Chương 134: Trì nguyệt thắng
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 922 chữ
- 2022-02-04 04:04:43
còn cô vẫn phải dựa vào tâm lý ép buộc này để chuyển hướng sự chú ý.
Xoay một vòng, nhìn vào người này, sau khi xoay một vòng nữa, vẫn tìm k8iếm người này.
Trì Nguyệt lấy anh làm vật tham chiếu, luôn nhìn xung quanh tìm kiếm anh. Vòng lặn xoay chuyển quá nhanh kh6iến cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, vì vậy cô cũng không biết ánh mắt Kiều Đông Dương đang
rất tối tăm...
Trì Nguyệt giữ nguyên nụ cười:
Tôi rất vinh hạnh...
Cô còn chưa nói hết câu lại thấy choáng váng, vô thức vịn vào vòng lăn. Cô bị vòng lăn đang xoay vòng kéo một cái, cơ thể lập tức nghiêng đi...
Có thể bảo anh ta trả điện thoại cho tao không?
Không thể Kiều đại nhân nói, cơ thể của cô đã chịu sự tổn thương, không thể mệt mỏi thêm nữa!
Chúc mừng Trì Nguyệt trở thành Chiến binh đến từ bầu trời!
Cái quỷ gì vậy? Trì kỹ nữ thắng Thẩm Lam sao? Điên rồi!
Vòng lăn của Trì Nguyệt vẫn đang xoay.
Tất cả mọi người chỉ chú ý đến Thẩm Lam, không một ai chú ý đến cô.
A!
Tiếng kêu này the thé chói tai, trong chớp mắt đã xuyên thủng bầu trời trong sa mạc...
Đáng sợ quá, phụ nữ5 thời nay quá kinh khủng!
Trịnh Tây Nguyên đứng bên cạnh Kiều Đông Dương, không ngừng lải nhải:
Vì sao đều liều mạng như vậy chứ? Không có ai chịu thua à?
Kiều Đông Dương nghe anh ta lẩm bẩm quá nhiều, không nhịn được lườm anh ta.
Đã có kết quả rồi, làm theo kế hoạch thứ nhất đi.
Bởi vì chương trình này được phát sóng trực tiếp, không thể xác định được kết quả thi đấu, vì vậy tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn mấy kế hoạch phát sóng trực tiếp khác nhau cho kết quả cuối cùng, chiến thắng của
Tôi đỡ cậu cái quỷ...
Kiều Đông Dương còn chưa nói hết câu, đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên trong khu thi đấu.
Người này như một điểm mốc trên sân thi đấu, sau lưng người này là tòa nhà chính to lớn tráng lệ của Thành phố hàng không vũ3 trụ. Trì Nguyệt nhìn chằm chằm vào người này, người đang quay lưng về phía Thành
phố hàng không vũ trụ cũng đang nhìn chằm chằm cô.
Người này là Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt cảm thấy vòng eo của mình sắp bị anh bẻ gãy, anh lại không hề hay biết, đích thân bế cô lên cáng cứu thương, đưa đến phòng điều trị...
Ống kính quay phim đã quay toàn bộ cảnh tượng này, nhân viên công tác hơi ngạc nhiên, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chắc chắn có vấn đề: Vì sao lúc Thẩm Lam đột nhiên hét to một tiếng lại cắt ngang hình ảnh?
Lúc này ống kính của tổ chương trình đang tập trung vào Trì Nguyệt. Cô trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người nhưng đầu óc của cô trống rỗng. Cô choáng váng bước xuống vòng lăn, bước chân của cô hơi lảo đảo,
Trì Nguyệt là kế hoạch số một.
Trì Nguyệt! Trì Nguyệt!
phải khó khăn lắm mới có thể đứng vững, sắc mặt trắng bệch mỉm cười nói với mọi người:
Cảm ơn.
Chúc mừng cô!
Các nhân viên công tác lần lượt nói chúc mừng.
Thẩm Á Lệ hừ lạnh, khó chịu lườm anh ta:
Chúng ta là loại người dựa vào việc lăng xê để nổi tiếng sao? Chúng ta dựa vào chất lượng!
Kiều đại nhân đang cố gắng nghiêm túc vất vả làm việc trong phòng làm việc...
Kiều Đông Dương cau mày, đứng dậy lao tới:
Phần thi đấu đã kết thúc, còn không dừng lại đi?
Trịnh Tây Nguyên thấy dáng vẻ lo lắng của anh, anh ta im lặng nhún vai, quay sang gọi nhân viên công tác đến.
Kiều Đông Dương nhìn sang thì thấy vòng lăn cố định của Thẩm Lam đã giảm tốc độ, dần dừng lại.
Oe, qe, bich!
Thẩm Á Lệ nhìn vào màn hình, đột nhiên cảm thấy đầu hơi đau, cô ta đưa tay lên xoa nhẹ huyệt thái dương mới có thể bình tĩnh lại:
Cắt đoạn này đi.
Đạo diễn hơi ngạc nhiên:
Giám đốc, cảnh quay này rất tốt, có thể tăng chủ đề và tỷ suất người xem...
Thẩm Lam được nhân viên công tác đỡ xuống từ vòng lãn, đầu tiên là nôn sạch số đồ ăn ở trong bụng, sau đó cả người mất đi ý thức ngã vào vòng tay của huấn luyện viên, mấy nhân viên y tế vội chạy đến khiêng cô ta
di.
Cậu có thể đứng xa một chút không?
Không được! Em sợ trái tim của em không chịu nổi, sẽ ngất đi mất.
Trịnh Tây Nguyên nắm chặt tay vịn ghế, mỉm cười trêu đùa:
Em phải đứng gần anh, nếu em bị bọn họ dọa ngất xỉu, anh còn có thể đỡ em...
Cô đã không thể khống chế cơ thể mình, vốn tưởng rằng mình sẽ ngã xuống thì lại ngã thẳng vào vòng tay một người đàn ông.
Cảm giác này vô cùng quen thuộc, cô ngẩng đầu nhìn Kiều Đông Dương:
Cảm ơn.
Bác sĩ!
Kiều Đông Dương ôm lấy cô, quay sang gọi to, giọng nói của anh nặng nề, vẻ mặt hung dữ, bàn tay cũng dùng rất nhiều sức.
Trì Nguyệt nhìn người máy nhỏ, bất đắc dĩ nói:
Mày là máy tính sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.