Chương 344: Chôn vùi


Kiều Đông Dương bật cười.


Có cần dồn khí xuống đan điền không?

Một lúc sau, Vu Phượng gọi:
Niếp Niếp, Tiểu Kiều...

Trì Nguyệt trả lời, quay sang thấy mấy người đã đến cửa sân. Hàng rào của căn nhà gỗ nhỏ không cao, cô ngồi bên cạnh đường có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bà ấy đã đến, chỉ không biết vì mục đích gì.
Sau khi có phán quyết sơ thẩm, Kiều Thụy An tỏ vẻ không phục và muốn kháng cáo ngay trên tòa án. Anh ta không nhận những tội danh giết người, cưỡng hiếp, gây thương tích, cùng tất cả những việc tàn ác khác. Phải nói rằng Kiều Thụy An là người có tố chất tâm lý rất tốt, có thể cắn răng chống đỡ trong tình huống đó.
Người đi đầu có mái tóc bạc trắng tung bay theo cơn gió thu, một người phụ nữ đi theo bên cạnh vô cùng cẩn thận đỡ bà cụ xuống xe, Trì Nguyệt thấy tình cảnh này lại nhớ đến vị Thái hậu thời xưa.

Kiều Đông Dương!

Trì Nguyệt nhẹ nhàng hít vào một hơi, có cảm giác khó chịu vì cuộc sống tốt đẹp bị phá hủy.
Mặt trời mọc đằng Tây rồi.

Vào lúc hai người khó khăn nhất, Trì Nguyệt từng đùa Kiều Đông Dương, nói có lẽ một ngày nào đó bà cụ Kiều đột nhiên nghĩ rõ ràng, hoặc hiểu rõ sự thật, bà cụ sẽ đến tìm anh để xin lỗi anh, trả lại tất cả những thứ mà anh đã mất.

Anh có ngửi thấy mùi hương gì không?


Ngửi thấy hương thơm trên cơ thể người phụ nữ của anh.

Này! Nghiêm túc đ5i. Anh cảm nhận kĩ xem, trong không khí có cái gì?
Kiều Đông Dương im lặng, giữ nguyên vẻ mặt kia một lúc lâu, Trì Nguyệt cũng không giục anh, chỉ im lặng mỉm cười ở bên anh.

Thở ra.
Trì Nguyệt nói.

Hít vào, thở ra3, ba lần. Nín thở, lại hít vào thật sâu...
Thấy Kiều Đông Dương làm theo, cô im lặng ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, cẩn th9ận quan sát, ngay cả lỗ chân lông thật nhỏ cũng không bỏ sót, mãi đến khi anh không nhịn được lên tiếng, Trì Nguyệt mới bật cười. 6
Khám phá sơ bộ về triết lý sống của anh lại thua một nồi canh gà.
Có tiếng ô tô chạy đến từ bên kia căn nhà gỗ.

... Nghe lời đi mà!

Cô vừa làm nũng, Kiề8u Đông Dương đã chịu thua, trở thành con cừu non mặc người ta làm thịt.
Kiều Đông Dương mở mắt ra nhìn cô:
Vậy em muốn nói cái gì?


... Em muốn hỏi anh có ngửi được trong không khí có mùi gà hầm nấm rừng rất thơm không!

Lúc ấy Kiều Đông Dương nói một câu, trừ khi mặt trời mọc đằng Tây.
Còn không phải à!

Em tự đi hái nấm đấy, có thể ăn được. Lúc em đi hái nấm đã mua gà nuôi thả trong một nhà nông...
Trì Nguyệt nói xong còn nuốt nước bọt:
Mẹ em đang hầm rồi. Thơm quá, thơm quá!

Kiều Đông Dương:
...

hęp.
Bà cụ Kiêu ngồi trên ghế sofa, đầu tiên liếc nhìn căn phòng một vòng, hàng lông mày cau lại.

Không khí trong lành có nói cho anh biết điều gì không?


Không khí trong lành nói cho anh biết phải coi những người khiến mình khó chịu như không khí mới có thể cảm nhận được sự tươi mát. Như Tâm Kinh đã nói, sắc chẳng khác gì không, không chẳng khác gì sắc, sắc tức là không, không tức là sắc, thọ tưởng hành thức cũng đều như thế. Chỉ cần một người có thể nhìn thoáng hơn sẽ trở nên tươi sáng trong lành, ấm áp như lúc ban đầu.

Tất cả mọi người cho rằng Kiều Thụy An sẽ không gây ra chuyện gì nữa.
Những vụ án này chưa đến chung thẩm, chưa được quyết định chắc chắn, Trì Nguyệt vẫn thấy lo lắng.
Trì Nguyệt ngơ ngác, bật cười.

Kiều Đông Dương, anh sắp biến thành một triết gia rồi, nhưng ý em không phải là thế...

Luật sư Vương nói trừ khi có chứng cứ mới hoặc là sự việc đảo ngược, nếu không việc anh ta kháng cáo chỉ kéo dài thời gian chấp hành, chứ không thể thay đổi kết quả.
Hơn nữa, với phán quyết cuối cùng của vụ án này, trong vụ kiện dân sự giữa Kiều Đông Dương và Kiều Chính Nguyên, Khoa học kỹ thuật Đông Dương và tập đoàn Kiều thị, đồng thời việc khiếu nại và xác định quyền lợi của Kiều Đông Dương với tài sản Kiêu thị sẽ vững chắc hơn, pháp luật sẽ nghiêng về phía anh.
Bà nội nhà họ Kiều không đến một mình, còn có bác gái cả, thím ba và A Phượng - người giúp việc của nhà họ Kiều đi cùng. Ngay khi bọn họ đi vào phòng khách, bầu không khí đã trở nên căng thẳng.
So sánh với biệt thự nhà họ Kiều thì căn nhà gỗ nhỏ này thật sự quá nghèo nàn, phòng khách nhỏ bé nối liền với phòng ăn, ngày thường trong nhà ít người còn thấy ấm áp, vừa có khách đến nhà đã trở nên chật

Anh ngửi thấy rồi.

Giọng Kiều Đông Dương chậm rãi và trầm thấp như đang đọc một bài văn xuôi tuyệt hay:
Là không khí trong lành.

Trì Nguyệt sợ Vu Phượng nói lung tung nên dặn bà ở lại phòng bếp trong nồi canh gà hầm nấm rừng cho cô, cô tự đi rót nước pha trà, tiếp đón khách đến.

Còn chưa rõ mục đích của những người này, cô tỉnh táo quan sát thì phát hiện lúc bà cụ Kiêu nhìn căn nhà này đã hơi cau mày, trong lòng cô mơ hồ có chút hy vọng. Dù sao Kiều Đông Dương cũng là cháu ruột của bà cụ, cô hy vọng bà cụ thấy cuộc sống của Kiều Đông Dương đã thành thế này sẽ thấy thương, đừng nói với anh những điều khó nghe,

Đáng tiếc, câu đầu tiên của bà cụ Kiều đã khiến người ta thấy khó chịu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.