Chương 309: Nóng nảy


Trì Nguyệt thấy Kiều Đông Dương bước ra từ trong đám đông rồi đi ra ngoài. Cô và Quyền Thiếu Đằng đi vào phòng gặp mặt, có lẽ Quy8ền Thiếu Đằng đã nói chuyện trước, đổi phương rất khách sáo, thậm chỉ còn mang trà lên cho khách, mỗi người một cốc trà bốc hơi 3nóng, rất niềm nở và thân thiện. Trì Nguyệt không ngừng nói cảm ơn, không hiểu sao lại cố gắng muốn người ta có ấn tượng tốt với9 Kiều Đông Dương, dù cô biết rõ điều này không có tác dụng gì.


Các anh quản lý nơi này tốt quá. Cảm ơn!



Đừng 6khách sáo, đây là công việc của chúng tôi. Anh ta sẽ đến ngay, hai người chờ một lát.


Anh quay lại nói rõ ràng cho em!


Kiều Đông Dương!

Cô quát rất to.
hiện của cô gái này đã ảnh hưởng đến anh. Quyền Thiếu Đằng khẽ xùy:
Kiều Đông Dương, bây giờ cảnh sát đang muốn gặp anh!
Kiều Đông Dương vẫn không ngoảnh lại:
Đi nói chuyện với luật sư của tôi!

Quyền Thiếu Đằng:
..

Mę nó!
Trì Nguyệt:
...
Đội trưởng Quyền là cứu binh do Hầu Tử mời tới sao?
Sao không nói được mấy lời tốt đẹp hả? Lần nào cũng kích động Kiều Đông Dương.

Đó là việc của anh.
Kiều Đông Dương hừ lạnh, từ từ nhìn sang cô, trong ánh mắt anh xuất hiện vẻ xa cách lạnh lùng mà cô sợ nhất, cứ như anh đã đẩy cô ra khỏi thế giới của mình:
Tôi và cô Trì đã chia tay. Bây giờ cô ấy đang độc thân, anh có quyền tự do theo đuổi.

Có hai quản giáo dẫn Kiều Đông Dương đi vào, tình hình còn tốt hơn sự tưởng tượng của Trì Nguyệt. Anh không bị xích chân... nhưng có còng tay.
Một chiếc còng tay ánh lên tia sáng lạnh lẽo phản xạ vào mắt Trì Nguyệt, lại phản xạ sang mắt Kiều Đông Dương khi hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Sắc mặt anh hơi thay đổi, im lặng mím môi quay đi.
Nhưng thái độ của anh rất kiên quyết, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn:
Không gặp!

Quản giáo và Quyền Thiếu Đằng nhìn nhau:
Điều này...

Vừa nãy thông báo Quyền Thiếu Đằng muốn gặp anh cũng không thấy anh từ chối, bây giờ thấy Trì Nguyệt lại thay đổi sắc mặt, cho dù không biết mối quan hệ giữa hai người thì quản giáo cũng nhận ra sự xuất

Sao nghe giống như đang mỉa mai thế? Quyền Thiếu Đằng hừ lạnh.

Không phải, tôi rất chân thành.

Anh đang chờ tôi lật lại vụ án cho anh sao?

Tôi không nghĩ vậy. Tôi chỉ đang nghĩ, dù đội trưởng Quyền có ngu hơn nữa cũng có mức độ, tổ trọng án số một là tổ chức lớn, kiểu gì cũng phải điều tra được vài manh mối có ích.



Quyền Thiếu Đằng nhận xử lý vụ án này là để chứng minh năng lực bản thân, vậy mà mãi chưa giải quyết được, trong lòng anh ta cũng nóng nảy. Nghe Kiều Đông Dương nói vậy, đột nhiên anh ta đã thấy rõ ràng. Chỉ cần mấy tên nhãi kia còn sống, dù bây giờ không khai nhận, sớm muộn gì cũng phải khai thôi!

Uống rượu thì thôi. Nói đi, tìm tôi có việc gì?
Kiều Đông Dương thản nhiên nói.
Quyền Thiếu Đằng nghe vậy cũng hơi bối rối:
Tôi có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ anh không quan tâm đến vụ án của mình sao?

Đã ngồi trong này rồi, quan tâm cũng có ích gì.
Kiều Đông Dương nhìn anh ta, nở nụ cười quái dị:
Tôi tin tưởng anh.



Đang khen anh ta? Hay đang chửi anh ta?
Quyền Thiếu Đằng hừ lạnh, nghĩ một lúc chỉ có thể coi đó là lời khen.
Hành động của cô rất to gan và rất ngang ngược.
Quản giáo ngơ ngác một lúc mới nói:
Điều này không hợp quy tắc...

Trì Nguyệt cú má vào lưng anh, ngẩng đầu nhìn gáy anh, giọng nói trong trẻo xen lẫn ý cười:
Anh đã nghe chưa? Quản giáo nói việc này không hợp quy tắc, anh phải ngồi xuống nói chuyện với em!


Cảm ơn!

Trì Nguyệt cầm 5cốc nước cúi đầu chậm rãi uống, trong đầu vẫn nhớ lại tình cảnh Kiều Đông Dương đứng lên trong đám đông. Cô hơi căng thẳng, sợ khi gặp mặt sẽ thấy anh phải đeo còng tay, thậm chí cả xiêng chân. Sự kiêu ngạo của anh không cho phép anh xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ thấp kém như thế, anh phải làm sao đây?
Thời gian chờ đợi chỉ vài phút, Trì Nguyệt lại cảm thấy lâu như một thế kỷ, đến khi trong lòng vô cùng khao khát, cánh cửa trước mặt mới mở ra.
Kiều Đông Dương không nhìn Trì Nguyệt, thái độ rất lạnh lùng.
Quyền Thiếu Đằng cong môi, trêu anh:
Anh còn như vậy, tôi sẽ đào góc tường nhà anh đấy?

Sắc mặt Kiều Đông Dương lạnh lùng, nheo mắt nhìn anh ta:
Anh có ý gì?
Quyền Thiếu Đằng chậc chậc, ánh mắt thản nhiên nhìn sang Trì Nguyệt:
Có cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy lại không biết nâng niu, còn không cho người khác nâng niu giúp anh à?

Trì Nguyệt trợn to mắt, cơn giận không kiềm chế nổi dần bùng lên.

Anh muốn em cũng ngồi tù mấy năm sao?

Quyền Thiếu Đằng nghiến răng:
Chó săn, anh có biết đang đẩy cuộc trò chuyện vào chỗ chết không?

Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt sắc bén như hai cây cũng đang kéo căng nhắm thẳng vào chỗ hiểm của đối phương, xem ai sẽ chịu thua trước.
Quyền Thiếu Đằng thở dài, mỉm cười cầm cốc trà, thản nhiên uống một ngụm:
Anh bình tĩnh như vậy, hình như đã biết trước là Kiều Thụy An đã từng phạm tội. Vậy... có phải anh cũng biết Kiêu Thụy An đã cưỡng hiếp những ai không?

Trái tim Trì Nguyệt thít chặt. Vừa nhắc đến vụ án Trị Nhạn, đầu óc cô lại căng thẳng.
Anh ta khẽ lẩm bẩm, còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào, Trì Nguyệt đột nhiên lao ra khỏi phòng gặp mặt, nói với Kiều Đông Dương đang dần đi xa:
Kiều Đông Dương, anh là đồ hèn nhát!

Kiều Đông Dương khựng lại, anh do dự một lúc mới cất bước đi, coi như không nghe thấy cô nói gì.
Lồng ngực Trì Nguyệt rung lên, cổ họng khàn đi vì hét:
Anh tưởng làm vậy thì có thể né tránh em sao? Nằm mơ đi! Em cho anh biết, em không đồng ý! Anh nói chia tay là được sao, em không cần lòng tự trọng nữa à? Lúc đầu là ai khóc lóc cầu xin được theo đuổi em, cầu xin em làm bạn gái? Bây giờ nói không cần là không cần, anh đang đùa gì thế?


Không cần biết anh trở nên như thế nào, em vẫn thích.
Trì Nguyệt nói những lời xấu hổ như vậy ngay trước mặt quản giáo, lỗ tại hơi nóng lên, cô biết không đúng lúc nhưng cô không quan tâm nhiều như vậy. Cô phải chờ đợi rất lâu mới được gặp Kiều Đông Dương, còn cần mặt mũi gì nữa chứ?

Chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không? Kiều Đông Dương, anh Kiều... Kiều chó săn, chó săn Kiều, anh Kiều, có được không?
Giọng Trì Nguyệt nũng nịu, quản giáo lúng túng che mặt quay đi, Kiều Đông Dương cũng thấy buồn nôn đến mức khóe miệng hơi giật giật. Cô nhân cơ hội túm lấy cánh tay anh, kéo anh đi vào phòng, sau đó xấu hổ nhìn vị quản giáo bên cạnh.

Cảm ơn! Đã làm phiền mọi người rồi.


Anh vẫn còn sống đấy thôi.
Ánh mắt Kiều Đông Dương lạnh lùng:
Chỉ cần vẫn còn sống, sớm muộn gì cũng mở miệng.

Quyền Thiếu Đằng mím môi, ánh mắt đầy ẩn ý, anh ta đột nhiên đổi sang giọng điệu vô cùng khâm phục:
Nếu không phải đang ở đây, tôi rất muốn mời anh uống một chén.

Bọn họ đã bắt được đảm khốn kiếp cùng phạm tội với Kiều Thụy An, thế nhưng không biết mấy tên này đã nhận được bao nhiêu lợi ích từ Kiều Thụy An mà lại cắn chặt răng không chịu khai ra, không chịu thừa nhận đã cùng Kiều Thụy An tham gia vào mấy vụ tấn công tình dục.

Kiều Đông Dương, tôi còn có một việc muốn hỏi anh.


Hỏi đi.
Kiều Đông Dương thản nhiên nói.
Rốt cuộc là ai đang thẩm vấn hả?

Này, Kiều Đông Dương!


Kiều Đông Dương!

Quyền Thiếu Đằng và quản giáo đồng thời gọi anh.
Kiều Đông Dương bị Trì Nguyệt kéo vào phòng gặp mặt.
Theo như Quyền Thiếu Đằng đã nói thì Kiều Đông Dương đúng kiểu
nghiện lại còn ngại
, nhưng dù nói thế nào, anh vẫn ngồi nói chuyện với bọn họ ở trong phòng gặp mặt.
Trì Nguyệt nhìn Kiều Đông Dương không chớp mắt.
Quản giáo:
...


Ý tôi là, hai người làm thế này... không hợp quy tắc.
Quản giáo nói xong, một vị quản giáo lớn tuổi khác bật cười. Ông đã gặp nhiều trường hợp, sau khi làm việc ở đây một thời gian dài đã có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện. Ông nhìn quanh ra hiệu mọi người quay về làm việc, sau đó nói nhỏ:
Vào phòng gặp mặt đi, hai người chỉ có ba mươi phút.

Chỉ có ba mươi phút, ba mươi phút rất hiếm hoi, nếu còn bỏ lỡ, chẳng biết lần gặp sau là khi nào...
Khi phụ nữ trở nên vô lý, đàn ông có thể làm gì đây? Kiều Đông Dương thấy hơi đau đầu, đành phải nói:
Đây là trại tạm giam, em làm vậy sẽ khiến anh khó xử, khiến quản giáo khó xử.

Trì Nguyệt hư lạnh:
Thế thì anh phối hợp với em đi, vậy thì sẽ không làm quản giáo thấy khó xử nữa.

Trì Nguyệt không hay làm nũng, nhưng cách này lại có tác dụng với Kiều Đông Dương. Nhất là trong hoàn cảnh đặc biệt thế này, Kiều Đông Dương thật sự không làm gì được cô. Quản giáo thấy rất khó xử, nhưng Trì Nguyệt không làm gì quá đáng, hơn nữa cô lại là một cô gái nhỏ duyên dáng, dù bọn họ thấy khó chịu cũng không nói năng quá khó nghe, càng không tiện dùng mấy hành động cưỡng chế cô ngay trước mặt Quyền Thiếu Đằng.
Cổ họng Kiều Đông Dương nghẹn lại, đôi chân không nghe theo sự sai bảo, dù làm thế nào cũng không bước đi nổi.
Giọng anh khàn đi:
Em về đi. Anh không có gì muốn nói với em.

Anh không muốn nói cũng được, em nói anh nghe.
Trì Nguyệt như một đứa bé bướng bỉnh, kiên quyết không chịu buông tay.
Trì Nguyệt.
Kiều Đông Dương hiểu rõ tính cách của cô, anh thở dài, trong giọng nói đầy sự bất đắc dĩ:
Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc. Em đâu phải một người bướng bỉnh thích làm loạn.


Em là người như vậy đấy!


Kiều Đông Dương!
Trì Nguyệt không ngờ người đầu tiên nổi giận là mình:
Anh nói vớ vẩn gì thế?


Em muốn nghĩ sao cũng được.
Kiều Đông Dương lắc lư chiếc còng tay, trong cảm giác lạnh lẽo và tiếng va chạm của kim loại, anh chậm rãi nhìn về phía Quyền Thiếu Đằng:
Cô Trì là người khá tốt, đội trưởng Quyền rất tinh mắt.


Anh...

Thế là bọn họ còn giúp cô khuyên nhủ Kiều Đông Dương ngồi xuống nói chuyện. Điều này... Hình như bọn họ đã biến thành người hòa giải hôn nhân. Khuôn mặt Kiều Đông Dương đen sì.
Trì Nguyệt thấy anh tỏ ra khó chịu, trong lòng vừa chua xót vừa buồn cười... Anh vẫn không thay đổi, vẫn là người tốt bụng, sĩ diện, sợ cô bị chê cười. Cái gọi là
thư chia tay

thái độ lạnh lùng
chỉ vì anh không muốn làm khổ cô, hơn nữa vẫn còn lòng tự trọng đàn ông vớ vẩn.
Trì Nguyệt biết anh không muốn cô thấy dáng vẻ này của anh, nhưng cô không quan tâm.
Không có mấy người đã vào trại tạm giam rồi còn ngang ngược như vậy!
Quyền Thiếu Đằng bị chọc giận đến nghẹn họng, cũng không hiểu Kiều Đông Dương bị làm sao. Rõ ràng muốn gặp Trì Nguyệt đến mức sắp phát điên luôn rồi, anh ta tốt bụng đưa Trì Nguyệt đến gặp, vậy mà Kiều Đông Dương lại tỏ ra lạnh lùng với cô khiến anh ta thấy khó xử.

Tên thần kinh này, uống nhầm thuốc à?

Vốn dĩ cô không muốn nói nhiều, thế nhưng Quyền Thiếu Đằng lại hỏi thẳng ra điều mà cô đang nghi ngờ...
Kiều Đông Dương có biết gì không? Nếu không, sao anh lại không tò mò, thậm chí không bất ngờ? Đây không phải phản ứng khi một người bình thường nghe được tin tức đó! Nếu anh đã biết từ trước, vậy tình cảm mà anh dành cho cô là sao? Trì Nguyệt đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa.

Đúng. Tôi có biết.
Kiều Đông Dương chậm rãi nói.
Những quản giáo đang có mặt ở đây cùng một vài quản giáo đang ngồi trong văn phòng đều thò đầu ra nhìn.
Tình cảnh này vô cùng khó xử, bầu không khí trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người chỉ nhìn nhau như đã tiến vào trạng thái bất động.
Trong sự yên lặng đó, Trì Nguyệt lao về phía Kiều Đông Dương, ôm lấy eo anh từ phía sau, áp mặt lên lưng anh:
Em không đồng ý, em không đồng ý! Bây giờ anh vẫn là bạn trai em, anh phải gặp em, anh làm thế này là không đúng!

Chiếc còng tay lạnh lẽo vô cùng chói mắt, những câu nói
đẹp trai luôn đúng
rất đúng với Kiều Đông Dương. Mái tóc anh bị cạo ngắn, không còn mái tóc gọn gàng tinh tế, không còn quần áo được thiết kế riêng, cả người vừa gây vừa đen, nhưng có một vài người vẻ đẹp và sự cao quý đã khắc sâu vào trong xương cốt, dù trở thành từ nhân vẫn đẹp trai đến kinh người, luôn thu hút ánh mắt người khác...
Thậm chí Trì Nguyệt còn cảm thấy mái tóc ngắn khiến anh menly hơn, trông càng kiên cường cứng rắn như một ngọn núi lớn luôn đứng sừng sững. Vào lúc nhìn thấy anh, những bối rối, căng thẳng của cô đã biến mất, trái tim dân bình tĩnh lại.

Muốn nói gì thì nói đi.

Trong phòng gặp mặt lạnh lẽo, có lẽ điều hòa bật quá thấp, Trì Nguyệt cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Cô trợn to mắt nhìn Kiều Đông Dương, không tin nổi nhìn vào mắt anh như muốn thấy điều gì đó mà trước đây cô không hiểu... Ánh mắt cô lạnh lẽo, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy.

Quyền Thiếu Đẳng thấy hơi bất ngờ, anh ta nhìn Kiều Đông Dương rồi lại nhìn sang Trì Nguyệt, cuối cùng nhìn chằm chằm khuôn mặt Kiều Đông Dương như đang dò xét:
Nếu anh đã biết thì vì sao không nói ra? Không biện hộ cho bản thân?


Chỉ cần chứng minh Kiều Thụy An đang giả ngu, đã từng phạm tội trong lúc giả ngu, tính chất cả vụ án sẽ trở nên khác biệt. Quyền Thiếu Đằng cảm thấy không tin nổi, thậm chí hơi nghi ngờ có phải sự hiểu biết của mình về Kiều Đông Dương có vấn đề gì rồi không...
Kiều Đông Dương, có phải người bị ngã thành kẻ ngu là anh không?
Anh ta hỏi.
Nói thì có tác dụng gì?
Kiều Đông Dương hừ lạnh:
Chết không chứng cứ, không ai tin tôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.