Chương 21: Coi như anh ta biết điều
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1282 chữ
- 2021-12-31 07:19:41
Được, được, hành lang nhà chúng tôi rất tốt, cảm ơn anh Kiều.
Vương Tuyết Nha lập tức nói một câu bán đứng cô.
Hôm nay cái tên này rất khác thường, thường xuyên làm theo ý mình.
Tì Nguyệt liếc mắt ra hiệu với cô ấy:
Sao lại làm phiền anh Kiều...
Kiều Đông Dương:
Không phiền.
Vương Tuyết Nha:
Cùng trường mà, không sao cả, Nguyệt Quang Quang, có phải cậu đã quên mất ngày đó có một sinh viên nữ ở tầng dưới nhà chúng ta bị người ta theo dõi hay không? Mình rất sợ...
Trì Nguyệt:
...
Cô chủ Vương uống nhầm thuốc à?
Có phải cô ấy coi trọng Kiều Đông Dương rồi không? Vì vậy mới tỏ ra tích cực như vậy?
Trì Nguyệt nghĩ như vậy, không tiện cứng rắn từ chối nữa.
Chẳng may là hoa đào của Tiểu Ô Nha thì sao?
Cô hừ lạnh, đi vào trong.
Kiều Đông Dương chắp tay, nhìn sống lưng thẳng tắp của cô:
Hàng hóa trong cửa hàng trực tuyến của các cô đều được để ở đây?
Vương Tuyết Nha:
Đúng vậy, chúng tôi thuê phòng ở bên ngoài cũng vì trữ hàng hóa tiện kinh doanh.
Kiều Đông Dương:
Vậy chút nữa tôi có thể xem một chút không?
Vương Tuyết Nha khẽ cười:
Nếu anh không chú ý, đương nhiên không có vấn đề.
Thiểu năng trí tuệ! Có phải người chị em này bị sắc đẹp mê hoặc rồi không?
Tại sao có thể đồng ý với một yêu cầu vô lý như vậy chứ?
Trì Nguyệt luôn cảm thấy Kiều Đông Dương không có ý tốt, mí mắt nhảy loạn xạ.
Nguyệt Quang Quang, chậm một chút, chậm một chút.
Vương Tuyết Nha thấy cô càng chạy càng nhanh, kéo cánh tay cô, nháy mắt với cô một cái, lại nói nhỏ sau lưng Kiều Đông Dương:
Cậu không phát hiện sao?
Anh Kiều... hình như thích cậu đấy? Phải trân trọng cơ hội, biết không?
Khụ khụ khụ!
Trì Nguyệt há to miệng, bị sắc nước bọt suýt không thở nổi:
Tiểu Ô Nha, cậu được rồi đấy. Cậu thích thì tự hưởng thụ đi!
Cô bước đi nhanh hơn.
Này!
Vương Tuyết Nha bĩu môi, lại nhanh chóng trở nên hào hứng, đối với anh Kiều
bình dị gần gũi
,
khiêm tốn học hỏi
, biết gì đều nói hết không giấu giếm, hận không thể dâng tặng cục cưng quý giá Trì Nguyệt mà
mình đã trân trọng mấy năm nay.
Trì Nguyệt sắp bị cô ấy chọc điên.
Có phải cô ấy bị ngốc không?
Không nhận ra Kiều Đông Dương đang muốn lấy thông tin cửa hàng trực tuyến sao?
Tì Nguyệt cúi đầu lên lầu, đột nhiên nghe thấy Vương Tuyết Nha khẽ kêu lên:
Hả? Bị mất điện?
Hành lang rất tối, lúc bọn họ đi lên, cả quãng đường đều ánh đèn kích hoạt bằng âm thanh, nhưng lúc đi đến cửa chính thật sự không có phản ứng gì.
A! Bốp! Bốp! Sáng! Bộp bộp!
Vương Tuyết Nha vừa vỗ tay vừa giậm chân mà đèn cũng không sáng.
Tình huống gì thế? Dưới lầu vẫn có điện mà? Kỳ quái! Nguyệt Quang Quang, mở cửa nhìn xem.
Tì Nguyệt mở đèn pin của điện thoại, lục tìm được chìa khóa, cô không mở cửa lại nghiêm túc quay sang nhìn Kiều Đông Dương:
Chúng tôi đã đến nơi, anh Kiều. Cảm ơn!
Ý là anh có thể cút đi rồi!
Kiều Đông Dương hơi nhíu mày:
Không cần giúp đỡ?
Trì Nguyệt:
Giúp đỡ cái gì?
Kiều Đông Dương chỉ cửa phòng của bọn họ:
Không phải bị mất điện à?
Trì Nguyệt cong môi:
Không sao, tôi sẽ xử lý.
Kiều Đông Dương:
Tôi sẽ xem cho các cô.
Trì Nguyệt lắc đầu, vừa muốn nói chuyện, Vương Tuyết Nha đã không chịu đựng hai người bọn họ cứ đứng cãi nhau ở cửa ra vào. Cô cầm chìa khóa mở cửa rồi đưa tay ra bật đèn, sau đó uể oải thở dài một hơi:
Xong
đời, thật sự bị mất điện rồi. Làm sao bây giờ? Anh Kiều...
Để tôi xem...
Kiều Đông Dương nghiêng người sang, vừa định vào cửa đã bị Trì Nguyệt chặn ngang một tay ở trước mặt.
Trong nhà nhiều đồ linh tinh, anh Kiều nên đứng ở đây đi, cẩn thận vấp ngã.
Trong bóng tối, không ai có thể nhìn rõ khuôn mặt của nhau. Nhưng giọng điệu và động tác của Trì Nguyệt vẫn thể hiện ra sự chống cự rõ ràng.
Kiều Đông Dương không nói gì, Trì Nguyệt cũng không cho anh cơ hội, đi xuyên qua hàng hóa chất đống trong phòng khách, mở bảng điều khiển điện ở trong phòng.
Nhảy cầu dao rồi.
Cô đẩy cầu dao lên.
Thế nhưng căn phòng vẫn không có ánh sáng.
Tì Nguyệt lại kiểm tra:
Có thể là bị cháy cầu chì. Tôi đi tìm.
Cô bình tĩnh quay lại phòng ngủ, nhanh chóng tìm được cầu chì dự phòng và công cụ, còn lấy ra một cái đèn pin cầm tay đưa cho Vương Tuyết Nha:
Tiểu Ô Nha, chuyển một cái ghế qua, đỡ giúp mình một chút.
Vương Tuyết Nha:
Cậu làm gì thế?
Trì Nguyệt:
Thay cầu chì.
Vương Tuyết Nha liếc Kiều Đông Dương một cái:
Hả?
Hả cái gì mà hả, đâu phải lần đầu tiên.
Bọn họ thuê một căn phòng cũ đã có tuổi đời hai ba mươi năm, mạch điện không tốt lắm, mùa đông bật máy sưởi, mùa hè bật điều hòa sẽ rất dễ bị cháy cầu chì hoặc là nhảy cầu dao, vì vậy lần trước Trì Nguyệt đối cầu
chì xong thì đã mua thêm một ít đặt ở trong nhà, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Thế nhưng có người đàn ông theo đuổi cô ở đây, tại sao phải làm cô gái mạnh mẽ chứ?
Vương Tuyết Nha thở dài một hơi, nháy mắt với Trì Nguyệt mấy lần cô đều không nhìn thấy, chỉ có thể nhận lệnh đi đỡ ghế đến, cầm đèn pin chiếu sáng cho cô.
Trì Nguyệt đứng trên ghế. Ánh sáng đèn pin mờ ảo chiếu đến khuôn mặt của cô. Khuôn mặt mịn màng lại trắng nõn, vẻ mặt của cô cực kỳ chuyên tâm, cực kỳ nghiêm túc.
Khuôn mặt kéo căng, lông mày cau lại, Kiều Đông Dương nhìn một lúc lâu vẫn không rời mắt.
Được rồi!
Động tác của Trì Nguyệt quen thuộc, nhanh nhẹn thay xong rồi nhảy xuống.
Hành lang và trong phòng đồng thời khôi phục ánh sáng, Kiều Đông Dương đứng dưới ánh đèn, trên khuôn mặt tuấn tú như có điều suy nghĩ.
... Cô lại làm cả những việc này?
Trì Nguyệt phủi tay, chỉ huy cô chủ Vương chuyển chế về phòng khách, lười biếng liếc nhìn Kiều Đông Dương:
Chỉ thay cầu chì thôi, rất khó sao?
Đối với đàn ông đúng là không khó, nhất là đàn ông ngành kỹ thuật. Nhưng đối với hầu hết các cô gái, thật sự khó như lên trời.
Kiều Đông Dương bình tĩnh nhìn cô, mỉm cười thần bí:
Tôi đột nhiên cảm thấy tin tưởng cô.
Trì Nguyệt cong môi:
Câu nào? Đàn ông không phải là thứ cần thiết trong cuộc sống của tôi?
Không.
Kiều Đông Dương xoa mũi:
Cô là đàn ông.
...
Trì Nguyệt từ chối cho ý kiến.
Được rồi, các cô nghỉ ngơi sớm nhé. Tôi đi trước.
Kiều Đông Dương rời đi rất nhanh, không chờ Vương Tuyết Nha đi ra chào hỏi đã sải bước xuống lầu.
... Này, không phải nói muốn đến nhà chúng ta xem thử sao?
Vương Tuyết Nha chỉ kịp nghe tiếng bước chân của anh xuống lầu, kỳ quái nhìn sang Trì Nguyệt:
Nguyệt Quang Quang, tại sao mình cảm thấy anh
Kiều đã bị cậu dọa?
Trì Nguyệt chậm rãi đút tay vào túi quần:
Coi như anh ta biết điều.
Vương Tuyết Nha:
...