Chương 315: Thay đổi


Kiều Đông Dương vẫn đang gọi điện thoại, mái tóc ngắn ngủn khiến anh trở nên gọn gàng và bình tĩnh, khóe môi nhếch lên lộ ra vẻ tự tin nhưng không tùy8 tiện, cả người toát ra một khí chất khó miêu tả... Vừa rồi Trì Nguyệt đã phát hiện ra nhưng không thể nói rõ được đó là gì, bây giờ Thiệu Chi Hành d3ùng hai chữ
kiêu ngạo
đã miêu tả được rõ ràng.

Kiêu ngạo.
Nhưng có một điều mà Kiều Đông Dương không chịu thừa nhận.

Bất kể lúc nào, anh sẽ luôn tự làm chủ cuộc sống của mình.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Trì Nguyệt, trong đôi mắt đong đầy ý cười và sự an ủi:
Anh sẽ không để bản thân quay về bóng tối, vĩnh viễn không, chỉ cần em chờ anh ngoài ánh nắng, anh sẽ đến bên em.

Kiều Đông Dương rất nghiêm túc, Trì Nguyệt thích dáng vẻ nghiêm túc này của anh, nhưng thỉnh thoảng cũng thấy đau lòng.
Kể từ ngày đó, dường như anh luôn ép buộc bản thân, cố gắng giảm bớt thời gian vào việc quần áo, ăn uống, nhà cửa, phương tiện đi lại, có lúc bận rộn đến mức không buồn cạo râu. Trước kia anh ăn uống cầu kỳ, bây giờ anh có thể chấp nhận cả bữa cơm rau dưa. Thậm chí đôi khi Trì Nguyệt phát hiện anh căn bản không chú ý mình đang ăn cái gì, mặc cái gì, cả người đều đắm chìm trong công việc.
Thế nhưng cô vẫn gọi điện giải thích với Thiệu Chi Hành.
Đương nhiên cô nói năng khéo léo hơn nhiều, không hề nhắc đến những lời lẽ ngông cuồng của Kiều Đông Dương.
Dường như Thiệu Chi Hành đã đoán được từ trước, chỉ cười nói:
Nếu cần cứ tìm tôi bất cứ lúc nào.


Cảm ơn anh.
Trì Nguyệt suy nghĩ rồi nói thêm:
Kiều Đông Dương cũng nhờ tôi chuyển lời cảm ơn đến anh, anh ấy còn nói anh là một doanh nhân thành đạt có tầm nhìn độc đáo...


Người này rất kỳ lạ. Ngoại trừ anh ta, anh không nghĩ trong những người mà em quen biết còn có người khác coi trọng Khoa học Kỹ thuật Đông Dương.
Kiều Đông Dương chậm rãi kéo ghế ngồi xuống đối diện Trì Nguyệt, sau đó anh nhìn cô chằm chằm, nắm tay cô vuốt ve trong lòng bàn tay, nghĩ đến
cửa hàng ít người biết đến
của Thiệu Chi Hành.
Đến cuối cùng, anh mỉm cười.
Lúc anh đang nói chuyện đã đi đến gần, xoa đầu Trì Nguyệt như đang vuốt ve động vật nhỏ.

Em đang suy nghĩ gì thế? Cứ ngơ ngác, ngây ngốc thế này.


Anh phần đi!
Trì Nguyệt cười dùng cùi chỏ đẩy anh, Kiều Đông Dương tránh sang bên cạnh, Trì Nguyệt lại đến gần kéo cánh tay anh:
Dù sao khi đó anh chỉ biết chơi game mỗi ngày, lúc nào cũng chơi. Làm một chương trình lại vung tay bỏ ra một trăm triệu, ai nghe được cũng phải tặc lưỡi, đúng là người trơ trẽn, giàu đến mức không có tình người...

Trì Nguyệt kể lại một đồng lời
nói xấu
anh, đến cuối cùng giọng nói càng lúc càng nhỏ, dần cúi đầu xuống cọ vào cánh tay anh.

Được.
Kiều Đông Dương nhìn cô:
Em về nhà cẩn thận.

Anh lại vùi đầu vào máy tính, Trì Nguyệt chậm rãi dọn dẹp đồ đạc trên bàn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh, thấy anh không có hành động gì như không nhìn thấy cô, cô đột nhiên thở dài.

Người mà em không cần quan tâm nhất là anh.


Kiều Đông Dương...
Trì Nguyệt ngẩng đầu lên từ trong vòng tay anh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cô không nói câu nào, Kiều Đông Dương lại khẽ cười:
Tin tưởng anh. Anh sẽ không để em đi theo anh ăn rau ăn cháo đầu. Lúc trước anh có thể làm Crown sống lại, dù hôm
Thế nhưng Kiều Đông Dương rất hăng hái giới thiệu về Khoa học Kỹ thuật Đông Dương.
Trì Nguyệt thích anh thế này, thích nghe anh nói về giấc mơ của mình, sau đó đặt câu hỏi hợp lý.
Nghĩ đ9ến Kiều Đông Dương hôm nay và Kiều Đông Dương trước kia, một trái tim kiêu ngạo, một đôi mắt kiêu ngạo, anh sẽ chấp nhận sự đầu tư của Thiệu Chi Hành6 sao?
Em đang nói chuyện với người đàn ông nào đấy?
Kiều Đông Dương đặt điện thoại xuống, lạnh lùng nhìn sang. Trì Nguyệt hơi hốt hoảng:
Không phả5i anh đang gọi điện thoại sao?


Gọi điện thoại thì không nhìn được à?


Sẽ thu được rất nhiều thứ. Nói đến tiền là quá tầm thường. Anh dám đảm bảo, loại người như Kiều Chính Nguyên có dùng cả đời cũng không hiểu được những danh tiếng và tiền tài mà Khoa học Kỹ thuật Đông Dương mang đến cho công ty.

Trì Nguyệt nửa tin nửa ngờ.

Được, nói rồi đó.

Kiều Đông Dương nhìn cô dịu dàng thắm thiết.
Anh về đi, em không cần anh tiễn nữa.
Trì Nguyệt buông tay ra:
Phải ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi sớm đấy, nghỉ ngơi lấy sức!
Nói xong, cô đưa tay làm động tác
bye bye
, sau đó còn đùa dai véo má anh thật mạnh rồi xoay người bỏ chạy.
Thiệu Chi Hành không nói về chuyện này nữa, hai người trò chuyện thêm mấy câu, anh còn dặn chiều nay Trì Nguyệt phải chú ý tài khoản. Mấy cửa hàng không người bán do bọn họ hợp tác mở ra đã bắt đầu có lợi nhuận, anh sẽ gửi tiền cho cô.
Trì Nguyệt hơi bất ngờ:
Nhanh vậy sao?


Ha ha, chắc chắn cậu ta đang tự khen mình rồi.


..
Vậy cũng đoán được.
Trong lĩnh vực công nghệ cao này, anh có những ý tưởng tiên tiến, chuyên nghiệp xuất sắc, quan trọng nhất là anh không chỉ dám nghĩ mà còn dám làm.
Trì Nguyệt nhìn Kiều Đông Dương, trong mắt hiện ra vẻ ngưỡng mộ:
Bây giờ chúng ta có thể làm gì? Em có thể giúp gì cho anh?

Dưới ánh trăng, hai bóng người đang đuổi theo nhau phát ra tiếng cười trong trẻo, ánh trăng sáng ngời ở cuối chân trời bao phủ lên bóng dáng họ.
Đêm hôm đó, Trì Nguyệt ngủ rất ngon, ánh trăng soi sáng giấc mơ của cô.
Sau đó, cô nói:
Không phải anh từng nói, lúc trước anh thành lập Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, phát triển nghiên cứu trí tuệ nhân tạo là để phá của sao?


Đúng thế, không hề sai.
Kiều Đông Dương lại cười, ý cười mơ hồ trên khỏe mỗi khiến anh trở nên vô cùng sáng ngời:
Lúc đầu anh muốn phá của lại có thể làm ra tiên. Bây giờ anh muốn kiếm tiền, không phải sẽ kiếm được rất nhiều tiền sao?


Ở đâu ra?

Kiều Đông Dương hừ lạnh:
Anh sẽ nhường công ty Crown do một tay anh gầy dựng cho người khác sao?


Vâng.
Trì Nguyệt thầm tính toán nhưng vẫn không tin lắm:
Anh Thiệu, tuy bây giờ tôi rất thiếu tiền, nhưng tôi.


Em nghĩ gì thế?
Thiệu Chi Hành ngắt lời cô:
Em quên rồi à, em vừa khen ngợi tôi là một doanh nhân thành đạt. Tiêu chuẩn của doanh nhân thành đạt là không làm ăn lỗ vốn. Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ gửi số sách cho em, em xem qua là hiểu. Giữa hai chúng ta tình cảm là tình cảm, tiền bạc là tiền bạc, tôi sẽ tính toán rõ ràng từng đồng một.

Trong phòng đầy ánh nắng, Trì Nguyệt cười híp cả mắt lại.
Cũng có lý, vậy em chỉ cần chờ anh kiếm tiền nuôi em thôi sao?

Không thành vấn đề. Nhưng bây giờ.
Kiều Đông Dương đột nhiên thở dài, vẻ mặt nặng nề nhìn cô:
Cô Trì, trưa nay chúng ta ăn gì?

Trì Nguyệt không nhắc đến việc Thiệu Chi Hành muốn đầu tư vào Khoa học Kỹ thuật Đông Dương nữa. Kiều Đông Dương có ý tưởng riêng, Trì Nguyệt không muốn can thiệp và ép buộc anh.
Khó khăn đã bày ra trước mặt.
Ngày nào Kiều Đông Dương cũng bận rộn nhiều việc, Trì Nguyệt yên lặng ở bên anh.
Vĩnh viễn...
Trì Nguyệt thích cụm từ này.
Kiều Đông Dương thoáng nhìn bản vẽ trên máy tính, hàng lông mày hơi cau lại, anh nhanh chóng tắt máy tính, cầm áo khoác trên ghế đứng dậy.
Đi thôi.

Hai người đã thân thiết, sao lại không hiểu rõ nhau chứ?

Kiều Đông Dương, em hơi sợ đi một mình.

Kiều Đông Dương ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại. Trì Nguyệt cắn môi dưới:
Em muốn anh đưa em về nhà.


Người em đang nói đến là Thiệu Chi Hành sao?

Vậy mà anh cũng đoán được?

Phải thừa nhận, anh ta là người có tầm nhìn.

Trì Nguyệt vui vẻ:
Anh cũng nghĩ vậy sao?

Tuy Khoa học Kỹ thuật Đông Dương đã đưa kỹ thuật cho Crown, tạo ra dây chuyền sản xuất người máy trí tuệ nhân tạo và rất nhiều lợi nhuận, nhưng trong giai đoạn phát triển nghiên cứu ban đầu, chỉ có công ty như Crown, chỉ có Kiều Đông Dương mới dũng cảm tốn nhiều tiền như vậy, không quan tâm đến chi phí để phát triển nghiên cứu, chỉ có khoản đầu tư như thể mới có được thành tích sau này.
Trì Nguyệt không hiểu nhiều về điều mấu chốt trong đó. Cô cũng không hiểu rõ tình hình công việc nội bộ của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương.
Hai người đứng đối mặt với nhau dưới ánh trăng. Trì Nguyệt thấy được khuôn mặt đẹp trai của anh, cũng thấy hàng lông mày nhẹ cau này.
Trong suốt cuộc đời của mình, Kiều Đông Dương chưa từng cố gắng như ngày hôm nay. Trì Nguyệt nói đúng.

Đương nhiên. Vì anh ta có tầm nhìn độc đáo, hiểu rõ Khoa học Kỹ thuật Đông Dương là cổ phiếu tiềm năng.

Trì Nguyệt hơi buồn cười, trợn mắt lườm anh:
Vậy có phải em cũng là người có tầm nhìn không?


Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Trì Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Thời tiết ở Nguyệt Lượng
thay đổi liên tục, lúc nắng lúc âm u. Có Kiều Đông Dương ở lại đây rõ ràng đã khiến người dân được an ủi hơn, dù vẫn có những suy đoán ngầm không tốt, nhưng đúng như Thiệu Chi Hành đã nói, ngoại trừ dựa dẫm vào Kiều Đông Dương, gửi gắm hy vọng vào anh thì bọn họ không còn cách nào nữa.
Số tiền đầu tư giai đoạn đầu khá lớn, tính toán thời gian cũng chưa được mấy tháng.

Thị trường tốt hơn dự đoán của chúng ta. Cũng nhờ vào thiết kế của em.
Thiệu Chi Hành nói:
Em cũng biết về cái nghề này mà, nói là khoản lợi nhuận kếch xù cũng không đủ.

Từ ký túc xá đến nhà Trì Nguyệt chỉ khoảng ba bốn trăm mét, cô can đảm như vậy, sao lại sợ hãi chứ?
Bầu trời đã tối đen, buổi đêm gió lớn, vầng trăng sáng ngời vượt qua cồn cát, treo trên ngọn cây Hồ Dương ở đằng xa, không có đèn đường nhưng ánh trăng rất sáng nên vẫn có thể thấy rõ con đường phía trước.
Hai người đi cạnh nhau, Kiều Đông Dương chậm rãi đưa tay ra ôm lấy Trì Nguyệt, khẽ nói:
Xin lỗi, anh lại bỏ rơi em mấy ngày liền.

Trì Nguyệt lặng lẽ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh:
Kiều Đông Dương, em cảm thấy anh đã thay đổi rồi.

Trì Nguyệt không thể giúp anh quá nhiều về vấn đề công việc, lúc cô nghe mấy thứ liên quan đến việc phát triển nghiên cứu khoa học kỹ thuật cử như đang nghe sách trời vậy, nhưng cô có thể hiểu một điều, sự đánh giá của ba Vương Tuyết Nha về Kiều Đông Dương là thật...
Anh là thiên tài mới trong giới khoa học kỹ thuật.

Hả?
Kiều Đông Dương giật mình.
Trì Nguyệt cười:
Vì em có tầm nhìn độc đáo, biết Kiều Đông Dương mới là cổ phiếu tiềm năng.

Đúng.
Kiều Đông Dương gật đầu dõng dạc khẳng định, lúc này khuôn mặt anh sáng ngời khiến Trì Nguyệt như thấy được anh lúc trước.

Không phải không tốt.
Trì Nguyệt mím môi, ngửa mặt nhìn anh, đôi mắt như được bao phủ bởi ánh trăng:
Anh và em khác nhau, lúc trước anh kiêu ngạo, thoải mái làm việc theo ý mình khiến người ta rất hâm mộ anh, cảm thấy anh rất hạnh phúc nhỉ? Còn em, em cố gắng phấn đấu dũng cảm là vì em tự ti xấu hổ, mềm yếu sợ hãi,Âm không có gì cả, em chìm trong bóng tối, vì vậy nhất định phải cố hết sức bước ra ánh nắng... Em muốn đứng ngoài ánh nắng, mới có thể gặp được người đứng ngoài ánh nắng giống anh. Kiều Đông Dương, em không ngờ lúc em đã đứng ngoài ánh nắng, còn anh... lại bước vào bóng tối, phải cố gắng hết sức giống em trước kia... Điều này quá đau khổ, không hạnh phúc.

Kiều Đông Dương nhìn cô, mãi không nói gì.
Trì Nguyệt thấy rõ ràng tất cả những điều này, cô luôn muốn giúp anh, quan tâm cuộc sống của anh, bổ sung thêm dinh dưỡng cho anh, dặn anh phải nghỉ ngơi.
Tối nay anh phải đi ngủ sớm hơn, biết chưa? Anh gầy đi rồi, sắp biến thành cây củi khô luôn rồi.
Mấy ngày nay anh luôn ngủ lại ở văn phòng, không đến nhà Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt không thể hiểu hết công việc của anh, nhưng ngày nào cũng ở cạnh anh đến khuya.
nay không có Kiều thị làm chỗ dựa, anh cũng không để Khoa học Kỹ thuật Đông Dương chết đi như vậy.

Trì Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
Trì Nguyệt cười ranh mãnh:
Dù sao cũng là người tốt.

Người tốt? Kiều Đông Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng long lanh của cô:
Thế thì phải xem anh ta có điều kiện gì.

Trì Nguyệt nghẹn họng, mỉm cười cho qua.

Cả hai người đều rất ưu tú.

Lúc anh gõ chữ cành cạch trên máy tính, cô sẽ yên lặng pha một ly cà phê cho anh. Anh cần tài liệu gì chỉ cần nói một câu, hơi đưa tay ra, Trì Nguyệt sẽ đưa đến trước mặt anh. Làm trợ lý cho Kiều Đông Dương lâu vậy rồi, Trì Nguyệt phát hiện mấy ngày nay cô mới giống một trợ lý thật sự.
Lúc hai người làm việc đều rất ăn ý, không quan tâm chuyện khác.
Vành mắt Trì Nguyệt nóng lên, trong mắt ngấn lệ. Kiều Đông Dương đã thay đổi rất nhiều, chỉ có động tác này là không thay đổi. Anh vẫn thích xoa đầu cô, thích vuốt tóc cô, mỗi lần anh làm vậy, dù anh đang nói gì thì Trì Nguyệt vẫn luôn có thể cảm nhận được sự yêu thương và công chiếu trong động tác nhỏ bé này.

Em muốn hỏi anh.
Giọng Trì Nguyệt trở nên dịu dàng hơn:
Nếu có người đồng ý đầu tư vào Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, anh có đồng ý không?
Sau khi Kiều Chính Nguyên nắm quyền điều hành Công ty Crown đã cắt đứt quỹ đầu tư phát triển nghiên cứu Khoa học Kỹ thuật Đông Dương. Mấy hạng mục khoa học kỹ thuật mà Đông Dương đang tiến hành đều tốn rất nhiều tiền bạc, dù không xây dựng Nguyệt Lượng 6 thì Kiều Đông Dương cũng cần dùng tiền ngay.

Số tiền anh tiêu cho Khoa học Kỹ thuật Đông Dương sẽ không vô ích. Một khi thành quả phát triển nghiên cứu của bọn anh được thương mại hóa...

Kiều Đông Dương tự tin búng tay.

Bây giờ anh hoàn toàn ngược lại, quá để ý, quá cố gắng.


Vậy không tốt sao?


Hiện tại cũng chỉ thiếu tiền thôi, đúng không?

Kiều Đông Dương nhìn cô, đặt tay xuống:
Sẽ có thôi.

Lời nói của Trì Nguyệt xen lẫn sự dụ dỗ nào đó.
Kiều Đông Dương suy nghĩ rõ ý nghĩa trong lời nói này:
Vậy thì phải xem đó là ai.

Trì Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn anh, cổ họng nghẹn lại nhưng không dám nói thật.

... Vì sao anh lại nghĩ đó là anh ta?

Kiều Đông Dương củi đầu, vỗ vào gáy cô:
Lại suy nghĩ lung tung!


Em nói thật mà.
Trì Nguyệt lườm anh, kéo vành mũ xuống:
Trước kia anh không quan tâm đến công việc, em gặp anh mười lần thì hết chín lần... đang chơi game. Anh biết khi đó em thấy bất công thể nào không? Em nghĩ mãi mà không rõ, vì sao một người chơi game cả ngày lại muốn cái gì có cái đó... Em cố gắng đến thế mà lại không có gì hết.


Điều kiện?
Trì Nguyệt ngạc nhiên:
Đương nhiên là vì coi trọng anh, coi trọng triển vọng của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, vì muốn kiếm tiền.


Bây giờ còn có người coi trọng anh sao?
Kiều Đông Dương cúi đầu xoa lông mày, trên mặt lộ ra ý cười kỳ lạ:
Khoa học Kỹ thuật Đông Dương là một con hổ muốn ăn thịt... Người bình thường, không, công ty bình thường không nuôi nổi.


Cô ngốc này!
Kiều Đông Dương gõ đầu cô, thấy cô tỏ ra ngơ ngác, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô:
Em đừng quan tâm chuyện của đàn ông. Gia đình em... đã là gánh nặng rất lớn rồi. Nếu em rảnh rỗi thì cùng Thiệu Chi Hành buôn bán đi, hình như đã lâu lắm rồi em không làm ăn với tên ngốc Trịnh Tây Nguyên kia nhỉ? Lúc nên làm thịt thì phải làm thịt cậu ta thật mạnh vào, biết chưa? Còn anh...

Ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm.
Nghe Kiều Đông Dương nói vậy, trong lòng cô lạnh lẽo.
Vậy phải làm sao bây giờ?

Kiều Đông Dương cong môi, vuốt ve khuôn mặt cô.
Kiều Đông Dương mỉm cười.

Ai nói em không có gì hết? Em dựa vào sự cố gắng của em kiếm được một người chồng không cần cố gắng cũng muốn cái gì có cái đó.

Chính là anh.
Trì Nguyệt cứ ngồi nhìn anh như vậy.

Ngày mai gặp!


Em còn muốn chạy?
Kiều Đông Dương xoa mặt đuổi theo.
Ngày hôm sau cô dậy từ rất sớm, định mang bữa sáng đến ký túc xá thì lại nhận được điện thoại của Kiều Đông Dương.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.