Chương 255: Cậu là chó đực à?
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2656 chữ
- 2022-02-04 04:07:34
Buổi trưa, bọn họ đến trấn Vạn Lý, định ăn cơm ở trên trán rồi tiện mua mấy thứ về.
Mọi người ngồi vào bàn ăn không bàn chuyện công việc, 8cặp cha con hay cãi nhau cũng im lặng, người một nhà ngồi cạnh nhau thỉnh thoảng nói vài ba câu khiến bầu không khí ấm áp hơn nhiều. Đổng San vừa3 nói vừa cười, Kiều Chính Sùng cũng nói chuyện với con trai nhẹ nhàng hơn...
Kiều Đông Dương ngồi xuống bên cạnh anh ta:
Nói cho rõ ràng.
Em muốn hút thuốc.
Trịnh Tây Nguyên lo lắng không yên, bực bội đứng dậy nhìn quanh một vòng, anh ta mặc kệ Kiều Đông Dương nghĩ thế nào, lấy một điếu thuốc đi đến khu vực hút thuốc lá.
Kiều Đông Dương đi theo sau, Trịnh Tây Nguyên đưa cho anh một điếu, sau đó châm thuốc cho anh.
Trái tim Trì Nguyệt chùng xuống, cô cau mày, im lặng siết chặt nắm đấm. Cô bình tĩnh hơn dự đoán của Kiều Đông Dương rất nhiều:
Vì sao Trịnh Tây Nguyên không gọi cho em?
Anh ta gọi cho Kiều Đông Dương là chuyện bình thường, dù sao Kiều Đông Dương cũng là đối tác đầu tư vào chương trình. Thế nhưng theo mối quan hệ của bọn họ, sau khi xảy ra chuyện như vậy, anh ta nên nói với Trì Nguyệt mới đúng.
Nhịp tim ngừng đập?
Trì Nguyệt quên cả thở:
Sao có thể như vậy?
() Ant Forest là một chương trình được triển khai trên di động của Alipay, khi bạn kiếm đủ năng lượng để trồng một cây ảo, nó sẽ được chuyển đổi thành cây thật và được trồng ở một số khu vực của Trung Quốc.
Kiều Chính Sùng tức đến đỏ cả mặt:
Ba trộm của con? Con không trộm của ba chắc?
Trịnh Tây Nguyên không phủ nhận. Anh ta chậm rãi đưa hai tay lên ôm đầu, một lúc lâu sau mới thở dài.
Em cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Thật ra cô đã cảm nhận được từ phản ứng của Kiều Đông Dương nhưng không từ bỏ ý định, vẫn muốn nghe tin tức tốt.
Kiều Đông Dương khẽ nhắm mắt lại, gật đầu:
Phải đến xem mới biết được tình hình cụ thể. Thế nhưng có khả năng cô ấy không thể tham gia phần thi đấu sau đó nữa.
Trịnh Tây Nguyên ngồi xuống:
Cứ nói ở đây đi, em nghe được.
Ánh mắt Kiều Đông Dương u ám như có thể nhìn thấu cảm xúc của anh ta, anh không hề khách sáo mà nói thẳng ra:
Vừa nãy cậu ấp úng trong điện thoại là VÌ vẫn chưa nói hết đúng không? Nói đi! Còn chuyện gì vẫn chưa nói cho tôi biết?
Kiều Đông Dương nhướn mày:
Trương Tương Quân?
Hai người gặp nhau ngay lúc Trương Tương Quân bước ra từ phòng em
Anh ta nói xong, thấy Kiều Đông Dương không hiểu ý của anh ta, lại mím môi hút thuốc:
Em không có thói quen giữ phụ nữ ở lại qua đêm, sau khi xong việc đã để cô ta về, nhưng cô ta không đồng ý cứ lằng nhằng mất một lúc, sau đó giận dỗi em, còn chưa mặc quần áo tử tế đã tức giận chạy ra ngoài...
Kiều Đông Dương mím môi không nói câu nào.
Hai người quen nhau lâu vậy rồi, dù gặp phải việc lớn thì anh cũng có thể lạnh lùng giải quyết, hiểm khi nào lại căng thẳng thể này. Trì Nguyệt đoán việc này không đơn giản, nhưng không ngờ lại có liên quan đến mình.
Nói đi! Đừng như em!
Kiều Đông Dương nhìn cô:
Ngày kia là tứ kết Người Đi Dưới Trời Sao..
Trịnh Tây Nguyên quay sang nhìn phòng bệnh:
Đã cấp cứu xong rồi, còn đang truyền dịch trong phòng.
Trì Nguyệt:
Tôi có thể vào thăm không?
Anh hơi do dự, dường như còn chưa nói hết.
Em biết mà.
Trì Nguyệt quan sát biểu cảm của anh:
Chúng ta đến Thành phố hàng không vũ trụ xem thi đấu sao?
Hai cha con nhà này...
Kiều Đông Dương cười lạnh:
Trồng cây ở chỗ tôi đi, trồng nhiều cây tích thêm công đức.
Trịnh Tây Nguyên đối mặt với câu hỏi của cô thì không nói được câu nào.
Trì Nguyệt lắc đầu:
Tôi biết Tiểu Ô Nha rất cố gắng, nhưng cô ấy sẽ không liều mạng...
Bị oan? Kiều Đông Dương lườm anh ta.
Điều này liên quan gì đến việc cô ta gặp sự cố?
Trịnh Tây Nguyên:
Thang Bình ở cùng phòng với cô ấy nói, tối hôm qua Vương Tuyết Nha thức cả đêm, trời còn chưa sáng đã dậy tập luyện. Không phải đã xảy ra chuyện rồi sao? Ôi, cứng đầu như một con bê, kéo cũng không được!
Mấy ngày gần đây, Vương Tuyết Nha vẫn liên lạc với cô, trên cơ bản không nhắc đến Trịnh Tây Nguyên nữa, chỉ kể cô ấy đã cố gắng và vất vả huấn luyện đến mức nào. Trì Nguyệt biết chuyện này đã để lại bóng ma trong lòng cô ấy, nhưng thái độ của Vương Tuyết Nha đã khác trước, cô ấy luôn phấn đấu theo phương hướng mà cô ấy đã nói - tha thứ khi bản thân không đủ tốt, cố gắng khiến bản thân tốt hơn.
Ngay trưa hôm qua, Vương Tuyết Nha còn nói cho cô biết, chắc chắn cô ấy có thể lọt vào tứ kết.
Nói vào trọng điểm
Kiều Đông Dương liếc nhìn anh ta, hơi mất kiên nhẫn.
Tối qua cô ấy vội vã đến tìm em thì gặp Trương Tương Quân.
Con muốn đi đâu?
Kiều Đông Dương mất kiên nhẫn:
Tôi có chuyện của tôi, không cần ông phải quan tâm. Nếu ông rảnh rỗi, hai ngày tới hãy trông coi cẩn thận Nguyệt Lượng 3 cho tôi. Nếu muốn hiểu rõ về dự án này thì để Du Vinh đến báo cáo cho ông nghe. Nếu vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng thì ông đi trồng cây ở hồ Nguyệt Lượng đi, ở đó rộng lắm, muốn trồng bao nhiêu cũng được, để ông đỡ rảnh rỗi quá lại đi trộm năng lượng trong Ant Forest của tôi.
Khóe môi Trì Nguyệt giật giật, không nói câu nào.
Vì việc của Lưu Nhược Nam mà bọn họ đã mắng chửi Thẩm Lam và Thẩm Ả Lệ ở trong nhóm chat
Năm người đẹp nhất Châu Á
rất nhiều lần. Thế nhưng lúc thi đấu ghế xoay cũng do Lưu Nhược Nam quá cố chấp, dẫn đến việc vượt quá khả năng chịu đựng mà ngất đi, gây ra chứng co giật và động kinh, không thể truy cứu trách nhiệm dân sự của Thẩm Lam...
Anh đặt đũa xuống, kéo Trì N6guyệt rời đi.
Chúng ta đến Cát Khấu đi.
Đứng lại!
Sắc mặt Kiều Chỉnh Sủng rất xấu:
Sao lại đi bây giờ?
Cho dù chuyện này xảy ra vì Trịnh Tây Nguyên, cô cũng không có lý do trách anh ta. Vương Tuyết Nha tự nguyện làm vậy nên không thể trách ai. Cô đi lướt qua Trịnh Tây Nguyên tìm bác sĩ hỏi thăm.
Kiều Đông Dương thấy thế, lạnh lùng nhìn Trịnh Tây Nguyên:
Anh đi với em.
Không cần.
Trì Nguyệt ngoảnh lại nhìn Trịnh Tây Nguyên:
Hai người nói chuyện đi, em đi một mình.
Về sau, tất cả mọi người đều nói Lưu Nhược Nam đã khỏe mạnh ra viện.
Trì Nguyệt cũng tưởng cô ta đã khỏe hẳn nên không hỏi nhiều, không ngờ...
Kiều Đông Dương gọi điện thoại cho Trịnh Tây Nguyên, còn chưa nói hết câu, Trì Nguyệt đã lấy điện thoại của anh.
Để em hỏi anh ta.
Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, tất cả đã kết thúc sau một cuộ9c điện thoại của Kiều Đông Dương.
Còn chưa ăn cơm xong, anh vừa nghe điện thoại đã thay đổi sắc mặt.
Trì Nguyệt.
Trịnh Tây Nguyên khựng lại một lúc mới nói tiếp:
Đây là sự kiện bất ngờ, chúng tôi cũng không muốn. Có lẽ cô ấy đã đánh giá cao giới hạn chịu đựng của bản thân, không đoán được sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng như thế...
Không thể nào!
Trì Nguyệt lạnh lùng nói:
Vương Tuyết Nha là người rất thích lý thuyết dữ liệu, kiến thức về hàng không vũ trụ cũng đứng nhất toàn đội, cô ấy biết số liệu của tất cả hạng mục, còn chính xác đến từng giây một, không thể phạm phải sai lầm này! Cô ấy không chịu dừng lại là muốn tìm cái chết sao?
Có lẽ cô không biết.
Giọng điệu của Trịnh Tây Nguyên rất nghiêm túc:
Sau khi Lưu Nhược Nam được điều trị vẫn để lại di chứng động kinh, đến tận bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, còn phải điều trị liên tục. Tổ
Chương trình đã thanh toán rất nhiều tiền chữa trị cho cô ta...
Kiều Đông Dương im lặng.
Một lát sau, anh lạnh lùng nói:
Không phải cậu đã cắt đứt với Trương Tương Quân rồi sao? Hôm đó ở Cát Khẩu, cô ta nói mình là em họ cậu ngay trước mặt Vương Tuyết Nha và mẹ Vương Tuyết Nha, sao không diễn tiếp nữa?
Trì Nguyệt vặn hỏi thêm mấy lần, anh ta mới nói:
Cô còn nhớ Lưu Nhược Nam không?
Đương nhiên vẫn nhớ, bọn họ còn có một nhóm chat chung, tuy bình thường Lưu Nhược Nam không hay nói chuyện nhưng mọi người vẫn liên lạc với nhau, thỉnh thoảng Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân vẫn nhắc đến cô ta.
Kiều Đông Dương không cho Kiều Chính Sùng có cơ hội chửi bới nữa, kéo Trì Nguyệt nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. Trì Nguyệt hoàn toàn không kịp nói gì, vừa bất đắc dĩ vừa lúng túng, mỉm cười với hai người kia.
Chúng ta đi đâu vậy?
Trì Nguyệt bị ép ngồi lên xe, vẫn không hiểu rõ anh định đi đâu.
Hiện tại cô ấy đang xếp thứ ba trong nhóm thí sinh, người xếp hạng trước cô ấy là Lâm Phán và Thang Bình, Chu Thanh đứng thứ tư,
Trì Nguyệt không hề thấy bất ngờ khi Vương Tuyết Nha có thể vào tứ kết, bởi vì cô ấy là thí sinh có thực lực. Cô chỉ thấy bất ngờ với thành tích của Chu Thanh, vị trí của cô ta luôn nằm ở tốp trên nhưng không phải trong nhóm đầu, từ trước tới nay không hề nổi bật mà lại luôn xếp thứ hạng khá cao, lần nào cũng thẳng hiểm.
Hai người im lặng một lúc lâu.
Đợi đến khi khói thuốc vào phổi, Trịnh Tây Nguyên mới cười khổ.
Em biết cô nhóc này cứng đầu, nhưng không ngờ lại cứng đầu đến mức này.
Đến Cát Khâu.
Kiều Đông Dương liếm môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, do dự mãi mới nói:
Sáng nay Vương Tuyết Nha bị thương trong lúc huấn luyện. Trịnh Tây Nguyên gọi điện thoại nói đã đưa cô ấy đến Cát Khẩu, muốn anh đến đó.
Sống lưng Trì Nguyệt cứng đờ, lập tức ngồi thẳng người. Cô nhìn Kiều Đông Dương chằm chằm, mãi không nói gì.
Trịnh Tây Nguyên nhướn mày:
Phải hỏi bác sĩ đã.
Ừm.
Trì Nguyệt không làm khó anh ta.
Kiều Đông Dương hít thật sâu, lúc nắm lấy tay cô thì phát hiện lòng bàn tay cô đã lạnh buốt:
Trì Nguyệt, em đừng như vậy. Chỉ là bị thương...
Sao lại bị thương? Bị thương có nặng không? Cô ấy không gọi cho em.
Trương Tương Quân quần áo xộc xệch đi ra từ phòng Trịnh Tây Nguyên, thấy Vương Tuyết Nha đứng ngoài cửa sẽ có biểu cảm gì? Chiến tranh giữa phụ nữ không dùng vũ lực, nhưng chỉ cần có thay đổi rất nhỏ cũng có thể giết chết người. Đôi khi, ngay cả không khí cũng là đao phủ.
Em nghe thấy tiếng động nên đi ra ngoài thì thấy cô ấy đã đi rồi.
Trịnh Tây Nguyên vò tóc, ngậm điếu thuốc, nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu:
Lúc ấy em uống một ít rượu, đầu óc choáng váng nên không nói gì. Nói thật ra... Em cho rằng em đã rất lịch sự, em không hề chạm vào cô ấy, đây thật là... Em cũng bị oan.
Trịnh Tây Nguyên đang trên đường đến Bình Châu, nghe Trì Nguyệt lạnh lùng hỏi thăm, anh ta im lặng một lúc rồi nói:
Những ngày qua cô ấy đã cố gắng quá mức, tôi không khuyên nổi. Sáng nay đã xảy ra chuyện.
Trì Nguyệt nghe ra vẻ chán nản trong giọng nói của anh ta.
Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc tình trạng của cô ấy như thế nào? Vì sao lại bị thương?
Trịnh Tây Nguyên im lặng mãi mới nói:
Chờ hai người đến bệnh viện rồi nói sau.
Xe ô tô lao nhanh từ huyện thành Cát Khẩu đến bệnh viện Bình Châu. Nếu không có Thiên Cẩu, người bình thường sẽ không chịu nổi mấy tiếng lái xe mệt mỏi liên tục này.
Trì Nguyệt nghĩ mãi cũng không rõ trong Thành phố hàng không vũ trụ có hạng mục nào có thể khiến người ta bị thương như thế.
Trịnh Tây Nguyên lại im lặng.
Đàn ông không thể hiểu được tình cảm của phụ nữ.
Kiều Đông Dương đành ở lại, túm lấy bả vai Trịnh Tây Nguyên:
Cậu đi ra đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.
Trì Nguyệt biết Chu Thanh là một cô gái thông minh, nhưng cô ta có thể thi đấu tốt như vậy vẫn khiến Trì Nguyệt phải thay đổi cách nhìn.
Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương vội đến Cát Khâu nhưng vẫn chậm một bước. Người của bệnh viện nói cơ sở vật chất bệnh viện chưa hoàn thiện, vừa sắp xếp xe cấp cứu đưa Vương Tuyết Nha đến Bình Châu.
Kiều Đông Dương suy nghĩ:
Có lẽ cậu ta sợ em mắng cậu ta.
Em đâu có bị điên.
Trì Nguyệt thấy rất biết ơn vì Trịnh Tây Nguyên đã từ chối Vương Tuyết Nha.
Kiều Đông Dương khôn5g quan tâm, mới đi được hai bước đã bị Trì Nguyệt kéo cổ tay, anh liếc nhìn cô rồi nhìn khuôn mặt già nua tối tăm của Kiều Chính sùng, nghiêm túc nói:
Chúng ta đã đi xem hết dự án Nguyệt Lượng 6, ông cũng đã thấy thứ nên thấy. Ông muốn làm gì là chuyện của ông... Thế nhưng, ông đừng hòng kiểm soát tôi!
Kiều Chính Sùng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, ông chậm rãi đứng lên, không nói về Nguyệt Lượng ổ mà chỉ hỏi anh.
Trì Nguyệt:
...
Chỉ vì năng lượng trong Ant Forest mà cũng cãi nhau được?
Cô hít thật sâu:
Vậy chuyện của Tiểu Ô Nha thế nào?
Còn tồi tệ hơn cả Lưu Nhược Nam.
Giọng Trịnh Tây Nguyên nặng nề:
Ghế xoay là điểm yếu của cô ấy, mấy ngày nay cô ấy luôn gắng sức luyện tập. Sáng nay, trong lúc cô ấy luyện tập không chịu dừng lại, cuối cùng đầu óc mơ hồ không rõ... Nhịp tim đã ngừng đập một lần.
Sắc trời đã tối đen.
Đường phố Bình Châu đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn trong bệnh viện lại mờ nhạt, vắng vẻ như trong nghĩa trang. Trịnh Tây Nguyên trông coi ở ngoài phòng bệnh, anh ta dựa lưng vào tường, khuôn mặt trắng bệch bởi ánh đèn, đôi mắt lại đỏ như máu.
Hai người đến rồi à?
Trì Nguyệt bước tới, thản nhiên hỏi:
Cô ấy đâu?
Không phải phụ nữ đều vậy sao?
Trịnh Tây Nguyên cười mỉa mai:
Có thể sự xuất hiện của Vương Tuyết Nha đã kích thích cô ta, mấy ngày nay cô ta rất ân cần với em. Cô ta biết ngày kia mới ghi hình trận chung kết nhưng cô ta lại đến Thành phố hàng không vũ trụ từ hôm qua.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.