Chương 334: Fan ruột


Mùa thu là mùa thu hoạch, cỏ dại mọc khá rậm rạp trong vườn rau xanh, những hạt cải dầu căng mọng, xõa tung mềm mại, có thể lăn r8a ngủ một giấc. Từng cây đậu cô ve dại ở đằng xa cũng kết quả, có vài cây cà chua không biết gió thổi hạt giống từ đầu tới đã mọ3c ra mấy quả đỏ.

Mấy lần Vương Tuyết Nha muốn duỗi đôi tay tội ác ra
ăn vụng
, đều bị Trì Nguyệt đánh tay, sau đó lại b9ị anh Ngụy trêu.

Ba người vừa làm việc vừa nói chuyện trong vườn rau xanh, chơi đùa rất vui.

Đáng tiếc, tôi đã sai. Cô ấy rời khỏi sân khấu, rời khỏi khán giả, cách xa tôi...


Dừng! Đừng nói đau lòng thể.
Trịnh Tây Nguyên đau đầu:
Đừng diễn nữa. Nói trọng điểm đi!


Trọng điểm là tôi không thể đóng vai fan sự nghiệp nữa. Chỉ có thể biến thành - fan cha ruột!


Cái quỷ gì thế? Không phải anh thèm ăn đòn đấy chứ?


Có fan mẹ ruột, đương nhiên sẽ có fan cha ruột. Điều này lạ lắm à?
Anh Ngụy tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên, cười nói:
Tôi chỉ muốn làm fan cha ruột của Trì Nguyệt, chỉ muốn quan tâm không cần báo
đáp.

Kiều Đông Dương càng nghe thì khuôn mặt càng đen.
Vương Tuyết Nha càng nghe càng cười to, liên tục nhìn Trì Nguyệt.
Trịnh Tây Nguyên cũng tò mò:
Vậy bây giờ anh là fan gì?


Kiều Đông Dương...

Yêu một người sẽ suy nghĩ cho người đó. Trì Nguyệt nghĩ gần đây anh gặp rất nhiều chuyện phiền lòng, không muốn anh để ý đến mấy chuyện này, chủ động lại gần áp vào má anh.
Đi tắm rửa thôi, chúng ta ngủ sớm một chút.
Trong lòng Kiều Đông Dương rung động, anh cong mối quấn sợi tóc cô quanh ngón tay, đôi mắt đen sâu thẳm, mỉm cười sâu xa nói:
Em có ý kiến với anh hả?

Đáng ghét!
Tiểu Nguyệt Nguyệt đẩm anh một cái, thấy anh tỏ ra không vui, lập tức cười nói:
Thế mà cũng bị anh phát hiện. Đi tắm thôi.


Cùng tắm nhé!

Cái gì?
Fan cha ruột?
Trì Nguyệt hơi há mồm, gần như không thể khép lại.
Thế nhưng Trịnh Tây Nguyên được cho ăn rồi vẫn than thở kêu ca rằng cơ thể đau mỏi.

Để ăn một bữa cơm mà tôi khổ quá...
.
Anh ta nói xong lại nhìn anh Ngụy, phát hiện tên này có ý đồ xấu.
Người anh em, sao anh lại bằng lòng đến đây chịu khổ chứ? Không phải ai cũng muốn chịu khổ..

Hai người quấn quýt đi vào phòng tắm.
Nhân lúc này, Kiều Đông Dương nhắc lại chuyện cũ, uyển chuyển nói:
Trì Nguyệt, sau này em hãy giữ khoảng cách với anh Ngụy.

Trì Nguyệt cũng thay đổi cách nói chuyện:
Anh cần gì ghen với anh ta chứ? Anh làm vậy sẽ có vẻ thiếu tự tin.

Ngốc!
Kiều Đông Dương xoay mặt cô về phía mình:
Em còn chưa hiểu sao? Anh đang sợ em bị anh ta liên lụy.

Trì Nguyệt suýt bật cười:
Chắc chắn rồi, em sẽ không tha cho anh ta đâu.

Kiều Đông Dương:
Còn cậu nữa.

Anh nhìn sang Trịnh Tây Nguyên:
Chỗ chúng tôi có quy tắc, không làm không được ăn, cậu cũng mau đi nhổ có đi.

Boss Kiều Đông Dương không vui, xoa đầu cô, đột nhiên cười nói:
Lần sau anh ta còn nói fan cha ruột, fan anh ruột gì đó, em cứ nói em chỉ cần fan con ruột, xem anh ta còn dám nữa không?


Anh ta dám. Anh không phát hiện sao? Đầu óc người này rất kỳ lạ.

Trì Nguyệt hiểu rõ Kiều Đông Dương, có đôi khi anh đột nhiên cáu kỉnh, không phải anh muốn làm cô buồn mà vì trong lòng anh thiếu cảm giác an toàn. Người đàn ông này trông có vẻ mạnh mẽ, lạnh lùng, sát phạt quyết đoán nhưng thật ra rất yếu ớt và nhạy cảm trong việc tình cảm. Anh muốn giữ chặt tình cảm thuộc về anh, như một con thú hoang nằm trong ổ, tràn đầy sự thù địch với tất cả những người đi ngang qua ố của anh.
Trịnh Tây Nguyên như cười như không nhìn sang Kiều Đông Dương, thấy khuôn mặt anh vẫn đen sì thì anh ta đâm thêm một nhát:
Chúng tôi ăn rồi. Cô không cần để ý đến chúng tôi đâu, mau đi nhổ cỏ với ngôi sao đi.

Trì Nguyệt:
...

Kiều Đông Dương lườm anh ta:
Không nói câu nào cũng không ai bảo cậu câm điếc đâu.
Trịnh Tây Nguyên:
Nhưng em không nói câu nào thì sẽ không có ai để ý đến em.
.
Kiều Đông Dương phải chịu đựng mấy tiếng.
Ăn tối xong, cuối cùng anh Ngụy đã đi nhờ xe Trịnh Tây Nguyên về.
Anh ta vừa đi, Kiều Đông Dương đã bắt đầu nghi ngờ mục đích của anh ta với Trì Nguyệt.

Tôi thèm vào!
Trì Nguyệt tức giận nghiến răng:
Tôi không thiếu cha! Anh đến từ đầu cử thì cút về đó, đừng có lợi dụng tôi.


Sao cô lại thế chứ?
Anh Ngụy uất ức chớp mắt:
Cô không chấp nhận được cách gọi này, vậy tôi đổi thành fan anh ruột, được chưa hả?
Trì Nguyệt hừ lạnh, lườm anh ta:
Đừng có dùng mấy trò này nữa!
Nói xong, cô đứng dậy nhìn Kiều Đông Dương:
Em đi nấu cơm.

Kiều Đông Dương không thích anh Ngụy, nhưng anh chàng lại này không tự hiểu được. Không cần biết Trì Nguyệt có để ý anh ta hay không, anh ta hoàn toàn không cần quan tâm, cũng như anh ta đã nói, chỉ cần sự quan tâm đến từ một phía là được.

Anh còn chịu được, sao tôi không chịu được?
Anh Ngụy cười hỏi lại, sau đó nhìn Trì Nguyệt bằng đôi mắt sáng ngời:
Tôi đến vì idol nhà tôi. Dù cô ấy bảo tôi làm gì tôi cũng bằng lòng. Anh không hiểu đầu, tôi không giống anh.


Này, người anh em, anh nhiệt tình quá rồi đấy.
Trịnh Tây Nguyên nhìn khuôn mặt đen sì của Kiều Đông Dương:
Bạn trai người ta còn đang ngồi đây. Đừng đùa với lửa!

Chắc Tổng giám đốc Trịnh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là fan thôi. Tôi không có ý đồ gì khác, không tin anh hỏi Trì Nguyệt đi.

Trì Nguyệt nhìn trời, vô tội im lặng.

Bây giờ?
Anh Ngụy không vui thở dài.

Tôi tưởng cô ấy giành được quán quân Trời Sao sẽ ký hợp đồng nghệ sĩ với Hào Quang rồi debut, sau đó tôi tiếp tục làm fan sự nghiệp, nhìn cô ấy trưởng thành, nhìn cô ấy từ tuyển 18... Không, thần tượng của tôi không thể là tuyến 18, nhìn cô ấy đi đến hạng nhất, đến đỉnh cao cuộc đời...

Đột nhiên anh ta nói sang chuyện khác.
Trì Nguyệt đứng trước mặt Kiều Đông Dương, trên tay còn dính bùn không tiện kéo anh, chỉ cười nói:
Hôm nay em và Tiểu Ô Nha đi mua đồ, xảy ra vài chuyện... Dài dòng lắm. Sau đó, anh Ngụy đã theo bọn em về đây.

Đôi mắt Kiều Đông Dương đen láy:
Anh ta muốn đi theo, em cũng để anh ta đi theo hả?

Trì Nguyệt cười:
Cứu một mạng người còn hơn xây tòa tháp bảy tầng.

Ba người vui vẻ đến mức quên cả thời gian.
Thế là lúc Kiều Đông Dương và Trịnh Tây Nguyên cùng quay về đã bị cảnh tượng trước mặt dọa giật mình.

Ôi chao! A Kiều, anh mau đỡ em đi.
Trịnh Tây Nguyên khoác tay lên vai Kiều Đông Dương, nhìn ba người kia vừa cười vừa nói trong vườn:
Anh nói đi, em không hoa mắt đúng không? Anh Ngụy thật sự... nhổ có nhà anh à?

Cô biết Kiều Đông Dương là người rất tốt bụng nhưng hay ghen, cũng không dám lăng nhăng nữa, kể rõ ràng từ đầu đến cuối chuyện ngày hôm nay, sau đó đẩy tay anh.

Người ta là khách, anh đừng cau có với người ta. Thật ra anh ta rất ngây thơ..


Ha ha, ngây thơ?
Kiều Đông Dương luôn giữ sự cảnh giác cao độ và thù địch với những sinh vật giống đực xuất hiện bên cạnh Trì Nguyệt, đầu cho phép cô khen người khác:
Anh thấy anh ta thiểu năng thì
Anh đứng bên cạnh hàng rào gỗ nhìn người phụ nữ trong vườn:
Trì Nguyệt!

Vừa nãy Trì Nguyệt đã nghe được tiếng xe ô tô, còn tưởng chỉ đi ngang qua nên cô không để ý, ngơ ngác một lát mới ngoảnh lại:
Các anh về nhanh thế à?

Không phải nói sẽ đi cả ngày à? Bây giờ mới ba giờ chiều. Kiều Đông Dương

khẽ chứ không giải thích, Trịnh Tây Nguyên đang rất vui, cười nói:
Đừng nói nữa. Vợ tên khốn Ngô Khải kia phát hiện việc của anh ta, đi tìm anh ta đánh nhau rồi. Không đánh golf được nên bọn tôi quay về luôn.

CÓ.


Được rồi, đúng là thiểu năng. Cứ coi như chúng quan tâm yêu thương trẻ em thiểu năng trí tuệ đi.

Kiều Đông Dương thích nghe câu này, nhìn anh Ngụy không ngừng nhìn xung quanh ở đằng xa:
Nhớ phải để anh ta làm nhiều việc vào, không thể phá hỏng quy tắc.

Hai người đứng ở bên ngoài căn nhà, khoảng cách hơi xa nên lúc nói chuyện phải quát to thì người bên kia mới nghe được.
Trì Nguyệt bước lên khoảng đất vừa nhổ cổ xong:
Hai người đã ăn cơm trưa chưa?

Cô ăn mặc đơn giản, dưới vành mũ là khuôn mặt trắng nõn đẫm mồ hôi, vô cùng dịu dàng, thân thiện, rất có sức sống.
Sắc mặt Kiều Đông Dương rất xấu, thản nhiên liếc anh ta.
Thì ra cậu cũng hâm mộ idol?

Em có chứ, nhưng em chỉ theo ngôi sao nữ thôi.


Hừ!


Em cảm thấy ảo quá, anh không biết anh Ngụy nổi tiếng đến mức nào à? Đây là một ngôi sao mà Hạo Quang không thể ký hợp đồng được, lúc trước phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể thuyết phục anh ta đến Người Đi Dưới Trời Sao...

Tính cách anh Ngụy 6khá tốt, có lẽ hiểm khi nào có cơ hội được thư giãn như vậy, không có
chó săn
bám theo, không cần giả vờ cao ngạo lạnh lùng, k5hông cần lăng xê hình tượng để hút fan, cũng không có ai quan tâm dáng vẻ anh ta trông thể nào, ở trong vườn rau xanh này, đứng trước mặt Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha, anh ta có thể là chính mình.
Vì vậy trong ba người, anh ta là người vui nhất.
Theo cách nói của Vương Tuyết Nha, anh ta như một tên thần kinh vừa bị kích thích, thấy cái gì cũng vui...
Trịnh Tây Nguyên:
Anh là fan gì? Fan bạn trai?

Đương nhiên là vậy - Anh Ngụy nghĩ vậy nhưng lại không dám nói.
Anh ta ho khẽ:
Ngoại trừ fan bạn trai, không thể làm fan hâm mộ khác sao? Thật ra từ rất lâu trước kia, tôi đã là fan sự nghiệp của Trì Nguyệt. Tôi cảm thấy cô ấy chắc chắn có thể đi đến cuối
Người Đi Dưới Trời Sao', đoạt giải quán quân... Anh biết fan sự nghiệp là gì không? Nếu biết thì tôi không giải thích nữa. Tóm lại, tôi chỉ chú ý đến sự phát triển sự nghiệp của cô ấy, còn quan tâm hơn cả bản thân mình, cả trái tim tôi đều đắm chìm trong đó.

Nói đến đây, dường như Trịnh Tây Nguyên nhớ đến điều gì đó, nhướn mày:
Không đúng, anh ta là người trong công ty đối thủ của Hạo Quang, sao có thể hoành hành trên địa bàn của anh đây được chứ?


A Kiều, đi thôi! Đuổi anh ta đi!

Kiều Đông Dương lườm anh ta:
Thần kinh.


Hừ! Nếu tên khốn này không có ý với em thì anh cũng không tin.


Anh nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Trì Nguyệt nhìn anh, mím môi cười, lại bước tới nhẹ nhàng vòng tay quanh eo anh:
Có thể giúp người ta được thì giúp. Bây giờ chúng ta đang gặp khó khăn, thêm một người bạn thêm một con đường.


Ai là bạn của anh ta?

Trịnh Tây Nguyên:
Vậy còn anh, sao anh không đi nhổ cỏ đi?


Tôi?
Kiều Đông Dương thản nhiên cười, nhìn Trì Nguyệt vô cùng trìu mến:
Tôi là người đàn ông của Nữ Vương bệ hạ, tôi giống các cậu được à? Đi nhanh!

Mấy công việc nhà nông thế này, lúc đầu còn thấy mới mẻ, càng làm lâu tay chân lưng eo càng không chịu nổi. Trì Nguyệt không để bọn họ làm trong vườn quá lâu, chỉ chốc lát sau đã gọi mọi người vào uống trà, còn mang ra một hộp bánh bích quy nhỏ do cô tự nướng.

Liên lụy?
Trì Nguyệt không hiểu ra sao.


Trì Nguyệt, em không phải người ngây thơ như thế. Là cái gì khiến em choáng váng đầu óc hả?
Lúc Kiều Đông Dương nói câu này, đôi mắt hơi nhướn lên, rõ ràng đang nghi ngờ đánh giá.


Anh nói vậy là có ý gì?
Trì Nguyệt hừ lạnh:
Em không đoán! Anh nói thẳng đi.



Anh Ngụy là ai? Một thiết bị tạo dư luận di động. Anh ta ở đầu, có khi nào không có rắc rối, lời bàn tán, tin đồn chưa? Thật ra mỗi lời nói mỗi hành động của anh ta đều không theo ý mình. Vô số ánh mắt nhìn theo anh ta, cả xã hội dõi theo anh ta. Em muốn gây rắc rối cho mình sao?


Trì Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ.


Có lý, anh nói đúng.


Cô trả lời nhanh như vậy khiến Kiều Đông Dương hơi giật mình. Anh tưởng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể thuyết phục Trì Nguyệt, dù sao sự nổi tiếng và vẻ đẹp trai của anh Ngụy rất thu hút mấy cô gái nhỏ như cô và Vương Tuyết Nha, người bình thường sẽ khó từ chối anh ta.
Kiều Đông Dương, em sai rồi. Xin lỗi anh.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.