Chương 23: Không phải cô gái nào cũng có quyền được sống thoải mái


Trong truyền thuyết, tiên nữ trên trời thích vẻ đẹp của Nguyệt Lượng Ổ, đã từng vụng trộm hạ phàm đến hồ Nguyệt Lượng tắm rửa. Vì vậy, hồ Nguyệt Lượng là nơi có tiên khí, không cần biết năm đó khô hạn đến

mức nào, nước trong hồ Nguyệt Lượng vĩnh viễn không khô cạn.

Thế nhưng, bây giờ hồ Nguyệt Lượng không chỉ khô cạn mà còn biến mất trên bản đồ.

Trên đời không còn hồ Nguyệt Lượng, chỉ còn Nguyệt Lượng Ổ.

Ngày này qua ngày khác, bão cát xâm chiếm Nguyệt Lượng Ổ, nơi đây ít người, người trẻ tuổi có thể đi ra ngoài làm công đã đi hết từ lâu, trong thôn chỉ còn lại người già và trẻ em mồ côi không có chỗ nào để đi.

Những năm qua, diện tích đất canh tác của Nguyệt Lượng Ổ giảm bớt qua từng năm, việc đầu tiên sau khi những người ở Nguyệt Lượng Ổ rời giường vào mỗi ngày không phải xem điện thoại, mà là rũ hạt cát bám

trên chặn xuống, lúc ăn cơm cũng không lựa chọn miếng thịt trong bát, mà là nhặt cát trong bát trước...

Bầu trời u ám, mây đen che khuất bầu trời.

Trên đường đi cát vàng đầy trời, con đường đi lại gần như bị bão cát vùi lấp, một hàng cây nhỏ vừa được trồng trên bãi đất hoang, trải dài kéo dài hơi tàn ở nơi đây, bảo vệ màu xanh biếc duy nhất. Mấy gốc cây lớn cao

ngất đã cắm rễ thật sâu ở trong cát vàng, trở thành vật dẫn đường để Trì Nguyệt về nhà.

Trước cửa thôn có một cái cồn cát, một ông cụ đội khăn trùm đầu đang ngồi ở đó.

Thấy người hiếm có ăn mặc cực kỳ gọn gàng như Trì Nguyệt, ông híp mắt lại nhìn một lúc lâu.


Cô gái, cháu làm mất đồ à?
Giọng nói của ông lão già nua, mỏi mệt, có cảm giác khàn đặc trong gió.

Trì Nguyệt đến gần, mỉm cười chào hỏi ông:
Ông Trần, cháu là Trì Nguyệt. Ông không nhận ra cháu à?



Ném? Cháu ném đồ?



... Cháu là Trì Nguyệt.



Ồ, ăn ăn! Ông ăn rồi.


Ông lão nhìn cô, khuôn mặt nhăn nhúm mỉm cười:
Cháu đến chỗ chúng tôi ném cái gì?


Lúc trước Trì Nguyệt biết mắt của ông ấy không tốt, không ngờ bây giờ tại của ông ấy cũng không tốt. Cô thở dài, không giới thiệu nữa, mở vali ra đưa chút đồ ăn cho ông ấy.


Ông Trần, mang về cho cháu trai nhỏ nhà ông ăn đi.



Hả?
Ông Trần khựng lại, trả lại đồ cho cô:
Mấy ngày trước cháu trai lớn bị ba mẹ của nó đón đi trong nhà chỉ còn lại một mình ông, người đã già, răng không tốt, không cắn được nữa...


Trì Nguyệt cúi đầu, nhìn đôi tay như vỏ cây già của ông rồi yên lặng nhận lại đồ.

Ở quê cô có rất nhiều người già ở lại đây giống như ông Trần.

Người trong thôn đi ra ngoài làm công cũng không dễ dàng, đến khi người ta có cách mới có thể đón trẻ con đi. Một vài người vẫn phải để đứa bé ở nhà cho người nhà nuôi. Đối với người già ở đây, nuôi một đứa trẻ là

gánh nặng, không nuôi là sự trống vắng.

Trên đường đi về nhà, Trì Nguyệt nghĩ đến người máy làm bạn trí tuệ nhân tạo của Kiều Đông Dương.

Đối với người già và trẻ em còn ở lại nơi đây, người máy làm bạn là thứ tốt.

Đáng tiếc, những người này không phải là khách hàng của Kiều Đông Dương. Bọn họ cũng không mua nổi. Tầm nhìn cao quý của Kiều Đông Dương cũng không nhìn ra thị trường này.

Trì Nguyệt vừa đi vừa nghỉ, đến gần cửa nhà lại hơi chùn bước.


Đứng bên ngoài làm gì, đã về sao lại không vào nhà?


Ánh mặt trời gay gắt, bóng dáng của người phía sau đã phản chiếu đến trước mắt Trì Nguyệt.

Cô không quay đầu lại.


Mẹ, mẹ đi đâu...


Bịch! Một bó cành cây khô được buộc bằng dây thừng rơi xuống cạnh chân của cô, tung lên một lớp bụi mù.

Trì Nguyệt quay lại, nhìn khuôn mặt già nua của mẹ lại có thể mấy nếp nhăn sâu hoắm.


Mę...



Nhặt củi.
Vu Phượng dùng ngón tay chỉnh sửa lại sợi tóc rối bù, ánh mắt không nhìn Trì Nguyệt, kéo bó củi này đến đống củi bên ngoài nhà bếp:
Sao hôm nay con lại về? Không phải nói bận rộn sao?



Vâng. Con về thăm nhà một chút.


Trì Nguyệt đặt vali xuống, chuyển củi giúp mẹ.


Tỉ lệ sống sót của đợt cây non này vẫn thấp như thế sao?



... Ừ.
Vu Phượng lên tiếng, lại như không trả lời.

Đống củi được bà cũng về cũng là tâm huyết của Trì Nguyệt. Là những mầm cây nhỏ được trồng xuống đất lại chết đi.

Ở dưới hiên nhà còn xếp chồng rất nhiều loại củi giống thế.

Từng đống từng đống, càng xếp càng cao.

Vu Phượng thấy tiếc số tiền đã bỏ ra, nhặt những cây đã chết về làm củi đốt.

Hai mẹ con im lặng xếp gọn gàng đống củi này, một lúc lâu vẫn không nói câu nào.

Trong quá trình khá dài này, Trì Nguyệt đã điều chỉnh lại tâm trạng.


Chị con đâu?
Cô đứng thẳng người, vừa tìm chậu rửa tay vừa hỏi.


Ở trong phòng. Không chịu đi ra ngoài.
Vu Phượng bước qua bậc cửa, đẩy cửa gỗ đơn sơ ra một chút:
Mang đồ vào đi.


Trì Nguyệt nhìn sắc mặt bà rồi yên lặng cầm vali của mình vào nhà.

Cô đã mua rất nhiều thứ, đồ ăn, đồ dùng, quần áo, rất nhiều thứ đều là hàng hiếm không có sẵn ở địa phương.

Thế nhưng khi Vu Phượng nhìn cô đặt từng thứ lên trên bàn, trong mắt không hề dao động chút nào.


Con nghĩ thế nào về việc lần trước mẹ nói với con? Những mảnh đất đó, bọn họ muốn thu lại thì thu lại đi, người ta muốn bỏ hoang chúng ta cũng không thể xen vào. Không thuê nổi thì đừng thuê nữa. Tốt nhất con

hãy tìm một công việc, tìm một người đàn ông ở trong thành phố, đừng quay về nữa...



Mẹ.
Trì Nguyệt lấy một chiếc hộp được đóng gói xinh đẹp ở trong vali ra, nhét vào trong tay Vu Phượng:
Đây là Tiểu Ô Nha nhờ con mang về cho mẹ, bên trong là bánh bích quy, tất cả đều do cô ấy tự làm, mỗi

miếng đều có hoa văn khác nhau. Hương vị khá được, mẹ thử đi.


Nướng bánh bích quy...

Tự nướng bánh bích quy...

Vu Phượng không thể tượng tượng nổi cuộc sống của
Tiểu Ô Nha
từ lời nói của Trì Nguyệt.

Nhưng bà biết, không phải cô gái nào cũng đều có quyền được sống thoải mái.

Vu Phượng nhíu mày, yên lặng đặt mấy hộp bánh bích quy lên bàn.


Việc mẹ đang hỏi con.


Không biết từ lúc nào mà đôi mắt Trì Nguyệt nhìn bà đã trở nên đục ngầu.


Con đi thăm chị con một chút.


Cô cầm mấy thứ, cứ như đang chạy trốn.

Chị gái Trì Nhạn ở trong căn phòng tận cùng bên trong. Một cánh cửa sổ nhỏ bị chặn bởi chiếc tủ quần áo cũ. Ánh nắng bên ngoài không thể chiếu vào, trong phòng không bật đèn nên tối tăm, bởi vì lâu ngày không

thông gió nên trong phòng ẩm ướt, Mùi nấm mốc và mùi tanh không thể diễn tả được, oi bức khiến người ta không thở nổi.

Tì Nguyệt đứng ở cửa ra vào. Ngơ ngác mất hai giây, cô tìm sợi dây thừng của bóng đèn.


Ai đấy?
.

Giọng nói một cô gái vang lên theo ánh đèn.


Đừng bật đèn!

Sau đó là tiếng kêu sợ hãi của cô ấy.

Ánh đèn sáng lên nhưng công suất thấp nên không sáng lắm.

Trì Nguyệt vừa đi vào từ dưới ánh mặt trời gay gắt, trong chốc lát không thích ứng được với ánh sáng trong phòng, nhìn theo hướng tiếng nói, cô chỉ thấy được một khối đen như mực.

Không! Một cái bóng.

Cái bóng của phụ nữ.

Cô gái ấy không ngồi trên giường mà trốn một mình dưới chân giường, mái tóc dài xõa xuống rồi tung, lộn xộn che gần hết khuôn mặt. Trên người cô gái mặc một bộ quần áo màu trắng, cứ như một nữ quỷ đột nhiên

xuất hiện từ trong bóng tối.


Đừng bật đèn... Tắt đi... Đừng bật đèn... Nhanh tắt nó đi...


Cô ấy lẩm bẩm, dùng tay che ánh sáng.

Trì Nguyệt đi tới, cúi người đỡ vai cô ấy.


Sao chị lại ngồi dưới đất...


Giọng nói quen thuộc có tác dụng an thần.

Cô gái thoáng ngơ ngác rồi chậm rãi ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt dưới mái tóc dài rất xinh đẹp.

Trong chớp mắt khi nhìn thấy Trì Nguyệt, trong ánh mắt trống rỗng của cô ấy lóe lên tia sáng.


Nguyệt Nguyệt, Tiểu Nguyệt Nguyệt... Em về rồi sao?



Chị, em đã về rồi đây.



... Tiểu Nguyệt Nguyệt đã về rồi sao?


Trì Nhạn không ngừng hỏi, lặp đi lặp lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn cô.


Chị, em đã về.


Trì Nguyệt cũng lần lượt trả lời, trả lời không biết mệt mỏi.


Ngồi lên giường đi, mặt đất lạnh lắm.


Trì Nguyệt đỡ cô ấy, đưa tay chạm vào bả vai của cô ấy mà trong lòng lạnh lẽo.

Cô ấy quá gầy, người chỉ còn da bọc xương.

Trì Nguyệt không nói gì, kéo cô ấy ngồi xuống mép giường, tiện tay vén chăn trên giường lên.

Cái giường này?

Trì Nguyệt ngạc nhiên.

Trên ga giường là từng vết máu đỏ sậm.

Vành mắt Trì Nguyệt hơi nóng lên, trong lòng bàn tay lại là lớp mồ hôi mỏng lạnh lẽo.


Chị ngồi yên ở đây, em đi lấy băng vệ sinh cho chị, chị chờ em.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.