Chương 257: Rất nhiều điểm đáng nghi


Trì Nguyệt vội vàng và mấy miếng cơm rồi quay về phòng bệnh. Bác sĩ đã kiểm tra xong, Vương Tuyết Nha còn chưa tỉnh, Trì Nguyệt đi theo ra n8goài.


Bác sĩ, tôi muốn hỏi, tình hình của cô ấy còn tham gia thi đấu được nữa không?

Cả ngày hôm sau, Vương Tuyết Nha gần như hôn mê cả ngày, thỉnh thoảng thức dậy nói mấy câu lại mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Trì Nguyệt hơi lo lắng, lại đi hỏi thăm bác sĩ xem có cần sử dụng các biện pháp điều trị khác không. Bác sĩ thấy cô như vậy thì thở dài. Ông nói cho Trì Nguyệt biết tình huống này rất bình thường, có lẽ còn phải kéo dài vài ngày nữa. Một là do tác dụng thuốc, cô ấy cần bình tĩnh lại. Hai là cơ thể cô ấy chịu tổn thương nghiêm trọng, mệt mỏi là trạng thái rất bình thường.
Trì Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vào phòng nghỉ ngủ ba tiếng.
Bác sĩ lắc đầu:
Đừng nói đến thi đấ3u, ngay cả vận động mạnh cũng không được, phải tránh gây tổn thương đến cơ thể.

Ông thấy Trì Nguyệt cau mày thì thở dài nói:
Tôi 9thấy rất đáng tiếc với tình hình của cô ấy. Nhưng việc thi đấu có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng sức khỏe. Tình hình của cô 6ấy không tốt, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, giữ tâm trạng bình tĩnh, tốt nhất đừng bị kích thích để tránh gây ra chướng ngại tâm lý nặng 5hơn, xảy ra chứng co giật, động kinh...


Nguyệt Quang Quang...

Giọng nói Vương Tuyết Nha yếu ớt như đang khóc.
Bọn họ đến bệnh viện chỉ đi gặp bác sĩ, rồi hỏi thăm tình hình từ Trì Nguyệt, sau đó tìm Trịnh Tây Nguyên để hỏi chuyện, vẫn luôn là những người văn minh biết kiềm chế
Cuối cùng, họ chủ động yêu cầu trả lại tiền thuốc men cho Trịnh Tây Nguyên.

Tiểu Ô Nha, cậu không phải là người bất cẩn như thế.

Cô ấy đơn thuần nhưng không ngốc, ngây thơ nhưng không bất cẩn.
Thế nhưng sau nhiều lần đuổi Kiều Đông Dương và Trịnh Tây Nguyên đến nhà khách nghỉ ngơi, bọn họ đều không chịu. Không còn cách nào khác, Trì Nguyệt chỉ có thể để bọn họ ở lại phòng nghỉ nhưng nhất quyết không được bước vào phòng bệnh, khiến hai người cứ trợn mắt nhìn nhau. Tiểu Ô Nha cần được yên tĩnh.
Hơn nữa, cô không muốn cô ấy vừa tỉnh lại đã thấy Trịnh Tây Nguyên.
Trì Nguyệt điều chỉnh lại tâm trạng, yên lặng ngồi cạnh giường bệnh trông coi Vương Tuyết Nha. Trong khoảng thời gian yên tĩnh một mình, cô suy nghĩ rất nhiều,
Hồi năm nhất, Trì Nguyệt bị cảm còn sốt rất cao. Vương Tuyết Nha đưa cô đi khám, ngồi trong cổ truyền dịch, giúp cố hạ sốt. Cả tối hôm cô ấy đó cứ cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô rất nhiều lần, gần như thức cả một đêm... Lúc ở trong bệnh viện xa lạ, Tiểu Ô Nha đã mang đến cho cô cảm giác ấm áp nhất.
Trì Nguyệt không ép nữa:
Được rồi. Cậu buồn ngủ thì lại ngủ tiếp cũng được.
Vương Tuyết Nha mím đôi môi khô khốc, Trì Nguyệt lập tức cầm bông gòn thấm nước, làm ẩm đôi môi cho cô:
Mệt thì đừng nói gì cả.


Nguyệt Quang Quang...
Đôi mắt biết nói của Vương Tuyết Nha vô cùng lo lắng:
Bác sĩ... có nói khi nào... mình có thể xuất viện không?

Trì Nguyệt nghẹn ngào, nắm chặt tay cô, vẻ mặt rất thoải mái:
Bác sĩ luôn thích dọa bệnh nhân. Không nói quá lên thì sao có thể chứng minh được khả năng chữa bệnh cao siêu của bọn họ? Yên tâm đi, bây giờ cậu chỉ hơi yếu, không thể vận động mạnh, nhưng đâu có người bị thương nào có thể nhảy nhót lung tung? Bây giờ cậu phải nghỉ ngơi ngay đi, không được nói chuyện nữa.

Vương Tuyết Nha không nói gì nữa, nhưng cô không ngủ, ánh mắt vô cùng đau khổ, cảm giác đau khổ này không quá mãnh liệt nhưng lại âm ỉ như bị xẻo thịt.
Ánh mắt Trì Nguyệt sâu thẳm, những sắc mặt khá bình tĩnh,
Cô không dám vi phạm lời dặn dò của bác sĩ, không dám khiến tâm trạng của Vương Tuyết Nha dao động quá lớn, chỉ thờ ơ hỏi:

Mình biết, mình biết!
Trì Nguyệt gật đầu:
Cậu rất giỏi, giỏi hơn bọn họ nhiều!


... Mình đã làm cậu thất vọng.
Hai hàng nước mắt trào ra, Vương Tuyết Nha sụt sịt nói:
Ghế xoay... mình đã cài đặt thời gian... Mình tưởng mình có thể chịu được... Nhưng mình quá vô dụng... Mình lại ngất đi.

Khuôn mặt Trịnh Tây Nguyên đỏ bừng, không chịu nhận.
Ai làm người đó chịu.
Ông Vương ăn mặc giản dị, đeo một cặp kính gọng đen, ôn hòa và lịch sự, vừa nhìn đã biết là người có học thức, lời nói mạch lạc, không muốn lợi dụng người khác.
Trách nhiệm sự cố này thuộc về Tuyết Nha, là con bé không thao tác theo quy định, việc này đã gây thêm rắc rối cho tổ chương trình, không thể để các cậu phải chịu trách nhiệm tiền chữa trị nữa.


Chú Vương.
Trịnh Tây Nguyên cúi đầu:
Đây là tấm lòng của cháu.

Cảm ơn Trịnh tổng, nhưng điều này không cần thiết.
Bà Vương nói tiếp.
Trì Nguyệt khựng lại, cô ấy vẫn nhớ đến chuyện thi đấu, cổ họng có nghẹn lại, cô luôn là người thẳng thắn nhưng lúc này lại không dám nói.
Vương Tuyết Nha thấy cô hơi do dự, ánh mắt dao động thì chậm rãi hé môi, khàn giọng hỏi:
Có phải mình... không thể thi đấu nữa không?

Trì Nguyệt nghe bác sĩ dặn dò thì im lặng mở mắt trừng trừng, biểu cảm rất đau lòng. Dáng vẻ này khiến bác sĩ không nỡ nhưng lại không thể làm gì.

Hãy ở cạnh cô ấy nhiều hơn.
Bác sĩ rời đi, thật ra ông chưa nói cho cô biết đây đã là tình huống tốt nhất rồi.
Bây giờ cơ quan nội tạng và đại não của Vương Tuyết Nha đều chịu tổn thương, cần phải điều trị trong khoảng thời gian khá dài, về phần có thể khôi phục lại trạng thái trước đây hay không - điều này cũng như sửa lại một chiếc gương bị vỡ, dù sao cũng để lại dấu vết...
Trên cơ bản, giấc mơ hàng không vũ trụ đã tan vỡ.
Thậm chí, càng suy nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn.
Cô yên lặng nghiêng đầu, ánh mắt cô đơn:
Là mình quá sơ ý.

Việc di chuyển trong vũ trụ có yêu cầu rất cao với thể chất của phi hành gia, với tình trạng thể chất của Vương Tuyết Nha thì vĩnh viễn không thể lên vũ trụ được nữa.
Vĩnh viễn!
Cài đặt thời gian? Đôi tay Trì Nguyệt đột nhiên cứng đờ, cô nhớ Trịnh Tây Nguyên đã nói, lúc huấn luyện viên Lưu tìm thấy Vương Tuyết Nha, ghế xoay vẫn trong trạng thái vận chuyển tốc độ cao. Ghế xoay được sử dụng trong phần huấn luyện có thể tự thiết lập vận tốc quay và thời gian.
Vương Tuyết Nha là người giỏi kiểm soát dữ liệu, hiểu rất rõ tình hình huấn luyện và trạng thái thể chất của bản thân, dù không muốn thua kém, cài đặt giới hạn thời gian cao hơn sức chịu đựng của cơ thể một chút cũng không đến mức sẽ ngất đi, trái tim ngừng đập trong lúc ghế còn đang vận hành chứ?
Cô nói xong cứ nhìn chằm chằm Trì Nguyệt, đôi mắt vằn tia máu, khác hẳn với cô của trước kia.
Lúc trước, chỉ cần nhìn vào mắt cô là có thể thấy được sự ngây thơ, đơn thuần, lạc quan. Nhưng bây giờ đôi mắt ấy hỗn loạn tối tăm, làn da trắng bệch như đã mất đi sự đàn hồi, hốc mắt trũng sâu như một con búp bê vô hồn.
Hôm nay sắc mặt bà rất lạnh lùng, lúc nói chuyện với Trịnh Tây Nguyên cũng khách sáo và xa cách.

Nhà chúng tôi có thể chi trả tiền chữa bệnh cho con gái, không có vấn đề gì hết. Con gái tôi được nuông chiều từ nhỏ, đầu óc hơi lơ mơ nhưng không phải loại người ham món lợi nhỏ.

Vương Tuyết Nha nhìn cô chằm chằm, cổ họng khàn đặc, mãi mới nói được một câu đầy đủ:
Sao cậu... không ngủ?

Vừa nãy mình đã chợp mắt rồi.
Trì Nguyệt nhìn đồng hồ thấy mới ba rưỡi sáng, cô ngáp dài, nhẹ nhàng vỗ về:
Cậu ngủ thêm đi.


Mình không ngủ được.
Vương Tuyết Nha lắc đầu, khẽ nói.

Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Nếu không có chuyện gì, Trì Nguyệt không tin Vương Tuyết Nha sẽ phạm phải sai lầm ngớ ngẩn vô cùng đáng sợ như thế.
Mình..
Vương Tuyết Nha mím môi, thở dài:
Mình hơi mệt.


Ngủ đi.
Trì Nguyệt không hỏi tiếp nữa.

Cậu có bấm nhầm số lúc cài đặt không?

Vương Tuyết Nha bị hỏi vậy cũng hơi ngơ ngác, nhìn thẳng vào mắt Trì Nguyệt, đột nhiên hơi nghi ngờ bản thân.
Đến tối, ba mẹ Vương Tuyết Nha đã đến Bình Châu.
Một người là giáo sư già, một người là bà tiên, không phải là những người sẽ hoảng hốt khi xảy ra chuyện. Dù con gái gặp sự cố nghiêm trọng như vậy, bây giờ vẫn hôn mê trên giường bệnh chưa tỉnh nhưng hai người rất bình tĩnh, ôn hòa, không phải kiểu vừa đến đã hỏi ai là người chịu trách nhiệm như rất nhiều người nhà bệnh nhân khác.

Sao cậu lại nói thế?


Bọn họ... mỉa mai mình, nói mình không làm được.
Vương Tuyết Nha nắm chặt tay Trì Nguyệt:
Cậu biết không... Ngoại trừ việc mình hơi kém phần ghế xoay, những hạng mục khác không hề thua kém bọn họ.

Trì Nguyệt nuốt nước bọt, chậm rãi gật đầu.

Việc thi đấu không quan trọng.
Cô cố gắng nghĩ ra một lý do để an ủi:
Không phải Khoa học Kỹ thuật Đông Dương do Kiều Đông Dương quản lý sao? Chờ cậu khỏe lại, chúng ta cùng đến Thành phố hàng không vũ trụ, huấn luyện với các phi hành gia, sau đó cùng anh ấy lên vũ trụ...


Có phải mình... không thể thi đấu nữa không? Không thể thi đấu nữa?

Nói vớ vẩn.
Trì Nguyệt bình tĩnh nói:
Chờ cậu khỏe lại là được.

Khuôn mặt Vương Tuyết Nha hơi thả lỏng, nửa tin nửa ngờ nhìn cô:
Trong lúc mình ngủ, hình như... nghe bọn họ nói... Nói tình hình của mình... không tốt lắm...

Lần này đến lượt Tiểu Ô Nha bị bệnh...
Ngoại trừ ở cạnh thì cô không giúp được điều gì nữa.
Nguyệt Quang Quang...
Lúc Vương Tuyết Nha tỉnh lại, Trì Nguyệt đang ngồi ngơ ngác.
Dậy rồi à?
Trì Nguyệt chỉnh lại chăn:
Còn chưa sáng, cậu ngủ thêm đi.

Trì Nguyệt không đi vào phòng bệnh mà đi thẳng đến phòng vệ sinh, ngồi một mình trong đó khóc nức nở.
Trì Nguyệt cố chấp muốn trong đêm một mình.
Tối hôm đó, Trì Nguyệt trông Vương Tuyết Nha cả đêm, đến gần sáng mới ngủ gà ngủ gật bên giường bệnh.
Kiều Đông Dương có đi vào một lần, lấy áo khoác đắp lên cho cô, làm xong liền đi ra ngoài, không hỏi thêm điều gì.

... Có lẽ. Mình không nhớ nữa.

Tối hôm trước cô khó chịu mất ngủ cả đêm, buổi sáng thức dậy đầu óc hơi choáng váng, trạng thái thể chất không tốt, không dám nói chắc chắn sẽ không bấm nhầm số...

Vì sao lại như vậy.
Một lúc lâu sau, Vương Tuyết Nha khẽ nghẹn ngào nức nở:
... Nguyệt Quang Quang, mình không muốn bọn họ... bọn họ cười nhạo mình...

Trì Nguyệt nheo mắt lại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.