Chương 253: Khắc tinh
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2067 chữ
- 2022-02-04 04:07:37
Cô hào phóng thật!
Đầu óc Kiều Đông Dương vang lên ong ong, được bạn gái ân cần tặng quà như vậy nhưng anh lại không vui nổi. <8br>
Trì Nguyệt! Trong đầu em đang suy nghĩ cái gì thế?
Anh nói xong còn chưa hết giận, vỗ mạnh vào lưng có trách mắng:
Đang đứng3 trước mặt Bồ Tát, em ăn nói vớ vẩn gì thế? Không ra làm sao cả!
Trì Nguyệt ngoảnh lại nhìn tượng Bồ Tát:
Bồ Tát nhân từ là 9vì hiểu được nỗi khó khăn của chúng sinh. Bởi vậy Bồ Tát có thể hiểu cho anh. Ừ, cũng có thể hiểu cho em, sẽ không trách tội đầu.
Ngôi chùa không lớn, đi dạo một vòng không tốn quá nhiều thời gian.
Kế hoạch bắt đầu được thực hiện, từng căn nhà đột nhiên mọc lên như cột mốc đánh dấu trong hoang mạc mênh mông. Bản đồ quy hoạch miêu tả vẻ đẹp trong tương lai, rất nhiều kỹ sư công trình tiến vào Nguyệt Lượng 3 và khu vực hồ Nguyệt Lượng với tốc độ vô cùng nhanh đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Trì Nguyệt.
Những thứ này rất đắt tiền, một khoản tiền lớn biến mất như nước chảy.
Đương nhiên việc điều động tài chính của Kiều Đông Dương không thể thoát khỏi ánh mắt của người nhà họ Kiều.
Hai người đan tay vào nhau.
Ngón tay Kiều Đông Dương thon dài, lòng bàn tay dài rộng khiến Trì Nguyệt đột nhiên cảm thấy yên tâm hơn.
Mặt trăng ló đầu ra khỏi tầng mây, tò mò nhìn xuống Nguyệt Lượng Ổ.
Con ngủ ở đầu, ba ngủ ở đó!
Thái độ của ông rất rõ ràng, con trai làm được thì ông cũng làm được.
Kiều Đông Dương ồ lên, chỉ lều vải ở sau lưng:
Tôi ngủ ở trong này, ông muốn ngủ không?
Kiều Đông Dương cong môi:
Không phải em tự công đức à?
Trì Nguyệt mím môi, xấu hổ mỉm cười:
Em đang công đức cho anh mà, em có cầu phúc đâu.
Cô cúi đầu nói vậy.
Sự nổi tiếng của chương trình đã vượt xa sự mong đợi, cũng đã chuyển hóa thành lợi ích.
Con số thu nhập khả quan là cách tốt nhất để giải thích cho Kiều Đông Dương.
Kiều Chính Sùng chân thành nói một thôi một hồi, chặn miệng bà cụ và đám người nhà họ Kiều.
tồ.
Kiều Đông Dương lười biếng:
Không phải ông vẫn đối phó được sao? Tôi rất yên tâm để ông giải quyết những việc này.
Kiều Chính sùng bị chặn họng đến khó thở, nghiến răng nghiến lợi.
Thằng nhóc này quá may mắn, nhiều lần tự tìm đường chết mà lại nhiều lần gặp may.
Thế nhưng, vừa quay đi ông đã gọi cho Kiều Đông Dương, giận dữ dạy dỗ anh một trận.
Một dự án có khoản đầu tư lớn như vậy, con nói làm là làm, vì sao không bàn bạc với ba!
Kiều Đông Dương cũng trả lời dứt khoát:
Bởi vì tôi không làm để kiếm tiền, tôi đang muốn đốt tiền làm một vài việc có ích, để thực hiện giấc mơ phá của.
Con trai ông được nuông chiều từ nhỏ, lớn lên trong hoàn cảnh tốt, được nâng niu trong lòng bàn tay, đã khi nào phải chịu khổ như thế?
Không thì sao, tôi sống trên trời à?
Kiều Đông Dương nhìn ba mình bị gió thổi đến tóc tai dựng ngược, rõ ràng không chuẩn bị đầy đủ đã bị vả mặt, đột nhiên thấy buồn cười:
Ông về Cát Khấu đi, ở đó có một khách sạn tạm được, có thể ở tạm một đêm.
Kiều Chỉnh Sùng hừ lạnh, ông đến để thị sát, sao có thể đi như thế?
Bà cụ liên tục phải nghe mấy chuyện này cũng không chịu được nữa.
Cả nhà tổ chức họp gia đình mấy lần, đều ra về trong sự khó chịu,
Kiều Đông Dương không quan tâm việc này, cũng không nói với Trì Nguyệt.
Hai người đi quanh điện thờ một vòng, trên đường đi r5a ngoài, Trì Nguyệt lại quyên tiên vào mỗi thùng công đức mà cô nhìn thấy, có lẻ có chăn, có nhiều có ít, cho đến khi trong ví tiền không còn tiền mặt, lúc này mới vỗ vào ví tiền:
Hết rồi.
Kiều Đông Dương nói:
Em công đức cho mỗi vị Bồ Tát không giống nhau, có chọc giận Bồ Tát không?
Anh cho rằng Bồ Tát hẹp hòi như anh sao?
Trì Nguyệt mỉm cười lườm anh:
Lúc về nhở thanh toán cho em đấy.
Kiều Chính Sùng phải chịu áp lực quá lớn từ gia đình, đã vỗ ngực đảm bảo trong cuộc họp gia đình: Kiều Đông Dương không phá của mà đang đầu tư. Ông cũng giải thích thay cho Kiều Đông Dương: Vì đây là
việc đầu tư trong thời gian dài, không thể chỉ vì việc không thấy hiệu quả trong thời gian ngắn mà cho rằng đây là phá của.
Một doanh nhân nên có tầm nhìn về sự phát triển lâu dài.
Anh lần lượt quyết định khai thác người máy làm bạn, kế hoạch Trời Sao, Người Đi Dưới Trời Sao, anh liều lĩnh và ngang ngược, đốt tiến bất chấp hậu quả, thoạt nhìn không làm ăn tử tế, không chịu suy nghĩ. Có thể nói anh đang muốn chơi sập Kiều thị, nhưng anh luôn được trời cao ưu ái, cứ như đang bật hack, liên tục nhận được kết quả rất tốt, khiến Kiều Chỉnh Sùng cũng mắt nhắm mắt mở cho anh đầu tư vào Nguyệt Lượng Ố, không suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng sau khi ông thấy quy tắc tổng thể của công trình thì vẫn sợ ngây người.
Dùng sức lực của một xí nghiệp để tạo ra công trình đối đầu với tự nhiên trong vòng mười năm, không phải kẻ điên cũng là kẻ ngu!
Anh Kiều, anh có hài lòng với chuyến tham quan hôm nay không?
Trì Nguyệt mỉm cười trêu anh.
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô:
Anh rất hài lòng. Cảm ơn em đã để anh gặp được em.
Trì Nguyệt nhìn anh, khẽ cười.
Vì không ngăn cản được dự án nên đám người nhà họ Kiều liên tục tìm bà cụ điều khóc lóc kể lể.
Bọn họ liên tục nhắc đến mấy từ phả của, Kiều Chính Sùng cũng nghe được rất nhiều từ ngữ như vậy trong khoảng thời gian này.
Người nhà họ Kiều hy vọng bà cụ Kiều đứng ra bảo vệ lẽ phải, bọn họ cho rằng việc Kiều Đông Dương đầu tư vào Nguyệt Lượng 0, đốt rất nhiều tiền cho một dự án không thiết thực là hành động phá của. Nhất định phải thu hồi quyền thừa kế của Kiều Đông Dương và quyền quản lý của Kiều Chính Sùng theo như di chúc mà ông cụ Kiệu đã đặt ra, sau đó chia đều tài sản cho ba nhà.
Đây đầu chỉ là thua lỗ, rõ ràng đang dùng tiền lấp hố.
Sau khi đối phó với sự thúc ép của người nhà họ Kiều, Kiều Chỉnh Sùng lại thề thốt đảm bảo với bà cụ, không dám chủ quan với việc này nữa, quyết định tự bay đến Cát Khấu một chuyến xem con trai đang giới trò quỷ gì.
Đổng San cũng đi cùng ông.
Kiều Đông Dương hiểu rằng cô đang quyên tiên vì nguyện vọng của anh.
Có lẽ ngôi chùa có một loại sức mạnh thần kỳ, lúc bọn họ nhìn nhau cười, Kiều Đông Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng kiên định - sẽ có, chắc chắn một ngày nào đó sẽ có. Cô có thể giải quyết được bệnh tâm lý và bọn họ sẽ hạnh phúc.
Anh đột nhiên thấy cảm động, nắm chặt cổ tay cô.
Khuôn mặt Kiều Chính Sùng đen sì, chỉ tay vào anh:
Được, ba ngủ ở đây!
Không được, đây là lều của tôi.
Kiều Đông Dương nhìn về phía một cái hố đất nhỏ cạnh khu vực lều vải:
Nếu ông muốn ngủ, tôi sẽ cho người dựng một cái ở đó.
Kiều Đông Dương nói được thì làm được, anh không tặng lều vải lớn của mình cho Kiều Chính sùng mà sai người dưng mấy cái lều vải ở trong góc cho ông và đám người đi theo.
Bọn họ dẫn theo một đám người, đông đúc vô cùng khí thế, cuối cùng gặp phải bão cát trên đường đi khiến cả người đầy bụi đất, lúc đến Nguyệt Lượng ổ đã là buổi tối. Ông trợn mắt há hốc mồm nhìn đồng lều vải, Kiều Đông Dương còn nói cho ông biết ở đây không có chỗ tắm, không có chỗ ngủ, khuyên ông nên quay về huyện Cát Khâu. Kiều Chính Sùng suýt thì chết ngay tại chỗ.
Mấy ngày qua con luôn ở đây sao?
Ông không thể tin nổi.
Kiều Chính sùng lạnh lùng lườm anh, đi qua vén cửa lều vải lên, chưa đến ba giây đã thả xuống, vẻ mặt khó tin:
Con ngủ trong cái ổ chó này sao?
Kiều Đông Dương cười nhạo:
Sao lại tự chửi mình thể? Không phải ông là con chó già sao?
Đứa con trai này đúng là sinh ra để khắc ông!
Kiều Chính Sùng đã được con trai rèn luyện cho một trái tim khỏe mạnh, dù tức giận đến dựng râu trừng mắt nhưng vẫn có thể hướng dẫn từng bước:
Con muốn làm thì cứ làm đi, nếu thua lỗ hết sạch vốn liếng, ba xem con giải thích thể nào.
Tôi phải giải thích với ai?
Con không biết bọn họ đang theo dõi con sao? Không biết ba phải chịu áp lực lớn đến mức nào sao?
Nơi này không có gì nhiều, chỉ không thiếu lều vải. Bây giờ còn chưa xây dựng xong khu văn phòng cho tổ dự án, đường nước máy đang được tu sửa, thường xuyên có thêm người đến đây, cũng chỉ có thể ở tạm trong lều vải, nên anh đã cho người chuẩn bị sẵn, vô cùng thuận tiện.
Da đầu Kiều Chính Sùng tê dại.
Thật ra ông cũng giống với Kiều Đông Dương, là loại người chưa từng phải chịu khổ, vừa nghĩ đến việc phải ngủ trong sa mạc có thể bị gió cát vùi lấp, ông lại thấy đau cả đầu. Thế nhưng lời đã nói ra rồi, con trai có thể ngủ thì ông cũng ngủ được.
Ông thêm mắm dặm muối nói về dự án của Kiều Đông Dương cho bà cụ nghe một lần, tỏ vẻ đây là một dự án kiểu mẫu có ý nghĩa với công chúng, xã hội, môi trường, mở ra một thời đại mới. Vất vả nhất thời, lợi ích muôn đời, cho dù có thua lỗ thì cũng đang tích đức cho nhà họ Kiều.
Ông cho rằng dự án này mang đến lợi ích to lớn cho việc cải thiện hình ảnh doanh nghiệp, còn đáng tin hơn
Người Đi Dưới Trời Sao
của Kiều Đông Dương.
Điều đáng nói là, lúc trước người nhà họ Kiều cũng không coi trọng việc đầu tư vào
Người Đi Dưới Trời Sao
, bây giờ nó lại kiếm được tiền.
Trì Nguyệt, chúng ta sẽ ổn thôi.
Thời gian đi dạo trong chùa trôi qua rất chậm, dường như thời gian đã dừng lại ở nơi đây.
Đến khi bọn họ chậm rãi quay về huyện thành Cát Khâu đèn đuốc rực rỡ, lại như vị khách trải qua sự gột rửa rồi quay về trần thế.
Có điều...
Ông nhìn sang Đông San:
Anh sai người đưa em đến Cát Khâu.
Đàn ông thì thế nào cũng được, không tắm rửa, không rửa mặt, chỉ cần cố chịu đựng là qua, nhưng phụ nữ lại không thể chịu khổ như thế
Đổng San mỉm cười lắc đầu:
Em không sao, em có thể ngủ trong lều vải.
Mặc kệ thế nào, bà cũng không muốn gây thêm rắc rối cho hai cha con, dù bản thân phải chịu uất ức cũng vậy. Kiều Chính Sùng hiểu rõ điều này, người phụ nữ này luôn sẵn sàng hy sinh vì ông, nhưng là một người đàn ông, ông không muốn để vợ phải chịu khổ.
Không được, sức khỏe của em không tốt.
Anh và Đông Tử đều ở đây, em không đi đâu hết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.