Chương 96
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2449 chữ
- 2020-05-09 12:45:52
Số từ: 2444
Nguồn: Vietwriter
Trên thân thể đó, máu vẫn cứ phun điên cuồng, qua một lúc mới đổ ầm xuống, đồng thời cái đầu rớt xuống trên mặt băng, lăn lông lốc ra xa.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn tới một cách ngạc nhiên, chỉ thấy một người chặn ở trước mặt họ, trong tay cầm một thanh kiếm dài, mặc đồ đen tuyền, tóc đen búi cao, thân hình cao lớn, sát khí khắp người đã tỏa ra một cách dữ dội. Đôi mắt đen thẳm đó nhìn họ một cách lạnh lùng vô tình, giống như là đang nhìn một đám người chết. Trong mắt chàng, họ đều giống như không có hơi thở vậy.
Một người đàn ông như vậy đứng ở đó tựa như là một sát thần, thanh kiếm dài trong tay chàng ta máu đỏ tươi đang nhỏ giọt xuống.
Đó là máu của tên nam nhân vừa nãy còn đang nói chuyện.
Ngươi, ngươi là ai?
Có người lấy dũng khí tiến lên một bước lớn tiếng hỏi.
Trầm Sát không trả lời, chỉ là cánh tay lại vung lên, kiếm dài lóe qua ánh sáng lạnh, lại là một cái đầu bị văng ra!
Mẹ ơi! Sát thần à!
Có người kêu lên với vẻ kinh hãi, co giò chạy biến. Hai tên đàn ông chết rồi đó họ đều biết võ công, trong số bọn họ cũng xem như là cấp trung thượng thượng, thế mà chưa nhìn mặt đã bị chém đầu rồi, vậy những người như bọn họ có đánh lại không? Chạy thôi mau chạy thôi.
Tuy nhiên, vừa chạy ra ngoài thì họ đã phát hiện, họ đã bị bao vây.
Một đám thị vệ khí thế cũng đè bẹp người, đều là tay cầm kiếm dài nhìn họ với vẻ lạnh lùng vô tình.
Giết, không chừa lại một ai.
Giọng nói trầm lắng của Trầm Sát như đến từ địa ngục.
Vâng!
Mười tám thị vệ, cộng thêm Nguyệt Vệ, tiếng trả lời lạnh lùng vừa xong thì nhất loạt vung kiếm xông lên.
Đây là một trận đồ sát đơn phương.
Hai mươi người đấu với mười lăm người, về số người, về điểm võ lực đều là mang tính áp đảo.
Ánh mặt trời sáng sớm rực rỡ, trên mặt băng tuyết trắng tinh cũng đã bị máu nhuộm đỏ.
Cộng thêm hai thi thể lúc đầu đó, mười bảy thi thể nằm ngổn ngang trên mặt băng, có thể vẫn được giữ nguyên rất lâu mà không bị mục rữa.
Trầm Sát không quên lời của tên nam nhân lúc nãy, bên đó họ đã tìm rồi, không có, phải đi về phía bên trái.
Đi.
Tất cả mọi người cưỡi lên ngựa, băng của vùng này ít hơn một chút, tuyết khá dày, vừa hay, họ có thể thúc ngựa phi nước đại. Tìm, nhất định phải tìm được Lâu Thất trước đám người đó, nhất định phải tìm được nàng.
Nữ nhân của Trầm Sát chàng, từ lúc nào đến lượt người khác ức hiếp, vậy mà còn muốn thành lập liên minh truy sát nàng.
Bọn chúng thật là to gan.
Đó chẳng phải là địa giới của Đông Thanh ư? Người của hoàng thất Đông Thanh nếu cũng có phần thì đừng trách chàng trở mặt với Đông Thanh. Còn cả Bắc Thương, những người này nếu đều có phần truy sát nữ nhân của chàng thì chính là kẻ địch của Trầm Sát chàng.
Đối với kẻ địch, chàng trước giờ chỉ có một tôn chỉ, đó chính là diệt sạch.
Đây đã là ngày thứ ba rồi. Sáng sớm của ngày thứ ba, Trầm Sát và tất cả mọi người cùng nỗ lực tìm Lâu Thất.
Còn lúc này, trong doanh trướng tạm của nhị hoàng tử Đông Thanh, Cảnh Dao đang uống rượu mật hoa nhìn Thẩm Mộng Quân đang sơn móng tay với vẻ sùng bái:
Sư tỷ, tỷ thật lợi hại, chỉ là một mưu kế nhỏ đã giúp ta báo thù rồi!
Ai ức hiếp sư muội ta, ta đều sẽ không tha cho kẻ đó.
Thẩm Mộng Quân lúc này đang mặc váy áo màu hồng đào, để tóc phi tiên, bên trên cài một cây trâm bảo thạch, khuôn mặt xinh đẹp như hoa, môi hồng đỏ tươi, đâu còn bộ dạng thảm hại khi Lâu Thất gặp nữa. Mà Thẩm Mộng Quân như vậy, vẻ xinh đẹp có thể sánh ngang với hai công chúa của Bắc Thương.
Sư tỷ, lúc đó khi muội gặp tỷ, tại sao tỷ căng thẳng như vậy chứ? Tỷ thật sự không nhìn thấy Lâu Thất cầm Thạch Tủy ngàn năm à?
Cảnh Dao lại hỏi.
Thẩm Mộng Quân nhìn nàng ta một cái, nói:
Muội cảm thấy, nếu ta đã có được Thạch Tủy ngàn năm đó thì còn đến chỗ nhị hoàng tử hay sao? Đã ra khỏi Băng Nguyên từ sớm rồi.
Vậy cũng phải. Nhưng mà nhị hoàng tử thành lập liên minh săn thỏ này, đến lúc đó nếu bắt được Lâu Thất, phát hiện trên người nàng ta không có Thạch Tủy ngàn năm thì sao? Tỷ không phải nói, đó là tỷ lừa người khác à?
Dao sư muội,
Thẩm Mộng Quân nhìn nàng ta có hơi căng thẳng:
Những lời đó sau này muội đừng nói nữa, ta đây chẳng phải muốn báo thù cho muội ư? Muội nói trên đường gặp phải Lâu Thất đó, cô ta đã đắc tội muội mà. Nếu tóm được cô ta, không tìm được đồ trên người cô ta, vậy cũng có thể nói là đã bị cô ta uống rồi!
Sư tỷ đúng là thông minh hơn muội.
Nhị điện hạ.
Bên ngoài trướng truyền tới giọng của thị vệ, tiếp đó, một nam nhân tầm hai ba hai bốn tuổi đi vào, hắn đang mặc một chiếc áo choàng bông xanh lục nhạt, giữa eo đeo ngọc bội tím, trên đầu buộc búi vương miện ngọc tím, mày rậm, mũi ưng, môi mỏng, tướng mạo đẹp đẽ.
Thẩm Mộng Quân và Cảnh Dao đứng lên, hơi cúi người về phía hắn:
Nhị điện hạ.
Mộng Quân miễn lễ, Cảnh cô nương miễn lễ.
Nghe hắn gọi Mộng Quân, Thẩm Mộng Quân mới cười đi về phía hắn, giơ tay dìu hờ hắn đi đến ghế chính ngồi xuống, hỏi nhẹ giọng:
Điện hạ có tin tức tốt rồi ư?
Người vừa đến chính là nhị hoàng tử Đông Thời Văn của Đông Thanh Quốc. Không ai biết, hắn và Thẩm Mộng Quân của Bích Tiên Môn đã có tư tình, suy cho cùng, Thẩm Mộng Quân là người của Bích Tiên Môn, nếu nàng ta để lộ quan hệ với hắn trước người khác, vậy thì những người đó trong hoàng thất sẽ xem Bích Tiên Môn đã đứng cùng bên với hắn, thái tử bọn họ chắc chắc sẽ có hành động.
Vì vậy, quan hệ của họ vẫn không thể công bố. Lần này đến Băng Nguyên, người hắn dẫn đi đều là lính thân cận của mình, vì vậy Thẩm Mộng Quân và Cảnh Dao lặng lẽ vào ở cũng không sao, Đông Thời Văn cũng vui vẻ bày tỏ thân mật hơn một chút trước mặt sư muội của nàng ta, coi như là nể mặt nàng ta.
Thái tử cũng đã đến Băng Nguyên, việc này không tính là tin tốt nhỉ.
Đông Thời Văn nói:
Hôm nay không có ai phát hiện bóng dáng của nữ nhân đó, nhưng ta đã phái ám vệ đi rồi, người đông thì sức mạnh lớn, rồi sẽ tìm được nữ nhân đó trước những người khác thôi.
Cảnh Dao và Thẩm Mộng Quân nhìn nhau. Thẩm Mộng Quân vì không để Lâu Thất đoán ra là ai tiết lộ tin tức của cô ta ra ngoài nên không nói với Đông Thời Văn và những người khác về tên của Lâu Thất. Bởi vì cái tên này vẫn là sau khi nàng ta gặp Cảnh Dao, lúc ngẫu nhiên cùng nhắc tới nữ nhân gặp phải mà biết được, không có ai khác biết tên của Lâu Thất, nếu tên được truyền ra ngoài thì Lâu Thất chắc chắc sẽ biết là Cảnh Dao đến rồi truyền ra.
Cũng không phải sợ Lâu Thất, dù sao kết cục của cô ta chắc chắn là chết! Sợ là sợ Trầm Sát, Cảnh Dao đối với hắn cứ giống như ma vậy. Muội ấy lại là cháu ngoại gái được sủng ái của môn chủ, nếu khiến muội ấy không toại nguyện, muội ấy về khóc với môn chủ thì chắc chắn không để nàng ta được yên ổn.
Vì vậy, Thẩm Mộng Quân không thể không theo ý của muội ta, phải giữ được sự thật rằng việc này cũng có muội ấy nhúng tay vào.
Có trời biết nàng ta hi vọng tên của Lâu Thất được tiết lộ ra đến cỡ nào, như vậy thì ngay cả sự chú ý của Trầm Sát cũng sẽ đặt lên người của Cảnh Dao, nàng ta sẽ có nhiều cơ hội hơn có thể rút lui toàn vẹn rồi.
Đông Thời Ngọc đến rồi, việc này đồng nghĩa với việc họ lại có thêm một kẻ địch, còn là một kẻ địch mạnh.
Thẩm Mộng Quân nghĩ ngợi nói:
Điện hạ, có cần thiếp đến chỗ thái tử bên đó không...
Lời của nàng ta vẫn chưa nói xong, thì thấy sắc mặt của Đông Thời Văn có hơi khó coi:
Ta nghĩ, nàng có đi cũng không có tác dụng gì, thái tử hoàng huynh đã dẫn theo mỹ nhân rồi.
Ố? Không biết thái tử dẫn theo ai vậy?
Thẩm Mộng Quân nghe vậy thì tâm trạng có chút phức tạp. Ban đầu, Đông Thời Ngọc cũng có chút thiện cảm đối với nàng ta, chỉ là nàng ta đã chọn Đông Thời Văn, với Đông Thời Ngọc...
Nhưng hiện giờ nghe nói bên cạnh hắn đã dẫn theo mỹ nhân, nàng ta vẫn có cảm giác rất khó chịu.
Đại công chúa Bắc Thương, Bắc Phù Dung.
Đông Thời Văn nói.
Thẩm Mộng Quân sửng sờ, Cảnh Dao thì đã kêu lên một cách kinh ngạc:
Bắc Phù Dung cũng đến rồi?
Sao thế, Cảnh cô nương kinh ngạc vậy?
Chà, đúng vậy, he he, trước đây không phải nghe nói nàng ấy đã đi Phá Vực tham gia đại điển tuyển phi của Đế quân Trầm Sát sao? Sao giờ lại ở cùng Ngọc thái tử?
Đông Thời Văn nói:
Có lẽ chính là ở Phá Vực bên đó, hai người đã phải lòng nhau rồi!
Hắn đang muốn nói tiếp thì bên ngoài có thị vệ gọi một tiếng:
Báo, điện hạ, có tình hình!
Đông Thời Văn nhíu mày, lại đứng dậy đi ra ngoài, ở cạnh cổng quay đầu lại dặn dò một câu:
Mấy ngày này hai người đừng ra ngoài, bên ngoài hỗn loạn, sợ có người không có mắt lại nhầm hai người thành cô gái đó.
Xinh đẹp trẻ tuổi, hai vị này cũng vậy, hơn nữa về tuổi tác thì cũng không chênh nhiều lắm.
Không cần hắn nói, Thẩm Mộng Quân và Cảnh Dao cũng biết, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà họ đến chỗ hắn, trốn được yên tĩnh, cũng an toàn. Những người đó tuyệt đối không dám đến doanh trướng của hoàng tử Đông Thanh để tìm người. Vả lại, tin tức vốn dĩ đã nói nữ nhân đó là đi một mình.
Bên ngoài, Đông Thời Văn đang hỏi thị vệ đó:
Xảy ra chuyện gì?
Bẩm điện hạ, có người phát hiện mười bảy người bị giết cùng lúc, kẻ giết người ra tay rất tàn nhẫn, chém bay luôn đầu!
Mười bảy người bị giết cùng lúc?
Đông Thời Văn hết sức kinh ngạc:
Mười bảy người đó thân phận gì?
Không phải là người trong các đại môn phái, chắc là một số võ giả nhàn tản, họ có thể là đã kết liên minh rồi, vì vậy đều tụ tập lại với nhau, nhưng tất cả đều bị giết rồi.
Cùng một người giết?
Chắc không phải, thủ pháp và số chiêu võ công không giống nhau.
Đông Thời Văn thở phào, chỉ cần không phải nữ nhân đó giết là được, hắn còn tưởng cô ta có võ công mạnh như vậy, một người lại có thể giết mười bảy võ giả! Nếu là cô ta, vậy kế hoạch của hắn cần phải thay đổi mới được.
Có lẽ là bọn họ đã xảy ra xung đột với người khác, những tên thô lỗ đó, cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết. Bảo người đi thăm dò thêm, có tin tức gì lập tức đến báo.
Vâng.
Sau khi thị vệ rời đi, Đông Thời Ngọc quay đầu lại nhìn doanh trướng của Thẩm Mộng Quân một cái, nghĩ ngợi chút rồi vẫn là rời đi, Cảnh Dao ở đây nên không tiện. Tuy nhiên, hắn có cần đi gặp vị thái tử hoàng huynh của mình không nhỉ?
Việc mà Đông Thời Văn không nghĩ tới là Lâu Thất hiện giờ cách doanh trướng của hắn đã không còn xa nữa, hơn nữa đang đi về phía bên này.
Lại một ngày trôi qua, buổi sáng nàng đã dùng nước tuyết ngâm mềm hai cái bánh đó rồi, ít ra cũng nuốt được. Hai cái bánh ngâm nước thì lớn hơn rất nhiều, nàng không nỡ ăn hết một lần nên ăn một cái chừa lại một cái, giờ lại dùng nước tuyết ngâm, xé thành từng mẩu nhỏ để ăn. Tuy nói nhiệm vụ trước đây của nàng cũng gặp phải rất nhiều nguy hiểm, hơn nữa cũng không phải chưa từng bị đói, nhưng lần này nàng đặc biệt bực bội. Nàng suy nghĩ, cảm thấy có thể là vì chuyến này không phải nhiệm vụ, không thu được tiền! Vả lại nàng rõ ràng đã mua rất nhiều đồ ăn ngon mang vào Băng Nguyên, vậy mà giờ vẫn rơi vào bước đường này, quả thực là không thể nhịn được.
Lúc này nàng đặc biệt mẫn cảm với mùi thơm của những món ăn đó, vốn dĩ mệt đến mức nằm trên mặt tuyết nghỉ ngơi, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, đây quả đúng là muốn lấy mạng mà! Lâu Thất lập tức chồm dậy, lấy hết sức chạy về phía tỏa ra mùi thịt.