Chương 362: Xứng đôi vừa lứa



Kiều Đông Dương?


Lúc Trì Nguyệt lại nghe được giọng Kiều Đông Dương, cô thở dài, không hiểu sao trong lòng lại thấy trống rỗng khô8ng có chỗ dựa:
Anh đến Thành phố hàng không vũ trụ làm gì? Khi nào mới

Không. Em đã tốt nghiệp rất lâu rồi, vẫn luôn lên kế hoạch cho sự nghiệp...
Kiều Đông Dương mỉm cười:
Không phải em không có công việc, em là bà chủ của cửa hàng quốc tế Xuân Hiểu mà?

Trì Nguyệt cười:
Nhưng em không thể bán đồ người lớn cả đời chứ. Việc này không vội, chờ anh về đây, em sẽ nói chuyện kỹ càng với anh.

Cổ họng Kiều Đông Dương hơi nghẹn lại:
Là anh không đáng để em dựa vào sao?


Ngược lại. Anh rất đáng để em dựa vào.
Trì Nguyệt nói:
Ô chăn ấm áp là phần mộ chôn vùi thanh xuân, cuộc sống quá ổn định hạnh phúc sẽ khiến con người ta đánh mất tinh thần chiến đấu, trở nên mù quáng, yếu đuối... Kiều Đông Dương, em từng nghĩ nếu có một ngày em mài mòn hết góc cạnh, không còn cánh nữa, thậm chí bị nhổ sạch lông vũ, em không thể bay lên được nữa, liệu em có mất anh không?

Kiều Đông Dương:
Em nghĩ thế nào?


Em rất cần tiền.
Trì Nguyệt chậm rãi nói rồi cười khẽ:
Đến cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân để thực hiện ước mơ của mình. Một năm qua, em đi theo bên cạnh anh đã học được rất nhiều điều, cũng tin tưởng năng lực của anh. Nhưng em không thể hoàn toàn ỷ lại vào anh.


Ngày thường anh không xem tin tức xã hội à? Câu chuyện cô gái si tình bị đàn ông phụ lòng đang diễn ra mỗi ngày.
Trì Nguyệt vừa nói vừa cười, nhưng bỏ qua chút trêu chọc này, cô thật sự rất nghiêm túc:
Món quà tốt nhất mà thế giới cho chúng ta là sự thay đổi. Nó ép buộc chúng ta phải thích ứng và thay đổi, khiến chúng ta trở nên tốt hơn.

Kiều Đông Dương im lặng nghe cô nói.
Trì Nguyệt, hôm nay em suy nghĩ những gì thế? Là anh... khiến em thấy thất vọng sao?


Bảo vệ không phải là cứu giúp.


Lúc yêu là bảo vệ. Đến khi không yêu nữa sẽ là cứu giúp.


Em đang nói lời ngốc nghếch gì thế?
Kiều Đông Dương giật mình.
Em nghiêm túc đấy, Kiều Đông Dương.
Giọng Trì Nguyệt rất bình tĩnh, trong giọng nói có sự kiên định không diễn tả được.

Chúng ta là cá thể riêng biệt, có thể dựa vào nhau nhưng không thể đẩy hết trọng lượng của mình lên cơ thể một người khác. Nếu không, dù là ai cũng không chịu nổi áp lực, cuối cùng sẽ có một ngày sụp đổ. Kiều Đông Dương, Trì Nguyệt mà anh thích là một Trì Nguyệt dám liều lĩnh dám nghe dám phấn đấu, không phải cô bé đáng thương chỉ biết trốn trong vỏ ốc chờ đàn ông đến cứu giúp.


Đừng giản biện!
Trì Nguyệt ở đầu bên kia bật cười.
Sau đó, cô lại nói sang chuyện khác:
Kiều Đông Dương, hôm nay em đã nghiêm túc suy nghĩ về kế hoạch sự nghiệp của em... Sau đó, em đã cẩn thận bàn chuyện hợp đồng với Trịnh Tây Nguyên...


Không phải không vui, là thấy không9 yên tâm.
Trì Nguyệt nói:
Lần này về đây em thấy anh rất lạ, có phải anh đang giấu em việc gì không?

Cô ngốc này!
Kiều Đông Dương xoa 6cái trán nặng nề:
Người mà anh không muốn lừa gạt nhất là em.

Tin đàn ông chẳng thà tin heo mẹ biết leo cây.
Kiều Đông Dương xấu hổ, gi5ọng nói hơi chậm lại:
Dù anh có chuyện gì không nói cho em biết cũng vì muốn tốt...

Tốt cái quỷ ấy!
Trì Nguyệt hừ lạnh:
Sao trước kia em lại không phát hiện chứ? Thật ra anh cũng là người theo chủ nghĩa đàn ông.

... Sao em lại nói thế?


Coi thường phụ nữ, không đặt phụ nữ ở đầu bên kia cán cân, cũng không đặt ở vị trí ngang hàng.

Giọng Kiều Đông Dương trở nên nặng nề:
Em nói chuyện rồi à?


Nói chuyện rồi.

Kiều Đông Dương thở dài, có đôi khi cảm thấy rất bất lực với cô.

Trì Nguyệt, sẽ không có ngày đó đâu.

Bị trách móc rồi!
Kiều Đông Dương mỉm cười, trên lưng mơ hồ rịn ra một lớp mồ hôi lạnh:
Anh đâu dám chứ. Đối mặt với Nữ Vương nhà anh, dù cho anh một trăm lá gan, nhiều nhất anh cũng chỉ trèo lên cây...

vê?

Kiều Đông Dương ngoảnh lại nhìn văn phòng.

Anh không biết được, có lẽ ngày mai, có lẽ hai ngày nữa. Sao thế, em ở nhà không vui à?

Không phải cô cũng giống anh à?
Cô là người có chủ kiến, không chịu sự khống chế của người khác, dù là người thân thiết nhất cũng không được.

Cô Trì...



Anh Kiều, tình yêu đẹp nhất là xứng đôi vừa lứa. Ôi, em nhất định phải khiến bản thân trở nên ưu tú hơn, ai bảo em có người bạn trai ưu tú như vậy chứ?


Kiều Đông Dương không nói gì, thần kinh hơi nhảy lên. Suy nghĩ của Trì Nguyệt thay đổi nhanh chóng khiến anh thấy hơi khó chịu, nhưng lại không thể lý giải rõ ràng xem Vì sao lại khó chịu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.