen hoặc ốm đi, ngược lại vì đã tìm thấy được song thân, sau này cũng cứu được Hiên Viên Khước, Tiểu Trù, Ưng, nên tâm trạng Lâu Thất cực kỳ vui vẻ, ngày nào cũng cười tươi. Vả lại còn có rất nhiều người quan tâm đến việc ăn uống và nghỉ ngơi của nàng, muốn ăn không ngon ngủ không ngon cũng khó, hiện tại Lâu Thất mập hơn một năm trước một chút xíu.
Trước đây Trầm Sát cảm thấy nàng gầy, bây giờ thì vừa phải, mập một chút thì dư, gầy một chút thì thiếu, bờ eo con kiến thì càng ngày càng quyết rũ hơn, cơ thể bị các loại kỳ trân dị thảo bồi dưỡng, làn da phải nói là mềm mượt đến mứt chỉ cần đặt một tay lên là sẽ trượt xuống. Trắng, mìn, mềm, khiến người ta phải khen tấm tắc.
Với vẻ tuyệt sắc thế này, lại còn là người trong tâm khảm, nhìn được chứ ăn không được, tính tình một năm qua của vị Đế Quân nào đó phải nói là rất cáu kỉnh, nhưng chỉ đành nghiến răng cho qua, quả thật hắn rất muốn nhốt mấy người kia về lại Thách Cốc cho rồi!
"Cái này...không cần bù đắp đâu nhỉ?"
Ánh mắt của hắn quá nóng bỏng, giống như chứa đựng nguyên một ngón núi lửa, khiến cả người nàng bắt đầu nóng lên, những bộ phận bị ánh mắt ấy chạm vạo cũng bắt đầu tăng nhiệt độ.
"Cần." Giọng Trầm Sát hơi khàn, "Mau tắm..."
Lần đầu tiên của hắn và nàng, là ở nơi đầy xác khôi lỗ, trên xe ngựa, có nhiều người như thế, hắn nghĩ thế nào cũng thấy ủy khuất nàng, nhưng thật ra đây cũng là một mắc kết trong lòng hắn.
Hắn tiến tới, vẩy nước lên vai nàng. Lâu Thất cảm thấy cơ thể căng cứng của hắn, nàng cười quyến rũ, khẽ chớp ôi hàng mi cong, liếc nhìn hắn: "Đế Quân của ta, chàng có chắc thật sự có thể đợi được đến khi ta tắm xong không?" Nói xong, nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Đôi mắt Trầm Sát lóe lên tia sáng đỏ, là tia sáng khát vọng sắp sửa bùng nổ.
"Trong nước cũng không tồi!" Hắn khàn giọng, lập tức kéo nàng vào lòng, ôm lấy eo nàng, nhấc cả người nàng len, "Quấn lấy eo của bổn Đế Quân!"
Chưa đợi Lâu Thất ngồi vững, hắn đã không thể nhịn thêm được nữa, ưỡn eo lên, nhờ vào nước, tiến đến tận cùng.
Lâu Thất hít một ngụm khí, đôi gò má đỏ bừng, mỹ lệ tuyệt trần, nàng vịn chặt lấy hắn, thở hổn hển.
"Ông trời..." Trầm Sát đỡ lấy nàng, hắn không nhịn được, cắn vào vành tai nàng, "Yên tinh..."
Cảm giác này tuyệt diệu đến nỗi cho dù trời đất có bị hủy diệt hắn cũng không muốn dừng lại.
Nhiệt độ trong suốt tăng cao lên, ánh trăng thẹn thùng, ẩn mình sau rặng mây.
Trời dần dần ửng sáng.
Trong Tam Trùng Điện, từ suối nước nóng đến tẩm điện, từ trên bàn đến long sàng, họ dường như không biết mệt là gì. Điều làm Trầm Sát vui sướng hơn thảy là sự chủ động và phối hợp của Lâu Thất, nàng như một nữ yêu, nhiệt tình, kiều mỹ, quyến rũ, nở rộ mình vì hắn.
...
Hoàng cung Hách Liên.
Không, bây giờ nên gọi là Vương điện Ngân Nguyệt. Nửa năm trước, Hách Liên vương triều chính thức quy thuộc Trầm Thị, không còn hoàng tộc hoàng cung nữa, hoàng cung ban đầu đã bị thiêu hủy dựng lại, đến nay vẫn chưa xong.
Hách Liên không vua, chỉ có một Ngân Nguyệt Vương.
Ngân Nguyệt vương tiều, lạnh lẽo yên tĩnh. Mưa rơi xuống, trời dường như không thể sáng lên. Thỉnh thoảng có nước mưa trút xuống mái nhà, sau đó rơi xuống những chiếc là chuối xanh trước thềm, những âm thanh tưởng chừng khẽ khàng như vậy, nhưng trong tai Hách Liên Quyết, nó lại rất ồn ào.
Có thể, không phải tiếng mưa ồn, mà là tâm hắn ồn.
Đứng ở đây suốt một đêm.
Hắn thở dài, hỏi: "Với tốc độ của họ, có phải đã đến Đại Thịnh rồi không?"
Thanh Y đứng trong bóng tối phía sau chiếc cột, đã qua mấy cơn sinh tử, nhưng cuối cùng Thanh Y vẫn sống sót.
Nghe thấy thế, hắn rũ mắt, khẽ nói: "Chắc đã đến rồi."
"Ừ."
Thanh Y khựng lại, cuối cùng vẫn nói tiếp: "Gia, chuyện tuyển phi..." có thể đồng ý không? Vị ấy đã đi Đại Thịnh, giữa Long Ngâm và Tứ Phương rất xa xôi, dù nàng ấy có đến Long Ngâm, cũng sẽ không đến đây.
"Năm sau rồi hẳn nói."
Năm sau...
Thanh Y thở dài.
"Chi nhánh của Thịnh Vân Dược Hàng sẽ mở vào ngày mai?"
"Vâng."
"Triệu Vân đến rồi?"
"Nghe nói đã đến rồi, Triệu công tử gửi thiếp đến, ngày mai Gia có đi không?"
Hách Liên Quyết khẽ hừ. "Không đi. Bổn Vương không muốn nhìn thấy bộ mặt của hắn nữa." Cứ như mọi thứ đã viên mãn rồi, trước đây còn cảm thấy trên người Triệu Vân có một chút ít tà khí, bây giờ thì hay rồi, bộ dạng giống hệt công tử tao nhã. Điều quan trọng nhất là, lần trước khi gặp hắn ở hoàng thành Trầm Thị, lúc ấy Lâu Thất vẫn còn ở Hiên Viên, Triệu Vân nói với hắn, hắn nói một câu thế này: "Hôm qua Lâu Thất gửi thư cho tại hạ, nói rằng đã đánh thắng trận, nàng phát hiện một loại dược thảo tại một dãy núi, loại dược thảo này có tác dụng rất tốt đối với người già, vài hôm nữa đích thân tại hạ sẽ đi xem loại dược thảo kia, còn tối nay sẽ trả lời thư cho Lâu Thất, vương gia có cần tại hạ gửi lời hỏi thăm giùm không?"
Khoe khoang, Khoe khoang cái gì?
Khi ấy hắn phất áo bỏ đi, chỉ khi tối đến ngồi trước giấy viết thư, hắn lại phát hiện thật ra mình cũng chẳng có gì để viết.
Điều muốn viết, không phải là điều hắn muốn nói.
Điều muốn nói, đã hoàn toàn chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lúc này, Triệu Vân đang ngồi trong chi nhánh Ngân Nguyệt của Thịnh Vân Dược Hàng, nơi này đã được bố trí xong xuôi, xung quanh bày từng hàng tủ thuốc, còn trước mặt hắn là một đống thảo dược đã được bào chế một nửa.
"Thiếu chủ, thật ra kêu học đồ bào chế mớ thuốc này là được rồi, cần gì đích thân người phải ra tay?" Chưởng quỹ mới đứng bên cạnh, nói vừa cung kính vừa hãnh diện: "Trong thời gian tám tháng, Thịnh Vân Dược Hàng đã mở được mười sáu chi nhánh, việc thiếu chủ cần xử lý quá nhiều, có thể nghỉ ngơi được thì tranh thủ nghĩ ngơi đi."
Vân Phong lắc đầu: " Không sao, loại thảo dược này, nàng ấy đã dạy ta cách bào chế tốt nhất, ta phải đích thân thử xem sao."
Hắn bốc một cây dược thảo lên, nhớ đến lời Lâu Thất đã viết trong thư.
Cố gắng quản lý Thịnh Vân Dược Hàng, trở thành nơi bảo đảm sức khỏe cho bách tính khắp thiên hạ. Một khi tìm được thuốc tốt, nàng sẽ viết thư thông báo cho hắn ngay.
"Ta sẽ làm như thế." Dưới ánh đèn, hắn nhìn dược thảo, khẽ mỉm cười.
Cho dù chỉ vì để có một lý do có thể giữ liên lạc với nàng, hắn cũng cam tâm tình nguyện.