Chương 229: Tình địch của chị gái
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2447 chữ
- 2022-02-04 04:06:56
Không được.
Trì Nguyệt bình tĩnh nói:
Cháu chỉ là người làm thuê. Nói trắng ra, người ta thông cảm với người Nguyệt Lượng 1 nên mới đăng8 thông báo tuyển dụng ở địa phương. Cháu đã đi học mấy năm, lại quen thuộc với hoàn cảnh Nguyệt Lượng ổ nên mới được thuê. Cháu không thể 3không biết suy nghĩ, tưởng mình rất giỏi giang được.
Khuôn mặt trưởng thôn đỏ bừng, cái câu
không biết suy nghĩ
này - không phả9i đang nói bọn họ sao?
Trì Nguyệt đến gần anh, ngồi xổm xuống nâng cánh tay anh lên.
Bác sĩ đã dặn anh hạn chế hoạt động cánh tay bên này.
Anh chỉ dùng máy tính...
Đỗ Tiểu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc này Vạn Xuân Lan ngồi bên cạnh cô ta lại nói:
Bọn họ ngồi nói chuyện trong phòng khách.
Có người máy Thiên Miêu ở đây nên bầu không khí khá thoải mái, bớt lúng túng hơn nhiều, bọn họ ngồi nói chuyện với người máy, cô một câu, tôi một lời.
Ý cô ta là sao?
Trì Nguyệt liếc cô ta, chỉ cười nói:
Vì vậy, cậu đừng hy vọng tôi có thể nói giúp cái gì cả. Tôi thấy lần này anh ấy đã quyết tâm rồi, hôm nay vừa về đã mở cuộc họp nói về chuyện rút vốn... Cậu xem, tôi cũng bị anh ấy đuổi về nhà, không cho tham gia cuộc họp.
Mặc kệ trong lòng chị năm này nghĩ như thế nào, dù sao Trì Nhạn cũng không biết cô ta. Những việc liên quan đến tình địch thế này, nếu chỉ có một bên nóng lòng tranh đấu thì sẽ rất vô nghĩa.
Trì Nguyệt...
Trì Nguyệt nói tiếp:
Chiều nay anh tổ chức họp tổ dự án phải thật kín đáo, cứ tỏ vẻ đang muốn rút vốn. Lát nữa em về nhà chắc chắn sẽ có người tìm em nghe ngóng tình hình, em lại nói bóng gió một lượt. Chúng ta một người diễn vai ác, một người diễn vai hiền lành.
Sau đó thì sao?
Đỗ Tiểu xấu hổ kéo cô ta ra ngoài.
Người yêu cái gì, khi đó mọi người còn nhỏ không hiểu chuyện gì hết. Chỉ nói lung tung thôi!
Đừng nghe mẹ tôi nói lung tung
Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Anh Kiều mới đến đây còn chưa quen cuộc sống nơi này, làm gì cũng không tiện. Trước kia tôi từng gặp anh ấy, tôi còn tham gia chương trình Người Đi Dưới Trời Sao của anh ấy, cũng coi như là người quen cũ. Anh ấy thân thiết với tối hơn cũng là chuyện bình thường?
Vậy à? Lúc mẹ cậu nói tôi còn không tin. Một người đàn ông như điều tổng, muốn loại phụ nữ gì mà không có...
Trì Nguyệt không nói lời nào, vẻ mặt lạnh tanh.
Trì Nguyệt.
Đỗ Tiếu nhìn cô:
Cậu và Kiều tổng... rất thân à?
Anh năm của Đỗ Tiếu là Đỗ Minh Vũ, là thanh mai trúc mã từng hẹn hò với Trì Nhạn. Thoạt nhìn chị năm này là một bà nội trợ điển hình, dáng người cao to hơi mập, làn da thô ráp, có thể thấy cuộc sống không thoải mái, không biết chăm sóc bản thân.
Trì Nguyệt không biết Vạn Xuân Lan có biết việc giữa Trị Nhạn và Đỗ Minh Vũ hay không, càng không biết cô ta muốn đến xem người máy là thật hay giả, nhưng Trì Nguyệt biết Đỗ Tiểu đến để thám thính tin tức việc phá dỡ.
Trì Nguyệt không nói câu nào, lạnh lùng đi vào lều vải của Kiều Đông Dương.
Kiều Đông Dương ngồi trong lều vải, anh đang ôm laptop gõ bàn phím rung lên cạch cạch. Thấy Trì Nguyệt đi vào, anh đóng laptop, vỗ vào chỗ bên cạnh:
Đến đây ngồi đi.
Có lý.
Đây không phải việc có lý, đó là bản chất con người.
Đỗ Tiểu nặng nề thở dài, so với những lời vừa nói, tiếng thở dài này đầy vẻ chán nản thất vọng.
Chẳng lẽ không thể cứu vãn được nữa?
Sao em không hỏi anh?
Hỏi cái gì?
Trì Nguyệt suýt bị sặc nước bọt.
Mẹ thật là, sợ cô chưa gặp đủ rắc rối sao?
Khôn khéo nhưng không lươn lẹo lại càng hiểm có hơn.
Chậc, em đang tự khen mình à?
Anh ta sợ cậu nói cho người khác biết à?
Dù sao tôi cũng là người Nguyệt Lượng B, quanh đây toàn là người thân.
Ôi!
Kiều Đông Dương chỉ cười không nói.
Trì Nguyệt:
Nếu chúng ta không ổn định đầu tư vào Nguyệt Lượng ) trước khi dự án bắt đầu, mà đi khảo sát xung quanh tỏ vẻ chưa xác định dự án, chưa chọn được địa điểm, để mỗi thôn hoặc mỗi trấn tự lập bản kế hoạch rồi đấu thầu lựa chọn... thể thì những người này sẽ lo được lo mất. Nếu khó khăn lắm mới được chọn, bọn họ còn dám tùy ý làm loạn sao?
Cô cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, nhẹ nhàng ôm vai Trì Nhạn.
Chị, chúng ta dẫn Thiên Miêu vào phòng chơi nhé, được không nào?
Cô chưa gặp nhưng đã nghe nói tới.
Trì Nguyệt cười:
Chị năm, ngồi đi.
Ừ.
Trì Nguyệt thở dài:
Hình như vậy.
Kiều tổng muốn rút vốn thật sao?
Kiều Đông Dương không hiểu ý cô, anh vuốt ve bàn tay nhỏ bé mềm mại mịn màng của cô, thản nhiên nói:
Thật sao? Cô Trì mau chỉ dạy cho anh đi.
Trì Nguyệt cau mày:
Lúc anh vừa đầu tư vào Nguyệt Lượng Ổ đã cho người ta ấn tượng là một tên ngốc lắm tiền nhiều của. Chiếc bánh này rơi quả chính xác, đút thẳng vào miệng người khác. Bọn họ không chỉ không biết trân trọng mà sẽ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, thậm chí còn tưởng anh có ý đồ với Nguyệt Lượng ổ...
Không!
Ánh mắt Trì Nguyệt lạnh lùng:
Đừng đồng ý. Nhất định phải chờ đến khi bọn họ liên tục cầu xin, anh mới miễn cưỡng đồng ý thử thêm lần nữa. Anh phải nhớ kỹ, tiền và tài nguyên đều nằm trong tay anh, anh mới là người to nhất.
Kiều Đông Dương thích thú nhìn cô.
Việc thế này... cũng mang đi khoe khoang cho được.
Đúng vậy, dù Trì Nguyệt không nghe không thấy thì cũng có thể đoán được Vu Phượng vô cùng đắc ý kể chuyện của cô và Kiều Đông Dương với người khác. Dù sao bà cũng không có nhiều chuyện có thể mang đi khoe khoang với đám cô ba di sau này...
Trì Nguyệt trợn to mắt, suy nghĩ rồi nghiêm túc nói:
Nhưng anh đang làm đúng, trước tiên phải tạo áp lực cho bọn họ, để bọn họ tỉnh táo lại cũng là chuyện tốt.
ồ.
Kiều Đông Dương như cười như không:
Anh tưởng em sẽ nói giúp cho người dân ở đây?
Tôi và Đỗ Minh Vũ nghe nói nhà sắp phá dỡ, trong thôn đang tuyển người làm nên vội vàng bỏ lại mọi công việc quay về đây. Không ngờ vừa về đến nhà đã nghe thấy chuyện này, đúng là bực mình mà! Sao người bên thôn Hoành Phong lại ngang ngược như thế chứ? Không phải bọn họ hưởng kẻ chúng ta nên mới gặp được vận may này sao? Thế mà còn dẫn đầu gây rối, đã được ăn kè rồi còn phá rồi chuyện của chúng ta.
Tên dự án là xây dựng cải tạo Nguyệt Lượng Ố, chỉ từ một điểm này thôi đã đủ khiến người dân Nguyệt Lượng Ổ cảm thấy nở mày nở mặt.
Cô nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn, mời Đỗ Tiểu và người phụ nữ này ngồi xuống. Đỗ Tiểu đặt đứa bé xuống, nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh cô ta.
Trì Nguyệt, đây là chị dâu thứ năm của tôi - Vạn Xuân Lan. Cậu chưa gặp lần nào nhỉ?
Có phải muốn rút vốn thật không.
Anh sẽ không làm vậy.
Trì Nguyệt quay sang nháy mắt, vẻ mặt tinh nghịch:
Tối qua có người vừa nói cho em biết, nói anh ấy có dự án Nguyệt Lượng ổ rồi thì cuộc sống mấy năm tới sẽ có ý nghĩa, sao có thể mới ngủ một giấc đã thay đổi?
Máy tính cũng không được dùng.
Kiều Đông Dương nhìn cô, cười nói:
Được, nghe em.
Đúng vậy, mấy chuyện tình yêu khi còn bé không thể coi là thật.
Vạn Xuân Lan mỉm cười hiểu rõ, nhìn Trì Nhạn với vẻ thương hại:
Cô ấy bị bệnh gì thế? Nhìn dáng vẻ này, hình như đầu óc có vấn đề?
Trì Nguyệt nghiên chật hàm răng, trong lãnh địa cá nhân của cô, Trì Nhạn là mắt xích yếu ớt nhất.
Trì Nguyệt cười lạnh:
Chờ bọn họ đến cầu xin anh.
Cầu xin anh? Anh có nên đồng ý không?
Bình thường, anh ấy là đàn anh trong trường thôi.
Vậy à?
Ảnh mắt Đỗ Tiểu hơi lúng túng:
Sao tôi nghe mẹ cậu nói, anh ta đang theo đuổi cậu?
Không được.
Trì Nhạn đứng lên, vừa đi về phía cửa vừa nhìn ra ngoài:
Minh Vũ về rồi, nếu chị về phòng thì anh ấy sẽ không thấy chị.
Trì Nguyệt mấp máy mồi, khuôn mặt tối sầm lại, hơi tức giận.
Bây giờ xảy ra chuyện, mọi người đều trách mắng người dân ở thôn Hoành Phong, lời nói của Vạn Xuân Lan cũng giống với suy nghĩ của tất cả mọi người.
Trì Nguyệt mỉm cười không nói gì.
Trì Nguyệt nhìn cô ta:
Vậy thì chưa chắc.
Có cách nào à?
Đỗ Tiểu tỏ ra hưng phấn.
Trì Nguyệt, cậu có nhà không? Chị dâu tôi muốn đến xem người máy của Trì Nhạn.
Trì Nguyệt đang ngồi trong phòng khách với Trì Nhạn, hai người trêu đùa trò chuyện với Thiên Miêu.
Vì Trì Nhạn, tất cả phong độ và lý lẽ của cô đều biến mất sạch.
Hai người đi nhanh đi, không tiền!
Cô ghét việc Đỗ Tiểu dẫn chị dâu năm đến đây, ghét việc Vạn Xuân Lan đột nhiên nhắc đến Đỗ Minh Vũ.
Trì Nguyệt không quan tâm bọn họ cố ý hay vô tình, cô ghét tất cả những việc khiến Trì Nhận đau lòng và khó chịu.
Trì Nguyệt ngồi xuống, cô im lặng đặt hai tay lên đầu gối, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Trong lều vải yên lặng một lúc, Kiều Đông Dương đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng kéo tay cô.
Con người rất dễ mềm lòng. Chỉ cần chúng ta đủ chân thành, biết đâu có thể cứu vãn được.
Cô thấy ánh mắt Đỗ Tiếu sáng ngời, đột nhiên cười khẽ:
Đương nhiên, tôi chỉ là người ngoài nên nói bừa mấy câu thôi, Anh Kiều là người tốt bụng nhưng lại khả cố chấp, anh ấy đã quyết định điều gì thì sẽ rất khó thay đổi. E rằng sẽ phải tốn nhiều thời gian.
Buổi chiều, Trì Nguyệt về nhà chưa được nửa tiếng, Đỗ Tiểu đã bế đứa con thứ hai, dẫn theo một người phụ nữ đến nhà cô.
Người còn chưa vào nhà, tiếng cười giòn giã đã vang lên.
Đỗ Tiểu ấp ủng muốn nói rõ mục đích đến đây.
Tôi nghe nói dự án trong thôn sắp dừng lại rồi à?
Không ngờ Trì Nhạn đang chơi với Tiểu Thiên Miêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn quanh, khẽ hỏi Trì Nguyệt:
Minh Vũ về rồi sao? Đang ở đâu? Minh Vũ đang ở đâu? Sao chị không thấy?
Trong phòng lập tức yên lặng, mọi việc đã trôi qua lâu rồi, Trì Nguyệt tưởng chị gái đã quên mất...
Cô Trì, em đang giúp người ngoài đấy.
Trì Nguyệt lườm anh, không giống như đang nói đùa:
Để bớt chuyện rắc rối, lần này nhất định phải dạy bọn họ một bài học. Nếu anh không đủ tàn nhẫn thì bọn họ sẽ cưỡi lên đầu lên cổ anh. Dự án còn chưa bắt đầu mà đã thế này, nếu anh không thể răn đe người dân địa phương, sau này sẽ xảy ra càng nhiều chuyện rắc rối hơn. Con người đều là loại được nước lần tới.
Kiều Đông Dương mỉm cười:
Chậc, có vợ tốt thật, có người bày mưu tính kể cho anh.
Trì Nguyệt yên lặng, cô không cảm thấy đây là bày mưu tính kế, cô chỉ hiểu rõ những người này hơn anh thôi.
Em cũng vì bọn họ, vì Nguyệt Lượng Ổ mà thôi.
Cô không khuyên được Trị Nhạn, quay sang định đuổi hai người kia về.
A Tiếu, tôi còn có việc, chắc không nói chuyện với hai người được nữa...
Lòng người không biết đủ, em sẽ không thay đổi dù bọn họ là ai.
Trì Nguyệt hơi khựng lại, nghiêm túc phân tích:
Có lẽ chúng ta đã làm sai ngay từ đầu.
Vạn Xuân Lan hơi do dự, nhìn Trì Nhạn ngơ ngác đứng ở cửa ra vào, đột nhiên mỉm cười:
A Tiểu, Trì Nhạn và Minh Vũ là người yêu cũ à?
Sắc mặt Trì Nhạn càng tệ hơn.
Đỗ Tiểu là người biết điều, đương nhiên biết mình nên ra về rồi.
Được, cậu làm việc đi. Chị dâu năm, chúng ta về thôi...
Kiều Đông Dương đột nhiên đưa tay ra véo mũi cô.
Cô Trì vẫn còn trẻ mà lại khôn khéo thế này, thật sự là hiếm có.
Trì Nguyệt cười lạnh:
Không thì sao? Người ta tốt bụng đến đầu tư, giúp chúng ta thoát nghèo làm giàu, vậy mà suýt bị đâm chết... Nếu là cậu gặp chuyện này, cậu có đi không? Người ta có tiền, muốn đi đầu làm dự án mà không được, cần gì phải chịu khổ.
Cũng đúng.
Đỗ Tiếu mất tự nhiên vuốt tóc, vẻ mặt buồn bã:
Khó khăn lắm mới thấy được hy vọng, đúng là... Chúng ta nên tìm ai giải quyết mở hỗn độn này đây?
Vu Phượng lo lắng đi qua đi lại từ trong phòng đến ngoài sân mấy lượt, lần nào cũng nhìn chằm chằm bọn họ.
Trì Nguyệt biết mẹ đang lo lắng chuyện gì, chỉ mỉm cười không nói.
Biết đâu đấy.
Kiều Đông Dương ngáp dài, ôm lấy vai cô:
Anh ngủ không ngon.
Dáng vẻ oán trách nửa giả nửa thật này của anh hơi buồn cười.
Dù nói thế nào thì cũng không thể để Kiều tổng rút vốn. Bác sẽ đi gọi điện cho bí thư trấn, lát nữa mọi ng6ười sẽ nói chuyện với cậu ấy. Trì Nguyệt, mọi người cùng nhau nghĩ cách... Cháu đi nói mấy câu đi, cầu xin cậu ấy vì Nguyệt Lượng 3, Bác b5iết cháu là đứa bé ngoan...
Trước khi trưởng thôn đi còn nói rất nhiều lời lẽ thành khẩn, đến độ suýt thì bật khóc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.