Chương 381: Ai là người chịu tổn thất
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1165 chữ
- 2022-02-06 07:56:35
Trong tòa án trang nghiêm rất đông người.
Ngoại trừ Kiều Chính Nguyên và Kiều Thụy An đang bị giam giữ, người nhà h8ọ Kiều đều đến đông đủ.
Không ai nói gì, trong phòng vô cùng yên tĩnh,
Thẩm phán tuyên án ngay trước tòa, Kiều Đông Dương thắng kiện. Trong phòng vang lên từng tiếng thở dài. Trên hàng ghế dự thính vang lên tiếng bàn tán khe khẽ.
Bà cụ điều đứng bật dậy ngay giữa tòa án:
Tại sao? Tại sao? Tôi là vợ của ông ấy, tôi không thể thừa kế tài sản của ông ấy sao? Tại sao chỉ cho mình nó? Các người đang đại diện cho luật pháp nào... Luật pháp có quy định vợ chồng không thể thừa kế tài sản của nhau sao? Còn có con tôi nữa, chúng nó cũng là người thừa kế hợp pháp thứ nhất...
Bà ơi...
Kiều Hân nhẹ nhàng kéo bà cụ, thấy bà nội thế này cũng hơi xấu hổ:
Di chúc thừa kế có ý là phải chấp hành theo di chúc, không phải thừa kế theo pháp luật...
Ông lấy bảng báo cáo tài vụ trong lúc Kiều Chính Sung và Kiều Đông Dương tiếp quản tập đoàn Kiêu thị và công ty Crown ra, sau đó so sánh với hiện tại, điều đó đã đủ để chứng minh năng lực quản lý của Kiều Đông Dương. Đồng thời ông nói Thành phố hàng không vũ trụ là một thành quả khoa học kỹ thuật cao và việc cải tạo hệ sinh thái Nguyệt Lượng Ổ có ý nghĩa với đất nước và xã hội.
Phán đoán từ tình hình hiện nay, rõ ràng Kiều Đông Dương đang chiếm ưu thế.
Cuối cùng Trì Nguyệt đã có thể thoải mái chú ý đến nhóm người nhà họ Kiều.
Mày câm miệng!
Bà cụ quát cô:
Mày là một con nhóc con thì biết cái quái gì! Cút sang một bên, ở đây không có chỗ cho mày nói chuyện.
Kiều Hân mím môi, trong mắt đong đầy nước mắt nhưng không khóc.
Thím ba kéo cánh tay cô, ra hiệu cô đừng nói chuyện.
Bà cụ Kiều ngồi ở giữa như một bức tượng Bồ Tát, không hề nhúc nhích.
Hôm nay người đại diện tập đoàn Kiều thị ngồi trên ghế bị cáo là Kiều Chính Giang.
Ngay từ khi bắt đầu tòa án thẩm vấn, luật sư đại diện hai bên đã lấy chứng cử ra để biện luận.
Không phải ngọn nguồn chuyện này là vì bà cụ thiên vị Kiều Thụy An sao?
Trong bầu không khí căng thẳng, tòa án thẩm vấn đã kết thúc. Không ngoài dự đoán, lần này rất thuận lợi.
Bồi thẩm đoàn cho rằng:
Nên áp dụng di chúc theo quy định luật thừa kế, đó là thực hiện theo nguyên vọng của người đã khuất.
Trì Nguyệt ngồi trên ghế dự thỉnh, bả vai căng cứng, không dám bỏ sót một chữ nào. Còn Đổng San thì thoải mái, bà chỉ ngồi nhìn như một người ngoài thật sự.
Trì Nguyệt nhìn bà thì nhận ra mình quá căng thẳng, cô thả lỏng cơ thể để tâm trạng thoải mái hơn đối phần.
Để thắng vụ kiện này, tập đoàn Kiều thị đã thuê cả một đoàn luật sư, luật sư đại diện đã phân trần mấy lần trước tòa án, giận dữ mắng mỏ Kiều Đông Dương không nhớ tình thân, đã mấy lần đưa ra quyết định quan trọng mang tính hủy diệt
với tập đoàn Kiều thị và công ty Crown. Thành phố hàng không vũ trụ, Nguyệt Lượng ,
Người Đi Dưới Trời Sao
... đủ loại hành động phá của
không làm việc đàng hoàng
cũng bị luật sư bị cáo lấy ra làm chứng cứ.
Luật sư cho rằng, hành động của Kiều Đông Dương phù hợp với điều khoản có thể hủy bỏ
mà ông cụ Kiều thêm vào di chúc.
Bên bị cáo cho rằng di chúc không có hiệu lực.
Thế nhưng luật sư Vương đã có chuẩn bị.
Sự yếu thế trong tòa án thấm vẫn khiến bọn họ ngồi không yên. Ánh mắt bọn họ nhìn Kiều Đông Dương đầy sự tức giận. Lúc này, bọn họ thấy Kiều Đông Dương là một tên máu lạnh vô tình. Con người đều ích kỷ, Trì Nguyệt không cảm thấy kỳ quái với phản ứng của bọn họ, chỉ nghĩ mãi mà không rõ vì sao bà cụ Kiều lại có thể như vậy.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Kiều Đông Dương cũng là cháu trai ruột thịt của bà cụ mà!
Hơn nữa, nói đến chuyện này, người phải chịu trách nhiệm lớn nhất là bà cụ. Nếu bà cụ không dùng tình cảm cá nhân để chi phối mọi chuyện thì hôm nay sẽ không xảy ra chuyện này.
Rõ ràng có thể nhận ra bà cụ Kiều đã giận đến sắp phát điên rồi.
Nó coi tôi là gì hả? Coi tôi là ai hả?
Trong miệng liên tục lẩm bẩm cầu này, không biết bà cụ đang mắng ai, đôi môi run rẩy, bà nhìn thẩm phán ngồi trên ghế quan tòa, giọng nói nghẹn nào:
Điều này không công bằng, không công bằng... Ai giải quyết cho tôi, ai giải quyết cho tôi?
Mẹ... Đừng giận, mẹ đừng giận!
Lúc Trì Nguyệt đi vào thì nhìn thấy3 Đống San. Hôm nay Kiều Đông Dương ngồi ở ghế nguyên cáo, Trì Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Đông San.
Di Đổng...
Trì Nguyệt9 khẽ gọi bà. Đổng San quay sang mỉm cười với cô, nụ cười chưa kịp tắt thì đã thấy Kiều Chính Sung đi tới. Vừa thấy Đổng Sa6n, trong mắt ông đã lộ ra vẻ vội vàng, nhưng Đông San lại nhìn sang chỗ khác, đôi mắt cụp xuống coi như không thấy.
Luật sư Vương có nói Đông Tử có mấy phần thắng không?
Trì Nguyệt cau mày:
Kiều Đông Dương nói thật ra xác suất một phần mười và chín phần mười không hề khác nhau.
Đổng San bật cười:
Nói cũng đúng, giống với cách nói chuyện của Đông Tử.
Nụ cười này khiến bầu không khí thoải mái hơn.
Còn chưa bắt đầu phiên tòa nhưng mọi người đã rất nghiêm túc, chỉ có hai người ngồi ở hàng ghế cuối khe khẽ nói chuyện, tỏ ra rất thân thiết. Bác gái cả và thím ba liên tục nhìn về phía này, khó chịu hừ khẽ.
Đúng vậy, mẹ, chúng ta còn có thể kháng án mà. Đây không phải là phiên tòa cuối cùng...
Tại sao! Tại sao!
Bà cụ Điều khàn giọng gầm rú như đã rơi vào trạng thái điên loạn.
Ngày thường bà cụ là người bình tĩnh tự trọng, không dám tưởng tượng lại có lúc gào hét loạn xạ trên tòa án như thế.
Cảnh sát tòa án đến khuyên nhủ nhưng không dám đến gần bà cụ, cũng không dám làm khó bà cụ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.