Chương 307: Chuyển biến tốt
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 3209 chữ
- 2022-02-04 04:08:52
Thiên Cẩu?!
Trì Nguyệt vừa mừng vừa sợ, ánh mắt toát lên sự vui vẻ.
Thiên Cầu lắc lư cái đầu to:
Tôi ở đây, tôi ở đây, chị gái nhỏ 8Trì Nguyệt, cô đi về phía trước là có thể vuốt ve tôi.
Sau khi uống nước đỡ khát, Quyền Thiếu Đằng yêu cầu Trì Nguyệt:
Chúng tôi có chuyện muốn hỏi riêng cô và chị cô.
Hỏi riêng? Trì Nguyệt thay đổi sắc mặt:
Chuyện gì?
Quyền Thiếu Đằng nheo mắt lại:
Một vụ án cũ từ mấy năm trước.
Trì Nguyệt bật cười, lắc đầu:
Anh ấy chỉ khôn khéo trong những việc lớn, việc nhỏ lại hồ đồ, cẩn thận cái gì chứ...
Nếu cẩn thận sẽ không để bản thân rơi vào cạm bẫy như vậy.
Không.
Hiếm khi nào trợ lý Hầu nghiêm túc như thế:
Anh Kiều không phải người nóng vội. Anh ấy làm việc có chừng mực, đầu óc rất tỉnh táo, sẽ không để mình rơi vào bẫy, trừ khi anh ấy muốn bảo vệ người cần bảo vệ. Tôi đi theo anh ấy nhiều năm, anh ấy chỉ hành động nóng vội đúng hai lần.
Cậu nhóc này phải chịu thiệt thòi rồi.
Trì Nguyệt mím môi, mỉm cười với trợ lý Hầu:
Cảm ơn anh, trợ lý Hầu.
Cảm ơn anh đã đưa Thiên Cầu đến đây, cũng cảm ơn anh không sửa đổi chương trình của Thiên Cẩu, để Thiên Cẩu vẫn mang dáng vẻ như lần đầu cô quen biết Kiều Đông Dương.
Nói chuyện qua điện thoại không tiện, các cô đừng đi ra ngoài, chờ tôi đến đó.
Anh ta nói xong liền cúp máy.
Những ngày qua Trì Nguyệt đã liên lạc với Quyền Thiếu Đằng rất nhiều lần nhưng tên này không thèm trả lời, không để ý đến cô. Sau mấy lần như thế, Trì Nguyệt đoán anh ta không thể giúp chuyện này, cũng không mặt dày làm phiền anh ta, làm người ta khó xử nữa.
Ánh mắt Trì Nguyệt hiện lên vẻ cô đơn, cô lại im lặng.
Đã trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất, bây giờ nghe thấy điều gì cũng có thể bình tĩnh.
Trợ lý Hầu tiếc nuối nói:
Thật ra anh Kiều là người rất cẩn thận, là một người để ý đến mọi người xung quanh.
Kiều Đông Dương muốn Hầu Tử xóa phần thiết kế dành riêng cho anh trong hệ thống của Thiên Cẩu, còn bao gồm cả anh nữa sao?
Người đàn ông tàn nhẫn!
Ánh mắt Trì Nguyệt lạnh lùng, Thiên Cẩu kịp thời quét hình sự thay đổi tâm trạng của cô, lập tức nói theo trợ lý Hầu:
Thiên Cầu sẽ không quên Kiều đại nhân. Tôi yêu Kiều đại nhân!
Bây giờ anh ta gọi một cuộc điện thoại khó hiểu, còn nhắc đến Trì Nhạn khiến cô hơi hoảng sợ.
Giám đốc Du, tôi phải về nhà một lát.
Lúc cô nghe điện thoại, Du Vinh đã thấy sắc mặt cô hơi thay đổi, nghe vậy cũng lo lắng nhìn cô:
Trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ?
Thế nhưng...
Trợ lý Hầu cau mày, tiếc nuối nói:
Không sửa đổi chương trình của Thiên Cẩu, cô không thể hoàn toàn không chế nó. Tôi sẽ nói cho cô biết một vài lệnh điều khiển Thiên Cẩu, sẽ không gặp vấn đề trong các thao tác cơ bản. Nhưng cô không phải anh Kiều, không phải chủ của Thiên Cẩu, không thể dùng một vài lệnh đặc biệt.
Không sao.
Trì Nguyệt xoa đầu Thiên Cẩu:
Thiên Cẩu là người nhà, là bạn bè chứ không dùng để làm việc.
Trợ lý Hầu bật cười:
Đúng thế. Có Thiên Cẩu ở cạnh sẽ không thấy cô đơn, trên đường đi đến đây, tôi bị nó làm phiền chết rồi.
Thiên Cẩu:
Hầu Tử mới phiền, Hầu Tử là người xấu, anh ta nói xấu Kiều đại nhân.
Trợ lý Hầu:
...
Đến chết cũng không sửa được cái thói mách lẻo này. Trợ lý Hầu âm thầm đưa tay muốn bóp chết nó. Trì Nguyệt mỉm cười:
Anh ta nói gì?
Lần này về Thân thành, tôi đã hỏi một người bạn học cũ, việc chơi game giải trí sẽ có ích cho bệnh tình của cô ấy.
Trợ lý Hầu nhìn Trì Nguyệt, thở dài:
Nói đi cũng phải nói lại, dù không có hiệu quả cũng không có tác dụng xấu. Có thể làm cô ấy vui cũng tốt.
Đây là lần đầu tiên Trì Nhận được chơi game nên rất vui.
Thấy anh ta cứ nói chuyện với Trì Nguyệt, cô lại hét lên:
Hầu Tử, anh mau đến đây! Xem cô bé của tôi bị làm sao này... Cô ấy không đi được nữa.
Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, lúc đầu trợ lý Hầu đối xử tốt với Trì Nhạn là vì anh Kiều dặn dò phải làm thế, đến hôm nay những điều anh ta làm cho Trì Nhạn đã vượt ra khỏi phạm vi trách nhiệm và lời dặn dò của Kiều Đông Dương. Anh ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, đây là sự đồng cảm và thương hại trên cả lòng tốt, bọn họ không thể yêu cầu nhiều hơn.
Nếu không, bọn họ đang làm anh ta khó xử, cũng là vô trách nhiệm với Trì Nhạn.
Trì Nguyệt ở lại Nguyệt Lượng Ô nhưng vẫn chờ đợi tin tức ở Thân thành. Cô thường xuyên liên lạc với luật sư Vương, thỉnh thoảng còn gọi cho Đổng San, một mặt là hỏi thăm tình hình người lớn, mặt khác là muốn biết tin tức bên Kiều Đông Dương.
Khoảng một tiếng sau Quyền Thiếu Đằng mới đến, anh ta vừa mệt mỏi bước vào nhà đã xin Trì Nguyệt một cốc nước.
Trì Nguyệt thấy môi anh ta sắp nứt ra, cô yên lặng rót nước cho anh ta, Đinh Nhất Phàm và hai anh cảnh sát khác.
Có tất cả bốn người đến đây, Trì Nguyệt thấy bọn họ nghiêm túc ngồi xuống ghế như muốn thẩm vấn, trái tim cô cũng loạn nhịp.
Thiên Cẩu:
Anh ta nói Kiều đại nhân sẽ ngồi tù, còn nói Kiều đại nhân không cần tôi, dặn tôi không được nhắc đến Kiều đại nhân lúc ở cạnh chị gái nhỏ Trì Nguyệt.
Bầu không khí yên tĩnh, cảm giác đau đớn như tảng băng ở trong lòng, mãi không chảy ra. Mãi sau, trợ lý Hầu mới khẽ thở dài:
Nếu biết trước như vậy, tạo sẽ thủ tiêu mày.
Trợ lý Hầu không đến tay không, ngoại trừ mang Thiên Cầu đến cho Trì Nguyệt, anh ta còn mang cho người dân Nguyệt Lượng 3 năm mươi người máy làm bạn mới nhất trong quý này của công ty Crown. Loại người máy trí tuệ nhân tạo đơn giản này có thể nói chuyện và giải quyết vấn đề của người già, có thể giải đề Toán và dạy tiếng Anh cho trẻ con, tuy không có trí năng mạnh bằng người máy được thiết kế riêng như Thiên Cẩu và Thiên Miêu nhưng vẫn là điều vô cùng mới lạ.
Nói đến cuối, giọng trợ lý Hầu càng lúc càng nhỏ.
Anh chỉ hành động nóng với hai lần, nhưng cả hai lần này đều nghiêm trọng đến mức đủ khiến anh mất mạng.
Anh ấy là người ngoài lạnh trong nóng.
Trì Nguyệt nói.
Đúng vậy, là người coi trọng tình nghĩa.
Trợ lý Hầu bổ sung.
Trợ lý Hầu quay sang, ánh mắt dịu dàng:
Không phải đã dạy cô rồi sao, suy nghĩ thật kỹ đi.
Trì Nhạn cười:
Ôi chao, tôi bị đần mà, anh dạy tôi một lần nữa đi.
Cô không đần, là quá ngốc.
Hầu Tử, chúng ta là bạn bè, là bạn tốt, anh không thể nói tôi đần.
Trì Nguyệt ngồi bên cạnh nhìn trợ lý Hầu và Trì Nhạn vừa tranh cãi vừa chơi máy tính. Từng có lúc cô và Kiều Đông Dương cũng thế này, hình như bọn họ vừa gặp mặt đã cãi cọ, nói được ba câu thì hết hai câu là cãi nhau, thậm chí bọn họ còn ghét nhau. Nhưng có ai ngờ sau này bọn họ lại thích nhau, yêu nhau... Càng không ngờ có một ngày bọn họ muốn cãi nhau nhưng lại không có cơ hội cãi nhau nữa.
Thời gian tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh. Trợ lý Hầu đến đây, Trì Nhạn rất vui, nhưng anh ta vẫn phải đi.
Trước khi đi, anh ta nói với Trì Nhạn, chờ sau khi giải quyết xong công việc ở Thân thành, anh ta sẽ đến Nguyệt Lượng ổ làm việc, sau này anh ta sẽ ở lại đây rất lâu. Lời hứa hẹn này hơi vô ích, bởi vì anh ta không biết khi nào mới làm xong việc, cũng không biết... còn cơ hội đến Nguyệt Lượng ổ hay không. Nhưng anh ta nói rất nghiêm túc, dỗ dành Trì Nhạn như dỗ dành một đứa bé.
Trì Nguyệt lắc đầu:
Không có gì.
Vậy tôi để Tiểu Lương lái xe đưa cô về, tôi còn có việc cũng không về ngay được.
Được.
Trì Nguyệt về nhà, Trì Nhạn và Vương Tuyết Nha đang vui vẻ chơi game, Thiên Miêu và Thiên Cẩu đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại nói ra mấy cậu kỳ quái, sự xuất hiện của hai người máy khiến căn nhà nông thôn bình thường trở nên kỳ lạ.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Trì Nguyệt không muốn nói vấn đề này nữa, cô nói sang chuyện khác:
Lần này anh sẽ ở lại bao lâu?
Ngày mai tôi phải đi rồi, bên Thân thành còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết, bây giờ lại là thời điểm quan trọng...
Trợ lý Hầu nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì đó, vỗ đầu:
Xem trí nhớ của tôi này, suýt quên mất một việc quan trọng.
Thấy Trì Nguyệt vội vã đi vào nhà, Vương Tuyết Nha giật mình.
Sao thể, Nguyệt Quang Quang?
Trì Nguyệt nhìn Trì Nhạn đang chăm chú chơi game, cô cau mày kéo Tiểu Ô Nha sang bên cạnh, hỏi:
Đội trưởng Quyền đã đến chưa?
Đội trưởng Quyền? Anh ta đến làm gì?
Vương Tuyết Nha ngạc nhiên. Trì Nguyệt lắc đầu ngồi xuống, nhìn Trì Nhạn đang chơi game vui vẻ, cô lo lắng đứng ngồi không yên. Cô mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện lớn sắp xảy ra, thậm chí có một việc đã sắp phá vỡ lớp che đậy nhảy ra khỏi tâm trí, lại bị cô cố gắng đè xuống.
Lúc phân phát người máy, Trì Nguyệt không kìm được phải than thở.
Hầu Tử, anh đúng là người cẩn thận. Tôi thay mặt mọi người cảm ơn anh.
Trợ lý Hầu nhìn cô:
Việc này không liên quan đến tôi, là anh Kiều đã sắp xếp từ trước. Trước đó anh ấy đã thông báo với tôi, khi nào có sản phẩm mới phải tặng năm mươi con đến Nguyệt Lượng ổ. Tôi chỉ chấp hành chỉ thị của anh ấy. Nếu cô muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ấy đi.
Ba ngày, năm ngày, mười ngày hay một tháng?
Trợ lý Hầu không trả lời được.
Trong ánh mắt gần như ỷ lại và mong chờ của Trị Nhạn, da đầu anh ta tê dại, cảm thấy không chịu nổi.
Yến Tử, tôi phải đi làm việc, không thể xác định được thời gian, nhưng tôi sẽ cố gắng giải quyết thật nhanh.
Nhưng.
Trì Nhạn còn muốn nói điều gì nữa, lại bị Trì Nguyệt ngăn cản:
Chị ơi, trợ lý Hầu phải đi ngay bây giờ, lát nữa máy bay đi mất rồi, anh ấy sẽ không đi được.
Không đi được thì tốt.
Suy nghĩ của Trị Nhạn đơn giản gần như ngốc nghếch, đương nhiên sẽ không suy nghĩ như người bình thường. Trì Nguyệt bất đắc dĩ nháy mắt với trợ lý Hầu:
Anh đi trước đi, không phải đang vội sao?
Trì Nguyệt bước qua ngưỡng cửa, đi đến trước mặt
cậu bé phi hành gia
, nhẹ nhàng xoa3 đầu nó:
Nói cho tao biết, mày còn là Thiên Cầu lúc trước không?
Cô nhớ Kiều Đông Dương có nói trong thư, anh sẽ để trợ lý Hầu sửa lại chươ9ng trình cố định của người máy.
Trên mặt tình cảm, cô không thích thay đổi dù biết rõ Thiên Cầu chỉ là một người máy bị điều khiển bởi một ch6ương trình, không tồn tại cảm giác và ý thức của con người. Nhưng cô cảm thấy Thiên Cầu lần đầu gặp gỡ là Thiên Cẩu tốt nhất, là Thiên Cẩu mà cô thíc5h, dù không hoàn mỹ nhưng lại có tình cảm khác biệt.
Rất nhanh là bao lâu?
Thì là... một khoảng thời gian không lâu.
Mấy ngày?
Được rồi, tôi đi đây. Tạm biệt.
Xe ô tô khởi động, vào một cái đã đi xa khiển cát vàng tung bay.
Trì Nhạn ngơ ngác, đột nhiên ngồi xổm xuống gào khóc như một đứa trẻ.
Chị không muốn Hầu Tử đi, Nguyệt Nguyệt, chị không muốn Hầu Tử đi, Nguyệt Nguyệt, em chạy nhanh, em gọi Hầu Tử về giúp chị đi...
Trái tim Trì Nguyệt thít chặt, suýt nữa đánh rơi cốc nước trong tay. Đúng như dự đoán, chỉ có chuyện năm đó mới khiến Quyền Thiếu Đằng tìm đến Trì Nhạn. Thế nhưng bệnh tình của Trị Nhạn vừa ổn định, khó khăn lắm mới thoát khỏi cơn ác mộng, sao cô có thể đẩy chị gái vào vực sâu chứ?
Không được!
Trì Nguyệt dứt khoát từ chối:
Bây giờ chị ấy là người không có năng lực hành vi dân sự, anh không thể hỏi được điều gì từ chị ấy, dù hỏi được cũng không có tác dụng!
Trì Nguyệt hơi dừng lại, ánh mắt đầy vẻ cầu xin:
Tôi không muốn ai làm phiền chị ấy. Đội trưởng Quyền, vậy có được không?
Quyền Thiếu Đằng cầm cốc nước chậm rãi uống một ngụm, anh ta nở nụ cười sâu xa:
Nếu chuyện này có liên quan đến vụ án của Kiều Đông Dương thì sao?
Trì Nguyệt ngơ ngác, trong phòng yên lặng mấy giây. Quyền Thiếu Đằng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt hàng lông mày:
Tôi đảm bảo những câu hỏi của chúng tôi sẽ rất khéo léo, sẽ không tổn thương đến cô ấy.
Máy bay hạ cánh xuống Thân thành muộn hơn dự tính một tiếng hai mươi phút. Lúc ra khỏi sân bay, ánh nắng chói chang chiều mặt đất vàng ruộm.
Ánh mắt Trì Nguyệt phức tạp, cô im lặng ôm vai chị gái đứng tại chỗ một lúc lâu, bàn tay nhẹ vỗ về lưng cô ấy, rồi cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn chiếc xe dần đi xa:
Con người không đuổi kịp xe hơi, chúng ta về nhà đi, ngoan nào.
Trì Nhạn khóc mãi không dừng, tiếng khóc đau đớn như ruột gan đứt từng khúc, dỗ thể nào cũng không được.
Trì Nguyệt không có cách nào, chỉ có thể im lặng mặc kệ.
Sự thay đổi của mọi việc diễn ra vào năm ngày sau.
Ngày đó Trì Nguyệt vẫn theo Du Vinh đi kiểm tra công trường, các công nhân vẫn nhìn cô với ánh mắt ngập ngừng muốn nói, dường như muốn nhận được kết quả gì đó từ cô. Trì Nguyệt đã quen với điều này, cô chỉ coi như không nhìn thấy, lạnh lùng làm trợ lý cho Du Vinh, ngoại trừ những điều liên quan đến công việc thì không nói thêm gì.
Lúc đi đến rừng Sùng Đức ven hồ Nguyệt Lượng, Trì Nguyệt nhận được điện thoại của Quyền Thiếu Đằng.
Trì Nguyệt, cô và chị cô đều đang ở nhà sao?
Anh ta hỏi đến Trì Nhạn khiến Trì Nguyệt hơi bất ngờ:
Đúng vậy, sao thế?
Bởi vì Thiên Cầu đó được thiết kế riêng cho Kiều Đông Dương. Trên người Thiên Cầu đó có một phần ý chí và sở thích của Kiều Đông Dương, anh và Thiên Cầu đó có sự kết nối với nhau.
Tôi là Thiên Cẩu, Thiên Cầu là Thiên Cầu.
Thiên Cầu lắc lư cái đầu to:
Thiên Cẩu lúc trước và Thiên Cẩu bây giờ có gì khác biệt sao? Có phải cô không thích tôi nữa không?
Nhìn dáng vẻ tinh nghịch của nó, Trì Nguyệt cười:
Không hề khác, mày là mày, tao vẫn thích mày.
Thế nhưng Trì Nhạn không dễ dỗ như vậy, có nghiêm túc hỏi thăm,
Phải làm bao lâu mới xong?
Rất nhanh thôi.
Được, được, tôi rất thích cô. Tôi và Kiều đại nhân đều thích cô.
Lời trẻ con vô ý, không, lời người máy vô ý khiến lòng Trì Nguyệt nhói đau.
Trợ lý Hầu đi tới, đứng sau lưng Thiên Cẩu:
Anh Kiều dặn tôi phải sửa đổi chương trình, tôi cũng định làm vậy, còn đưa ra cả kế hoạch sửa đổi. Thế nhưng... lúc chính thức thăng cấp, tôi lại do dự.
Lần trước tôi đã đồng ý với cô ấy, không thể nuốt lời được.
Anh ta còn ở lại đây nửa ngày, thời gian còn lại chỉ ở bên cạnh Trì Nhạn, dạy cô dùng laptop.
Vốn dĩ Trì Nguyệt thấy hơi lo lắng vì tâm trí của Trị Nhạn đã bị chịu ảnh hưởng nên không thể khống chế cảm xúc, cô sợ sau khi Trì Nhận tiếp xúc với rất nhiều tin tức trên mạng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình. Thế nhưng trợ lý Hầu không suy nghĩ phức tạp như cô, anh ta dùng chương trình kiểm soát của phụ huynh quản lý nội dung trong máy tính như quản lý một học sinh tiểu học, sau đó tải mấy trò chơi nhỏ về.
Trì Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh ta.
Trợ lý Hầu thở dài:
Tôi nghĩ, một Thiên Cẩu quên mất anh Kiều thì không phải là Thiên Cẩu nữa.
Quên?
Cái gì?
Trì Nguyệt giật mình.
Tôi mang laptop cho Trì Nhạn.
Trì Nhạn không biết dùng máy tính, ngày thường cũng không tỏ ra quá hứng thú với máy tính, vì vậy Trì Nguyệt không nghĩ đến chuyện mua một cái cho cô, nhưng trợ lý Hầu lại mang đến một cái mới tinh,
Đây là lần đầu tiên Trì Nhạn đến thành phố lớn như Thân thành, đôi mắt cô tròn xoe nhìn dòng xe cộ đông đúc, từng tòa nhà cao ốc san sát, trên đường không ngừng hỏi lung tung này kia.
Trong lòng Trì Nguyệt hơi hỗn loạn, không thể không kìm nén mỉm cười giải thích cho chị gái hiểu.
Quyền Thiếu Đằng ngồi ở phía bên kia hứng thú nhìn các cô:
Cô đã đánh giá thấp chị cô rồi.
Trì Nguyệt không nói gì, vốn cô tưởng Trì Nhạn sẽ không chịu nổi sự kích thích, nhưng phản ứng của Trị Nhạn khiến cô rất bất ngờ. Vụ án cũ được lật lại, ngoại trừ lúc ban đầu tâm trạng cô ấy hơi phức tạp và mâu thuẫn, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, kiên nhẫn phối hợp với Đinh Nhất Phàm xác nhận hai người đàn ông trước kia đã làm hại cô ấy. Đây là lần đầu tiên Trì Nguyệt được thấy ảnh chụp Kiều Thụy An, dáng vẻ anh ta vẫn giống nhiều năm trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.