Chương 347: Em sẽ thích nó


Hôm nay Kiều Đông Dương nói không dễ nghe, nhưng từng lời nói đã khắc sâu vào trong lòng bà cụ. Không biết đang bùi ngùi hay có suy nghĩ khác mà thá8i độ bà cụ rất khác lạ, không dạy dỗ không mắng chửi nữa mà cứ thể ra về.

Trì Nguyệt nói đùa:
Tổng giám đốc Kiều giải thật, chỉ dùng mồm m3iệng là đã giết sạch khắp nơi.



Cảm ơn phu nhân đã khen ngợi.
Kiều Đông Dương cầm tay cô, đưa lên bên môi hôn một cái:
May có vợ dạy bảo9 tốt, thường xuyên huấn luyện, anh mới có năng lực ứng biến linh hoạt như vậy.

Lúc nói câu này với Trì Nguyệt, anh vẫn không hề có vẻ quan tâm. Thế nhưng cuối cùng Kiều Chính Sùng đã không kiềm chế được.
Ông thấy bà cụ Kiều muốn phân chia rõ ràng vấn đề tài sản, chỉ sợ đã
chắc như đinh đóng cột
không thể thay đổi được nữa. Bởi vì một khi đồng ý cách phân chia của bà cụ, nhà ông sẽ không có gì cả.

Sao nhà anh lại không bao gồm anh?
Khuôn mặt Kiều Đông Dương đen sì, anh kéo cô tới, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau:
Trì Nguyệt, anh và em không phải một gia đình à?


Vâng, muốn chứ, muốn chứ.
Vương Tuyết Nha gật đầu lia lịa, không đợi giáo sư Nghiêm nói đã chạy vào phòng thay đồ:
Cảm ơn thầy! Em yêu thầy.

Giáo sư Nghiêm:
.

Nhìn bóng lưng như con thỏ nhỏ của cô, giáo sư Nghiêm bất lực thở dài.
Bà cụ tổ chức một cuộc họp gia đình, chuẩn bị làm theo kế hoạch phân chia thứ hai trong di chúc của ông cụ Kiều. Tài sản sẽ được thừa kế bởi những người đủ tư cách thừa kế trong di chúc, đó là hai đứa cháu còn lại của bà cụ, Kiều Thụy Hiền và Kiêu Hiển Đình. Quyền hành tập đoàn Kiêu thị do con trai út của bà cụ là Kiều Chính Giang tiếp nhận.
Hoàn toàn không ngờ, nhà con trai cả và con trai thứ hai đầu đá, người được lợi lại là nhà con út.
Lúc tổ chức cuộc họp gia đình, không ai thông báo với Kiều Đông Dương. Anh cười nói đã bị bà nội khai trừ ra khỏi
gia phả
rồi.
Kiều Đông Dương gõ vào trán cô:
Sao em lại nhiều chuyện thế này?
Trì Nguyệt bĩu môi:
Em vẫn vậy mà. Được rồi, lúc ngọt ngào thì coi người ta là bé yêu, bây giờ lại kiếm cớ nói người ta không tốt... Kiều Đông Dương, em hiểu rõ anh rồi.

Kiều Đông Dương duỗi cánh tay dài ra kéo cô vào trong lòng.

Tính cách của anh là vậy đó, bé yêu không hài lòng hả?
Trì Nguyệt vội vàng rời khỏi vòng tay anh:
... Mẹ! Đã ăn cơm chưa?
Kiều Đông Dương:
Lại dùng chiêu này. Ừ, xem anh dạy dỗ em thế nào, tiểu yêu tinh này.
Anh đè cô lại, áp môi xuống, sau lưng vang lên giọng Vu Phượng:
Ừ... Ăn cơm đi.


Cũng may hôm nay bọn họ không làm khó em.

Trì Nguyệt cười nhẹ:
Em không xứng.
Kiều Đông Dương nhìn với vẻ dò hỏi.
Trì Nguyệt nói:
Trong mắt bà anh, em không phải một đối thủ xứng tầm, sao bà cụ phải làm khó em chứ? Bà cụ còn không thèm nhìn em lấy một cái đấy. Kiều Đông Dương, bà anh là người thế nào vậy? Sao em cảm thấy... thật sự rất ghê gớm.


Chắc là... vậy.


Con trai, anh hai con bao nhiêu tuổi rồi?


Cả tuổi mụ cũng gần 60 rồi.

Đúng vậy, đã đến tuổi này rồi, con nói nó sinh cháu trai cho mẹ được sao? Mẹ có thể tin được à?

Kiều Đông Dương vô cùng vui vẻ:
Tối qua bọn họ đã nhận được điện thoại, sáng nay sẽ đến phòng thí nghiệm.

Trì Nguyệt nhìn khuôn mặt tươi cười của anh thì tinh thần phấn chấn, nhanh chóng đứng lên.

Tốt quá. Đi, cùng đi thôi.
Bọn họ đã trông mong thiết bị thí nghiệm quả lâu, đây cũng là bảo bối của cả phòng thí nghiệm. Trì Nguyệt gặp Vương Tuyết Nha ở phòng thí nghiệm, vẻ mặt cô ấy giống hệt những người khác, cứ như đang ăn Tết, chỉ muốn nhảy nhót ngay lập tức.

Ba hoa!

Trì Nguyệt dùng tay còn lại đập anh, lại 6bị Kiều Đông Dương năm lấy. Trì Nguyệt cười nói:
Em không đối phó được người như bà anh, lấy đâu ra kinh nghiệm dạy bảo anh? Cả đời này em chưa từ5ng gặp người phụ nữ nào ngang ngược như vậy... Dù sao trong số những người phụ nữ mà em đã gặp, không ai ngang ngược bằng em.

Kiều Đông Dương dựa lưng vào ghế, lười biếng kéo cô.
Nhắc đến câu chuyện cũ này, Trì Nguyệt không nhịn được cười:
Âm hiểm!


Này, cô Trì, em vô lý quá.

Anh tìm hiểu quyền giải thích cuối cùng đi.

Trong lúc bọn họ vừa cười vừa nói, ở nhà họ Kiều gia lại gió nổi mưa vần.
Có người bị bôi nhọ sẽ có người được giải oan. Trước kia nhà họ Kiều nhắc liên tục nói Kiều Đông Dương là tên phá của. Bây giờ Kiều Chính Nguyên chỉ quản lý nhà họ Kiều mấy tháng ngắn ngủi, chưa nói đến tài sản thiếu hụt nghiêm trọng mà nhân sự trong công ty hỗn loạn, các nghiệp vụ như một mớ đây rồi.
Bàn về âm mưu nham hiểm, Kiều Chính Nguyên là người tài giỏi. Những bàn về năng lực quản lý, ông ta thật sự không bằng Kiều Chính Sùng.
Ngay lúc mọi người tưởng Kiều Chính Sùng sẽ quay về tập đoàn Kiều thị, bà cụ Kiều đã đưa ra một quyết định rất ngạc nhiên,
Kiều Thụy An không phải người có lương tâm, coi thường tình thân hơn bất kỳ ai. Xem ra anh ta biết không có khả năng xoay chuyển vụ án nên đã bán đứng ba ruột vì mạng sống.
Cùng ngày, cảnh sát đến văn phòng đưa Kiều Chính Nguyên đi.
Chuyện này khiến dư luận xôn xao, vốn dĩ nội bộ Kiều thị đã rất căng thẳng, bây giờ lòng người càng bàng hoàng, giá cổ phiếu lại giảm mạnh.
Hiển nhiên, bà cụ không tin tưởng
năng lực cá nhân
của con trai mình.
Kiều Chính Giang cúi đầu không nói gì. Bà cụ lại hỏi:
Còn đứa bé Thụy An kia...
Bà cụ nhắc đến cháu trai trưởng lại như bị người ta móc mất tim gan, đôi mắt đỏ hoe rồi than thở:
Sắp xếp cho mẹ, mẹ muốn đi thăm nó.

Mẹ, chỗ đó xui xẻo không tốt cho sức khỏe của mẹ, mẹ đừng đi. Con sẽ thường xuyên đến thăm Thụy An.
Ôi! Bà cụ nặng nề thở dài.

Con nói xem thằng bé này. Sao lại... sao lại làm ra chuyện như vậy chứ? Ôi!


Đây mới là nhà anh.
Kiều Đông Dương cười, khóe môi nhếch lên thật cao:
Chúng ta mới là một gia đình. Đừng nhắc đến những người kia nữa, cứ mặc bọn họ cãi nhau đi.

Trì Nguyệt mỉm cười:
Được, em thấy anh đáng thương nên thu nhận anh đấy.

Kiều Đông Dương:
... Bây giờ anh bao nhiêu điểm?

Trì Nguyệt có tình cảm đặc biệt với Thiệu Chi Hành, không liên quan đến yêu hay thích, mà là một cảm giác trên mức tình bạn.
Vào lúc khó khăn, không phải ai cũng có thể bất chấp tất cả mà ra tay giúp đỡ.
Tình cảm của con người không giống nhau, nếu không phải rất quan tâm đến một người, ai lại trả giá cho nỗi đau của người khác? Bởi vậy đối với thí nghiệm sắp tới, thật ra Trì Nguyệt còn lo lắng hơn cả Kiều Đông Dương. Cô sợ thí nghiệm thất bại, sợ việc vận hành của công ty xảy ra vấn đề, sợ sẽ thua lỗ khoản tiền đầu tư của Thiệu Chi Hành.
Lúc ở riêng, cô sẽ hỏi thăm Vương Tuyết Nha về một vài tình huống trong phòng thí nghiệm, thế nhưng cô nàng này không hề để tâm, cộng thêm vừa vào phòng thí nghiệm không lâu, giáo sư Nghiêm không để cô phụ trách công việc quan trọng. Nói tóm lại, vẫn chỉ là một cô học trò nhỏ làm việc vặt, không biết nhiều.
Trì Nguyệt nghĩ rằng quá trình chờ đợi này sẽ kéo dài rất lâu, rất muốn chuyển hướng sự chú ý, ngày nào cũng chỉ muốn ở luôn trong vườn rau xanh. Không ngờ chưa đến nửa tháng, mọi việc đã xoay chuyển.
Kiều Thụy An khai nhận.
Sau đó, bà cụ bắt đầu nhìn chằm chằm bụng Khổng Hinh Thẩm

Con nói xem đứa bé kia có phải của Chính Sùng không?
Bà cụ hỏi Kiều Chính Giang.
Kiều Chính Giang ấp úng không hiểu được suy nghĩ của mẹ, không dám trả lời bừa câu hỏi này.
Không biết anh ta đã trải qua những chuyện gì ở trong trại tạm giam mà đột nhiên thừa nhận hành vi phạm tội của mình, sau đó còn cắn ba ruột như một con chó điên.
Anh ta nói, tất cả mọi chuyện đều do Kiều Chính Nguyên xúi giục anh ta. Lúc đầu mục đích của Kiều Chính Nguyên là gia sản nhà họ Kiều, ông ta thấy rất bất mãn với di chúc của ông nội nên nghĩ cách khiến Kiều Đông Dương đánh mất quyền thừa kế. Kiều Chính Nguyên lên kế hoạch đã lâu, bao gồm cả việc sau khi anh ta bị mù, luôn khuyên anh ta giả ngu chịu đựng, chờ đợi cơ hội đáp trả. Sau khi anh ta phạm tội, Kiều Chính Nguyên sai người mua chuộc đồng phạm, sử dụng ba mẹ người nhà của bọn họ để uy hiếp, không cho phép bọn họ khai ra mình.
Kiều Thụy An nói anh ta chỉ là đồng phạm.
Kiều Đông Dương bĩu môi:
Nghe ba anh nói, bà cụ và ông nội anh bị ép kết hôn, bà nội anh có xuất thân rất tốt, có quan hệ nhiều đời với nhà họ Kiêu nhưng sau này nhà bà nội sa sút, từng chịu khổ... Vì vậy bà cụ rất tin hôn ước của những gia đình có quan hệ nhiều đời, cảm thấy phải môn đăng hộ đối. Năm đó bà cụ ghét mẹ anh, ghét Đổng San, vì vậy cũng không thích ba anh.


... Vậy ông nội và bà nội anh có yêu nhau không?
Kiều Đông Dương lườm cô:
Có cần anh xuống dưới đó hỏi ông nội anh không?


Ha! Đừng..
Trì Nguyệt cười:
Em thấy vừa nãy anh mỉa mai bà anh có nói ông nội anh bị mù mới lấy bà cụ, bà anh lập tức thay đổi sắc mặt... Đây không phải phản ứng khi hai người yêu nhau.

Đương nhiên, cô không được yên tĩnh.
Vương Tuyết Nha, Trịnh Tây Nguyên, anh Ngụy, trợ lý Hầu đều là khách quen. Hình như gần đây bọn họ rất rảnh rỗi, hoặc phải nói bọn họ bắt đầu yêu thích cuộc sống nhẹ nhàng ở nơi này. Mỗi ngày đều đến uống trà, hái rau, câu cá, hoặc đi lên sườn núi hái hoa dại.
Nhưng Thiệu Chi Hành lại chưa đến một lần nào.
Bọn họ đi vào tổ thí nghiệm thấy mấy người đang vây quanh bàn thảo luận, khuôn mặt mọi người hồng hào, đôi mắt sáng ngời như sắp đi gặp người ngoài hành tinh. Giáo sư Nghiêm mất ngủ cả đêm, đôi mắt vằn tia máu nhưng lúc nhìn Kiều Đông Dương vẫn đầy tinh thần.
Vị giáo sư già bước tới vỗ vai anh, giọng nói to vang như chuông đồng:
Đến đúng lúc lắm! Chúng ta đi xem thiết bị mới nào!

Kiều Đông Dương gật đầu:
Đã điều chỉnh thử chưa?

Cô đi theo sau Kiều Đông Dương, chẳng mấy chốc đã thấy Vương Tuyết Nha, cô ấy đi đến bên cạnh giáo sư Nghiêm, kéo tay áo ông:
Thầy Nghiêm..

Đôi mắt cô nàng sáng ngời, dáng vẻ khéo léo nịnh nọt, sao giáo sư Nghiêm lại không hiểu chứ? Trong phòng thí nghiệm này chỉ có một mình Vương Tuyết Nha là con gái, cô vừa đến đã trở thành
bảo bối
của bọn họ, mọi người đều đối xử tốt với cô, giáo sư Nghiêm cũng không ngoại lệ.

Muốn đi à?

Anh ta còn nói đây là tự thủ, anh ta khai ra Kiều Chính Nguyên còn có biểu hiện lập công nên được xử nhẹ.
Trì Nguyệt nghe được tin tức này thì ngơ ngác.
Sao trong nhà họ Kiều lại có một người hay ho như thế nhỉ?
Kiều Đông Dương:
...

Thời gian chờ mở phiên tòa, chờ quyết định cuối cùng của vụ án còn dài hơn cả chờ sinh con.
Sau khi bà cụ Kiều rời đi mấy ngày, Trì Nguyệt tiếp tục cuộc sống ẩn dật, ngoại trừ đến công ty thì phần lớn thời gian cô đều ở trong vườn rau xanh,
Giáo sư Nghiêm:
Tối hôm qua mấy cậu nhóc này và tôi đã thức cả đêm để làm lại tất cả mọi thứ. Bây giờ thiết bị thí nghiệm vừa được vận chuyển vào, vẫn đang điều chỉnh thử. Tôi đã để Tào Nặc đi đón Thiên Lang.

Thiên Lang? Thiên Long là một người máy sao?
Trì Nguyệt cũng vô cùng mong chờ.
Kiều Chính Giang lên quản lý tập đoàn Kiêu thị, lúc đầu cũng không quá thuận lợi. Sau những tranh chấp nội bộ của hai anh em Kiều Chính Sùng và Kiều Chính Nguyên, mối quan hệ nhân sự từ trên xuống dưới công ty cực kỳ phức tạp, trên dưới không đồng lòng, e rằng ngay cả bọn họ cũng không thể nói rõ ai là người của ai.
Việc này đã tạo thành kết quả công việc bị chậm trễ, đồi bên đùn đẩy, cãi cọ, liên tục phạm lỗi. Từ trên xuống dưới đều như thế, cả công ty chia năm xẻ bảy.
Bà cụ Kiệu nổi giận, bà cụ vẫn còn uy tín ở công ty, bà cụ quá tức giận đã tự mình quản lý, cứ vậy đã giúp Kiều Chính Giang chậm rãi ổn định tình hình. Thế nhưng bà cụ Kiều đã lớn tuổi nên không thể tự làm mọi việc. Lúc này bà cụ mới phát hiện tìm một người thừa kế đủ tiêu chuẩn còn quan trọng hơn tìm một người thừa kế mà mình thích. Thế là bà cụ bắt đầu bồi dưỡng hai cha con Kiều Chính Giang và Kiều Hiển Đình.
Kiều Chính Giang im lặng.
Tuần cuối cùng tháng mười, Kiều Đông Dương dậy sớm gọi Trì Nguyệt đến phòng thí nghiệm với anh.
Trì Nguyệt mở to đôi mắt lờ đờ:
Thiết bị thí nghiệm đến rồi à?

Anh em họ đấu đá với nhau thì cũng thôi, từ xưa đến nay sức hấp dẫn của tiền tài lợi ích vẫn như thế.
Thế nhưng, con trai ruột thịt vu khống ba như thể đúng là quá đáng lắm rồi.
Đây là được ăn cả ngã về không trước khi chết à?

Con nhóc này, thầy đã đồng ý chưa?



... Thầy đồng ý rồi, tất cả mọi người đều nghe thấy.


Trước khi đi vào phòng thí nghiệm người máy không gian cần đổi sang quần áo chuyên nghiệp. Trì Nguyệt theo Kiều Đông Dương chuẩn bị, cô vừa hào hứng vừa căng thẳng, có cảm giác như sắp lên mặt trăng

vậy.

Kiều Đông Dương nhìn cô, vỗ tay cô:
Đừng căng thẳng. Em sẽ thích thôi.



Vâng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.