Chương 284: Chàng trai nôn nghén


Trì Nguyệt đã biết Kiều Đông Dương trong ngoài không giống nhau
từ lâu.

Kiều Đông Dương trước mặt cô và Kiều Đông Dương trước mặt người 8khác hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau. Kiều Đông Dương trước mặt cô là một người chân thật, sống động hoạt bát, là người ấm áp có sức sống, là3 dáng vẻ mà Trì Nguyệt rất thích.
Kiều Đông Dương nhướn mày, nở nụ cười rực rỡ:
Em nói xem? Người ta giữ gìn cơ thể thuần khiết trong trắng, chỉ trao cho em...
Trì Nguyệt suýt thì phì cười:
... Anh lẳng lơ như vậy, ai thèm tin?

Cô thật tàn nhẫn! Kiều Đông Dương không chịu nổi nữa.

Đừng, Thang Bình sắp về rồi.

Trái tim nhiệt tình bị đâm một nhát.
Cô đột nhiên hỏi:
Anh phải đi xa à?

Kiều Đông Dương khó chịu nói:
Hỏi cái gì mà hỏi? Em có quan tâm đến anh đâu.

Khi hai người ở cạnh nhau, không quan trọng bạn là ai, anh ấy là ai, điều quan trọng là bạn đối xử với9 anh ấy thế nào, anh ấy đối xử với bạn thế nào - Trì Nguyệt không nhớ đã đọc được câu nói này ở đâu, nhưng cô vẫn nhớ kỹ, cũng rất đồng ý.
<6br>Mỗi người đều có rất nhiều mặt nạ, cô có, Kiều Đông Dương cũng có. Nếu bọn họ có thể không hề đề phòng thể hiện ra một bản thân chân thật nhấ5t, tùy tiện nhất ở trước mặt đối phương, vậy thì tức là họ thích hợp ở bên nhau.
Trì Nguyệt nhìn tin nhắn của Kiều Đông Dương, cô im lặng một lúc rồi chủ động yêu cầu gọi video, nhìn khuôn mặt đẹp trai ngay trước mặt, nghiêm túc hỏi:
Có phải của em không?


Trận chiến lớn 5 chọn 1
áp dụng hình thức ghi hình, xác định kết quả trong một trận, nhưng vì tính công bằng, tổ chương trình không thể tiết lộ tình hình cụ thể trước khi trận đấu diễn ra.
Bọn họ giữ bí mật như vậy cũng vì đề phòng thí sinh biết trước, đương nhiên mọi người sẽ không hỏi nhiều.
Tin tức về trận chung kết được công bố vào buổi chiều trước ngày diễn ra trận chung kết.
Mai Y gọi năm thí sinh và năm huấn luyện viên đến, thông báo sơ qua.

Suyt!
Kiều Đông Dương cúi đầu xuống, ghé sát vào màn hình hôn cô:
Phải nói mấy lời dễ nghe ấy, ngoan nào!


Em không biết à?


Không biết.


Gọi chồng đi.

Kiều Đông Dương hừ lạnh:
Không biết quan tâm đến anh à? Anh có còn là bạn trai được em cưới hỏi đàng hoàng nữa không?

Trì Nguyệt vui vẻ nheo mắt lại, quan sát về mặt cần được quan tâm
của anh Kiều. Cô phát hiện anh đã đi cắt tóc, hình như vừa cạo râu tắm rửa, trên người mặc một bộ quần áo mà cô chưa từng thấy, mái tóc ướt sũng còn đang nhỏ nước, anh lười biếng ngả người ra sau, tinh thần hơi kém.
Chỉ nghe nói nữ nhân xinh đẹp hai nước hại dân, hóa ra đàn ông cũng giống vậy.
Người đàn ông hơi đưa lưỡi ra nhẹ nhàng liếm môi, hành động vừa lẳng lơ vừa trêu chọc, giọng nói trầm thấp gợi cảm:
Trì Tiểu Nguyệt, em biết anh nhớ em thế nào không? Nhanh lên, nói hai câu anh muốn nghe đi...


Anh không khỏe à?
Cô hỏi.

Cuối cùng đã phát hiện ra rồi.
Kiều Đông Dương nhận được sự chú ý, cuối cùng vẻ mặt khó chịu đã biến mất. Những câu tiếp theo của Trì Nguyệt lại khiến anh khó chịu:
Nôn nghén nghiêm trọng thế cơ à?


... Sao em lại thành người lừa đảo rồi?


Lừa mất sự trong sạch của anh mà còn không chịu trách nhiệm.


Chỗ nào cũng khó chịu, uống thuốc cũng vô dụng.

Lại nữa! Sao người đàn ông này lại khó chiều thể chứ?

... Không có thời gian.

Không lời lẽ nào có thể miêu tả sự quan tâm và mong chờ của anh, vậy nhưng Trì Nguyệt chỉ biết hỏi gì đáp nấy, Kiều Đông Dương có thể thấy rõ vẻ mệt mỏi trong mắt cô, anh muốn nghe cô làm nũng kể khổ một lần, nhưng người phụ nữ này lại không chịu phối hợp.
Lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều im lặng, mỗi người đều ăn rất ít, nếu không phải còn có mấy vị lãnh đạo trong tổ chương trình, chắc chắn có đến ba người trong số năm người không muốn ăn cơm chung với đối phương.
Trong suốt cả bữa ăn, Trì Nguyệt không nói câu nào.

... Có trời mới biết anh thích nghe gì.

Kiều Đông Dương nhìn thẳng vào cô qua màn hình, ánh mắt nóng bỏng như muốn phun ra lửa, khuôn mặt Trì Nguyệt nóng bừng, trong lòng rung động, trái tim nhảy lên thình thịch:
Sao lại nhìn em thế?

Cô nàng lừa đảo, em không biết thật sao?

Anh xoa trán thở dài:
Trái tim em bị chó ăn rồi à?

Trì Nguyệt nhướn mày:
Em làm sao?

Một tên trai thẳng trong sáng kiên cường, dù đang làm nũng giả đáng yêu trước mặt người phụ nữ của mình thì cũng thấy xấu hổ được không hả? Kiều Đông Dương ho khẽ, nói vào chuyện chính:
Việc huấn luyện của em thế nào?

Rất tốt.


Chịu được không?


Được rồi, anh đang nôn nghén... Em mau an ủi anh đi.
Mặt dày thể cơ à? Chưa gì đã thừa nhận rồi?
Trì Nguyệt hơi ngạc nhiên, cảm thấy giọng anh trầm thấp hơi mất tiếng, không biết là do tai nghe hay anh đang bị ốm thật. Thế là giọng cô dịu dàng hơn:
Anh khó chịu chỗ nào, đã uống thuốc chưa?

Trì Nguyệt nói:
Em có phải bác sĩ đầu, sao an ủi anh được?

Kiều Đông Dương híp mắt lại, đôi mắt gợi cảm nhìn thẳng vào cô:
... Phải xem em có thật lòng muốn an ủi anh không.

Tổ chương trình thể hiện rõ mục đích muốn xoa dịu mối quan hệ của các cô.
Lúc nói đến việc ghi hình, giám đốc cũng khéo léo dặn dò tất cả đều vì
Người Đi Dưới Trời Sao
, các thí sinh phải khống chế cảm xúc, chung sức hợp tác, mọi người cùng nhau ghi hình thật vui vẻ.
Mọi người đều hiểu ý của anh ta.
Nếu trong lúc ghi hình, các thí sinh luôn mặc kệ nhau, thiếu việc giao lưu và tương tác sẽ khiến chương trình thiếu sức sống. Thế nhưng đây không phải chương trình giải trí bình thường, thí sinh cần năng lực thật để
chém giết
đối thủ, kết quả cuối cùng liên quan đến khoản tiền thưởng một trăm triệu. Ai có thể thật lòng hợp tác với đối thủ cạnh tranh?
Ngày mai sẽ thi đấu, tối nay không phải huấn luyện, tổ chương trình đã tổ chức một bữa tiệc cho các thí sinh.
Những ngày qua năm thí sinh vẫn luôn huấn luyện riêng. Ngoại trừ Thang Bình, Trì Nguyệt gần như không gặp những người khác. Cô cũng không hiểu mối quan hệ giữa Lâm Phán, Chu Thanh và Hứa Văn Vũ thể nào, nhưng đột nhiên bị sắp xếp ngồi chung bàn với bọn họ, vẫn cảm thấy bầu không khí khá lúng túng.
Trước khi cúp máy, Trì Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt anh ở trên màn hình:
Anh sấy khô tóc rồi đi ngủ sớm đi.


Ừ.
Anh mở miệng như muốn nói điều gì đó, giọng Kiều Chính Sùng lại vang lên ngoài cửa, cuối cùng anh chỉ xoa huyệt thái dương, nói:
Yêu em.

Trì Nguyệt cười:
Không phải đang quan tâm đây à?


Ừ! Anh phải đi công tác.
Kiều Đông Dương nhìn cô:
Có lẽ không kịp quay về xem em thi đấu.

Đây là lời buộc tội gì chứ! Trì Nguyệt ngạc nhiên, lỗ tai nóng bỏng.
Cô thấy Thang Bình đi tắm vẫn chưa về, khẽ nói:
... Em có trốn tránh trách nhiệm đầu, cũng không phải em không nhận. Anh đừng nói lung tung, để người khác nghe thấy có xấu hổ không hả?


Được.


Có nhớ anh không?


Nhanh lên, anh sắp bị em mê hoặc đến chết rồi, sao em lại thờ ơ với anh thể chứ?

Anh không hề nhúc nhích, cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, trong đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ chờ mong, thế nhưng... Trong lòng Trì Nguyệt dao động, miệng lại không nghe theo sai bảo. Dù sao cô cũng không quen việc thân mật với đàn ông như thế, hơn nữa phòng ký túc còn có người khác, cô căng thẳng như đang làm kẻ trộm vậy.
Xuất phát? Đi đâu?
Trì Nguyệt và Thang Bình nhìn nhau, đều có suy nghĩ riêng.
Thế nhưng đến khi cô về phòng ký túc mới biết được, bữa cơm này là bữa tối cuối cùng của trận đấu
Người Đi Dưới Trời Sao
.
Mọi người quay về phòng ký túc, còn chưa nghỉ ngơi được một tiếng thì huấn luyện viên trường đã thổi còi, thông báo mọi người thay quần áo huấn luyện, chuẩn bị ít hành trang cho vào balo huấn luyện, lập tức xuất phát.

Tri! Nguyệt!
Kiều Đông Dương nghiến răng, khuôn mặt đen sì nhìn màn hình chằm chằm, vẻ mặt vô cùng hung ác, nhưng cô Trì ở bên kia điện thoại lại coi như không thấy, bình tĩnh mỉm cười.
Hai người nhìn nhau một lúc, Kiều Đông Dương đành phải chịu thua, ngón tay thon dài và mái tóc ẩm ướt.

Sợ cái gì? Anh dám làm dám nhận, không sợ!
Kiều Đông Dương nhìn cô, thấy khuôn mặt cô đỏ hồng, lời lẽ càng đanh thép hơn:
Tối nay anh nhớ em đến mất ngủ, em có chịu trách nhiệm không hả?

Trì Nguyệt cười khẽ:
Muốn em bay đến an ủi anh à?


Anh cứ làm việc đi, bên em không có việc gì hết.
Trì Nguyệt biết công việc của anh, việc đi công tác cũng không phải chuyện lạ, cô không hỏi quá nhiều, ngoài việc dặn anh phải chú ý an toàn thì không còn gì để nói nữa.
Cô kìm nén sự lo lắng vì trận chung kết, Kiều Đông Dương kìm nén nỗi nhớ cô đã sắp phát điên, hai người thản nhiên nói chúc ngủ ngon.
Giọng nói anh truyền ra từ tai nghe, bởi vì riêng tư nên hơi mờ ám, từng chữ như một sợi lông vũ chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô, khiến máu cô dồn lên não...

Hừ...
Trì Nguyệt nói:
Kiều Đông Dương, anh là loại yêu nghiệt gì thế?

An ủi mà còn có thật giả sao? Trì Nguyệt bật cười:
Nói vớ vẩn! Nhanh lên nào, thời gian có hạn.


Ừm. Vậy em nói hai câu mà anh thích nghe đi.


Không cần rắc rối thế, em chỉ cần nói hai câu dỗ anh vui là được, thế nào?
Kiều Đông Dương híp mắt, hơi mở miệng ra, vô tình làm ra một hành động vô cùng quyến rũ, ánh mắt lại sáng ngời...
Trì Nguyệt sắp bị anh đốt cháy luôn rồi.
Kiều Đông Dương hít thật sâu, ánh sáng trong phòng lạnh lẽo, vẻ mặt gợi cảm và dụ dỗ dần bình tĩnh lại:
Quên đi, người phụ nữ dối trá lừa gạt tình cảm! Không gọi thì thôi! Em huấn luyện thật tốt, ăn nhiều cơm, nghỉ ngơi tốt, chú ý sức khỏe, đừng để ý đến kết quả thi đấu...

Trì Nguyệt im lặng suy nghĩ, lúc anh nghiêng người lại thấy một đống quần áo trên giường. Cả một đống quần áo rất nhiều còn chưa được gấp gọn lại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.