Chương 262: Người đàn ông ế từ trong bụng mẹ


Cửa phòng khách mở ra, Kiều Đông Dương vội đi tới.


Không sao chứ?
Anh ôm vai Trì Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng đề phòng nh8ìn Quyền Thiếu Đằng.
Hèn hạ?
Quyền Thiếu Đằng tức giận trợn mắt, lại bị chặn họng không nói gì được. Đúng là vừa rồi anh ta muốn chọc giận Kiều Đông Dương, đúng là anh ta cố ý nói chuyện mờ ám với Trì Nguyệt.
Tuy anh ta không có ý gì, nhưng hình như làm vậy cũng không tốt...

... Coi như tôi phục anh.
Quyền Thiếu Đằng nhanh chóng bình tĩnh lại, không thể không phục cái tên khó chịu vì tình này. Anh ta híp mắt mỉm cười vô cùng quyến rũ, nhìn Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt:
Tôi và cô Trì có một thỏa thuận rất nghiêm túc... Yên tâm đi, một người đàn ông ưu tú như tôi sẽ không cướp bạn gái của người khác.

Đinh Nhất Phàm im lặng gật đầu, Quyền Thiếu Đằng nhướn mày nhìn Kiều Đông Dương, lúc đi ngang qua Trì Nguyệ6t còn hơi dừng lại, chậm rãi liếc nhìn sang, nở nụ cười quyến rũ khẽ nói:
Cô Trì, đừng quên thỏa thuận của chúng ta...

Trì Nguyệt nhìn anh ta, sống lưng lạnh buốt, Kiều Đông Dương sắp bóp nát bả vai cô đến nơi rồi, ánh mắt Quyền Thiếu Đằng lại khiến người ta thấy da đầu tê dại.
Không phải anh ta đang cố ý hại cô sao?

Chờ đến ngày đội trưởng Quyền thoát ế, chúng ta sẽ nghiên cứu thảo luận vấn đề này sau.

Quyền Thiếu Đằng nhìn anh chằm chằm, chỉ muốn đục hai cái lỗ trên mặt anh:
Mẹ nó! Đừng như tôi! Nói cho rõ ràng!

Quyền Thiếu Đằng nhìn dáng vẻ ngứa đòn của anh, cười lạnh:
Có một vài người có bạn gái vì quá tùy tiện. Có vài người không có bạn gái vì quá ưu tú. Không biết anh Kiều có hiểu sự khác biệt giữa hai điều này không?

Kiều Đông Dương không tức giận, cong môi mỉa mai, ánh mắt nhìn khuôn mặt khó chịu của Quyền Thiếu Đằng, dường như có một sự cảm ứng không gian thần kỳ nào đó, lúc này anh có một cảm nhận giống với anh ta - khi đối phương không thoải mái thì mình sẽ rất vui. Hơn nữa anh rất hưởng thụ dáng vẻ anh ta không ưa mình nhưng lại không làm gì được.

Đội trưởng Quyền, chúng ta.


Cứ vậy đi, chúng tôi còn có việc.
Quyền Thiếu Đằng mỉm cười ngắt lời cô, cầm điện thoại lên:
Có gì liên lạc trên Wechat.

Mẹ nó!
Có ý gì?
Kiều Đông Dương cười lạnh:
Nói cứ như anh cướp được vậy.

Quyền Thiếu Đằng sờ mũi:
Nếu anh không bán người máy thiết kế riêng cho tôi, biết đầu tôi sẽ đánh cược một lần.

Quyền Thiếu Đằng mỉm cười tự tin:
Tôi thua... mặc cho anh xử lý.

Đôi mắt Kiều Đông Dương tối sầm lại, ngông cuồng đến thế là cùng! Nếu không nghe Lôi Cảnh kể lại chuyện của anh ta, Kiều Đông Dương sẽ không tin nửa chữ nào.

Vì sao lại bảo vệ anh ta?


Anh trai à! Em đang giúp anh đấy.

Trì Nguyệt:
...

Cô không kịp chuẩn bị, lại bị một anh đẹp trai cưỡng ép chơi trò mờ ám thể này.

Đúng là người khéo léo, người phụ nữ của anh thông minh lắm.

Chậc! Bị anh nhận ra rồi.

Liên quan gì tới anh?
Sắc mặt Quyền Thiều Đắng tối sầm lại. Kiều Đông Dương nhẹ nhàng cong môi, đột nhiên trở nên cao ngạo:
Tôi nhận ra rồi. Không có đúng không? Chậc, chưa từng có à?

Nửa cầu đầu là câu hỏi, nửa câu sau hoàn toàn là sự khoe khoang và mỉa mai trần trụi.
Kiều Đông Dương mím môi:
Em cảm thấy anh không đánh được anh ta?

Trì Nguyệt không chắc lắm.
Thế nhưng rõ ràng Kiều Đông Dương không muốn kết thúc thế này.

Đứng lại!
Người đàn ông bộc phát ra sức mạnh kinh người, chỉ trong chớp mắt Kiều Đông Dương đã chặn trước mặt Quyền Thiếu Đằng, nếu không phải sắc mặt anh rất bình tĩnh, Trì Nguyệt sợ anh sẽ đột nhiên đánh lén cảnh sát

Anh có ý gì?
Kiều Đông Dương nhướn mày, lạnh lùng nhìn Quyền Thiếu Đằng.
Quyền Thiếu Đằng thờ ơ cười:
Là tôi nói nhỏ quá à? Hay là anh Kiều nghe không hiểu?

Quyền Thiếu Đằng nghiến răng, liếc nhìn anh:
Có bạn gái thì ghê lắm à?


Cũng chẳng ghê gớm lắm. Có điều
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng liếc nhìn anh ta, đột nhiên mỉm cười:
Được rồi, anh đã là người đàn ông ể từ trong bụng mẹ, vậy tôi không so đo với anh nữa.

Kiều Đông Dương cười lạnh, đột nhiên nghiêng người về phía trước, không do dự túm lấy cổ áo Quyền Thiếu Đằng, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh ta:
Có phải anh muốn ăn đòn không?

Quyền Thiếu Đằng không hề giãy giụa, bị người ta nắm chặt cổ áo còn có thể mỉm cười vô cùng đẹp trai.
Trì Nguyệt thấy anh tỏ vẻ khó chịu, nhẹ nhàng cong môi:
Không sao, chỉ hỏi thăm bình thường thôi.3

Cô nói xong, quay sang cảm ơn Quyền Thiều Đắng và Đinh Nhất Phàm:
Hai anh cảnh sát đã vất vả rồi, tôi chờ tin tốt củ9a các anh.


Anh muốn đánh tôi?
Dường như anh ta đang nghe một câu chuyện cười:
Đã lâu rồi không có ai dám đánh tối. Hay là chúng ta luyện tay một lát?
Nói xong, anh ta cúi đầu nhìn tay Kiều Đông Dương:
Cứ chơi thể này không có ý nghĩa, muốn chơi thì chơi lớn hơn đi.


Nói thử xem nào!

Trì Nguyệt:
...

Hai người này bị điên rồi sao?
Giọng nói Kiều Đông Dương rất chậm, nụ cười lạnh lẽo:
Người đàn ông không có bạn gái sẽ không hiểu cảm nhận lúc bạn gái mình bị người khác trêu ghẹo. Đội trưởng Quyền là người như vậy... Vì vậy, mới làm ra việc hèn hạ như thể.

Trêu ghẹo?
Kiều Đông Dương là một người đàn ông tài giỏi, nhưng Lôi Cảnh đã dùng những tính từ cực kỳ khủng bố để miêu tả Quyền Thiếu Đằng. Điều duy nhất cô biết về bộ đội đặc chủng đó là sự tài giỏi của Quyền Thiếu Đằng khác với Kiều Đông Dương. Một người là thân thể khỏe mạnh thừa sức đối phó người bình thường, nhưng không chịu được những thử thách chuyên nghiệp. Một người liếm máu trên lưỡi đao, trải qua thử thách sống chết, căn bản không thể diễn tả bằng lời lẽ bình thường.

Không hề! Em sợ anh đánh chết anh ta!
Năng lực trợn to mắt nói dối của Trì Nguyệt càng ngày càng tăng:
Anh thử nghĩ xem, anh ta là cảnh sát, còn là cảnh sát tổ trọng án, dù anh ta rủ anh đánh nhau, chẳng may anh không cẩn thận ra tay quá mạnh, đánh anh ta bị thương... Có phải lại chịu tội danh đánh cảnh sát không?


Anh dám!


Muốn thử không?
Mắt Quyền Thiếu Đằng hiện rõ vẻ đắc ý:
Tôi đã từng uy hiếp mấy người ngông cuồng giống anh, hơn nữa đều rất thành công. Bọn họ sẽ lựa chọn ngoan ngoãn chịu thua.

Người ta đang thông cảm cho anh thôi.
Kiều Đông Dương nói trúng tim đen:
Thấy anh là một con chó độc thân đáng thương.

Sao nói chuyện như hai đứa trẻ thể?
Cô chậm rãi hỏi:
Hay là hai anh đánh một trận đi? Tôi làm trọng tài.


Anh thua thì anh phải tặng người máy thiết kế riêng cho tôi. Nghe cho rõ, là tặng!

Kiều Đông Dương cười lạnh:
Vậy anh thua thì sao?


Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt đi tới giữ chặt tay anh, muốn giảng hòa:
Đánh cược cái gì chứ, đội trưởng Quyền đến đây xử lý công việc, anh đừng làm vậy...

Kiều Đông Dương nghiêng đầu nhìn cô, không chịu bỏ tay ra.

Ha ha ha!
Quyền Thiếu Đằng híp mắt, đột nhiên vỗ vai Kiều Đông Dương:
Thằng nhóc này tìm được một cô gái tốt, thật đáng tiếc!

Anh ta mỉm cười đắc ý rời đi. Cái gì là tìm được một cô gái tốt, lại còn đáng tiếc nữa? Anh ta đang tiếc vì quen Trì Nguyệt quá muộn sao?
Kiều Đông Dương hiểu ý trong lời nói này, nghĩ đến biểu cảm của Trì Nguyệt, khuôn mặt tối sầm:
Trì Nguyệt, hôm nay em lại bệnh người ngoài hả?

Trì Nguyệt tỏ vẻ vô tội:
Anh đang nói gì thế?

Hơn nữa, ánh mắt Quyền Thiếu Đằng rất ranh mãnh, không hề có tình cảm. Trì Nguyệt dám dùng đầu để đảm bảo, anh ta đang thể hiện cho Kiều Đông Dương xem, đây cũng là việc khiến cô tức giận - từ nhỏ đến lớn cô luôn xinh đẹp thu hút tầm mắt người khác, bây giờ lại có người đàn ông không bị cô thu hút, thậm chí còn dùng cô để chọc giận người đàn ông khác.
Trì Nguyệt không kịp nói gì, Quyền Thiếu Đằng đã rời đi.
Hu!
Kiều Đông Dương mỉm cười hài lòng, vỗ nhẹ vào đầu cô.

Anh từng có người yêu chưa?
Anh đột nhiên hỏi Quyền Thiếu Đằng.
Đề tài thay đổi quá nhanh, vừa bất ngờ vừa đột ngột, tất cả những người có mặt đều ngơ ngác, bao gồm cả Quyền Thiếu Đằng. Chỉ có mí mắt Đinh Nhất Phàm giật giật, dường như anh ta muốn cười nhưng lại cố gắng chịu đựng, không dám cười ra tiếng. Dù tất cả mọi người trong tổ trọng án số 1 đều biết sự tích ế bằng năng lực của Quyền Thiếu Đằng, nhưng anh ta rất ghét người khác nhắc đến.
Trì Nguyệt mỉm cười kéo cánh tay anh:
Anh không giận à?



Giận gì chứ? Anh ta không lừa em được đâu.


Anh Kiều vẫn đủ kiêu ngạo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.