Chương 281: Kiều lắm lời và cũng rất đáng yêu


Chu Thanh thay đổi sắc mặt, cô ta nghe xong chỉ thấy đầu óc choáng váng.

Việc vì tiền bán rẻ nhân cách làm streamer tình d8ục là một vết nhơ trong cuộc đời cô ta. Sau khi cô ta tiến vào top 4
Người Đi Dưới Trời Sao
thì có được rất nhiều fan hâm mộ, c3ô ta chỉ muốn quay ngược về quá khứ Xóa bỏ những việc đáng xấu hổ kia.

Thật ra cô sợ tôi... dùng mọi cách đối phó với cô ở trận chung kết, vạch trần chuyện xấu của cô, làm ảnh hưởng đến phần thi đấu của cô, nên lúc này mới lấy danh nghĩa Lâm Phán để chọc giận tôi, cho tôi một lý do vu khống cô, chuẩn bị sẵn để sau này tẩy trắng cho bản thân chứ gì?

Ánh mắt Chu Thanh lạnh lùng.
Cô liếc nhìn Thang Bình, hơi nghiêng người nói nhỏ:
Cũng được, không mệt lắm.


Vậy được, chúng ta gọi video đi.
Giọng điệu Kiều Đông Dương lười biếng, dường như đã biết cô đang nói dối:
Để anh gửi yêu cầu cho em, em có tiện nghe máy không?

Chu Thanh vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.
Lòng ghen ghét sẽ khiến người ta phát điện, Trì Nguyệt càng tỏ vẻ cao thượng miệt thị cô ta, càng khinh thường cô ta, sự hận thù trong lòng Chu Thanh càng nồng đậm, không thể kiềm chế được. Cứ như một con ác ma trốn trong góc tối không thể nhìn thấy ánh sáng, căm thù nhìn nàng tiên đang uyển chuyển nhảy múa dưới ánh mặt trời.
Mới một ngày một đêm không gặp mặt, vừa kết nối video, Kiều Đông Dương đã bắt đầu đánh giá khuôn mặt cô:
Có phải em gầy đi rồi không?

Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Không nhanh thế chứ?

Anh biết cô ở cùng phòng ký túc với một cô gái, không dám tùy tiện gọi video.
Trì Nguyệt do dự
Không tiện lắm...
Cô còn chưa nói hết câu, Thang Bình đã cười nói:
Cậu đừng để ý đến tôi... Đột nhiên tôi cảm thấy hôm nay vẫn còn sức, có thể tiến hành hai đợt huấn luyện ma quỷ nữa. Tôi đi tìm huấn luyện viên Vương đây...

Thang Bình nháy mắt với Trì Nguyệt, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng ký túc chỉ còn một mình, Trì Nguyệt không từ chối nữa.
Huấn luyện viên Lưu cho rằng Trì Nguyệt là thành viên hàng không vũ trụ tiềm năng nhất mà anh ta từng dạy, khuyết điểm duy nhất là không có hứng thú với hàng không vũ trụ.
Trì Nguyệt bày tỏ sau này chắc chắn sẽ sửa chữa khuyết điểm, bắt đầu yêu quý hàng không vũ trụ.
Kiều Đông Dương ở bên kia điện thoại nhẹ nhàng cong môi:
Vui không?


Ừm.
Trì Nguyệt dần ngừng cười.
Nếu không Trì Nguyệt chắc chắn sẽ không tha cho cô ta, đã vạch trần từ lâu rồi.
Cô ta không tin Trì Nguyệt là người tốt bụng như thế, đã quen dùng những suy nghĩ xấu xa để suy đoán người khác.
Lúc trước cảnh sát đã bắt Trì Nguyệt xóa ảnh, Chu Thanh cũng đã xác nhận rồi.
Chỉ có điều, cô ta không chắc chắn Trì Nguyệt đã xóa hết chưa, vì vậy sau khi đến Thành phố hàng không vũ trụ vẫn luôn khiêm tốn cẩn thận, không dám chọc giận Trì Nguyệt. Thấy Trì Nguyệt không làm gì, cô ta lại không kiềm chế được muốn thăm dò cô. Thế nhưng sau việc ở căng tin, trên cơ bản cô ta đã có thể xác định Trì Nguyệt không còn nắm được nhược điểm của cô ta nữa.

Vui thì tốt.
Kiều Đông Dương nghiêm túc nói:
Về việc huấn luyện và thi đấu, em chỉ cần cố hết sức là được, đừng ép bản thân quá.


Em biết mà.


Anh còn không hiểu em chắc, háo thắng cậy mạnh!
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng xoa mũi:
Anh muốn nói cho em biết, dù em là Trì Nguyệt thế nào thì em luôn là Trì Nguyệt của anh, anh mãi mãi yêu em. Không quan trọng có phải quán quân hay không, chủ yếu là phải xinh đẹp.

Trì Nguyệt buồn cười:
Anh không thêm câu cuối vào thì chết à?

Ha! Ghê gớm nhỉ!
Trì Nguyệt thầy buồn cười, người phụ nữ này thật tài giỏi, đã nghĩ sẵn lý do luôn rồi.
Khóc?
Trì Nguyệt bật cười:
Anh đừng khoác lác.

Sự ghen tị và xấu xa sục sôi trong lòng.
Trì Nguyệt và huấn luyện viên Lưu gặp lại nhau, hai người đều thấy rất vui.
Kiều Đông Dương vỗ mạnh vào cái đầu to của Thiên Cẩu:
Gần đây mày lại bắt đầu làm phản rồi. Có phải muốn vào phòng thí nghiệm cắt lại...


Tôi không muốn, tôi không muốn!
Thiên Cầu lắc đầu nguầy nguậy:
Gần đây tôi càng ngày càng không hiểu Kiều đại nhân. Tôi cảm thấy tôi như một con chó chết. Kiều đại nhân hãy để tôi thọ hết chết già đi, đừng tàn nhẫn cắt đứt cơ thể nhỏ bé yếu ớt của tôi.

Trì Nguyệt hếch cằm, khóe môi hơi nhếch lên.

Tôi nói đúng rồi hả? Người phụ nữ đáng sợ.

Tôi không biết cô đang nói gì hết! Trì Nguyệt, chúng ta đang nói việc của Lâm Phán, cô đừng có né tránh!

Trì Nguyệt lại là người chứng kiến tất cả.
Vì vậy có thể tưởng tượng được sự căm ghét của cô ta dành cho Trì Nguyệt...
Đương nhiên Chu Thanh không tin Trì Nguyệt v6ẫn còn chứng cứ, càng chắc chắn nguyên nhân cô không nói ra không phải vì tốt bụng, mà vì không ai tin lời nói của cô - có ai lại5 tin nữ thần Chu Thanh cao ngạo lạnh lùng có vô số người theo đuổi lại từng làm chuyện đó?
Cô vừa mở ra đã nhận được điện thoại của Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt nghe máy:
Alo!

Trì Nguyệt không có chứng cứ, dù có nói ra cũng chỉ làm ảnh hưởng đến hình tượng của cô.
Chu Thanh nghĩ đến đây, trong lòng thoải mái hơn, lạnh lùng nói:
Tôi không làm việc gì đáng bị vạch trần. Cô muốn bịa đặt, vu khống tôi thế nào cũng được. Nhưng hôm nay tôi đến đòi lại sự công bằng cho Lâm Phản. Dù có bị cô trả thù thì tôi cũng không sợ.

Chu Thanh ngơ ngác.
Ánh mắt Trì Nguyệt rất sắc bén, vừa lạnh lùng trêu chọc, vừa khinh thường mỉa mai.

Em không tin à?
Kiều Đông Dương quay sang nhìn Thiên Cẩu, sờ đầu nó:
Thiên Cẩu, nào, nói cho cô Trì biết tao có khoác lác không.

Thiên Cẩu rất ngoan:
Kiều đại nhân không khoác lác, lão Kiều rơi gần mười lít nước mắt. Chúng tôi phải tìm một cái thùng thật lớn để chứa nước, mang đi tưới cây. Sau đó gốc cây kia đã nở hoa.


Trì Nguyệt, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ghê tởm như cô. Bộ đồ phi hành gia bị trục trặc sao? Lý do quá nực cười! Việc trở lại thi đấu là phần thưởng sau khi cô hiến thân cho Kiều Đông Dương nhỉ? Lâm Phản cản trở con đường giành vị trí quán quân của cô, dù cô ấy không làm gì cũng bị cô loại bỏ, trở thành vật hi sinh trên con đường giành vị quán quân.

Giỏi bịa chuyện ghê nhỉ?
Trì Nguyệt không tức giận, còn hớn hở hỏi lại:
Chắc cô phải mất ăn mất ngủ vắt óc bịa ra câu chuyện này nhỉ, thế nên dáng vẻ mới hốc hác như quỷ đói? Tôi hiến thân còn đổi được nhiều như vậy... Còn cô hiến thân cho biết bao nhiêu trạch nam, hầu hạ người ta
tuốt súng' liên tục, lại còn không nhận được thứ gì hay ho, không phải càng ghê tởm hơn sao?


Cô.
Chu Thanh sắp nghiền nát rằng:
Vu khống người khác!
Còn chưa nói hết câu, cô ta đã giơ tay lên muốn đánh. Trì Nguyệt nhanh chóng giữ chặt cổ tay cô ta.
Chu Thanh đòi lại công bằng cho bạn thân là Lâm Phán, tìm Trì Nguyệt hỏi cho rõ ràng, Trì Nguyệt không coi ai ra gì vô cùng ngông cuồng, ra tay đánh Chu Thanh, khiến Chu Thanh bị thương nặng... Nữ thần Chu, cô đang muốn tạo ra tin tức này sao?


Còn ngụy biện cơ à?
Trì Nguyệt cười lạnh nhìn cô ta:
Ha ha, cô có thể làm ra những chuyện đó, nhưng tôi không nói ra được vì sợ làm bẩn miệng mình... Dù nói thế nào, tôi cũng là người từng chơi' cô, dù sao cũng phải giữ mặt mũi chứ. Một mình tôi thưởng thức đồng ảnh gợi cảm kia là đủ rồi, sẽ không lan truyền ra ngoài, cô cứ yên tâm đi.

Chu Thanh hít thật sâu:
Trì Nguyệt, cô còn biết làm chuyện gì ngoại trừ vu khống người khác không?

Huấn luyện viên Lưu đã thiết kế riêng một kế hoạch huấn luyện rất khoa học cho cô. Trì Nguyệt là một cô gái thông minh nhưng không phải cô gái toàn năng... Thậm chí có không hiểu cái
khoa học
mà huấn luyện viên Lưu đang nói rốt cuộc là khoa học ở chỗ nào. Thế nhưng cô tin tưởng anh ta, chỉ cần dốc sức phối hợp là được.
Rút dây mạng, tắt điện thoại di động, cô tập trung hết sức lực vào việc huấn luyện, không chịu sự ảnh hưởng từ bên ngoài.

Đúng thế. Hầu Tử phải tôi đến đây! Hầu Tử nói, chỉ cần Kiều đại nhân vui thì tôi sẽ không chết. Phải làm thế nào Kiều đại nhân mới vui đây? Cô Trì vui thì Kiều đại nhân cũng vui. Vậy tôi không cần chết, anh ta sẽ có tiền thưởng!


Ha ha ha! Buồn cười chết mất.


Bé cưng, sao em không mở máy? Có phải mệt lắm không?

Trời ạ! Kiểu xưng hô sến súa này khiến khuôn mặt Trì Nguyệt đỏ bừng.

Không chết, nhưng sẽ không làm em vui.
Kiều Đông Dương cười rạng rỡ như một chàng trai tỏa nắng, lần đầu tiên Trì Nguyệt nhận ra nụ cười của anh Kiều có khả năng chữa bệnh.

Em đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi đây, sáng mai phải dậy sớm.


Trò mèo này của cô còn lừa được Lâm Phán, muốn lừa tôi sao, cô còn non lắm!
Trì Nguyệt cười lạnh, hất mạnh tay cô ta ra:
Chu Thanh, cô không phải đối thủ của tôi, đừng giở trò trước mặt tôi. Cô muốn ăn đòn à? Chị đây không sợ bẩn tay chắc. Mấy trò trẻ con!

Trì Nguyệt nói xong sải bước rời đi.
Trì Nguyệt vất vả cả một ngày, nghe anh ba hoa như vậy thì cảm giác mệt mỏi biến mất sạch:
Đừng đùa nữa. Nói đi, bên anh thế nào rồi?


Lão Kiều điên rồi.
Kiều Đông Dương tiếp tục lặp lại câu nói này rồi than thở:
Mặt trời chói chang như vậy mà ngày nào cũng chạy ra ngoài với đội công trình, nói thế nào cũng không cản được... Ôi, cứ tưởng mình còn trẻ trung, bảo ông ta nhìn kỹ mái tóc bạc phơ của mình, ông ta lại còn khóc.

Thế là sau ngày huấn luyện đầu tiên, Trì Nguyệt đã gục ngã. Lâu lắm rồi cô không vận động với cường độ cao như thế, cơ thể không chịu đựng nổi. Về đến phòng ký túc, cô gục xuống giường nhìn chằm chằm ván giường, không muốn động đậy một ngón tay nào. Điện thoại của Thang Bình đổ chuông, nhưng Trì Nguyệt không ngờ lại là tìm cô.

Trì Nguyệt, Trịnh tổng bảo cậu mở điện thoại.
Trì Nguyệt mở mắt ra:
... Được rồi.


Sao lại không, anh biết rõ cường độ huấn luyện của em đấy.

Trì Nguyệt thấy anh tỏ ra đau lòng thì trêu:
Em nhớ lúc trước có người chỉ muốn huấn luyện em thành chó, luôn cảm thấy cường độ huấn luyện của em không đủ...

Thật sao? Là thằng nào?
Kiều Đông Dương ngơ ngác:
Em nói đi, anh sẽ đập chết nó ngay.

Trì Nguyệt nằm trên giường, cười đến mức cả khuôn mặt đều nhăn nhó.

Thiên Cẩu, mày là viện binh do Hầu Tử phải đến sao?

Trì Nguyệt thật sự không có thời gian ngồi nói chuyện nhiều với anh, hiển nhiên Kiều Đông Dương cũng biết điều này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.