Chương 165: Đến thành phố hàng không vũ trụ


đất đã cảm nhận được hơi nóng hừng hực.


Cuối cùng đã tới rồi! Nóng quá!

Trịnh Tây Nguyên đứng nhìn hai cô một lúc lâu, mỉm cười nhún vai.
Thật ra anh ta không hiểu vì sao Vương Tuyết Nha và Tạ Nguyệt lại trở thành bạn thân.
Sau khi bốn cô gái làm quen với nhau, Vương Tuyết Nha hỏi Hàn Điềm Điềm xem hai người bạn cùng phòng còn lại là ai nhưng các cô đều lắc đầu. Chờ mãi đến khi huấn luyện viên thông báo đi huấn luyện, bọn họ
mới biết phòng ký túc xá này chỉ có bốn người. Bởi vì sau khi chia tám người một phòng xong thì còn thừa ra bốn người.
Lúc đó Trì Nguyệt không để ý, vừa nhìn đã biết đây là một cô chủ chưa từng chịu khổ.
Vương Tuyết Nha xấu hổ trợn mắt, sau đó lạch bạch trèo lên trên.

Tôi nói màn của tôi sẽ bảo kê cho cậu.

Trì Nguyệt dở khóc dở cười, sau khi trải giường chiếu xong còn đi lấy nước lau giá sách cho cô, làm bài tập giúp cô, làm rất nhiều chuyện cho cô... Bao nhiêu năm qua vẫn luôn bảo vệ cô. Vương Tuyết Nha nghĩ đến
Trong túi tài liệu có ảnh chụp của Trương Tương Quân, nói cách khác, cô không chỉ xin được chữ ký còn nhận được cả ảnh riêng, tất cả đều nhờ có Trịnh Tây Nguyên.
Vương Tuyết Nha nghĩ đến đây thì lúng túng rụt tay về.

Chúng ta ngủ ở đây đi.
Vương Tuyết Nha chỉ vào chiếc giường tầng ở cạnh cửa.
Trì Nguyệt khẽ giật mình, bật cười:
Cậu có cảm thấy quen thuộc không?


Có!
Vương Tuyết Nha mỉm cười.
Tình cảnh thế này rất giống lúc hai cô vừa quen biết ở trường cấp ba.
Trì Nguyệt mỉm cười thân thiện, không nói câu nào.
Hàn Điểm Điềm vui vẻ chỉ vào cô gái ngồi trên giường, quay sang hỏi cô:
Cậu ấy tên gì?

So với cô ta, Thang Bình kiếm lời hơn nhiều.

Xin chào! Tôi là Thang Bình.

Cô cứ lo lắng con nhóc phối bò này sẽ chịu bóng ma tâm lý, nhưng cô ấy đã quên sạch những chuyện buồn phiền, vui vẻ kéo vali đi tìm phòng ký túc.
Thành phố hàng không vũ trụ có diện tích rất lớn nhưng không có nhiều phòng cho thí sinh ở lại.

... Lại phải huấn luyện. Mệt quá, buồn ngủ quá, muốn đi ngủ!


Đi thôi. Đi thôi. Chờ bị loại rồi, cậu muốn ngủ thế nào cũng được.

Trì Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ có nhận ra cô ta:
Hàn Điềm Điềm.

Hàn Điềm Điềm giật mình nhìn cô, che miệng cười:
Cậu vẫn nhớ tôi à? Hình như trước đó chúng ta từng nói chuyện với nhau?


Vừa đến đã phải thi đấu, cũng không cho người ta cơ hội tìm hiểu thích nghi...

Vương Tuyết Nha trèo lên giường trên khiến chiếc giường tầng lắc lư, không ngừng lẩm bẩm khi cảm thấy Trì Nguyệt bị đối xử bất công.

cả đội, tập hợp!

Đối với các cô gái, tiếng gọi và tiếng còi này lạnh lùng đến mức không có tình người.

Khi đó tôi thấy tất cả các cậu đều là đối thủ của Tiểu Ô Nha.
Trì Nguyệt nói thêm một câu.
Hàn Điềm Điểm khựng lại, hai giây sau cười như điên:
Bây giờ cũng là đối thủ, không chỉ cậu ấy, mà còn cậu nữa.


Chấp cậu một tay, lại đây đi!


Đết!
Vương Tuyết Nha đột nhiên thò đầu ra lè lưỡi tỏ vẻ hung dữ, nhìn chằm chằm Trì Nguyệt ngồi dưới:
Mình nói cho cậu biết, Lâm Phán là một thí sinh cực giỏi, cậu đừng thấy cô ta hiền lành, dịu dàng mà nhầm.
Trong lòng các thí sinh đều oán trách, nhưng kỷ luật nghiêm khắc nên không dám chậm trễ, nhanh chóng đứng vào trong đội.
Đây là một sân vận động trong nhà cỡ lớn, trần nhà rất cao, không gian rộng lớn, với sự hỗ trợ tài chính của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, sân vận động được lắp đặt đủ loại thiết bị tân tiến và hiện đại. So với nơi
Trong ấn tượng của cô, Trịnh Tây Nguyên rất phù hợp với mấy biệt danh
Máy bay chiến đấu dã thú
,
Quỷ háo sắc
mà cô đã đặt cho anh ta. Cô tuyệt đối không thể để Trịnh Tây Nguyên chạm vào Tiểu Ô Nha!

Anh Trịnh, cảm ơn anh, chúng tôi đi báo danh trước đã. Hẹn gặp lại.


Không không không! Quy tắc cũ.
Vương Tuyết Nha vỗ giường bên trên:
Cậu bị đau đầu gối, ngủ dưới đi.


Ok.
Trì Nguyệt không từ chối, bắt đầu mở vali sắp xếp đồ đạc.
Ở lại lâu hơn có nghĩa được vào vòng trong, ở lại ít hơn có nghĩa đã b6ị loại.
Vương Tuyết Nha hồn nhiên ngây thơ chỉ suy nghĩ đến điều này, nhưng Trì Nguyệt đứng bên cạnh luôn cảm thấy s5uy nghĩ của Trịnh Tây Nguyên không trong sáng, Tiểu Ô Nha nên tránh tiếp xúc với người này.

Đột nhiên mình nghĩ ra một chuyện.

Trì Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô, đặt quần áo đã được xếp gọn gàng vào trong tủ, sau đó lấy ra bộ đồng phục vừa nhận được, chuẩn bị đi thay quần áo.
Trì Nguyệt thoáng cười:
Đương nhiên là không rồi. Tôi chỉ nhớ những người xinh đẹp tài giỏi thôi.


Ha ha, cậu nói chuyện khéo quá! Cảm ơn, tôi đột nhiên cảm thấy quá tài giỏi!

Thỉnh thoảng lại có một vài nhân viên mặc đồng phục của Thành phố hàng không vũ trụ đi ngang qua, dường như bọn họ đang đứng trong một thế giới khác.
Nhưng dù ở thế giới nào thì mọi người đều có tại, sẽ nghe thấy những chuyện thế này, Trì Nguyệt không muốn gây rắc rối, càng không muốn quá nổi trội.
Trì Nguyệt quay sang, nhìn đôi mắt sáng ngời của Hàn Điềm Điểm:
Tin.


Cảm ơn, tôi thích cậu lắm!

Bọn họ được xếp vào phòng tám người, trong phòng kê giường tầng trông rất giống ký túc xá trường học.
Lúc Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha tìm thấy ký túc xá của bọn họ, trong phòng không có ai, chỉ có hai chiếc giường đã được trải chăn ga gọn gàng, cho thấy đã có người chọn hai chiếc giường đó.
Nói chung không thể động đến ai trong hai người này!
Trì Nguyệt là người chiến thắng Chiến binh đến từ bầu trời, đây là lần đầu tiên cô đến đội Trời Sao, sau khi đến báo danh, tổ huấn luyện viên đã xếp cô vào tổ thứ năm của Vương Tuyết Nha, cùng chịu sự quản lý của

Người phụ nữ độc ác!
.
Vương Tuyết Nha hận đến nghiến răng:
Sao tối qua chồng cô ta không tát cô ta thêm mấy cái?

Còn chưa vui vẻ được nổi một phút, huấn luyện viên lại giục đi huấn luyện.
Hàn Điềm Điềm nghẹn ngào ngã xuống giường.
Trì Nguyệt bật cười:
Nếu cần thời gian thích ứng thì không gọi là Chiến binh đến từ bầu trời nữa.


Người ta đang thương cậu mà.


Đây không phải trận thi đấu tàn nhẫn, mà là biến thái.


Nguyệt Quang Quang, huấn luyện viên Lưu nói mai sẽ bắt đầu sao?

Vương Tuyết Nha kéo mũ xuống, đôi m8ắt đeo kính râm nhìn bãi đỗ xe vô cùng hiện đại.

Chúng ta sẽ ở lại Thành phố hàng không vũ trụ bao lâu?

Tr3ịnh Tây Nguyên thản nhiên mỉm cười:
Có thể là một tiếng, có thể là ba tháng. Cô thích ở lại bao lâu?

Vương Tuyết N9ha:
Đương nhiên thích ở lâu lâu một chút...

Nếu không sao hai người có thể làm bạn thân nhiều năm như vậy?
Trì Nguyệt hừ lạnh:
Vậy lần này mình trên cậu dưới.


Toàn đội tập trung, nghiêm, nghỉ!


Bắt đầu đếm số từ đội thứ nhất!

Cô xách vali kéo Vương Tuyết Nha đi vào trong.
Trịnh Tây Nguyên khẽ hừ một tiếng, cong môi nói:
Này, chờ đã.


Tốt thật, đãi ngộ của phòng nhỏ.


Chúng ta đặc biệt, đi đường đặc biệt.


Người ta là ai?


Nguyệt Quang Quang, có phải cậu thèm đòn không?

Trì Nguyệt hơi cong môi:
Thang Bình.


ĐM! ĐM, quá giỏi, đúng là học bá! Cậu còn nhớ cả cái này.
Hàn Điểm Điểm là người nhiệt tình, ngày đầu tiên ở chung đã cố gắng hòa hợp với Trì Nguyệt, vẻ mặt vui mừng hơi
giả trân
.
Hơn nữa, Trì Nguyệt còn có một phần thi nữa...
Căn cứ theo chế độ thi đấu, trước khi thí sinh Chiến binh đến từ bầu trời chính thức vào đội, nhất định phải thi đấu với thí sinh hạt giống số một của đội.
Ngày đó Trì Nguyệt đang trải giường chiếu, cô Vương đeo kính râm kéo một cái vali to hấp tấp lao vào trong phòng, cô vừa vào đã ném cái túi lên giường tầng trên, ngang ngược tuyên bố:
Tôi ngủ trên cậu, sau này
bảo kê cho cậu!

Thắng được ở lại.
Thua phải ra về.
60 người này đều là những người xuất sắc nhất đến từ các nơi trong cả nước, tất cả đều rất tài giỏi. Ví dụ như Vương Tuyết Nha, ngoại trừ tính cách ngây thơ thì tổng hợp tổ chất mọi mặt đều rất mạnh, nhất là phần lý
thuyết căn bản về hàng không vũ trụ, cô còn giỏi hơn cả Trì Nguyệt.

Hả?
Vương Tuyết Nha mấp máy môi, vuốt tóc:
Tôi là người thật thà.

Trịnh Tây Nguyên nhướn mày, cúi xuống nhìn cô như đang nhìn một người bạn nhỏ:
Con gái quá thật thà luôn phải chịu thiệt. Ngu ngốc một lần là đủ rồi, về suy nghĩ kỹ càng đi.

cắm trại ở giai đoạn đầu thì nơi này tốt hơn rất nhiều. Mọi người vừa đến đây đều cảm thấy hào hứng, nhìn ngắm khắp nơi.

Đang nhìn cái gì thế?


Phẳn nhanh! Đồ xấu tính.

Bên ngoài vang lên tiếng còi, bốn người lập tức chạy ra ngoài.

Được rồi, dù sao có anh Kiều bảo kê cho cậu, cậu cứ yên tâm.

Trì Nguyệt thở dài nhìn cô ấy.

Rất có thể cô ta làm vậy vì trận đấu ngày mai.

Thẩm Á Lệ từng là người phụ trách chương trình Người Đi Dưới Trời Sao, hiểu rõ quy tắc thi đấu. Sau khi Trì Nguyệt đến báo danh, cô sẽ phải thi đấu với thí sinh hạt giống số một.
Nếu cô ngã bị thương, liệu có ảnh hưởng đến phần thi đấu không?
Chắc chắn là có.
Cả nhân loại đều biết cô bị cắm sừng sao?
Đúng là xấu hổ muốn chết!
Thế nhưng anh không hiểu nổi hai người này, một người đoán không ra nhìn không thấu, một người ngây thơ đơn giản đến khác thường.
Hai kiểu phụ nữ này lại có thể trở thành bạn thân của nhau, bạn nói xem có kỳ quái không chứ?
Trì Nguyệt:
Tôi rất vinh hạnh.


Chúng tôi cũng thế. Trì Nguyệt, tôi nói tôi là fan của cậu, cậu có tin không?


Cậu là Trì Nguyệt à? Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau, cậu còn nhớ không?
Cô gái còn lại nhiệt tình hơn nhiều, cô ta có nước da trắng ngần, khuôn mặt tròn trịa thoạt nhìn rất trẻ trung, đây là kiểu con gái không
cần làm gì cũng khiến người khác cảm thấy rất đáng yêu.
Trì Nguyệt ngoảnh lại:
Còn có việc gì sao?

Trịnh Tây Nguyên mở cửa xe, lấy một túi tài liệu đưa cho Vương Tuyết Nha:
Đây là thứ cô muốn.

Huấn luyện viên nói với giọng điệu nghiêm khắc cắt ngang sự tò mò của mấy cô gái.
Mọi người đành nhìn về phía huấn luyện viên.
Vương Tuyết Nha hận không tìm được cái lỗ nẻ nào để chui xuống, sau khi cảm ơn Trịnh Tây Nguyên, cô chạy như bay về phía Trì Nguyệt.
Hai cô gái vừa đi vừa cười nói.

Chuyện gì?

Vương Tuyết Nha:
Cậu nói Thẩm Á Lệ để cô nhân viên kia chơi ngáng chân, hại cậu ngã xuống cầu thang chỉ đơn giản vì sỉ nhục cậu, khiến cậu bị lộ hàng sao?

Hai cô gái bước vào phòng, bọn họ hơi ngơ ngác nhìn Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha rồi vội mỉm cười.

Xin chào.
Một cô gái cao gầy chào hỏi hai cô, sau đó đi thẳng vào ngồi xuống chiếc giường cạnh cửa sổ.

Cũng chưa chắc, cậu thấy là chuyện vặt vãnh, anh Kiều lại thấy là việc lớn, anh ấy rất quan tâm đến cậu...


Suỵt! Cậu nói nhỏ thôi, đây là Thành phố hàng không vũ trụ đấy.


Cảm ơn anh Trịnh!
Cô vui vẻ chạy tới muốn nhận lấy túi tài liệu, không ngờ Trịnh Tây Nguyên lại giơ tay lên, cố ý không đưa cho cô:
Hình như lời cảm ơn này không đủ chân thành?

Vương Tuyết Nha lúng túng.
Cô ta là người rất tàn nhẫn. Hơn nữa tối hôm trước cậu còn bị thương... Không đúng!

Cô đột nhiên cau mày, nhìn chằm vào Trì Nguyệt dường như đang nghĩ ra điều gì đó.
mút chơi đùa, chỉ đến gần một bước đã sợ bị cô lột mất một lớp da.
Loại đàn ông như Trịnh Tây Nguyên đã gặp đủ loại phụ nữ, anh ta có quan điểm riêng độc đáo về phụ nữ, thậm chí anh ta còn tự nhận mình hiểu rõ phụ nữ hơn cả phụ nữ.

Vậy tôi phải cảm ơn thế nào mới đủ chân thành?

Trịnh Tây Nguyên bật cười nhìn dáng vẻ của cô rồi đặt túi tài liệu vào trong tay cô:
Tôi đùa cô thôi, cô gái nhỏ, cô không phân biệt được thật giả sao?

Cô ta là một cô gái có đôi mắt một mí, nụ cười có vẻ ngại ngùng xấu hổ.
Trì Nguyệt chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.
Trì Nguyệt nhìn cô:
Có người đến.

Cô vừa nói xong, cửa phòng đã mở ra.
Hàn Điềm Điểm lại như vừa gặp đã thân, cũng rất tò mò với
nhân vật nổi tiếng này
, cô ta ngồi thẳng xuống mép giường của Trì Nguyệt, tám chuyện với cô:
Trì Nguyệt, trong đội có nhiều người như vậy, cậu nhớ tất
cả sao?

Mấy căn phòng bên cạnh đều là phòng ký túc của thí sinh Trời Sao, bọn họ đến từ hôm qua nên đã dọn dẹp xong cả, hôm nay còn có phần huấn luyện, bọn họ không có nhiều thời gian để dọn dẹp.
Vừa nãy Trì Nguyệt đã nghe huấn luyện viên Lưu giới thiệu tình hình, trải qua mấy vòng đấu loại trực tiếp, hiện tại trong đội chỉ còn lại 60 thí sinh. Lúc đến Thành phố hàng không vũ trụ đã được chia vào sáu nhóm.
huấn luyện viên Lưu.
Điều này khiến Vương Tuyết Nha rất vui vẻ, gần như quên mất việc của Phạm Duy.

Nguyệt Quang Quang, có phải anh Kiều cổ ý sắp xếp không?

Trì Nguyệt lườm cô:
Sao anh ấy lại quan tâm đến chuyện vặt vãnh thế này.

Trì Nguyệt nghe vậy khẽ giật mình, khuôn mặt tối tăm.
Hai người nhìn nhau một lúc, Vương Tuyết Nha nặng nề gật đầu.

Ồ, đúng rồi, tôi suýt quên mất.

Vương Tuyết Nha lập tức nhớ đến việc cô nhờ Trịnh Tây Nguyên lấy chữ ký của Trương Tương Quân.
chuyện cũ lại cười to.

Cũng may mình thông minh, không chọn mấy chỗ khác mà chọn giường ở trên giường cậu.

Bọn họ là hai kiểu người trái ngược. Một người suy nghĩ kín đáo, một người không hề toan tính. Một người như bông hoa nhài nở bên cửa sổ, yên lặng tỏa ra hương thơm, vô cùng dịu dàng và xinh đẹp khiến người ta
chỉ liếc nhìn đã có thể cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới này. Một người như bông hoa sen nở trong hồ, gần bùn lại không hôi tanh mùi bùn, tuy xinh đẹp nhưng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ đừng nói đến chấm
Chưa đầy một phút đã nhờ Trì Nguyệt giúp trải giường chiếu.

Không phải cậu nói sẽ bảo kê cho tôi sao?


1!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.