Chương 246: Tạm thời làm người tốt


Sau khi ăn cơm chiều, Vương Tuyết Nha tìm được cơ hội. Trì Nguyệt đã kéo mẹ đi chỗ khác, còn cô chậm rãi đi theo sau lưng Trịnh Tây Nguy8ên, chờ đến khi xung quanh không có ai mới gọi anh ta lại.


Anh Trịnh!

Trịnh Tây Nguyên nghĩ đến đây, mỉm cười nói:
Cô còn nhỏ, chưa hiểu rõ chuyện tình cảm. Chờ thêm mấy năm nữa trưởng thành hơn, cô sẽ hiểu rõ đám đàn ông, sẽ không dễ dàng thích một người nữa, nhất là một tên đàn ông xấu xa như tôi. Nếu tôi không đột nhiên tốt bụng một lần, dù tôi ăn cô sạch sẽ không còn tí cặn nào, có lẽ cô cũng không biết.

Anh ta nói xong còn gõ đầu cô như một người anh trai gõ đầu em gái:
Nhớ kỹ bài học này, không được tùy tiện tin tưởng đàn ông, biết chưa hả?


Đang nghĩ gì thế?
Kiều Đông Dương ấn ngón tay lên tay quay lấy nét, anh nhẹ nhàng dừng lại quay sang nhìn cô, đôi mắt đen láy đầy ý cười. Thấy cô ngơ ngác không trả lời, anh xích lại gần nhẹ nhàng hôn lên môi cô rồi vội rời đi như chưa xảy ra chuyện gì, khóe môi hơi cong lên.

Đừng ngây ngốc nữa! Xem anh Kiều dạy em chơi kính thiên văn này.


... Không biết.

Kiều Đông Dương ngơ ngác, đột nhiên quay đầu cô sang, nhìn thẳng vào mặt cô, ánh mắt anh rất dịu dàng:
Sao em lại mất tập trung thế?


Hả?
Trịnh Tây Nguyên mỉm cười hỏi:
Sao thế?
3

Cảm ơn anh về chuyện hôm nay.


Cái gì cũng thấy.


Kể nghe nào.

Trì Nguyệt không phủ nhận, cô hơi mím môi, dáng vẻ ngoan ngoãn:
Em đang suy nghĩ một chuyện.


Suy nghĩ cái gì?

Ảnh chiều tà bao phủ Thành phố hàng không vũ trụ, tối nay luồng khí lạnh đột nhiên tràn về, bão cát rất lớn. Nhưng bên trong Thành phố hàng không vũ trụ hình
quả trứng
hiện đại vững như bức tường sắt này lại ấm áp như mùa xuân, không chịu ảnh hưởng bởi bốn mùa, cát vàng bay lả tả vừa rơi xuống bên ngoài đã có thiết bị đặc biệt thổi bay, cuộn thành từng vòng xoáy nhỏ màu vàng xám. Bà Vương dựa vào cạnh cửa sổ, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng lạ lùng này.

Nha Nha, mau đến nói chuyện với mẹ đi.

Đôi mắt đầy tin tưởng của một cô gái.
Tạm thời làm người tốt một lần đi.
Kiều Đông Dương mỉm cười, đi đến bên cạnh cô, điều chỉnh thiết bị cho cô:
Rõ ràng kỹ thuật của em không tốt.

Trì Nguyệt lườm anh:
Nói cứ như kỹ thuật của anh tốt lắm vậy.

Trong ký ức của cô, đài thiên văn là nơi rất lãng mạn. Câu chuyện 520 năm ánh sáng như đang văng vẳng bên tai.
Đứng trên đài thiên văn một lần nữa, Trì Nguyệt nhìn đống thiết bị này rồi thở dài:
Thời tiết không tốt, chẳng nhìn thấy cái gì hết.


Anh không phải người như vậy.
Vương Tuyết Nha đứng sau lưng anh ta nói to, dường như đang nghiên chật hàm răng:
Anh không phải là một người đàn ông xấu, anh là người đàn ông tốt.

Tiếng hét trẻ con của cô khiến sống lưng Trịnh Tây Nguyên run lên.

Nếu em nói em đang nghĩ về anh, anh có tin không?

Kiều Đông Dương cong môi, gõ mạnh vào trán cô:
Anh tin em cái quỷ ấy, em là cô nhóc lừa đảo xấu xa. Chắc chắn em đang nghĩ cách nhanh chóng quay về với bạn thân của em, đúng không nào?

Nhưng anh ta biết đây là bản năng của đàn ông, là ham muốn, không phải điều cô đang cần.
Trịnh Tây Nguyên cúi đầu, mỉm cười cợt nhả:
Đừng làm loạn nữa, mau về đi.

Trì Nguyệt chợt cảm thấy rung động.
Cô rất thích dáng vẻ này của anh, đôi khi cô vừa nhắm mắt lại sẽ nghĩ đến lúc anh mỉm cười xấu xa nhưng lại rất dịu dàng khiến cô mất hồn, không kìm nén được tình cảm... Cô nghi, bản thân đã càng ngày càng đắm chìm rồi.
Trịnh Tây Nguyên đã sắp xếp một phòng riêng cho bà Vương nhưng bà lại thích ở chung phòng ký túc với con gái, không cách nào khuyên nổi.
Trì Nguyệt không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện riêng tư của hai mẹ con nên đã chủ động đến đài thiên văn với Kiều Đông Dương.

Được.


Ừ.
Trịnh Tây Nguyên gật đầu, lười biếng hút thuốc, cau mày nói:
Ở trong tổ, tôi luôn đối xử với cô tốt nhất. Thứ nhất là vì mối quan hệ với A Kiều, cô là bạn của Trì Nguyệt Thứ hai là cô rất giống em gái tôi. Cô ngây thơ, đơn giản, luôn phải chịu thiệt thòi, khiến người ta muốn bảo vệ.


Tôi sợ mất một thí sinh ưu tú.
Trịnh Tây Nguyên mỉm cười:
Lần trước ba cô đã muốn cô từ bỏ thi đấu, hôm nay mẹ cô cũng nói vậy, nếu tôi không giải quyết việc này, biết đâu bà ấy sẽ kéo cô về nhà ngay lúc đó. Cô có tin không?

Tin chứ, chắc chắn mẹ cô sẽ làm thể.
Nhưng vì sao anh ta lại không thể lên giường với cô?
Không phải không dám, không phải e ngại Trì Nguyệt, mà là không dám làm tổn thương đôi mắt trước mặt...
Anh ta cau mày nhìn cô, khóe môi cong lên, anh ta lấy bao thuốc ở trong túi áo, chậm rãi châm thuốc rồi hít một hơi:
Nha Nha... Đây là tên ở nhà của cô à? Tôi có thể gọi cô như vậy không?

Vương Tuyết Nha giật mình, khuôn mặt đỏ ửng vì cách xưng hô thân thiết này.

Có thấy không?


Thấy cái gì?


Đương nhiên không phải.
Trịnh Tây Nguyên khẽ cười:
Chúng ta là bạn bè, không phải tôi nên giúp cô sao?

Cô bị chặn họng không trả lời được.

Cô đã nói rất nhiều lần rồi.

Hả, thật sao? Vương Tuyết Nha cảm thấy hôm nay 9mình không tập trung được, cổ họng ngứa ngáy khó chịu, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc đối mặt với khuôn mặt mỉm cười của T6rịnh Tây Nguyên, cổ họng lại như trúng độc.

Quay về đi.
Anh ta kéo cổ áo, dập tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác, xua tay với cô:
Đi nhanh đi, di đang chờ cô đấy.

Anh ta sải bước rời đi, chưa bao giờ cảm thấy bó tay hết cách thế này.
Trịnh Tây Nguyên không nỡ, thậm chí đang phỉ nhổ bản thân còn giả vờ là người tử tế. Với phụ nữ, anh ta chưa từng nghiêm túc từ chối ai như vậy, còn dùng cả lý do máu chó là
giống em gái
, vừa mất mặt lại vừa buồn cười. Trong mối quan hệ nam nữ, hoặc đối xử tốt một chút là có thể hưởng thụ, hoặc dứt khoát mặc kệ để người ta hết hy vọng. Cái kiểu lằng nhằng không dứt này không phải phong cách của anh ta.
Anh ta còn có một suy nghĩ xấu xa, với một cô gái ngây ngốc như con bồ câu trắng nhỏ thế này, anh ta không cần giở trò gì hết, chỉ cần đổi xử tốt một chút là có thể lừa lên giường. Cô xinh đẹp, cơ thể sạch sẽ, quan trọng nhất là cô ngưỡng mộ anh ta, có tình cảm với anh ta. Có thể nói phần lớn đàn ông sẽ không từ chối tình huống này.
Vương Tuyết Nha vẫn đang nhìn anh ta, chờ đợi câu trả lời.
Mắt cô dần đong đầy nước mắt, dù cô không nói một câu nào nhưng anh ta như đang nghe thấy tiếng trái tim tan vỡ.
Vương Tuyết Nha khẽ
ừ rồi đột nhiên nhìn anh, khuôn mặt đỏ hồng:
Thật ra hôm nay anh không cần phải thừa nhận... Mẹ tôi làm ầm một trận là xong.

Cô đã nói rất rõ ràng. Lần trước là cô nhờ anh giúp đỡ, còn lần này sao anh lại chủ động thừa nhận?
Anh ta quay lại nhìn Vương Tuyết Nha. Dường như cô đã dùng hết sức lực để nói câu vừa rồi, khuôn mặt đỏ hồng, đôi mắt đen láy mở to, đôi môi như hoa anh đào mấp máy. Hình như có còn muốn nói ra điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra, dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa điềm đạm đáng yêu.
Ngay trong khoảnh khắc đó, tốc độ máu của anh ta tăng lên, nhiệt độ cơ thể tăng cao, anh ta kích động muốn ôm cô vào lòng...

Xin lỗi, đã làm phiền anh rồi.


Không phiền.
Anh ta mỉm cười nói ngắn gọ5n, tỏ vẻ không để tâm.
Vương Tuyết Nha nhướn mày:
Lúc ở trong nhà hàng, tôi định kể hết sự thật cho mẹ tôi nghe, nhưng bây giờ tôi không thể nói ra được. Chờ mẹ tôi về nhà, tôi sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với họ.

Trịnh Tây Nguyên gật đầu:
Được, phải nói thật khéo léo, người lớn luôn quan tâm mấy chuyện vụn vặt mà.

Vương Tuyết Nha chỉ yên lặng nhìn anh ta, nhưng anh ta hiểu rõ ánh mắt này, cô như một chú nghe con bướng bỉnh.
Trịnh Tây Nguyên thấy hơi nóng, không chịu nổi tình cảm của một cô gái nhỏ đơn thuần.

Đừng suy nghĩ nhiều quá, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Trịnh Tây Nguyên nói:
Người Đi Dưới Trời Sao đã bước vào giai đoạn quan trọng, không thể xảy ra chuyện nữa. Thiếu Trì Nguyệt đã là một tổn thất lớn, nếu không có cô, tôi không thể làm chương trình được nữa.

Anh ta đang mỉm cười, nhưng Vương Tuyết Nha biết cô không quan trọng đến thế. Cô di mũi chân trên sàn nhà, trong lòng lo lắng không yên.
Chỉ vậy thôi sao?
Cô im lặng một lúc lâu mới lấy can đảm nói một câu. Trịnh Tây Nguyên im lặng nhìn cô, dường như không hiểu. Vương Tuyết Nha hít sâu:
Ý tôi là, anh bằng lòng giúp tôi chỉ vì sợ mất một thí sinh thôi sao?


Trì đen tối!

Anh nhẹ nhàng xoa đầu Trì Nguyệt, hành động nhỏ này gần như là động tác cưng chiều vô cùng đặc trưng của anh, vừa dịu dàng vừa thân thiết.

Nào, em thử lại xem!
Kiều Đông Dương tránh ra, kéo Trì Nguyệt ngồi xuống.
Trì Nguyệt im lặng, dí mắt vào thấu kính.

Thử không? Em sẽ biết ngay thôi.

Khuôn mặt Trì Nguyệt hơi nóng lên, tức giận nhìn anh chằm chằm. Kiều Đông Dương nhìn cô, vỗ vào tay quay điều khiển, khóe môi hơi cong lên:
Đang nói cái này mà, em nghĩ gì thế?

Dáng vẻ nghiêm túc khi anh làm việc, giọng điệu dịu dàng của anh, còn có nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước kia khiến trái tim Trì Nguyệt loạn nhịp. Cô nghĩ, nếu Kiều Đông Dương thích cô gái khác, chỉ e cô gái đó cũng không thể từ chối anh giống cô?
Anh còn có thể kiên nhẫn chờ đợi cô đến khi nào?
Vương Tuyết Nha nhìn anh ta chằm chằm, đôi môi mím chặt, ánh mắt dần trở nên hoang mang, không thể đoán được suy nghĩ của anh ta, nếu không nói rõ ràng thì cô sẽ thấy rất khó chịu:
Là tôi đang tưởng bở đúng không?

Cuối cùng đã nói thẳng ra rồi. Nếu Trịnh Tây Nguyên còn không hiểu nữa thì quá giả dối.

Nếu tôi nói tôi thích anh, anh vẫn nghĩ như vậy sao?
Vương Tuyết Nha đột nhiên lớn tiếng nói, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ nhưng vẫn cố chấp, trong đôi mắt biết nói đó là sự chờ mong thuần khiết nhất của cô gái ở độ tuổi này. Trong mắt, trong lòng chỉ có mỗi người đàn ông trước mặt.
Trịnh Tây Nguyên khựng lại, xung quanh trở nên yên lặng.
Đã trôi qua một ngày rồi, vậy mà anh vẫn ghen tị thế này.

Trì Nguyệt mỉm cười, đột nhiên chủ động ôm eo anh.


Hôm nay em không làm ảnh hưởng đến lịch trình của anh chứ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.