Chương 323: Khó khăn


Trên đường đi, Kiều Đông Dương thông báo cho Trịnh Tây Nguyên và mấy người bạn đổi chỗ tụ tập.

Trì Nguyệt vuốt cổ tay đau8 đớn, gửi tin nhắn cho Quyền Thiếu Đằng:
Đội trưởng Quyền, vừa rồi có người đàn ông trêu tôi. Tôi dạy dỗ hắn một chút, không xả3y ra chuyện gì chứ?


Ba giây sau.
Từ ban đầu, Khoa học Kỹ thuật Đông Dương chỉ có năm người, gồm Kiều Đông Dương và bốn sinh viên đại học.
Năm người như đang chơi đùa, chủ yếu phát triển nghiên cứu trí tuệ nhân tạo. Bọn họ chỉ chơi đùa theo cảm xúc, làm một vài thứ nhỏ bé không phải vì tiền, số tiền dùng để phát triển nghiên cứu đều do Kiều Đông Dương bỏ ra.
Sau khi Kiều Đông Dương tiếp quản công ty Crown, Khoa học Kỹ thuật Đông Dương mới thật sự lệ thuộc vào Kiều thị.
Quyền Thiếu Đằng trả lời:
Dạy dỗ thế nào?


Thì một tát một đấm một l9ên gối... Nhưng thái độ nhận lỗi của tôi rất tốt, còn bồi thường cho hắn 500 tệ tiền thuốc men ngay tại chỗ, đây không phải vấn 6đề lớn chứ?

Lại ba giây sau, Quyền Thiếu Đằng:
Cũng may cô không phải là bạn gái tôi.
Trì Nguyệt liếc nhìn Kiều Đông 5Dương đang gọi điện thoại:
Sao lại nói thế?
Quyền Thiếu Đằng:
Nếu vậy thì tên kia thảm rồi. Tôi sẽ để cô tát thêm mấy cái nữa.

Trì Nguyệt:
...

Quyền Thiếu Đằng:
Yên tâm đi, đổi phương có lỗi trước, chỉ cần không đánh đến mức xảy ra vấn đề vậy thì là chuyện nhỏ. Để tôi đi hỏi thăm, giải quyết giúp cô.

Trì Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm:
Đội trưởng Quyền đúng là người đẹp trai tốt bụng.

Trì Nguyệt không biết nên khóc hay nên cười.
Nếu ông cụ Kiểu biết con cháu nhà họ Kiều lại tự giết lẫn nhau vì một bản di chúc, có lẽ sẽ đưa ra lựa chọn khác.
Chia sạch tài sản từ trước thì đầu đến nông nỗi này.
Khuôn mặt Kiều Đông Dương tối sầm lại nhưng cũng không bất ngờ, chỉ mỉm cười đứng lên:
Hiểu rồi. Cảm ơn anh Cảnh đã tiếp đón! Tôi xin phép về trước!

Trì Nguyệt không biết đã xảy ra chuyện gì, nặng nề nhìn vẻ mặt Kiều Đông Dương, cô chậm rãi thu dọn tài liệu cho vào túi, đứng lên lễ phép tạm biệt Cảnh Giới.

Tổng giám đốc Kiều... Ôi!
Dường như Cảnh Giới muốn nói gì đó lại không nói ra được, nặng nề thở dài:
Ngân hàng cũng có chỗ khó của ngân hàng, có chế độ điều lệ, dù tôi hay chủ tịch đều không dám phá
Trì Nguyệt than thở.

Em không ngờ việc chúng ta chạy gãy cá chân cũng không làm được, vậy mà người ta chỉ cần nói một câu.

Nhân tình xã hội.
Kiều Đông Dương cười mỉa mai, nhìn cô:
Bây giờ em đã hiểu vì sao đêm đó anh lại chủ động từ bỏ khoản tiền kia rồi chứ?


Hiểu rồi.
Trì Nguyệt gật đầu:
Vốn dĩ không thể lấy được khoản tiền kia.

Qua ba lần rượu, tình anh em càng thêm thân thiết, tất cả đều phát biểu cách giúp Kiều Đông Dương giải quyết vấn đề cấp thiết hiện tại.
Bọn họ đã bàn bạc ra mấy phương án khả thi.
Cuối cùng, một người anh em là giám đốc ngân hàng nói.
Ngày mai cầm toàn bộ tài liệu đến văn phòng tìm tôi.

Anh ta bị mất mặt ngay trước mặt Kiều Đông Dương, giọng điệu không tốt lắm, nhưng không biết đầu bên kia nói gì, anh ta nghe xong nhìn sang Kiều Đông Dương, giọng điệu dịu đi:
Tôi biết rồi, tôi sẽ giải thích với cậu ấy.

Cúp điện thoại, trong văn phòng vô cùng yên tĩnh. Kiều Đông Dương im lặng một lúc rồi thản nhiên nói:
Anh nói đi.

Cảnh Giới võ trán khẽ chửi bậy một câu, tức giận nói:
Bác trai Kiều Chính Nguyên của anh đã kiện Khoa học Kỹ thuật Đông Dương rồi.

Từ khi Khoa học Kỹ thuật Đông Dương gặp khó khăn tài chính đến nay, bọn họ đã trải qua lòng người ấm lạnh, chịu rất ánh mắt khinh thường, chỉ vì đề phòng sự
sụp đổ lớn
mà rất nhiều người mong chờ. Khoa học Kỹ thuật Đông Dương do Kiều Đông Dương sáng lập lên, đó là tâm huyết của anh, Trì Nguyệt biết Khoa học Kỹ thuật Đông Dương có ý nghĩa thế nào với anh. Những ngày qua, nhân sự trong công ty thay đổi rất nhiều, một vài người không có cách nào đều nhảy việc, từ chức, tìm chỗ tốt hơn. Nhưng vẫn có một vài người bám trụ vị trí công tác của mình, bọn họ đang chờ đợi cơ hội của Đông Dương.
Hôm nay, tận mắt thấy ngân hàng đồng ý cho vay, rót nguồn máu mới cho Đông Dương để hồi sinh nó...
Không ngờ một tờ đơn kiện của Kiều Chính Nguyên đã đẩy Khoa học Kỹ thuật Đông Dương lên tòa.
Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương không tiện nói chuyện, cũng không tiện cầm điện thoại lên xem, chỉ có thể nhàm chán ngồi chờ đợi. Quá trình này dài dằng dặc như có người đóng băng thời gian, đến khi Cảnh Giới ngẩng đầu lên, Trì Nguyệt vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đã xem qua, tính chất rất phù hợp với quy định của ngân hàng chúng tôi.
Cảnh Giới nói xong, để trợ lý cầm hợp đồng vay vốn đến, đưa cho Kiều Đông Dương:
Hai người xem đi.

Hợp đồng rất dày. Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt đều cầm lấy một phần, cẩn thận xem. Cảnh Giới rảnh rỗi ngồi bên cạnh uống trà, giải thích một vài điều khoản với bọn họ.
Kiều Đông Dương gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Bên ngoài ánh nắng gay gắt, mặt đất nóng bỏng.
Kiều Đông Dương chân dài, bước chân rất rộng, tốc độ bước đi cực nhanh. Trì Nguyệt đi đôi giày cao gót nhỏ ba phân, phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp anh. Nhưng cô không nói gì cũng không hỏi, chỉ im lặng đi theo.
Lúc Kiều Đông Dương đến, Cảnh Giới rời khỏi phòng họp.
Anh ta đích thân tiếp đón, dẫn bọn họ đi vào văn phòng. Trong văn phòng có trà có cà phê, anh ta gọi người mang đồ uống lên cho Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt, sau đó ngồi xuống cười hỏi:
Đã mang tài liệu đến chưa?


Mang đến rồi.
Trì Nguyệt đứng dậy, dùng hai tay đưa tài liệu cho anh ta.
Bầu không khí trong văn phòng rất tốt, trợ lý lấy bút ký tên và mực đóng dấu:
Anh Kiều, nếu hợp đồng không có vấn đề, anh ký tên vào chỗ này...
Kiều Đông Dương khẽ
ừ, đang định đặt bút, một nhân viên ngân hàng vội vàng chạy vào.

Giám đốc Cảnh!

Cô nhân viên kia vội vàng đi vào, việc này rất quan trọng nên giọng nói đã hơi thay đổi.
Chủ tịch nói, không thể phê duyệt hồ sơ vay của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương.
Cảnh Giới thay đổi sắc mặt:
Là sao? Không phải đã bàn bạc trong cuộc họp sáng nay rồi sao?

Kiều Đông Dương nằm tay Trì Nguyệt chậm rãi bước đi bên bờ hồ.
Cơn gió mát thổi đến, Trì Nguyệt hơi say dựa vào vai anh, bước chân nhẹ nhàng.
Hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn.

Kiều Đông Dương
ừ khẽ.
vą.


Tôi biết.
Kiều Đông Dương cười khẽ, vỗ tay Cảnh Giới:
Tôi đi trước.


Để tôi tiễn hai người.
Cảnh Giới bước qua cánh cửa thủy tinh, cam kết:
Yên tâm, chờ vụ kiện kết thúc, ngân hàng lập tức cho anh vay tiền. Cứ để tôi lo việc này.

Ngày mai có việc quan trọng cần làm, tối nay hai người không chơi đùa thêm nữa, quay về rửa mặt rồi đi ngủ. Sáng hôm sau rời giường, Trì Nguyệt loay hoay trước gương một lúc lâu, Kiều Đông Dương thấy vậy cũng cau mày.

Phụ nữ các em cần trát bao nhiều lớp lên mặt thế?

Trì Nguyệt quay sang liếc nhìn anh với vẻ
tự hiểu đi
:
Một lớp, một lớp nữa rồi thêm một lớp nữa.

#
Anh có thể giải quyết những vấn đề kỹ thuật cao trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, nhưng thật sự không hiểu phụ nữ dùng những cái này làm quái gì. Trì Nguyệt liếc nhìn làn da của anh, trong lòng thấy mất cân bằng:
Anh sinh ra đã đẹp trai. Xưa nay không dùng kem dưỡng da, không mọc mụn không tàn nhang cũng không có nếp nhăn, chậc chậc, một năm tiết kiệm được biết bao nhiêu tiền!

Kiều Đông Dương véo má cô:
Em nhanh lên đi, đừng làm thêm gì nữa, đã trơn vậy rồi.

Đừng chạm mà!
Trì Nguyệt ngăn cản anh, nghiêm túc nói:
Mặt em còn đắt hơn giá nhà đấy. Anh đừng bóp lung tung.


Đắt hơn giá nhà?


Anh tính toán đi, giá nhà bao nhiêu tiền một mét vuông, của em bao nhiêu tiền một mét vuông?


Em thắng!


Đương nhiên khác là nhau rồi.


Như thế nào?


Có nói anh cũng không hiểu.


Vì sao?
Kiều Đông Dương đi đến trước mặt cô, nhìn đống chai lọ mà cô để trên bàn, khó hiểu nói:
Đây là cái gì?

Anh cầm một cái lọ nhỏ lên nhìn rồi đặt xuống, lại cầm một cái khác lên, liên tục nhìn một lúc lâu, anh tỏ ra bối rối:
Đau đầu quá, cái gì mà toner, kem dưỡng da, serum, sữa dưỡng, dưỡng ẩm... Kem BB, kem nền, kem lót... Có gì khác nhau? Em nhớ hết mấy cái này à?

Trì Nguyệt suýt thì bật cười.
Số tài liệu này đã được chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng tập tài liệu này rất dày, Cảnh Giới muốn xem hết cũng phải tốn thời gian.

Hai người ngồi xem điện thoại chờ tôi một lát.
Cảnh Giới nói xong, lau kính bắt đầu xem tài liệu.
Thời gian trôi qua rất chậm.

Được rồi, tôi sẽ đợi.
Quyền Thiếu Đằng lại gửi một tin nhắn nữa:
Tên nhãi Kiều Đông Dương này cũng không biết đường làm nhanh cho tôi, tôi đã giúp anh ta bao nhiêu việc.


Vâng vâng vâng, đội trưởng Quyền là ân nhân của chúng tôi.


Tên khốn Kiều Thụy An này rơi vào tay tôi cũng coi như xấu số. Đúng rồi, cô nói cho Kiều Đông Dương biết, hai ngày nữa tôi sẽ đến gặp anh ta.

Mọi người quay về khách sạn Crown, vẫn là hang ổ của Trịnh Tây Nguyên.
Cảm giác bất lực bị số phận khống chế này khiến tâm trạng Trì Nguyệt rất phức tạp. Để tăng thêm thể diện cho Kiều Đông Dương, lúc ăn cơm cô còn chủ động uống mấy chén với mọi người.
Đèn đêm mờ ảo, nâng chén say sưa. Mấy người Trịnh Tây Nguyên nghe kể việc bọn họ đã gặp phải, hiểu rõ nguyên nhân bị ép
đổi chỗ
thì đều tức giận vì Kiều Thụy Hiền cậy thế bắt nạt người, Phúc Mãn Lâu cũng bị bọn họ cho vào sổ đen vì thất hứa. Bọn họ mắng xong còn chưa hết tức, lại đăng bài lên vòng bạn bè mắng chửi, thể là rất nhiều người biết khách sạn này rất tồi tệ.

Có chuyện gì thế?


Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô còn chưa biết à? Mấy lần tổ chương trình của các cô gặp nạn ở Cát Khâu đều có liên quan đến tên khốn này.

Cái gì?
Trì Nguyệt ngẩng đầu:
Có phải chỉ cần ngân hàng chịu cho vay, thì Khoa học Kỹ thuật Đông Dương sẽ được vực dậy không?

Kiều Đông Dương nhướn mày:
Vượt qua khó khăn trước mắt, khi dự án mới ra mắt sẽ khắc phục được khó khăn.

Anh tự tin chắc chắn, đôi mắt sáng ngời đầy năng lượng, Trì Nguyệt rất thích dáng vẻ này của Kiều Đông Dương, trái tim nhảy lên thình thịch. Trì Nguyệt đã thấy tất cả khó khăn vất vả mà anh phải chịu trong hơn nửa tháng qua. Mấy dự án nghiên cứu quan trọng của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương đều bị dừng lại vì vấn đề tiền bạc, hiện tại đang cần quay vòng vốn, chỉ cần ngân hàng đồng ý cho vay tiền thì sẽ có thể vượt qua mọi khó khăn.
Bữa tiệc kết thúc thì đêm đã khuya.
Lúc trở về, Kiều Đông Dương để tài xế đỗ xe bên ngoài tiểu khu.
Khu biệt thự này rất lớn, có núi cảnh, có hồ nhân tạo, việc phủ xanh và các công trình đều rất tốt, bình thường đều lái thẳng xe vào gara trong nhà, hôm nay anh lại muốn đi bộ.

... Chậc! Đừng nói mấy điều đó với tôi. Tôi chỉ hỏi cô, khi nào tôi mới nhận được người máy?

Trì Nguyệt:
...

Quyền Thiếu Đằng này đúng là người kỳ lạ, anh ta độc thân là đúng lắm. Được người đẹp khen ngợi lại có phản ứng như vậy. Cô cau mày, buồn cười nhắn lại:
Đã vào phòng thí nghiệm rồi. Đội trưởng Quyền, anh đặt hàng làm riêng nên sẽ tốn rất nhiều thời gian, không vội được.

Hơn một tiếng sau, Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương đến ngân hàng. Vẫn còn mùi hương quen thuộc của ngân hàng, chỉ là lần này đổi ngân hàng, đổi nhân viên công tác, dường như thái độ cũng trở nên khác biệt.
Đôi bên đều rất chân thành.
Người anh em làm việc ở ngân hàng của Trịnh Tây Nguyên tên là Cảnh Giới. Người cũng như tên, là một người thanh niên ngay thẳng, còn trẻ đã đảm nhiệm chức vụ Giám đốc ngân hàng, gia thế bối cảnh rất tốt. Anh ta đã qua lại với Trịnh Tây Nguyên nhiều năm, cũng biết tên tuổi của Kiều Đông Dương từ lâu. Trước kia còn khinh thường Kiều Đông Dương, bây giờ tiếp xúc thêm mấy lần đã có thiện cảm hơn, cũng tin tưởng vào Khoa học Kỹ thuật Đông Dương. Sáng nay anh ta đã mở cuộc họp sáng phân tích xu thế của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, cũng đã quyết định việc này.
Cô nhân viên nhìn Kiều Đông Dương, thấy khó xử
Bây giờ xảy ra chút vấn đề. Chủ tịch nói phải tạm hoãn.

Tạm hoãn?
Tính tình Cảnh Giới thẳng thắn, anh ta không chấp nhận được việc
tạm hoãn
, lập tức gọi điện thoại cho chủ tịch.

... Đúng là cô nhóc thông minh!
Kiều Đông Dương biết cô sắp lắm lời, đưa tay gõ vào đầu mũi cô rồi ôm cô vào trong lòng, anh chậm rãi nhìn về phía gốc cây ngân hạnh đứng trong làn gió mát ven hồ:
Sẽ ổn thôi.


Em tin anh, chúng ta sẽ sống tốt hơn.
Trì Nguyệt nắm chặt tay Kiều Đông Dương.
Hai người đan mười ngón tay vào nhau, ôm chặt lấy nhau dưới bầu trời đêm xám xịt trong thành phố.
Trì Nguyệt ngạc nhiên.
Cát Khâu, tổ chương trình, gặp nạn, vụ án?
Một vài từ khóa nhanh chóng gợi lại trí nhớ của cô. Viên Lan Hinh, Vương Tuyết Nha, La Thiên, cô... Còn có Cung Gia Văn, Cung Gia Vũ và hai người từng xuất hiện trong khách sạn trấn Vạn Lý đã chết. Những chuyện này đều liên quan đến Kiều Thụy An? Nói cách khác, những vụ án đó không tồn tại độc lập, mà vì Kiều Thụy An muốn hãm hại Kiều Đông Dương nên đã làm ra một loạt những việc tồi tệ?
Khoa học Kỹ thuật Đông Dương còn chưa đưa ra thị trường, là một công ty chuyên phát triển nghiên cứu khoa học kỹ thuật. Lúc Kiều Đông Dương và Kiều Chính Sùng quản lý tập đoàn Kiều thị, số vốn khổng lồ của Kiều thị là chỗ dựa lớn nhất cho khoa học Kỹ thuật Đông Dương. Khi đó Kiều Đông Dương đốt rất nhiều tiên để Đông Dương phát triển nghiên cứu, Đông Dương sẽ trả lại thành quả nghiên cứu cho tập đoàn Kiều thị, chẳng hạn như người máy trí tuệ nhân tạo và rất nhiều thứ khác, đôi bên theo như nhu cầu đã tạo thành một môi trường sinh thái tốt đẹp cho nội bộ tập đoàn Kiêu thị.
Bây giờ Kiều Chính Nguyên quản lý tập đoàn Kiều thị, ông ta cắt đứt tài chính của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, kiện Kiều Đông Dương xâm chiếm tài sản của tập đoàn Kiều thị, yêu cầu anh trả lại quyền sở hữu Khoa học Kỹ thuật Đông Dương. Cho rằng Khoa học Kỹ thuật Đông Dương là công ty con dưới trướng Kiều thị, lẽ ra nên thuộc sở hữu của Kiều thị, chứ không phải tài sản riêng của Kiều Đông Dương.
Nhưng người bên trong đều biết, tiền thân của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương là một phòng thí nghiệm, từ một ý nghĩa nào đó nó chỉ là
đồ chơi
của Kiều Đông Dương. Lúc Kiều Đông Dương về nước, vì muốn đối đầu với Kiều Chính Sùng, anh đã tiêu tiền đăng ký một công ty thuộc sở hữu của mình.
Khi đó, kỹ thuật trí tuệ nhân tạo của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương đã đến trình độ dẫn đầu trong ngành, có vô số xí nghiệp muốn hợp tác. Cũng vì gần quan được ban lộc, Kiều Đông Dương đã lựa chọn công

ty Crown, sáng tạo ra doanh thu mấy trăm tỷ cho Crown.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.