Chương 383: Không buồn không bất ngờ


Hai người không trở về căn nhà gỗ nhỏ, sau khi rời khỏi tòa án đã về thắng công ty.

Kiều Đông Dương vừa đến nơi đã triệu tập nhân viên nòng 8cốt trong công ty đến họp, liên tục bận rộn. Trì Nguyệt không tìm được cơ hội nói chuyện với anh, ngồi một mình trong phòng nghỉ xem kịch bản, thỉn3h thoảng bớt thời gian nói mấy câu với Vương Tuyết Nha.


Lâu rồi chúng ta không ăn cơm với nhau. Tối nay có muốn hẹn hò không, Nguyệt Quang9 Quang?

Trì Nguyệt ngẩn ngơ, quay sang nhìn anh:
Em không nghe nhầm chứ?


Tại của em vẫn hoạt động tốt.

Trì Nguyệt đi đến trước mặt anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh một lúc, không nhịn được bật cười:
Anh Kiều, anh tự tin vậy à, bà cụ sẽ dễ dàng chấp hành theo phán quyết của tòa án giao công ty cho anh sao? Chứ không phải kháng án, kháng án, kéo dài thêm mấy năm nữa hoặc âm thầm gây chuyện à?

Kiều Đông Dương im lặng.

Bà ta không làm vậy đâu.
Anh đột nhiên nói:
Ông cụ đã sắp xếp đủ đảm bảo cuộc sống cho mẹ con bọn họ, có công ty và cổ phần, cuộc sống của bọn họ sẽ không khó khăn như người bên ngoài đang nói.. Nếu bà ta không muốn gây thêm rắc rối thì sẽ không khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh.

Trì Nguyệt không hiểu ra sao.
Anh nhìn vào mắt cô, hàng lông mày cau chặt.
Em đi tắm đi. Hôm nay không về nữa, ngủ ở đây.

Trì Nguyệt cười:
Đã muộn thế này rồi, đương nhiên không về được. Được rồi, anh không muốn nói thì thôi.

Cô đi vào phòng vệ sinh.

Được... À, không được.
Trì Nguyệt cười:
Hôm nay ông chủ nhà bọn mình rất bận, không biết tới nay có chuyện gì không...


Chậc! Đủ rồi đó, cô gái. Cậu xem mà làm, không gặp mình thì chúng ta cắt đứt.

Tiểu Ô Nha làm việc và sinh sống ở đây một mình, mặc dù Tr5ì Nguyệt không có tâm trạng đi ăn cơm, nhưng cũng không muốn làm cô ấy thất vọng.

Được rồi, vậy thì hai ta đi ăn.

Suy nghĩ một lát, cô hỏi:
Trước khi chúng ta ra về, những lời anh nói với bà cụ là có ý gì?

Kiều Đông Dương mấp máy môi:
Là ý mà em nghe được.


Không!
Trì Nguyệt nheo mắt:
Sao em lại cảm thấy anh đang uy hiếp bà cụ?

Kiều Đông Dương nhìn theo bóng dáng cô, không nói câu nào.

Xem ra em vẫn chưa thể cho anh đủ sự tin tưởng.
Trì Nguyệt đột nhiên ngoảnh lại, lạnh lùng nhìn anh:
Anh từ từ suy nghĩ đi, em không làm phiền anh nữa.

Trong phòng tắm loáng thoáng vang lên tiếng nước chảy.
Vương Tuyết Nha vừa tan làm đã lái xe đến thẳng đây. Trì Nguyệt dọn dẹp rồi đi ra ngoài, Kiều Đông Dương sẽ không hạn chế cô trong những việc thế này, Trì Nguyệt thấy anh vẫn ở trong văn phòng, chỉ cần gửi tin nhắn thông báo cho anh là được,
Anh trả lời một chữ
được
.
Người đàn ông này có công việc là không cần vợ nữa.
Ánh mắt Kiều Đông Dương tối sầm, sự lo lắng thoáng lướt qua trong mắt, anh lại cười lạnh:
Có thể hiểu như vậy.

Sau khi tuyên án, nghe cuộc nói chuyện của Kiều Đông Dương và bà cụ, Trì Nguyệt có một cảm giác kỳ quái không diễn tả được, chỉ có điều vẫn chưa tìm được cơ hội hỏi anh, hiện tại Kiều Đông Dương đã nói vậy rồi, đương nhiên cô sẽ hội thăng.
Đáng tiếc, hình như Kiều Đông Dương không muốn nói ra.
Trì Nguyệt ăn cơm xong quay về đã hơn mười giờ đêm, sợ Kiều Đông Dương bận rộn chưa ăn cơm, cô còn mua mang về. Anh không ngồi trong văn phòng mà ở trong phòng nghỉ ngay bên cạnh, chăn gối trên giường gọn gàng, anh đang ngồi bên cửa sổ mất hồn ngắm cảnh đêm Thân thành,

Anh ăn cơm chưa?
Trì Nguyệt đặt hộp đồ ăn lên bàn.
Kiều Đông Dương lắc đầu nhìn hộp cơm:
Anh không thấy ngon miệng.


Việc gì đặc biệt?


Ha ha, là đặc biệt có nhiều chuyện.

Kiều Đông Dương ừ khẽ:
Anh phải chuẩn bị việc tiếp quản Kiều thị nên có rất nhiều việc.


Sao thế?

Trì Nguyệt đi tới sở trán anh:
Nóng qua, ôi trời ạ! Không phải anh bị sốt chứ?

Kiều Đông Dương:
...

Lại giả vờ!
Anh kéo tay cô xuống rồi nắm lấy, vuốt ve:
Hai người giấu anh đi ăn món ngon gì đấy?


Đây là bí mật của bọn em.
Trì Nguyệt nháy mắt, đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp:
Hình như hôm nay có việc gì đặc biệt với anh à?

Kiều Đông Dương thở dài xoa huyệt thái dương, nằm trên ghế sofa.
Trì Nguyệt lên giường trước, đắp chăn giả vờ ngủ. Cô nghe thấy anh đi tắm rửa, sấy tóc, đến gần... nghe thấy anh tắt đèn.
Bên cạnh hơi chìm xuống, anh đã nằm lên giường.
Trì Nguyệt mở choàng mắt ra, nhân lúc anh chưa kịp chuẩn bị gì, cô nhào qua bóp cổ anh:
Kiều Đông Dương, anh thành thật khai báo cho em!



... Sao thế?
Kiều Đông Dương giữ cổ tay cô, nghiêng đầu sang một bên.

Trong bóng tối, không ai nhìn được ai, nhưng đôi khi bóng tối lại là vũ khí tự vệ làm người ta thấy an toàn.

Nếu đối mặt khó nói ra, vậy thì lúc này Trì Nguyệt có thể không hề kiêng dè hỏi thẳng.


Kiều Đông Dương, có phải dự cảm của em đã thành sự thật không? Anh có việc giấu em.



Cô ngốc này.
Kiều Đông Dương xoa tay cô:
Xem tay chân em lạnh ngắt này, đắp chăn lại đừng để lộ tay ra ngoài, lạnh lắm.



Lúc em về có tuyết rơi.
Trì Nguyệt nói xong, đột nhiên buồn bực lườm anh:
Xem anh nói gì kìa, lại chuyển chủ đề rồi. Em hỏi anh, vì sao anh không trả lời?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.