Chương 340: Dần đi xa


Đến tối quay về phòng ngủ, Kiều Đông Dương dặn dò Trì Nguyệt:
Hai ngày tới em phải quan tâm cảm xúc của Trị Nhạn, đến ngày mở phiên tòa anh sẽ để Hầ8u Tử đi chung với cô ấy.


Trì Nguyệt yên lặng. Ngay cả Kiều Đông Dương cũng phát hiện trợ lý Hầu có ý nghĩa khác biệt với Trì Nhạn sao?
3
Cô gật đầu đồng ý, không nói gì.
Còn nữa.
Kiều Đông Dương đột nhiên quay sang, hung dữ nhìn cô:
Anh Ngụy kia...



Phải giữ khoảng các9h, Em biết mà.
Trì Nguyệt vội vàng nói tiếp, mỉm cười nhẹ nhàng:
Thật ra anh ta không có ý kia với em, mạch não của người này hơi kỳ quái. Có lẽ c6hán làm ngôi sao lớn rồi, muốn giải sầu một chút, cảm thấy chỗ chúng ta chơi vui.

Đổng San im lặng rồi nói:
Mẹ kế con chồng.
Kiều Chỉnh Sùng cắn môi dưới, Kiều Đông Dương cúi đầu đỡ trán. Không ai nói chuyện, nhưng không biết vì sao lúc mấy từ
mẹ kế con chồng
vang lên lại có vẻ rất nặng nề.
Bà đã từ bỏ quyền sinh đẻ vì Kiều Đông Dương, cả đời này không có được một đứa con của mình.
Kiều Chính sùng lại vì lợi ích tìm đến một người phụ nữ khác, có một đứa con chưa ra đời.
Để bảo đảm tính xác thực trong lời khai của nhân chứng, không để nhân chứng chịu ảnh hưởng, vì vậy căn cứ theo quy định Luật tố tụng hình sự, nhân chứng không thể dự thính quá trình thẩm tra xử lý vụ án.
Hơn nữa, các nhân chứng sẽ bị cách ly làm chứng riêng.
Trong lòng Trì Nguyệt lo lắng, không ngừng nhìn về phía Trị Nhạn rời đi.

Hầu Tử Ở đây, ở đây!

Cô vừa chạy đi như vậy đã khiến xung quanh ồn ào.
Trợ lý Hầu giữ chặt cô rồi nhìn thoáng qua, sau khi từ chối một cô phóng viên đi theo mới đi đến bên cạnh Kiều Đông Dương:
Đi thôi, vào trong rồi nói.

Việc anh em Kiêu thị không hòa thuận kéo dài từ năm trước đến năm nay, có thể so sánh với bộ phim truyền hình hàng năm, mấy điểm nóng, tin hot này là chủ đề mà dân mạng cảm thấy hứng thú, cũng là tài nguyên mà đám người truyền thông tranh cướp. Bọn họ còn đến sớm hơn cả đương sự chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Bên ngoài dây cảnh giới còn có một nhóm người dân đứng lại ngó nghiêng.
Trị Nhạn nhìn thấy trợ lý Hầu từ xa, vẫy tay rồi vui vẻ chạy đến.
Kiều Hân cúi đầu làm mặt quỷ với Kiều Thụy Hiền, Kiều Thụy Hiền hừ lạnh không nói gì.
Kiều Chính Giang thở phào, mỉm cười gật đầu với Kiều Đông Dương coi như chào hỏi. Khóe môi Kiều Đông Dương giật giật, vẻ mặt lạnh lùng, từ đầu đến cuối như một người ngoài đứng xem vở kịch này.
Phiên tòa bắt đầu.
Không đúng, thật ra ông chưa từng nghi ngờ. Ông vẫn chắc chắn Đổng San yêu ông, là ông đang nghi ngờ chính mình. Đổng San xinh đẹp như vậy, còn ông đã dần già đi. Năm đó, Kiều Thụy An trẻ trung khỏe mạnh, khoảnh khắc những suy nghĩ xấu xa lướt qua đầu óc khiến ông không thể khống chế lòng ghen ghét vô cùng dữ dội, hoặc phải nói ông đã mất quyền nắm giữ mạng sống khi tuổi tác dần nhiều lên.
Kiều Chỉnh sùng nhìn Đổng San không chớp mắt.
Nhưng bà không hề nhìn ông lấy một cái.

Báo cáo thẩm phán, công tố viên, luật sư bào chữa đã vào phiên tòa, bị cáo Kiều Thụy An đã được đưa từ trại tạm giam đến phòng chờ xét xử, những người có liên quan đến vụ kiện đã chờ ở bên ngoài phiên tòa, mọi công việc trước phiên tòa đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể mở phiên tòa rồi.

Thẩm phán gõ mạnh chiếc búa xuống.

Tòa án hình sự của Tòa án nhân dân trung cấp Thân thành mở phiên tòa, mời bị cáo Kiều Thụy An ra tòa!

Anh ta là cháu trai trưởng nhà họ Kiều, lớn hơn Kiều Đông Dương gần một giáp, dáng người anh ta hơi thấp, không giống đứa em ruột Kiều Thụy Hiền lắm. Nhưng gen nhà họ Kiều rất mạnh mẽ, Kiều Thụy An không hề xấu trai, thậm chí trước khi bị mù còn là một người đàn ông khá đẹp trai.
Chỉ có điều, anh ta hoàn toàn khác với tên ngu cợt nhả Kiều Thụy Hiền, vừa nhìn đã biết là người chín chắn trưởng thành. Năm đó anh ta cũng dựa vào lớp ngụy trang này làm bà cụ Kiều yêu thích. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt anh ta luôn có vẻ lạnh lùng như có như không, dường như không quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình.
Anh ta ngồi xuống, không hề nhìn người thân ngồi trên ghế dự thính mà nhìn lên trần nhà. Lúc ấy Kiều Đông Dương còn nhỏ tuổi bốc đồng, cũng không suy nghĩ sâu xa, bây giờ nhìn Kiều Thụy An, đột nhiên cảm thấy những lời Quyền Thiếu Đằng đã nói rất đúng. Người anh trai này có nhân cách phản xã hội điển hình, sâu trong xương cốt là người máu lạnh, tàn bạo, tàn nhẫn, tội phạm bẩm sinh.
Thẩm phán hỏi Kiều Thụy An theo thông lệ, gồm tên, giới tính, tuổi tác, quê quán và các thông tin cá nhân, xác minh một vài vấn đề mà nhân viên thẩm phán cần phải chú ý.
Sau đó tòa án tiến vào vòng thẩm vấn.
Từng câu chuyện cũ dần được vạch ra. Trên hàng ghế dự thính không có một tiếng động nào.

Chủ ba nói vậy là không đúng rồi, sao cháu không chú ý hả, không phải cháu đang quan tâm Kiều Hân à?


Ai cần anh quan tâm?
Kiều Hân độp lại.
Kiều Chính Giang nghe vậy cau mày, đang định dạy dỗ con gái, cảnh sát tòa án đã đi vào:
Xin người nhà yên lặng. Sắp mở phiên tòa rồi.

Bầu không khí bên ngoài khá căng thẳng không tiện nói chuyện, bọn họ người im lặng đi vào trong tiếng văn hỏi của đám phóng viên, sau khi trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt, lại thấy một vị kiểm sát viên đi ra
đón.

Đi theo tôi, ở bên này.
Cô kiểm sát viên mỉm cười rất thân thiện.

Anh là đàn ông, anh còn không hiểu suy nghĩ của anh ta s5ao?
Trì Nguyệt im lặng.
Trong thoáng chốc đã đến ngày mở phiên tòa. Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương dậy rất sớm, ăn sáng xong liền lái xe đưa Trị Nhạn và Vu Phượng vào thành phố. Tất cả mọi người không nói câu nào, bầu không khí yên lặng đến quái lạ, Trì Nhạn cũng cảm nhận được, sợ hãi nhìn mẹ rồi lại nhìn Trì Nguyệt, không dám nói câu nào.
Đây là thời đại tin tức, truyền thông còn thính hơn chó. Bây giờ đã có mấy cái camera đang đợi ở bên ngoài tòa án, chỉ cần có người đi qua mấy anh chị phóng viên sẽ bước tới hỏi thăm. Mặc kệ có nhận được câu trả lời hay không, cũng không chịu bỏ qua một cơ hội nhỏ nào.
Đôi mắt Trì Nhạn sáng ngời:
Thật sao?

Trợ lý Hầu siết chặt nắm đấm:
Thật. Cô phải dũng cảm lên, cô có thể làm được.
Anh ta lại nhìn cô kiểm sát viên kiên nhẫn chờ ở bên cạnh:
Chị gái này là người rất tốt, cô đi theo cô ấy sẽ không sao đâu. Cô ấy bảo cô làm gì, cô cứ làm theo là được!


Ừ...

Những Trì Nhạn lại siết chặt tay, cúi đầu nhìn mẹ rồi nhìn Hầu Tử, căng thẳng đến mức cắn chặt môi dưới, không di chuyển được bước nào.

Đừng sợ.
Trì Nguyệt cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô:
Không phải chị em mình đã nói chuyện rồi sao? Phải để người xấu chịu sự trừng phạt. Chị quên mất việc của Tổng Linh vào ngày hôm đó rồi à? Nếu chị không dũng cảm đứng ra, cảnh sát sẽ không bắt cô ta, có lẽ cô ta còn làm hại càng nhiều người hơn...

Trì Nhạn yên lặng gật đầu, ngoảnh lại nhìn Hầu Tử, bĩu môi nói:
Hầu Tử, tôi sợ...
Trong lòng trợ lý Hầu nặng nề, vỗ về cô, phát hiện cổ họng nghẹn lại:
Lát nữa nữa cô ra tòa sẽ được gặp tôi.


Sắp không có quan hệ gì nữa rồi.

Đổng San đột nhiên lên tiếng, giọng nói thản nhiên:
Tôi và Kiêu Chính Sùng đã ly thân nửa năm, quan hệ vợ chồng đã rạn nứt từ lâu. Tôi đang chuẩn bị đệ đơn ly hôn lên tòa. Tôi và Kiều Đông Dương...

Bà hơi dừng lại:
Quan hệ của chúng tôi không tốt. Kiều Đông Dương là người ngông cuồng kiêu căng, không coi ai ra gì. Cậu ta chưa từng tôn trọng người mẹ kể này, chúng tôi chưa từng sống chung qua một tuần, cũng không có nền tảng tình cảm. Tuy không thể nói là kẻ thù, nhưng tuyệt đối không phải người thân, cậu ta hận tôi, tôi cũng không thích cậu ta. Vì vậy, tôi cho rằng lời nói của luật sư bào chữa khá nực cười.

Vẻ đẹp của Đổng San làm nổi bật sự xấu xa của Kiều Thụy An. Điều này khiến Kiều Chính Sùng ngồi trên ghế dự thính bứt rứt như ngồi bàn chống, không thể nhìn sang chỗ khác...
Đôi mắt ông đau đớn.
Vì sao lúc trước ông lại nghi ngờ Đổng San ngoại tình với Kiều Thụy An chứ?
Sự sợ hãi trong mắt Trì Nhạn quá nổi bật.
Nhưng trước mặt cô là những người thân đáng tin của cô, cô phải nghe lời làm theo.
Hầu Tử, lát nữa anh phải ngồi gần hơn đấy.
Lúc gần đi, Trì Nhạn đặc biệt dặn dò.
Ừm, tôi sẽ ngồi chỗ gần nhất.
Đôi mắt trợ lý Hầu nóng hổi, vẫy tay với cô rồi cúi đầu xuống. Một người đàn ông to lớn thế này lại suýt không kìm được nước mắt.
Trì Nhạn đi theo cô kiểm sát viên kia.

Nhân chứng, cô đã biết quyền lợi và nghĩa vụ của mình chưa? Có biết hậu quả khi làm giả lời khai trước tòa chưa?


Tôi đã biết.
Đổng Sạn nhìn thẩm phán, Công tố viên, luật sư bào chữa hỏi đi hỏi lại chuyện năm đó, lúc cảnh sát lấy lời khai cũng hỏi những chuyện này vô số lần. Đổng San nhắm mắt chậm rãi nói lại, vẻ mặt thản nhiên, giọng nói lạnh lùng, sau khi
kể hết ký ức tàn nhẫn lại mỉm cười.
Kiều Chính Sùng, Kiều Thụy Hiền, Kiều Chính Giang, Kiều Hiển Định, còn có hai cô con gái là Kiều Tuyết, Kiều Hân... Ngoại trừ bà cụ Kiều và Kiều Chỉnh Nguyên, những người khác đều có mặt.
Bọn họ ngồi ở hàng ghế thứ hai bên trái, một mình Kiều Chính sùng ngồi ở giữa. Trợ lý Hầu nhìn lướt qua, yên lặng dẫn Vu Phượng ngồi sang bên phải. Kiều Đông Dương không đi sang bên kia mà đi theo Hầu Tử rồi ngồi xuống.

Anh Đồng Tử, sao anh đến muộn thế?
Kiều Hân là con gái út của chủ ba Kiều Chính Giang, năm nay vừa tròn 18, cô hồn nhiên ngây thơ như rất nhiều cô bé khác, cô vô cùng ngưỡng mộ anh Đông Tử đẹp trai lại có tài, giọng điệu không hề có vẻ thù địch.
Thẩm phán, thành viên bồi thẩm đoàn, thư ký, công tố viên, luật sư bào chữa lần lượt đi vào phiên tòa, những nhân viên có liên quan ngồi trên ghế dự thính cũng đến đủ.
Trong tòa án trang trọng, nghiêm nghị, vô cùng yên tĩnh.
Thư ký đứng lên nhìn thẩm phán.
Đổng San cười như đang thể hiện rõ sự trớ trêu của số phận.
Luật sư bào chữa:
Thẩm phán, căn cứ vào mối quan hệ mẹ con giữa nhân chứng và người có quan hệ lợi ích, tôi cho rằng lời khai của nhân chứng không đáng tin.

Luật sư bào chữa cho Kiều Thụy An là một vị luật sư lớn tuổi có kinh nghiệm lâu năm với những vụ án hình sự, lời lẽ vô cùng sắc bén, ông ta đề nghị thẩm phán nên chú ý, Đổng San có thể làm chứng giả vì mối quan hệ lợi ích. Một khi Kiều Thụy An có tội, Kiều Đông Dương là người nhận được lợi ích trực tiếp, vậy thì Đổng San cũng nhận được lợi ích.

Thẩm phán, tôi nói xong rồi.

Kiều Chỉnh Súng siết chặt tay, nhìn nụ cười của bà.
Luật sư bào chữa:
Bà và Kiều Đông Dương có quan hệ thế nào?

Đổng San là người đầu tiên ra tòa làm chứng. Bà trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc sườn xám cách tân lịch sự tao nhã, bên ngoài khoác một chiếc áo màu vàng nhạt, bà vừa xuất hiện trong phiên tòa yên tĩnh không một tiếng động này đã thu hút sự chú ý của vô số người.
Người phụ nữ lớn tuổi còn đẹp đến mức làm người ta choáng ngợp, có thể thấy năm đó bà xinh đẹp đến thế nào, vì sao Kiều Thụy An lại bị cám dỗ...
Ấn tượng đầu tiên sẽ quyết định phán đoán chủ quan. Hôm nay, cách ăn mặc của Đổng San rất có sức thuyết phục. Vẻ ngoài của bà thế này, sao không khiến Kiều Thụy An nảy sinh suy nghĩ xấu xa được chứ?
Kiều Đông Dương khẽ vuốt ve bả vai cô:
Em cũng vào đi.

Trì Nguyệt nắm chặt tay anh:
Vâng, em đi đây. Yên tâm, chúng ta sẽ thắng.

Hôm nay Trì Nguyệt cũng là một trong những nhân chứng sẽ ra tòa làm chứng.
Năm đó cô là người chứng kiến duy nhất trong việc Trì Nhận bị cưỡng hiếp. Thế nhưng, các luật sư đã phân tích trước khi mở phiên tòa, cho rằng Trì Nguyệt là bạn gái Kiều Đông Dương, Kiều Đông Dương lại có mối quan hệ lợi ích trực tiếp trong vụ án này, nên không thể chắc chắn tòa án có chấp nhận lời khai của Trì Nguyệt hay không.
Bầu không khí trong phiên tòa còn căng thẳng hơn bên ngoài.
Còn chưa đến lúc mở phiên tòa, cảnh sát tòa án đã luân phiên trực ở cửa phòng, người nhà họ Kiều đã ngồi trên ghế dự thính.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Kiều Thụy An bị hai cảnh sát tòa án đưa vào ghế bị cáo rồi lùi lại trông coi, còng tay kim loại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Thế nhưng trông anh ta vẫn như mọi khi, anh ta nhìn thoáng qua những người thân ngồi trên ghế dự thính rồi nhìn sang chỗ khác, dáng ngồi lười biếng.
Việc kia đã qua rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên Kiều Đông Dương gặp lại Kiều Thụy An.
Thế nhưng cô vừa nói hết câu, Kiều Thụy Hiền đã mỉm cười.

Anh Đông Tử của em ở ngoại ô cách xa thành phố, đương nhiên sẽ đến muộn.

Kiều Hân không vui lườm anh ta, không để ý đến mà tiếp tục hỏi Kiều Đông Dương:
Anh Đông Tử, ở ngoại ô có gì vui không? Cuối tuần em đến chỗ anh chơi được không?


Kiều Thụy Hiền, có phải anh bị thần kinh không...


Kiều Hân!
Kiều Chính Giang quát con gái, trợn mắt lườm cô:
Sao con lại nói chuyện với anh như thế?

Nói xong, ông ta lại cau mày nhìn sang Kiều Thụy Hiền, nghiêm nghị nói:
Đều là anh em trong nhà, Thụy Hiền, lúc cháu nói chuyện phải chú ý một chút.

Nghĩ đến bà nội thiên vị cưng chiều anh ta, Kiều Đông Dương lại cười.
Dường như Kiều Thụy An cảm nhận được điều gì đó, nhìn về phía anh.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong bầu không khí thể hiện rõ sự thù địch không giải thích được.
Kiều Đông Dương còn chưa nói gì, Kiều Thụy Hiền đã mỉa mai:
Kiều Hân, có phải em bị ngu không? Ở đó là nông thôn, cả tổ rằn, chuột, sầu, kiến bò ra ngoài, em có chịu nổi không?

Kiều Hân bị rắn, chuột, sâu, kiến dọa sợ, khuôn mặt trắng bệch. Nhưng cô không thích người anh họ luôn cà lơ phất phơ này chút nào:
Liên quan gì đến anh? Ai cần anh lo!


Người ta tốt bụng lại bị coi là lòng lang dạ thú. Ai quan tâm em có thích đến đó hay không?
Kiều Thụy Hiền nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Đông Dương, cười lạnh:
Chỉ sợ anh Đông Tử của em nghèo lắm rồi, không dám tiếp đón em đâu.


Vậy tại sao bà phải giúp cậu ta?



Tôi không giúp cậu ta, tôi chỉ muốn đưa người từng làm hại tôi ra công lý, chịu sự trừng phạt vốn có của pháp luật.


Kiều Đông Dương chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đổng San vẫn không nhìn anh, cũng không nhìn Kiều Chính Sùng.

Hai cha con đều ngồi trên ghế dự thính, khuôn mặt bị vả bôm bốp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.