Chương 332: Bao v y chặn đường


Gần đến Trung thu, nhiệt độ ở Thân thành bắt đầu giảm, thỉnh thoảng sẽ có vài cơn mưa nhẹ. Trong trung tâm thương mại và trên đường phố 8bắt đầu có bầu không khí lễ hội. Nhưng Thân thành là đô thị hiện đại nên hóa nhịp sống rất nhanh, người đi đường chỉ mặc dày hơn, trên 3mặt không có chút vui vẻ nào.

Sáng cuối tuần, Trịnh Tây Nguyên hẹn Kiều Đông Dương và mấy người anh em đi chơi golf. Trì Nguyệt9 không thích tham gia vào trò chơi của đám đàn ông, đúng lúc Vương Tuyết Nha hẹn cô đi dạo phố, thể là cô cùng bạn thân đi hưởng thụ kh6oảng thời gian rảnh rỗi hiếm có này.

Hừ!
Vương Tuyết Nha quay sang:
Vì sao không phải đang nói Kiều Đông Dương nhà cậu?


... Cậu không có hứng thú với anh ấy chứ?


Mẹ ơi, đúng là dai như đỉa.
Vương Tuyết Nha đi ra ngoài thám thính một lát, thấy mấy cô bé vội vàng đi ngang qua, sợ hãi đến mức vội vàng rụt về:
Đi thôi, đi thôi, xe tôi ở bãi đỗ xe ngầm, tôi đưa anh đi.


Tôi không thể xuống bãi đỗ xe ngầm, chắc chắn có người canh chừng dưới đó.

Trì Nguyệt không trả lời.
Cô đã thấy anh Ngụy, anh Ngụy cũng thấy cô.
Trái tim Trì Nguyệt run rẩy, cô nhìn về phía anh Ngụy:
Đi theo tôi!

Ừ.
Lúc này anh Ngụy dịu dàng ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ:
Đi đâu thế?

Đi bên này!

Trì Nguyệt nói xong liền gọi Vương Tuyết Nha đi qua từng dãy treo quần áo trong cửa hàng để đi vào một cửa hàng khác, tốc độ đi xuyên qua từng dãy quần áo này khiến Vương Tuyết Nha trố mắt đứng nhìn. Cô hơi hưng phấn, vội vàng theo sau:
Chờ mình, Nguyệt Quang Quang!


Ngoan nào, đừng nhìn mình như thế.
Vương Tuyết Nha dở khóc dở cười vỗ vai cô:
Mình muốn thấy cậu ăn mặc thật đẹp. Cậu xem, có phải cô gái trong gương rất gợi cảm không, có phải bộ váy này làm nổi bật vẻ dáng vẻ của cậu không? Đây là duyên phận đấy.


Tiểu Ô Nha!

Trì Nguyệt:
...

Vương Tuyết Nha trợn to mắt như phát hiện đại lục mới.

Trong mơ đó!


Mę nó!

Trì Nguyệt ngơ ngác nhìn anh ta, không hiểu ra sao. Anh Ngụy không quan tâm ngoảnh lại nhìn, kéo tay Trì Nguyệt chạy thẳng ra sau một giá quần áo trong cửa hàng. Anh ta khom lưng trốn sau đống quần áo giả vờ như đang chọn quần áo:
Mẹ nó, đám fan cuồng này quả kinh khủng. Tôi sắp đau tim vì bọn họ rồi!

Mấy lời lẽ ấy tuôn ra ào ào, có thể thấy anh Ngụy đã tức giận đến mức nào.
Lúc này anh Ngụy đã thở hổn hển chạy lên tầng, lúc anh ta thấy Trì Nguyệt cứ như phát hiện đại lục mới, ánh mắt sáng ngời, biểu cảm sống động, chạy thẳng về phía cô.

Idol ơi, mau! Che chắn cho tôi đi.


Nói linh tinh, nếu không bằng lái xe ở đâu ra?


Nhưng cậu không có kinh nghiệm.
Trì Nguyệt luôn cảm thấy mình giống một con chuột bạch, không cẩn thận đã biến thành vật thí nghiệm của cô Vương, lông tơ trên người dựng đứng, không dám thả lỏng:
Mình có thể xuống xe không?

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn, mấy cô bé lớn tiếng gọi anh Ngụy.
Chia ra tìm đi! Nhớ phải giữ liên lạc, nếu thấy anh ấy thì phải gửi định vị vào trong nhóm ngay, chúng ta cứ tiếp tục bao vây chặn đường, mình không tin anh ấy có thể thoát được.

Anh Ngụy dựa lưng vào tường, vẻ mặt không muốn sống thêm nữa.

Mấy ngày nghỉ thế này, sao không ăn ăn ăn rồi mua mua mua đi, chạy nhảy khắp nơi khiến cơ thể đầy mồ hôi bẩn thỉu... Có bị ngu không?

Trì Nguyệt nhìn cô:
Cậu nói Trịnh Tây Nguyên à?


Cảm ơn anh Nha!
Trì Nguyệt mở cửa xe ngồi vào trong, nhìn một vòng:
Không gian hơi bé.


Mình là một người rất nhỏ bé xinh xắn. Nếu xe rộng quá nhìn mình rất giống kẻ hung dữ, không thích hợp để đi tà lưa mấy anh trai.

Có lý.
Trì Nguyệt gật đầu:
Cậu lấy bằng lái xe bao lâu rồi?


Ừ.
Vương Tuyết Nha quay sang nở nụ cười vô cùng quyến rũ:
Lần đầu tiên là mình đến cửa hàng 4S đón Tiểu Mê về nhà.

Sau khi đi làm ở phòng thí nghiệm của giáo sư Nghiêm, Vương Tuyết Nha đã thuê một căn hộ cách phòng thí nghiệm không xa, cô mua thêm chiếc xe này để tiện đi lại. Vốn dĩ ông bà Vương không đồng ý, sợ cô tự lái xe sẽ không an toàn, nhưng Vương Tuyết Nha cho rằng dấu hiệu khi một người trưởng thành là bọn họ sẽ tự quyết định mọi việc, không để ba mẹ can thiệp vào cuộc sống của mình nữa.

Đã nghe thấy chưa? Bọn họ còn lên kế hoạch đuổi theo đấy, cứ như tôi là tội phạm bỏ trốn vậy.

Trì Nguyệt cảm thấy đau lòng thay cho anh ta:
Anh mau nghĩ cách đi, một nam thần như anh phải treo trên trời cho người ta ngắm nhìn, dù không có việc gì cũng đừng tùy tiện xuất hiện ở mấy nơi phàm tục như trung tâm thương mại, rất dễ gây ra bạo loạn...


... Vậy làm sao bây giờ?

Thế này đi, cô không chạy được thì cứ chậm rãi đi đến bãi đỗ xe rồi lái xe ra ngoài, chờ ở chung cư đối diện trung tâm mua sắm, chờ tôi và Trì Nguyệt vừa đến, chúng ta sẽ nhanh chóng lên xe rồi đi.
Anh Ngụy nói xong còn vỗ tay một cái:
Quá hoàn mỹ!

Trì Nguyệt:
...

Trì Nguyệt dang tay ra tỏ vẻ hết cách,
Đôi mắt đen láy của anh Ngụy nhìn thẳng vào cô:
Tôi là người của cô, cô phải chịu trách nhiệm với tôi.

Trì Nguyệt không nói gì, cô quay sang nhìn thấy mấy cô bé cầm máy ảnh chạy lên từ thang cuốn, đang tìm kiếm khắp nơi. Bọn họ vừa tìm vừa gọi.
Anh ơi! Anh đừng trốn nữa, ra đây đi!


Bọn họ không làm anh bị thương đầu, bọn em yêu anh mà!


Đừng ngơ ngác nữa, cậu còn ngại như thể mình sẽ giận đó. Hơn nữa, sau này cậu lại mua cho mình, chẳng phải cũng giống nhau sao?


Được rồi.
Trì Nguyệt không muốn phụ ý tốt của cô, ngắm nghía bộ váy qua tấm gương:
Tổng giám đốc Vương có lòng, mình đành nhận vậy.

Ok! Cậu mặc bộ váy này ra ngoài, không biết sẽ cướp mất trái tim bao nhiêu đàn ông. Chậc chậc, mình thấy lo lắng cho anh Kiều rồi đấy.
Hai người mua váy xong cầm túi rời khỏi cửa hàng, đang vừa cười vừa nói thì lại nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới tầng.

Người của cậu... Hai người.

Trì Nguyệt vỗ vào cái đầu đang suy nghĩ lung tung của cô ấy, không kịp giải thích:
Đi thôi, chúng ta tiễn tên ôn thần này đi trước đã, nếu không mấy người kia lại tìm đến đây.

Mấy cô bé kêu gào khắp nơi khiến người qua đường cũng dừng chân vây xem, nhưng mấy cô bé này không hề thấy xấu hổ, ngược lại sức chiến đấu còn tăng mạnh, càng gọi lớn tiếng hơn.

Anh trai ơi, anh mau ra đây đi, bọn em yêu anh!

Fan hâm mộ điên cuồng? Vương Tuyết Nha không hiểu ra sao, có chạy đến bên cạnh lan can ngó nghiêng, đôi mắt sáng ngời:
Oa! Đó là ai thế? Bọn họ đang gọi anh Ngụy. Ôi chao! Nguyệt Quang Quang, người kia khá giống anh Ngụy đấy, cậu xem có phải anh ấy không? Chắc là đúng rồi, có rất nhiều em gái chạy theo...

Vương Tuyết Nha nói một tràng dài.

Không được!
Vương Tuyết Nha khởi động xe, nhấn chân ga, chiếc xe rời khỏi cửa lớn Khoa học Kỹ thuật Đông Dương:
Mình còn dám lái cá máy bay, huống chi là xe ô tô? Nguyệt Quang Quang, cậu đừng coi thường mình.

Trì Nguyệt hoảng sợ:
Cậu dám lái máy bay lúc nào hả?


Không biết. Hình như đang gọi anh gì đó..
Trì Nguyệt vô thức bảo vệ Vương Tuyết Nha ở sau lưng, sau đó thò đầu ra ngó.
Cô nhìn một lúc lâu, đột nhiên bĩu môi hừ lạnh, hành động vô cùng quái dị:
Đi thôi, rút lui thôi.


Chồng ơi, anh mau ra đây đi, bọn em chụp ảnh chung sẽ đi ngay được không?


Chồng ơi!

Trì Nguyệt nhìn bảng giá, do dự:
Không cần...


Mua!
Vương Tuyết Nha trợn mắt lườm cô:
Mình tặng cho bạn trai mình, cậu nhất định phải nhận.
Trì Nguyệt nhìn chằm chằm bạn một lúc lâu, không nói câu nào.

Sau khi lấy bằng lái, đây là lần thứ hai mình lái xe.

Trì Nguyệt thấy không ổn lắm:
Lần thứ hai?

Trì Nguyệt không đi chọn xe cùng cô, chỉ nghe cô kể lại chuyện này. Bây giờ thấy cô vô cùng phấn khởi ngồi trên ghế lái, Trì Nguyệt thấy hơi sợ hãi.

Tiểu Ô Nha, cậu biết lái thật à?


Anh trai ơi!

Mẹ nó, loạn quá rồi.
Hôm nay tâm trạng Trì Nguyệt khá tốt, cô cầm váy vào phòng thay đồ. Váy rất vừa người, chất vải mềm mại rộng rãi che khuất đường cong ba vòng, trồng cô dịu dàng xinh đẹp như thể chiếc váy này được cắt may riêng cho cô.

Ôi chao, bộ váy này đẹp qua, mua đi!
Vương Tuyết Nha gọi nhân viên cửa hàng:
Có áo choàng hay áo khoác gì đó để phối với bộ váy này không?

Trong trung tâm thương mại tràn ngập không khí lễ hội, cửa hàng được trang trí đẹp đẽ tổ chức rất nhiều chương trình giảm giá, mấy cô nhân viên ăn mặc xinh đẹp đứng trước cửa hàng nói
chào mừng quý khách ghé thăm
vô cùng ngọt ngào. Bắt đầu từ tầng dưới cùng, tất cả mọi nơi đã tràn ngập sự cám dỗ. Đã lâu rồi Trì Nguyệt không đến trung tâm thương mại, đầu óc hơi choáng váng bởi làn sóng xung kích được tạo ra từ từng món hàng hóa rực rỡ muôn màu.

Cậu nói xem Vì sao phụ nữ thích mua sắm hơn đàn ông chứ?

Vương Tuyết Nha ngơ ngác:
Sao vậy, cậu thấy cái gì rồi?

Trì Nguyệt hư cười:
Một đám fan hâm mộ đang điên cuồng đuổi theo idol.


Tiểu Ô Nha...
Trì Nguyệt cúi đầu nhìn bản thân, mấp máy môi:
Hôm nay cậu nói muốn đi shopping, có phải vì mua đồ cho mình không?


Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Mình là loại người này sao?
Vương Tuyết Nha nhếch môi:
Là duyên phận của mình chưa tới, không thấy bé yêu nào vừa ý mà thôi.


... Tôi vẫn chưa chết, treo lên trời cái gì?
Anh Ngụy lẩm bẩm một câu, lại nhìn cô thở dài:
Tôi không thể lái xe của mình nữa. Chắc chắn đang có người canh chừng ở bãi đỗ xe, tôi đến đó không phải tự chui đầu vào rọ à?

Nói cũng đúng, nhưng liên quan gì đến có chứ?

Nếu mình có hứng thú, cậu sẽ nhường cho mình sao?


Không đâu! Nhưng mình có thể cho cậu một cơ hội quyết đấu.

Thôi đi!
Vương Tuyết Nha sợ hãi nhăn mặt:
Mình còn chưa kịp quyết đấu với cậu thì đã bị anh Kiều đập chết rồi.
Trì Nguyệt bật cười, thầy cô nhìn ngó khắp nơi, hỏi:
Cậu định mua cái gì?

Không biết nữa. Tùy duyên đi! Thứ gì có duyên với mình, hôm nay mình sẽ mua thứ đó.
Còn chưa nói hết câu, cô đột nhiên dừng lại:
Nguyệt Quang Quang, cậu nhìn chiếc váy kia...
Trì Nguyệt nhìn theo hướng cô đang chỉ, gật đầu nói cũng được, Vương Tuyết Nha chán nản nói:
Cậu phải mặc cái này mới đẹp. Chiếc váy này không hợp với mình.

Trì Nguyệt xuất phát từ công ty, vừa cầm túi đi xuống tầng đã thấy Vương Tuyết Nha lái một5 chiếc Mini mới tinh, cô thấy Trì Nguyệt vội vỗ vào tay lái, hất tóc lên.

Cô gái, lên xe đi.


Sao lại không hợp, cậu là tiểu tiên nữ mà.


... Đừng khen mình, mình sẽ kiêu căng đấy. Nguyệt Quang Quang, cậu thử đi.

Trì Nguyệt dùng lại nhìn anh Ngụy:
Đợi cô ấy.

Anh Ngụy vô cùng lo lắng:
Không thể đợi được, còn đợi nữa sẽ bị đuổi kịp mất. Cô bảo cô ấy nhanh lên!

Thế thì anh tự chạy đi!
Trì Nguyệt tức giận lườm anh ta, cuối cùng cô giận dữ nhìn về phía Vương Tuyết Nha đang chui qua đống quần áo:
Cô ấy không thể vận động mạnh!
Anh Ngụy không hiểu ra sao, nhưng thấy Trì Nguyệt nghiêm túc như vậy, anh ta không hỏi thêm nữa. Anh Ngụy thấy Trì Nguyệt rất lo lắng, dù đằng sau đang có người đuổi theo nhưng vẫn kìm nén đứng chờ:
Không sao, không sao, tôi có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ cần chơi trốn tìm với bọn họ là được.
Anh ta nói đến đây đột nhiên dừng lại:
Đúng rồi, cô có lái xe đến không?

Có!
Vương Tuyết Nha đã chạy đến đây, thở hổn hển ôm trái tim đang loạn nhịp, chỉ sang bên trái nói:
Bọn họ đi bên phải, chúng ta đi bên trái đi.

Vương Tuyết Nha vô cùng hưng phấn:
Vì đàn ông ngu ngốc.


... Cái gì?


Mình không nghe thấy gì hết!

Hôm nay Vương Tuyết Nha rất tùy ý, mặc kệ Trì Nguyệt nghĩ như thế nào, cô gọi nhân viên cửa hàng đến phối hợp thêm áo khoác và khăn quàng cổ cho Trì Nguyệt, để Trì Nguyệt thay sang bộ này rồi đứng trước gương tạo dáng. Sau đó cô vô cùng vui vẻ thưởng thức, không ngừng khen ngợi:
Cách phối đồ này quá đẹp. Trông rất gọn gàng...

Cửa hàng này ở tầng giữa, hai bên có cầu thang cuốn đi lên từng tầng, cửa hàng mà Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha vừa vào nằm ngay gần cầu thang cuốn, đứng ở vị trí này dễ dàng thấy tình cảnh ồn ào ở bên dưới.
dưới tầng hai, không biết mấy cô gái đang đuổi theo cái gì mà không ngừng hét chói tai, hành động hơi điên cuồng.
Sao thế?
Vương Tuyết Nha căng thẳng:
Xảy ra chuyện gì vậy?


Tài xế già hơn ba năm rồi.


... Sao mình chưa từng thấy cậu lái xe?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.